Thư Thời bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm cùng lúc như vậy, giờ cũng không thể quay đầu lẻn ra ngoài. Cậu nhắm mắt lại, dằn mình nhẫn tâm.
Vĩnh biệt, thể diện của tui.
Vì vậy, trước mắt bao người, tất cả mọi người nhìn Thư Thời tiến lên từng bước hình chữ T, tư thế không tự nhiên khiến Liêu Hàng không khỏi bật cười thành tiếng.
Giây tiếp theo, Liêu Hàng ngay lập tức nhận được ánh mắt từ phía chủ vị, chợt dựng tóc gáy, thẳng lưng. Khóe miệng anh vừa rồi còn giương lên giờ cũng không dám động đậy.
Thư Thời vừa di chuyển chậm rãi vừa giải thích: "Ngại quá, vừa rồi tôi không cẩn thận trẹo mắt cá chân." Tuy chính cậu cũng chẳng biết trẹo kiểu gì ra được bộ dáng như quỷ thế này nhưng ít nhất cũng đã rặn ra được một lý do.
Thư Thời cứ thế đi tới phía trong cùng của bàn hội nghị. So sánh giữa chỗ góc khuất nhất với chỗ đối diện trung tâm, Thư Thời chọn vế trước không chút do dự.
Thấy thế, lông mày Diệp Vọng khẽ nhếch lên.
Vất vả mãi mới ngồi xuống được, Thư Thời nghĩ đến khẩu trang trên mặt mình, do dự hai giây rồi cùng tháo xuống.
Cậu có tư tâm không hề muốn tháo khẩu trang trước mặt đại mỹ nhân, nhưng nếu không tháo thì lát nữa khi nói chuyện sẽ rất kỳ.
Sau khi tháo khẩu trang, vài ánh mắt nóng rực trên bàn hội nghị nhìn qua, nhưng ngại nhà đầu tư ở đây, không ai dám lên tiếng trêu chọc.
Mặc dù biết Thư Thời bị trẹo chân có thể là cái cớ cho sự đến muộn, nhưng đạo diễn sợ bên đầu tư sẽ tức giận nên vẫn nói vài câu tượng trưng: "Tiểu Thời, sao cậu đến muộn thế?"
Nghe vậy, Thư Thời mở to mắt nhìn sang, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ ngờ vực: "Muộn rồi ạ?"
Cậu còn tưởng bản thân đến sớm, vậy mà mọi người đều có thói quen đến sớm?
Đây có phải một quy ước thành thông lệ gì không? Thật sự làm cho hồ ly khó hiểu mà.
Đạo diễn nhìn bộ dạng không biết ăn năn của cậu, còn muốn nói thêm hai câu, lại không ngờ người đàn ông trên ghế chủ vị sẽ mở miệng, giọng nói không nhanh không chậm, nghe không ra mừng giận: "Vẫn chưa muộn, thời gian vừa đúng."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của tất cả mọi người trên bàn hội nghị ngoại trừ Thư Thời lập tức trở nên kỳ quái. Thật con mẹ nó chứ thời gian vừa đúng, mọi người ngồi trên bàn đợi ít nhất nửa tiếng.
Tuy thế, nghe qua có vẻ tính tình nhà đầu tư mới này khá tốt?
Mà Thư Thời đã quen với cách nói chuyện của đại mỹ nhân nghe vậy lại thở phào nhẹ nhõm. Lúc đại mỹ nhân nói lời này không có giận, hẳn mình quả thật tới đúng lúc.
Còn may còn may, không muộn.
Nếu ông chủ mới không ngại, đạo diễn đương nhiên c*̃ng không nhiều lời thêm.
Mà Trương Đồng Hâm ngồi đối diện Thư Thời lúc này đang cúi đầu xem kịch bản, ánh mắt mang chút suy nghĩ khác lạ.
Đọc kịch bản có nghĩa là những người sáng tạo chính trong đoàn tập hợp lại với nhau để nghiên cứu, từ đó hiểu sâu hơn về kịch bản.
Phần đầu nghiên cứu là về những cảnh của Liêu Hàng. Trong lúc ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Liêu Hàng, Thư Thời bí mật kéo tay áo của Chương Thi Vân bên cạnh, thấp giọng hỏi khi bên kia nhìn sang: "Chị Thi Vân, chị có mang băng cá nhân không ạ?"
Hai chân cậu đang đặt dưới bàn hội nghị, tạm thời an toàn, nhưng cậu không thể cứ không đứng dậy được.
Nhưng ai bảo cậu học nghệ không tinh, mấy thủ thuật che mắt cũng không học được. Hơn nữa cho dù cậu có học được thật thì cũng khó mà gạt được lão yêu quái đã sống nhiều năm như đại mỹ nhân với chút tài mọn này.
Cho nên, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể dùng biện pháp vật lý để che đi.
Chương Thi Vân gật đầu, sau đó lấy ra một miếng băng dán trong túi ra đưa cho cậu.
Thư Thời cảm ơn xong thì đỡ bàn hội nghị, khó khăn duỗi nửa thân trên, đồng thời đưa tay xuống gầm bàn dán băng cá nhân vào mắt cá chân.
Diệp Vọng thấy một cảnh này, hai mắt lóe lên.
Đúng là hồ ly ngốc mà hắn nuôi. Tình huống như này mà ngay cả việc giả bộ đánh rơi đồ rồi nhặt lên cũng không biết dùng.
Dạng hồ ly ngốc như thế không nói, sao dạng người cũng chẳng tiến bộ chút nào.
Sau khi gian nan thử thách giới hạn co giãn của thân thể con người xong, Thư Thời cuối cùng cũng thành công dán băng cá nhân cho mình.
Cậu vui vẻ định thần lại thì thấy mọi người trên bàn hội nghị đều nhìn về phía cậu, kể cả đại mỹ nhân.
Thư Thời chột dạ tránh ánh mắt của đại mỹ nhân, rụt cổ lại, mở to đôi mắt hồ ly ngập nước nhìn về phía Chương Thi Vân ở bên.
Chương Thi Vân bị ánh mắt dễ thương như vậy nhìn, ngay cả tim cũng run lên, nhanh chóng dùng khẩu hình nhắc cậu: "Thoại, đọc thoại."
Thư Thời xem khẩu hình là hiểu rồi, nhưng vấn đề là phải... đọc dòng nào cơ?
Cậu vừa rồi chỉ tập trung chỉ tập trung vào việc dán băng cá nhân, chẳng kịp nghe người khác nói gì.
Bầu không khí nhất thời có chút xấu hổ. Ngay khi đạo diễn hắng giọng chuẩn bị nói lại một lần đoạn ngắn trong phần tham khảo, Trương Đồng Hâm ở đối diện bỗng mở miệng, phát ra giọng điệu bịn rịn: "Chỉ có thể trách anh xuất hiện quá muộn, nay lòng em chỉ còn lại hình bóng của người khác." Đây vốn là lời thoại của Chương Thi Vân.
Nghe thấy câu thoại này, hai mắt Thư Thời sáng lên, nhập diễn trong giây lát, tiếp lời: "Chuyện tình cảm vốn không phải chuyện trước sau. Nếu em đã định sẽ yêu anh ta, dù anh có xuất hiện sớm đến đâu đi chăng nữa, cũng chẳng có nghĩa gì." Trong giọng nói có vẻ đau thương, cũng có cả thoải mái, tự tại sau khi thổ lộ.
Thật ra đoạn kịch bản được nghiên cứu này nên là Thư Thời mở đầu trước, sau đó Chương Thi Vân tiếp lời bằng câu thoại vừa nãy của Trương Đồng Hâm.
Nhưng giờ Trương Đồng Hâm bỗng chen vào một câu như vậy, Thư Thời cũng thuận theo mà đáp lại, cả quá trình đều rất suôn sẻ.
Đạo diễn nghe xong gật đầu liên tục, đúng là cảm giác này!
Quả nhiên, ông đã đúng khi chấp nhận Tiểu Thời, có cảm giác thiếu niên, hiệu suất làm việc cũng tốt, khả năng đọc thoại xem ra cũng không có vấn đề gì.
Chỉ là phản ứng hơi chậm, nhưng cũng không sao, sau luyện tập thêm là được.
Sau khi Thư Thời đọc thoại xong thì thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Trương Đồng Hâm mang chút cảm ơn.
Vốn cậu cảm thấy thầy Trương có chút kỳ quái, nhưng giờ mới nhận ra là cậu nghĩ nhiều rồi.
Người cho cậu một bậc thang đi xuống lúc này, sao có thể có ý xấu gì chứ!
Còn Trương Đồng Hâm bị ánh mắt sáng ngời của Thư Thời nhìn chằm chằm như vậy chợt nghẹn họng, bàn tay đặt trên đầu gối cũng nắm chặt lại thành nắm đấm.
Hắn ta chỉ muốn khiến cậu nói sai, sượng mặt trước mọi người, hoàn toàn không có ý định cho cậu một bậc thang đi xuống nào hết!
Ai biết cái bình hoa kia lại có thể đánh bừa nhớ mấy câu.
Bây giờ tự rước lấy thất bại, tuy trong lòng Trương Đồng Hâm ức chế gần chết, nhưng bên ngoài vẫn phải giả vờ bộ dạng không để trong lòng "Không cần cảm ơn, tôi chỉ là một người tốt mà thôi".
Miệng hắn ta mím chặt, nâng lên rồi lại hạ xuống không ngừng, vẻ mặt cũng vì vậy mà hơi cứng lại.
Thư Thời thu lại ánh mắt, thầm nghĩ, thầy Trương là người rất tốt, chỉ là mặt hơi cứng, không biết có phải là di chứng của việc cười quá nhiều hay không.
Mà Diệp Vọng chứng kiến toàn bộ sự việc, thu hồ lại ánh mắt bình tĩnh không đổi trên người hồ ly ngốc lại, liếc nhìn Trương Đồng Hâm, khóe miệng vốn đang thả lỏng cũng mím lại.
Sau khi nguy cơ được giải trừ, Thư Thời thả lỏng hoàn toàn, rốt cuộc cũng có thời gian quan tâm một chút đến chuyện của đại mỹ nhân.
Tại sao đại mỹ nhân xuất hiện bất thình lình ở đây, có phải là nhà đầu tư hay không nhỉ? Mà cũng không đúng, lúc trước Trương Kỳ đã nói với cậu, bộ phim này là Kim Thượng tự làm.
Cậu nghĩ không ra, bèn kéo tay áo Chương Thi Vân, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Chị Thi Vân, người ở ghế trung tâm kia là tới làm gì vậy?"
Chương Thi Vân hạ giọng: "Đó là nhà đầu tư mới của đoàn phim chúng ta, Diệp tổng của Diệp thị."
Thư Thời nghe xong trừng lớn hai con mắt. Đm, cậu không nhịn được thầm chửi một tiếng.
Đây rốt cuộc là nghiệt duyên gì chứ!
Cậu đã bỏ nhà đi như vậy rồi, sao lúc này còn có thể có liên quan nữa. Hơn nữa, đại mỹ nhân vậy mà còn là cấp trên của cậu?
Có thể là do biểu hiện chống đối của Thư Thời quá rõ ràng, Chương Thi Vân nghĩ là cậu sợ hãi vẻ mặt lạnh như băng kia của Diệp tổng, vì thế an ủi: "Ngài ấy là chủ tịch lớn, bình thường bận rộn như thế, chắc hẳn chỉ đến một lần như này thôi."
Nghe vậy, vẻ mặt Thư Thời mới bớt giận, cái đầu choáng váng vì tin tức kia cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đầu tư thì đầu tư, dù sao công việc của đại mỹ nhân bận như thế, sau này hẳn sẽ không có thời gian cho những hoạt động tiếp theo đâu.
Hơn nữa, địa điểm quay phim không phải ở thành phố A. Ngày mốt cậu đi rồi, đến lúc đó trời cao cáo nhảy, làm gì có chuyện liên quan đến đại mỹ nhân nữa đâu!
Thư Thời nghĩ, cứ an tâm đợi khai máy là được, đến lúc đó mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!
Sau vài cảnh quay, đồng hồ trên tường đã điểm 11 giờ, mọi người đều hơi mệt mỏi.
Lúc này, Diệp Tứ ra ngoài một tiếng trước đã trở lại, đẩy cửa phòng hội nghị ra, mỉm cười vỗ tay: "Các nhà sáng tạo và nhân viên vất vả rồi. Hiện tại là thời gian nghỉ giữa buổi, mời mọi người ăn cơm trưa nếu mọi người không ngại, còn cả món ngọt tráng miệng nữa."
Vừa dứt lời, một nhóm đầu bếp áo trắng đẩy xe đồ ăn từ bên ngoài phòng hội nghị nối đuôi nhau đi vào, sau đó từng phần ăn được chuyển đến trước mặt mỗi người.
Phần cơm của Thư Thời là do Diệp Tứ mang đến, sau khi đặt đồ ăn xong, trước khi rời đi còn nói nhỏ với Thư Thời một câu: "Chúc ngài có một bữa ăn vui vẻ."
Nghe thấy câu này, ánh mắt Thư Thời bỗng chốc trở nên phức tạp.
Diệp Tứ làm trợ lý đặc biệt vất vả thật, chỗ nào cần còn phải tự mình mang đến. Lúc này không đủ đầu bếp còn phải giúp mang đồ ăn lên.
Xem ra tiền lương cao cũng không dễ lấy như vậy.
Thư Thời vừa nghĩ, vừa nhấc cái nắp hình bán nguyệt lên, sau đó liền thấy được trên phần ăn có món sườn cừu quen thuộc.
Sao cái này giống món sườn cừu mà Cô Hoạch Điểu làm thế nhỉ?
Cậu nhìn qua phần ăn của những người khác, phía trên đều có sườn cừu, hình dáng tương tự.
Cậu hơi khó hiểu một lúc, chẳng lẽ món sườn cừu các đầu bếp làm cũng không khác gì?
Chỉ có điều khẩu vị của cậu đã bị nuôi đến kén ăn, sau khi rời khỏi đại mỹ nhân cậu cũng đã thử ăn qua sườn cừu ở vài chỗ khác, lại không nơi nào có thể khiến cậu vừa lòng.
Nghĩ vậy, Thư Thời cầm dao nĩa cắt một miếng nhỏ một cách tùy ý rồi đưa lên miệng, giây phút thịt chạm đầu lưỡi, Thư Thời mở to hai mắt.
Hương vị quen thuộc này, còn cả nước sốt này, món này chắc chắn là do Cô Hoạch Điểu làm!
Nước sốt mà Cô Hoạch Điểu sử dụng đều là do bà tự điều chế, mùi vị rất độc đáo, ăn một lần là biết liền!
Thư Thời vô thức nhìn về phía đại mỹ nhân, vậy mà vừa ngẩng lên đã đối diện với ánh nhìn chăm chú của cặp mắt phượng nọ, rất nhanh đã chột dạ mà rời đi.
Thật không ngờ, đại mỹ nhân vậy mà... hào phòng như thế, sẵn lòng để cho Cô Hoạch Điểu vốn chỉ nấu cơm cho hắn làm nhiều sườn cừu cho mọi người ăn đến vậy.
Chẳng biết Cô Hoạch Điểu làm xong nhiều sườn cừu như thế còn đủ lực chơi mạt chược hay không.
Nhưng mà thôi... Được ăn là cậu vui rồi.
Nghĩ vậy Thư Thời lại đưa thêm một miếng bỏ vào miệng, hai bên má căng tròn, đôi mắt cũng vô thức nheo lại.
Diệp Vọng ngồi ở vị trí trung tâm nhìn thấy bộ dạng hồ ly ngốc ăn khi ở hình người, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Trước kia dùng móng vuốt ăn, lông hồ ly bên miệng dính đầy nước sốt. Lúc này dùng nĩa ăn, cũng không thanh lịch được hơn bao nhiêu.
Quả nhiên dù là hình người hay hồ ly, cũng không có gì khác biệt, chỉ là đổi cách tiếp tục nuôi hồ ly ngốc mà thôi.
Sau khi kết thúc đọc kịch bản, nhìn bóng dáng Thư Thời "bị trẹo chân" khập khiễng rời đi, Diệp Tứ không nhịn được hỏi: "Tại sao ngài không đưa thẳng tiểu tiên sinh về nhà?"
Diệp Vọng đóng kịch bản "Thanh xuân hãy còn ở đây" trong tay lại, nhìn tên nhà sáng tạo Thư Thời, trong giọng nói là một phần sức sống đã lâu không thấy: "Nó muốn chơi, thì để nó chơi một thời gian trước đi."
Dừng một lúc, Diệp Vọng nói thêm: "Để đoàn làm phim hoãn thời gian khai máy hai ngày. Ngươi đi tìm Côn Bằng, ta có việc muốn bàn giao."
