Thư Thời do dự vài giây giữa việc chuồn ngay tại chỗ và quay trở lại với đồ ăn, cuối cùng chọn thỏa hiệp... để cửa mở.
Đại mỹ nhân muốn đuổi theo thì mình cũng chạy không thoát, nhưng nếu cửa mở thì hắn cũng không thể ngang nhiên như vậy giữa thanh thiên bạch nhật... đúng không?
Diệp Vọng ngồi xuống chiếc ghế dài trắng mịn trong phòng khách, cảm thấy hơi khó chịu với chiếc ghế sô pha quá mềm mại. Nhưng hắn nghĩ đây là sở thích của con hồ ly ngốc kia, đành phải chịu đựng.
Hắn ngẩng đầu, nhìn hồ ly ngốc đang từ từ đi tới, lại liếc nhìn cửa đang mở, cảm thấy có chút bất lực: "Lại đây." Tật xấu làm việc không đầu không đuôi này sao mãi chẳng chịu sửa, cửa cũng không đóng lại.
Thư Thời nghe tiếng đóng cửa cái "rầm", suýt chút nữa bị dọa sợ mà nhảy dựng lên.
Lúc này, nghe tiếng đại mỹ nhân thúc giục chẳng khác nào đang nghe bùa đòi mạng.
Trong lòng Thư Thời bất ổn, suy nghĩ loạn thành đoàn chạy qua trong đầu. Thậm chí cậu còn nghĩ nếu lát nữa trốn không thoát thật, liệu có thể bị đại mỹ nhân làm thành món hấp hay lột da làm thịt kho tàu không...
Nhưng khi cậu đến trước mặt đại mỹ nhân, chỉ thấy đại mỹ nhân nâng cằm lên, thản nhiên nói một câu: "Đến phòng bếp."
Thư Thời trợn tròn mắt, chẳng lẽ còn cần cậu tự nhảy vào nồi nữa à!
Nhưng cậu nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đại mỹ nhân, cuối cùng cũng cùng hắn chậm rãi đi vào phòng bếp.
Trên đường đi, Thư Thời ấp úng hỏi: "Có thể hấp được không?" Làm thịt kho tàu thì sẽ bị biến dạng đó.
Diệp Vọng nhướng mi, trừng cậu một cái lạnh lùng: "Muốn hấp? Lúc nãy không thấy em chủ động nhắc tới."
Thư Thời oan ức, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn hết lại, ai biết anh tìm đến cửa nhanh thế.
Cậu cũng chẳng thể nào tự dâng mình đến cửa rồi đề cử cách chế biến mình thế nào để nhìn đẹp mắt hơn, đúng chứ!
Sau khi tới phòng bếp, Thư Thời còn chưa kịp đi lấy nồi, chợt nghe thấy đại mỹ nhân nói với cậu một câu: "Ngồi xuống."
Thư Thời phản xạ có điều kiện ngồi xuống.
Sau đó, Diệp Tứ cầm hộp cơm trong tay đến bàn ăn. Hộp vừa mở, hai mắt Thư Thời cũng sáng lên.
Cậu ngửi được mùi của cá kho, thịt heo hấp và cả gà bó xôi hấp lá sen nữa!
*Cá kho
*Thịt heo hấp
*Gà bó xôi hấp lá sen
Thì ra hiện tại đại mỹ nhân không muốn ăn thịt cậu, hại câu lo lắng đề phòng lâu như thế.
Diệp Tứ vừa lấy đồ ăn ra vừa giải thích: "Tiên sinh của tôi muốn dùng bữa với ngài. Vừa khéo bác gái trong nhà có tay nghề khá ổn nên đã làm một ít. Hy vọng ngài không chê."
Ánh mắt Thư Thời dán chặt vào đồ ăn, nghe vậy vội vàng lắc đầu: "Không chê, không chê." Đồ Cô Hoạch Điểu làm cậu ăn cả đời cũng không chán!
Sau khi bát đũa dọn ra, Thư Thời vừa định cầm đũa thì bị đại mỹ nhân dùng đuôi đũa đập tay: "Đi rửa tay!"
Thư Thời rửa tay xong quay về thì Diệp Tứ đã chuẩn bị xong bữa ăn, lặng lẽ đứng ở một bên.
Cậu cũng rất tự nhiên cầm đũa lên bắt đầu ăn. Dù sao chỉ cần không phải ăn thịt cậu thì cậu ăn cái gì cũng rất vui!
"Kịch bản thế nào rồi?" Đến nửa bữa cơm, Diệp Vọng bỗng mở miệng hỏi.
Vừa nghe, Thư Thời ngẩn người, ra là đại mỹ nhân vẫn còn nhớ tới cậu.
Buổi đọc kịch bản hôm qua nhiều người như thế, đại mỹ nhân lại không nhận ra mình, cậu còn cho rằng đại mỹ nhân sẽ không nhớ chứ.
Tuy cảm thấy được đại mỹ nhân nhớ tới chẳng phải chuyện tốt gì nhưng Thư Thời vẫn cảm thấy vui vui, ừm, vui vui thôi.
"Lời thoại em nhớ hết rồi, tiểu sử nhân vật cũng khá ổn. Chẳng qua là em chưa từng diễn trước mặt nhiều người như vậy, không biết đến lúc đó có diễn được cho tốt không."
"Sợ à?"
Thư Thời gật đầu: "Hơi hơi." Dù sao cũng chưa có kinh nghiệm mà.
"Thế đừng sợ." Giọng điệu của Diệp Vọng vẫn bình tĩnh như cũ.
Thư Thời: "..." Đại mỹ nhân thật chẳng biết cách ăn nói, nào có ai an ủi người khác như vậy.
Sau khi ăn xong, Thư Thời đi theo đại mỹ nhân ra khỏi phòng ăn, nghe đại mỹ nhân hỏi: "Cửa sổ ở phòng làm việc của em thế nào rồi?"
Thư Thời đỏ mặt, sao chuyện này mà đại mỹ nhân cũng biết thế, làm người ta ngại ngùng quá, ai đời lại gặp loại chuyện kỳ quái như này.
"...Còn chưa lắp đặt nữa, bên bất động sản nói hôm nay sẽ liên hệ công ty nội thất, ước chừng mai mới có người đến."
Nói xong, như để cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của mình, Thư Thời nói thêm: "Cũng chẳng biết ai nhàn rỗi như thế. Phá cửa sổ lại chẳng trộm đồ gì..."
Diệp Vọng: "Ừ, đúng là vô vị thật."
Diệp Tứ đứng bên cạnh, nụ cười trên mặt cứng lại.
Anh thầm nghĩ, mình chẳng thể nào bình tĩnh được như tiên sinh, chắc chắn là do tu luyện chưa đủ.
Sau khi tiễn đại mỹ nhân và Diệp Tứ đi rồi, Thư Thời nằm một mình trên chiếc sô pha êm ái mềm mại, cảm giác đại mỹ nhân cũng không đáng sợ như mình nghĩ.
Dù sao thì hắn cũng có thể mời hàng xóm chưa từng gặp mặt ăn cơm cơ mà.
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Thư Thời còn đang ngủ thì tiếng chuông cửa vang lên. Cậu mơ màng đứng dậy mở cửa, phát hiện bên ngoài là Cô Hoạch Điểu đang đứng.
Trên người Cô Hoạch Điểu vẫn đang đeo chiếc tạp dề. Sau khi thấy Thư Thời, bà mỉm cười: "Là cậu Thư đúng không? Tôi là bác gái giúp việc bên nhà số 32, tiên sinh nhà tôi muốn mời cậu sang dùng bữa sáng cùng nhau, không biết cậu có tiện hay không?"
Sáng nay sau khi Cô Hoạch Điểu nhận được mệnh lệnh, gần như nghi ngờ không biết có phải mình đã bước vào tuổi già sớm, tai nghe không rõ rồi hay không.
Nhiều năm như vậy rồi, việc duy nhất mà tiên sinh ngài ấy làm khiến bà ngạc nhiên là nuôi hồ ly nhỏ kia, lúc này thêm một việc nữa, chính là mời hàng xóm ăn cơm.
Phải biết rằng hai đại nhân Bạch Trạch với Tỳ Hưu đến nhiều lần như vậy rồi cũng chưa từng được mời đâu. Đều là vì hai ngài ấy tự cho mình không phải người ngoài, khăng khăng ở lại ăn cơm.
Hàng xóm này nhìn thế nào cũng thấy giống một thiếu niên nhân loại bình thường, sao lại có thể khiến cho tiên sinh đối xử đặc biệt như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ... thịt người lại càng thơm hơn?
Thư Thời hôm qua mới ăn ké cơm, nay lại có cơm để ké tiếp, đương nhiên là tiện rồi.
Sau khi nhận lời Cô Hoạch Điểu xong, Thư Thời vội vàng vệ sinh cá nhân rồi sang nhà bên. Vừa vào cửa cậu đã thấy đại mỹ nhân ngồi trên bàn ăn, hắn nhíu mày khi thấy Thư Thời vừa bước vào đã ngồi thẳng lên ghế.
Thư Thời giơ hai tay lên ngay trước khi hắn mở miệng: "Em đã rửa tay sạch rồi!" Từ đuôi mắt đến chân mày đều toát lên vẻ đắc ý.
Diệp Vọng thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, chỉ là lúc cầm thìa lên khóe miệng khẽ nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Bữa sáng nay là cháo cua(*). Thư Thời đang ăn thì chợt nghĩ, ngày cậu đi hình như bữa sáng cũng là cháo cua.
*Cháo cua
Lúc đó sống chết không ăn, cuối cùng giờ vẫn phải ăn, lại còn ăn một cách quang minh chính đại trên bàn cơm!
Nghĩ vậy, Thư Thời lập tức cảm thấy bản thân có triển vọng hẳn.
Cậu từng nghĩ, đời này có thể sẽ không bao giờ được ăn cùng bàn với đại mỹ nhân. Kết quả là chưa đầy một tháng, flag gãy luôn rồi.
Thư Thời ở nhà bốn ngày. Bốn ngày này, mỗi ngày cậu đều sẽ ăn sáng với ăn tối cùng đại mỹ nhân, không ở nhà mình thì cũng sẽ sang nhà bên.
Trưa đại mỹ nhân không về, cũng sẽ bảo Cô Hoạch Điểu chuẩn bị đồ rồi mang qua.
Ở lâu với đại mỹ nhân, Thư Thời dù vẫn sợ bất thình lình mất mạng nhỏ này, nhưng cũng không còn sợ chết khiếp khi nhìn thấy đại mỹ nhân như trước nữa.
Lúc này đây, dù thế nào cũng có thể cùng ngồi trên bàn ăn cơm, thần kỳ biết bao. Vì vậy, Thư Thời nghĩ, bữa ăn tối cuối cùng với đại mỹ nhân hôm 24 chính là bữa tối của chúa Jesus và 12 môn đồ(*).
(*): Bữa tối cuối c*̀ng - bức bích họa cao 4,6 m, rộng 8,8 m được Leonardo da Vinci vẽ trực tiếp tại Tu viện Santa Maria ở thành phố Milano.
Sau khi ăn xong, Thư Thời cảm thấy vẫn nên cảm ơn đại mỹ nhân đã tiếp đãi mấy ngày nay. Vì thế, khi đại mỹ nhân chuẩn bị trở lại phòng làm việc, cậu gọi hắn lại: "Ngày mai em sẽ bay đến thành phố S quay phim. Cảm ơn anh đã tiếp đãi em những ngày qua."
Diệp Vọng nhìn Thư Thời: "Tôi biết, em không cần phải cảm ơn." Hồ ly do mình nuôi, quản chuyện cơm ăn là việc phải làm.
Thư Thời cuộn ngón tay: "Đến khi em về sẽ mua cho anh ít đặc sản của thành phố S nhé, hay anh có gì muốn mua không? Em có thể mua giúp anh." Như vậy cũng coi như trả ơn, bọn họ xem như đã thanh toán sòng phẳng.
Như vậy thì lúc cậu về bán nhà rồi dọn ra ở chỗ khác cũng sẽ không cảm thấy khó xử nữa.
Dù sao cậu cũng là một con hồ ly, chẳng thể sống bên cạnh một con mãnh thú coi hồ ly như thức ăn được.
Không an toàn tí nào.
Diệp Vọng nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó trong mắt hiện lên ý cười: "Tạm thời không cần nghĩ nhiều, đến lúc đó đổi ý thì tôi sẽ nói với em."
Hồ ly ngốc tự mình chăm sóc bản thân cũng không xong, còn muốn chăm sóc người khác. Ngạc nhiên thật, chẳng biết là ngốc hay là ngây thơ.
Thư Thời chỉ cho là hắn đã đồng ý nên về nhà ngủ mà không có gánh nặng tâm lý gì.
Gần mười giờ đêm tối hôm ấy, văn phòng chủ tịch của Diệp thị vẫn còn sáng đèn, một người đàn ông khoảng 35 tuổi vẫn đang ngồi trên bàn múa bút thành văn.
Anh ta đã phải viết ba tiếng rồi, thật sự chẳng viết được nữa. Không thì nghỉ ngơi một lúc đi...
Anh ta nghĩ vậy, bút trong tay cũng dần dần ngừng lại. Nhưng ngay giây tiếp theo, trong căn phòng rộng lớn trống trải đột nhiên xuất hiện một người từ hư không.
Người này khoác một chiếc trường bào dài màu đen, bên trong mặc một bộ y phục màu trắng bạc, cứ thế đi về phía trước, mở miệng hỏi: "Viết xong chưa?"
Côn Bằng cam chịu, ném bút lên bàn: "Đây không phải là việc của anh à! Sao lại bắt tôi làm?"
Diệp Vọng cầm lên đọc lướt qua, môi mỏng khẽ mở: "Tạm được."
Côn Bằng: "..." Mẹ nó, thân phận nhân loại trước của ông đây dù sao thì cũng là chủ tịch của một công ty đa quốc gia, lại còn tạm được?
Nếu không phải đánh không lại cái tên này, ông đây đã sớm chạy rồi, chẳng cần phải viết mấy thứ lộn xộn này.
Ngày hôm sau, Thư Thời đến sân bay, lại không ngờ là Trương Kỳ cũng đến.
"Anh Trương, anh cũng đi à?"
Trương Kỳ phất tay đẩy cậu nhóc cao béo bên cạnh ra, "Anh không đi, nhóc này sẽ đi theo cậu, là trợ lý mới. Tên là Lộ Hiên, gọi nhóc ấy Tiểu Hiên là được."
Cũng trách hắn dạo này bận rộn với chuyện của Lâm Phi Huyền, ngay cả chuyện tuyển trợ lý cho Thư Thời cũng quên mất.
Tiểu Hiên nhìn Thư Thời cười xấu hổ, sau đó nhận lấy hành lý của Thư Thời: "Anh Thời, để em cầm cho."
Thư Thời đối với trợ lý đột xuất của mình cũng khá hài lòng. Chủ yếu là do nhìn đứa nhỏ này thật thà chất phác, cười lên cũng không khác cái tên thẳng nam Liêu Hàng cho lắm.
"Đúng rồi, vé máy bay anh cũng mua giúp cậu ta rồi, cùng một chuyến bay với cậu, đi nhanh đi. Đến nơi thì nhắn cho anh một tiếng."
Nhưng sau khi lên máy bay, Thư Thời nhìn bữa ăn mà hãng hàng không cung cấp, bỗng nhớ lại lời đại mỹ nhân nói với cậu hôm qua, cảm thấy có gì đấy không ổn lắm.
Cậu với đại mỹ nhân không có số điện thoại, cũng chẳng có wechat, làm sao liên lạc được?
Sao để đại mỹ nhân có thể bàn chuyện đổi ý như thế nào với cậu đây?
Nghĩ đến đây, Thư Thời suy sụp.
Đại mỹ nhân chắc không phải là cố ý nói như vậy với cậu chứ?
Ôm suy nghĩ này trong đầu, Thư Thời xuống máy bay, tới khách sạn. Cả quãng đường đều ngột ngạt.
Mãi đến lúc cậu đứng trước cửa phòng 607, nhìn thấy đại mỹ nhân đứng ở cửa phòng 614 đối diện, vẻ mặt ủ dột cả đường của cậu chuyển thành hoang mang.
Chỉ là một món quà mà thôi, đại mỹ nhân sẽ không bay từ thành phố A đến đây, gặp mặt nói cho cậu biết hắn muốn gì đấy chứ?
Làm chủ tịch rảnh đến thế à?
*Tỳ Hưu
*Côn Bằng
