Sau khi kết thúc buổi đọc kịch bản, qua một ngày là đến buổi khai máy của đoàn phim. Thời gian trống ở giữa, Thư Thời vốn tính hết rồi, cậu sẽ ngủ một giấc thật ngon. Dù sao theo cách nói của Trương Kỳ thì sau khi tiến tổ, có được ngủ đủ giấc hay không cũng là một vấn đề.
Vì vậy, cậu còn nói riêng với ông nội Thư, trước khi cậu tự tỉnh dậy không được đánh thức cậu, dùng con rối để đánh thức cũng không được.
Nhưng buổi sáng ngày hôm ấy, Thư Thời vẫn không ngủ được như ý muốn... Tiếng chuông di động chói tai đã đánh thức cậu.
Thư Thời mơ màng đưa tay ra khỏi chăn, nhận điện thoại. Đối phương hỏi cậu có phải chủ nhà của số 31, khu A Cẩm Uyển hay không.
Cậu cố gắng suy nghĩ với bộ óc đang ở trạng thái lơ mơ trong vài giây mới phản ứng lại được đấy là địa chỉ nhà cậu: "...À, vâng, tôi là chủ sở hữu. Có chuyện gì vậy?"
Lúc này, Thư Thời cũng chỉ nghĩ là bên bất động sản nhắc cậu trả phí tài sản(*) hoặc gì đó thôi, lại không ngờ câu kế tiếp của đối phương dọa cậu tỉnh cả ngủ.
(*): Chi phí vốn hay chi phí tài sản cố định (chi phí đầu tư - capex) là số tiền mà công ty dành để mua, duy trì, hoặc cải thiện tài sản cố định, như nhà cửa, xe cộ, thiết bị hoặc đất. Nó được coi là chi phí đầu tư khi tài sản được mua mới hoặc khi tiền được sử dụng để kéo dài tuổi thọ hữu ích của một tài sản hiện có, chẳng hạn như sửa mái nhà.
"Tôi rất tiếc phải thông báo cho ngài về tin này. Trong quá trình kiểm tra sáng nay, nhân viên bảo vệ của công ty chúng tôi đã phát hiện cửa sổ của nhà ngài bị hư hỏng do người làm, hơn nữa nhìn qua tình hình tại hiện trường cũng không khả quan. Dự đoán ban đầu của chúng tôi là có khả năng có trộm đột nhập. Nếu ngài đang ở thành phố A, hy vọng ngài có thể sớm trở về kiểm tra tài sản, ước tính thiệt hại, rồi chúng tôi mới có thể báo cảnh sát càng sớm càng tốt."
Thư Thời nghe xong thì chết lặng.
Cái quái gì cơ? Trộm đột nhập?
Trước cậu không đóng cửa suốt một tháng cũng không có chuyện gì, sao giờ lại có người phá cửa sổ chứ...
Bên bất động sản nói tình huống khá nghiêm trọng, Thư Thời cũng không dám chậm trễ. Sau khi nghe điện thoại, cậu đã lập tức bật người dậy trên giường, thay đồ xong thì chạy tới khu biệt thự.
Sau khi tới hiện trường, Thư Thời nhìn cửa sổ bị tàn phá của nhà mình mà hoảng sợ.
Toàn bộ cửa sổ đã biến mất, chi tiết hơn thì là ngay cả khung cửa sổ bên trong cũng không thấy nữa.
Giống như bị cắt bỏ hoàn toàn vậy, chỉ chừa lại cái lỗ vuông cực lớn, trông rất... kỳ dị.
Thư Thời bỗng tò mò, không biết rốt cuộc tên trộm này đã làm như thế nào.
Đúng là mở rộng tầm mắt của hồ ly.
Sự im lặng của Thư Thời làm đại diện bất động sản đứng cạnh cúi đầu xấu hổ: "Khi sự việc xảy ra, nhân viên bảo vệ của công ty chúng tôi đã tuần tra những nơi khác. Sau đó, chúng tôi đã hỏi ý kiến những người dân gần đó, tiếc rằng nhà phía bên trái của ngài là nhà trống, hộ bên phải thì nói tối qua hắn đi họp qua đêm không ở nhà, nhà phía sau tổ chức tiệc tối lại không hề nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài. Hơn nữa camera an ninh cũng không phát hiện người nào khả nghi."
Cậu nghĩ, ly kỳ thật, ai có thể lặng lẽ dỡ cả một cái cửa sổ lớn như thế đi chứ!
Thư Thời: "..." Lại càng kỳ lạ.
Nhưng mà sau khi kiểm kê tiền của, Thư Thời bối rối.
Vậy mà cậu chẳng bị mất gì cả.
Điều này thật sự làm hồ ly khó hiểu.
Phí công hủy cửa sổ nhà cậu, nhưng chẳng lấy một thứ gì đi, thậm chí đồ đạc cũng không bị xáo trộn. Rốt cuộc tên trộm này muốn gì chứ?
Vừa ý cửa sổ nhà cậu à? Cửa sổ nhà cậu c*̃ng không nạm vàng nạm bạc, trộm về thì làm được cái khỉ gì?
Nhưng bây giờ, cửa sổ bị phá cũng không thành vấn đề, lắp đặt lại là được.
Điều làm Thư Thời mệt não là sau việc này, xử lý chuyện cửa sổ rồi mấy thủ tục với bất động sản không thể xong trong hai hay ba ngày được.
Nhưng mai cậu sẽ bay đến thành phố S để quay phim mà!
Rồi làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, Thư Thời nhận được điện thoại của Trương Kỳ. Ngay khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói an ủi của Trương Kỳ vang lên: "Đoàn phim nói sẽ hoãn lại lần quay phim này, trước mắt dự kiến hai ngày, ngày 25 trở lại. Mấy ngày nay cậu nên ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, giữ tinh thần thoải mái, đừng lo lắng..."
Thư Thời nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Hoãn lại? Chuyện này thật sự tốt quá! Cảm ơn anh Trương!" Cho cậu biết tin vui lớn như thế.
Bây giờ thì cậu có thể yên tâm xử lý việc ở đây rồi.
Trương Kỳ ở đầu bên kia điện thoại sững sờ, thằng nhóc này bị sao vậy? Không phải trước vẫn luôn la hét đòi mau chóng tiến tổ quay phim à?
Trước hắn còn sợ Thư Thời sẽ không vui khi biết tin này, giờ thì sao?
Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi, Thư Thời đã nhanh tay cúp máy.
Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời bắt đầu thương lượng với bên bất động sản.
Bên bất động sản đúng lúc nhắc nhở: "Ngài Thư, nếu ngài tiện thì tôi đề nghị ngài nên ở đây hai ngày, đảm bảo an toàn cho tài sản của của ngài." Tuy rằng bây giờ chưa mất gì nhưng có lỗ hổng lớn như thế, khó có thể đảm bảo về sau sẽ không bị mất gì.
Vừa nghe, Thư Thời sửng sốt.
Ừ thì đúng là nếu cửa sổ nhà cậu không ổn thì cậu ở đây cũng hợp lý.
Nhưng...
Thư Thời liếc nhìn biệt thự số 32 bên cạnh, trong lòng hơi thấp thỏm.
Sống như vậy, xác suất gặp được đại mỹ nhân sẽ rất cao, cảm giác tỷ lệ sống sót trong kiếp tiểu hồ ly của cậu sẽ giảm đi nhiều lắm...
Để an toàn, Thư Thời mở điện thoại, nhìn thấy hôm nay là thứ Hai thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu ở đây nhiều nhất bốn ngày, hơn nữa bốn ngày này đều là ngày làm việc. Thời gian hành chính ban ngày về cơ bản thì đại mỹ nhân sẽ không ở nhà. Chỉ cần cậu tránh ra ngoài lúc sáng sớm với chạng vạng, hẳn sẽ không gặp đâu.
Nghĩ vậy, Thư Thời yên tâm hơn nhiều. Chẳng phải chỉ là trốn trong nhà thôi à, việc này cậu giỏi nhất đấy!
Sau khi nghĩ thông suốt, Thư Thời cũng không chậm trễ, hỏi thẳng bên kia xem sẽ giải quyết vấn đề như thế nào? Liệu có cần cậu tự liên hệ với công ty nội thất hay là bên bất động sản để nhờ người trang trí lại?
Bên kia nghe xong, người đại diện bất động sản dường như nhớ đến điều gì đấy, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ lạ, liên tục xua tay: "Không cần, không cần. Phần còn lại ngài không cần lo lắng, giao cho chúng tôi là được."
Thư Thời mở to mắt nhìn: "Hả?" Này là ý gì?
Bên bất động sản giải thích: "Là như vậy, chúng tôi đã báo cáo sự việc này ngay lập tức với phía công ty khi phát hiện. Sau quá trình bàn bạc, nội bộ công ty cho rằng chuyện này bên chúng tôi chịu trách nhiệm lớn nhất, do không đảm bảo an ninh, gây ra thiệt hại cho chủ sở hữu. Vì vậy, công ty chúng tôi quyết định rằng bên tôi sẽ chịu trách nhiệm về các vấn đề lắp đặt lần này, bao gồm cả việc liên hệ với công ty nội thất và chi phí trang trí."
Nói một cách đơn giản, Thư Thời chỉ cần ở trong nhà và giám sát là được.
Nghe xong, Thư Thời chưa trải nghiệm được mấy sự đời ngây người.
"Công ty mấy anh tốt thật đấy." Hiếm có công ty nào lương tâm như vậy, dịch vụ hậu mãi(*) đầy đủ đến vậy luôn.
(*): Dịch vụ hậu mãi (đôi khi được gọi là hỗ trợ sau bán hàng) là bất kỳ dịch vụ nào được cung cấp sau khi khách hàng đã mua sản phẩm.
Vị đại diện bất động sản nghe xong gãi gãi vài sợi tóc còn sót lại trên đầu, bỗng cảm thấy hơi xấu hổ.
Thật ra thì công ty họ trước đây... cũng không có lương tâm đến thế.
Sau khi quyết định sống ở đây xong, Thư Thời muốn về tứ hợp viện một chuyến, nói sơ với ông nội Thư, nhân tiện mang theo kịch bản với ghi chú về kỹ thuật diễn của cậu.
"Ông nội, đến lúc đó hẳn cháu sẽ không về đâu. Ngày 25 cháu sẽ từ Cẩm Uyển tới sân bay đến thành phố S luôn. Cháu quay xong sẽ về thăm ông nha."
Ông nội Thư nghe xong hừ lạnh một tiếng, rõ khinh thường: "Mau đi đi, không có cháu ta vui lắm, không cần hầu hạ con rệp lười là cháu nữa."
Sau khi về Cẩm Uyển, Thư Thời nhìn cái lỗ lớn trên tường, nhìn thế nào cũng không ổn lắm.
Vị trí đấy vừa trùng hợp vừa không khéo đối diện với cửa sổ phòng làm việc của đại mỹ nhân. Nghĩ đến đây cậu lại cảm thấy không được tự nhiên.
Chẳng may đại mỹ nhân rảnh rỗi không có việc gì vén rèm lên, chẳng phải sẽ vừa hay nhìn thấy chỗ này à? Hơn nữa lúc này không có cửa sổ, nhìn xấu như thế, nếu bị đại mỹ nhân chê bai, lại hơi cảm giác... mất mặt.
Nhưng điều đáng lo hơn là cậu không biết nên giải quyết bữa tối nay thế nào.
Suy cho cùng, mất mặt cũng là chuyện của tương lai. Hơn nữa, đại mỹ nhân cũng chưa chắc sẽ để ý đến việc nhỏ như này.
Nhưng mà bây giờ bụng cậu đã réo rồi.
Thư Thời liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã năm giờ ba mươi chiều.
Không thể ra ngoài mua rau về nấu, cậu không biết nấu ăn. Nấu theo công thức thì không biết thế nào, có thể sẽ không ngon.
Không thì... tiếp tục đặt đồ ăn ngoài?
Nghĩ đến đồ ăn ngoài lần trước, Thư Thời thở dài.
Biết vậy ăn no ở chỗ ông nội trước rồi hẵng qua, biết đâu chẳng cần ăn cơm tối nữa.
Cũng chẳng hiểu sao trước đây ông nội yên tâm để cậu sống riêng một mình, liệu có phải vì cho rằng một con yêu quái như cậu sẽ không chết vì đói không?
Hồ ly thật sự rất buồn.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Thư Thời cũng không để tâm, đoán chừng lại là bên bất động sản đến, vì vậy cậu vừa xem điện thoại vừa bước ra cửa.
Sau đó "cạch" một tiếng cửa mở ra, lúc này mắt Thư Thời hãy còn đặt trên màn hình di động, do dự không biết nên gọi món gì.
Nhưng ngay sau đó, Thư Thời cảm giác bóng đen trước mặt không đúng lắm, cậu nhớ rõ đại diện bất động sản sáng nay đâu có cao như vậy...
Giây tiếp theo, Thư Thời ngẩng đầu lên, hai mắt mang vẻ nghi ngờ bắt gặp ánh mắt có chút không hài lòng của đại mỹ nhân. Thư Thời giật mình, điện thoại cũng suýt nữa thì đánh rơi.
Cậu cúi đầu nhìn xuống quần của mình theo bản năng. May quá may quá, hôm nay mặc quần dài, che kín mắt cá chân hết rồi!
Sau khi thở phào, Thư Thời muốn thẳng tay đóng cửa. Nhưng giây phút tay cậu đặt lên tay nắm cửa, lý trí của cậu cũng quay trở lại, đột ngột dừng động tác.
Nhỡ đâu sập cửa vào mặt đại mỹ nhân, làm hắn tức giận rồi ăn thịt hồ ly thì biết sao giờ?
Bốc đồng, bốc đồng quá.
Giờ phút này Thư Thời nắm chặt điện thoại trong tay, trong lòng chột dạ, không biết nói gì.
Nhưng đại mỹ nhân lại liếc nhìn màn hình điện thoại của cậu, lông mày cau lại. Môi mỏng khẽ mở, giọng nói của hắn không mấy vui vẻ: "Cậu muốn ăn đồ ở ngoài?"
Thư Thời nghe xong ngây người. Tui gọi đồ ăn ngoài đâu có tốn tiền của anh, đại mỹ nhân anh đây mang giọng chất vấn tui làm gì?
Nhưng cậu không dám hỏi lại, bèn cúi đầu sợ sệt thú nhận: "Vâng... Em còn chưa ăn tối nữa..."
Cực kỳ không có cốt khí.
Trong phút chốc, Thư Thời cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm mạnh.
Diệp Tứ thở dài trong lòng, trên mặt mang theo nụ cười, tiến lên giải thích: "Là vậy, tiên sinh của tôi luôn muốn tới hỏi thăm ngài, nhưng trước đây bận rộn chuyện công việc quá đành phải hoãn lại. Lúc này vừa hay có cơ hội nên muốn tới gặp ngài một lần. Dù sao hàng xóm vẫn nên giao lưu nhiều hơn để sau này có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, ngài nói xem có đúng không?"
Những lời này hợp tình hợp lý không chê vào đâu được, Thư Thời không thể không gật đầu.
Vì vậy cậu chỉ đành miễn cưỡng cười đáp: "Quả thật cần phải giao lưu nhiều hơn."
Lời vừa nói xong, Diệp Vọng lập tức tiến vào trong. Ngay sau đó, Diệp Tứ cũng cầm theo một hộp cơm đi vào.
Thư Thời cầm tay nắm cửa, chợt khóc không ra nước mắt. Người ta ngay cả hộp cơm cũng chuẩn bị sẵn hết rồi, ước chừng chỉ thiếu mỗi đút ăn thôi.
