Tuyển Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chương 2: Tớ Sẽ Nắm Tay Cậu, Cùng Bên Nhau Mãi Nhé!
Truyện ngắn : Tớ sẽ nắm tay cậu, cùng bên nhau mãi nhé !Tác Giả: Chi Ri Đại Đại Ngốc“Cảm giác đó … là gì vậy ? “ – Nhi đưa tay chống vào thanh lan can, thở dài nhìn ra ban công, đưa tay vuốt vài cọng tóc vương trên mặt, trong ánh mắt đó phảng phất chút khó hiểu.Đứng mãi một hồi lâu, cô đưa đồng hồ lên nhìn, giật mình, đi nhanh vào nhà : “ Trời ơi, trễ lắm rồi trễ lắm rồi ! “.Thay đồ trong thời gian ngắn nhất, cô vác cặp đi vội ra khỏi nhà, sau đó vội vàng khoá cổng lại, nhét chìa khoá vào một góc khuất không ai nhìn thấy, leo lên chiếc xe mini, lái đi với tốc độ “ chim bay “.“ Cũng tại mình ! Ăn rồi suy nghĩ vớ vẩn ! “ – Nhi tự trách mình, cũng tự cốc đầu một phát rõ đau. “ Tỉnh dậy đi, mày không xứng với cậu ấy đâu Nhi “. – Lắc đầu vài cái, cô tập trung đạp xe, không cho suy nghĩ nào len lấn vào đầu mình lúc này.Cái nắng của buổi chiều hắt vào khuôn mặt trắng trẻo, dễ thương của cô, làm mặt cô nóng lên, xung quanh cây cối khẽ đưa mình theo cơn gió khô khốc thổi đến, làm cuốn đi mái tóc đen của cô bay bay.Đạp xe gần mười lăm phút, cuối cùng cũng đến nơi dạy thêm mà cô đang học, không biết cô sẽ bị cô giáo trách phạt như thế nào nữa. Cắn cắn môi, cô dắt xe vào một chỗ mát, sau đó đi vào, vừa đi cô vừa chỉnh lại bộ trang phục của mình cho ngay ngắn.• Thưa cô em vào lớp ! – Nhi lên tiếng chào, cả lớp nhìn cô chăm chú, sau đó ai cũng cúi đầu xuống tiếp tục làm bài.Giáo viên dạy cô môn Toán, là cô Hương, đang viết đề bài lên bảng sau đó quay xuống nhìn cô học sinh bé nhỏ của mình, cười nhẹ :• Nhi à, em vào đi, nhanh lên còn học em !• Dạ. – Cô không biết nói gì, chỉ có thể cười, vừa đi vừa cúi đầu xuống đất nhìn.Vẫn như thường ngày, cậu học sinh ngồi bên cạnh cô, tên là Tuấn, bao giờ gặp cô cũng nở nụ cười :• Chào cậu, cuối cùng cậu cũng tới !• Ừm, hì hì. – Cô nhìn cậu, mặt đỏ rần lên. E dè ngồi xuống bên cạnh cậu, cô đưa tay gãi gãi đầu, nhanh chóng lấy sách vở ra học bài.Phải nói thế nào nhỉ ? Mỗi lần đối diện với Tuấn, lại là mỗi lần cô trở nên kì cục, hành động kì lạ, khiến người khác nhìn vào cứ nghĩ cô là một người khác. À, phải nói là, không biết từ bao giờ, Tuấn đã là một phần quan trọng trong cuộc đời của cô, nhờ Tuấn mà con người cô thay đổi, trở nên nói nhiều, hoà đồng với bạn bè nhiều hơn.Từ khi quen Tuấn, cuộc sống của cô trở nên có nghĩa hơn bao giờ hết.Lặng lẽ nhìn Tuấn chỉ từng bài Toán cho mình, lòng cô cảm thấy thật hạnh phúc, muốn được như vậy cùng Tuấn đến suốt đời, chỉ cần nhìn cậu mỗi ngày thôi cũng đủ rồi.• Này Nhi, cậu đang nghĩ gì vậy ? Sao lại ngơ ngơ thế ! – Tuấn nghiêng đầu nhìn cô trong khi cô đang còn nhìn cậu say đắm, thấy cô không phản kháng gì, cậu cóc đầu cô một cái.Cảm nhận được sự đau điếng từ đầu truyền đến, cô tỉnh về với thực tại, chợt phát hiện ra ánh mắt Tuấn nhìn cô rất khó hiểu, tim cô đập thình thịch, giống như muốn nổ ra. Cô chối bay chối biến, mặt đỏ rần :• Không có không có, chỉ là hơi khó hiểu thôi ! Phiền cậu giảng lại giùm mình ! – Cô cười cười, đưa tay lên gãi gãi đầu ngại ngùng.Nhìn điệu bộ trẻ con của cô, Tuấn phì cười, đưa tay lên che miệng ho nhẹ, sau đó cầm bút lên hướng về trang sách bắt đầu giảng lại.Lần này, cô chăm chú lắng nghe từng lời cậu nói, giọng cậu ấy thật ấm áp, chan hoà, làm rung động trái tim cô. Cho dù cô không muốn, tim trong lồng ngực vẫn không ngừng đập liên hồi.Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến giờ ra về, cô nuối tiếc tạm biệt cậu, chỉ mong thời gian trôi qua chậm hơn một tí, để cô được bên cậu được lâu hơn. Nhưng điều đó … tất nhiên là không thể !Hà Nhi – Cô gái nhỏ này trước đây rất nghịch ngợm, cũng như thành tích học tập được xem như gần bét lớp, thầy cô nào cũng phản ánh cô. Đã như vậy rồi, cô còn không chịu đi học thêm, nên học lực lại càng kém, không thể giải nổi một bài toán cho dù nó đơn giản đến thế nào ! Chính vì vậy, thầy cô cùng giáo viên chủ nhiệm đề ra phương án cuối cùng, đó là … cho người kèm cặp cô. Người đó, không ai khác chính là Tuấn, một người được xem là nổi bật trong khối 10.Cô dắt xe ra, đưa đôi mắt trong veo nhìn ba mẹ đến chở Tuấn về. Tuấn ngồi lên xe, ngay sau đó chiếc xe nổ lên, sau đó là lái đi chầm chậm vì người đông. Tuấn lướt qua xe cô, sau đó nhìn cô và nở một nụ cười toả nắng, cảm nhận được sự ấm áp trong đó, cô cười lại nhìn cậu.Sau khi chiếc xe đã đi xa cô, cô cười nhẹ, môi mấp máy : “ Tạm biệt ! “.rRrBước vào nhà, thứ đầu tiên Nhi cần là nước, mở cổng dắt xe vào nhà, cô nhanh chóng chạy vào nhà, đến chỗ bình nước cầm ly lên, rót đầy nước vào, sau đó tu ừng ực. Nhìn cô, người khác còn tưởng cô sắp chết khát.Nghiêng đầu sau đó đưa vạt áo chùi mép, cô vác cặp đi lên phòng, sau đó là quăng nó lên bàn và ngay lập tức nằm lên giường.Ngay lúc này, hình ảnh của Tuấn lại xuất hiện trong đầu cô, đó là hình ảnh người con trai có mái tóc đen được chải chuốc cẩn thận, đôi lông mày đậm, mũi cao, môi trái tim, …“ Cậu ấy quả thật rất đẹp ! “ – Nhi mở mắt ra, sau đó đưa tay che miệng cười nhẹ.“ Không biết cậu ấy có người yêu chưa nhỉ ? “ – Cô có đôi chút tò mò về vấn đề này.Trong lúc cô đang suy nghĩ thì đột nhiên dưới nhà có tiếng nói vọng lên :• Nhi ơi, đi học về rồi hả con ? – Giọng một người phụ nữ mang đầy tình thương được cất lên.• Dạ, con đây. – Nhận ra giọng nói này, cô vui mừng đi xuống nhà, vừa đi vừa cằn nhằn – Mẹ cũng thật là … lâu rồi mới được về sớm, không thì chắc con cũng chờ đến dài cổ.Đặt đồ lên bếp, bà quay sang ôm Nhi, hôn nhẹ lên má cô :• Được rồi, mẹ xin lỗi. Mẹ có mua bánh gai con thích ăn nhất đây !Nhắc đến món khoái khẩu của mình, cô reo lên vui mừng :• Hoan hô mẹ ! Yêu mẹ lắm ! – Đáng lí như vậy, ít ra Nhi cũng phải hôn lại bà một cái vào má chứ, đằng này, cô lại lục lọi đồ trên tủ bếp, cuối cùng cũng tìm thấy mấy cái bánh được gọi trong lớp lá đựng trong bì ni lông.Vui vẻ mang chúng đi, cầm từng cái bóc vỏ ra, bên trong là cái bánh có màu đen, bên ngoài còn rắc thêm vừng, cô ngồi lên ghế cắn cắn miếng bánh, hương thơm của nó làm cô chìm trong vị ngọt của bánh có vị thơm ngon của dừa cùng với chút ít sữa.Vui vẻ cầm chiếc bánh khác lên, bóc vỏ, cô giơ trước mặt bà, vui vẻ :• Mẹ cũng ăn một cái đi !Bà đưa tay nhéo má cô, làm mặt cô phệ ra trông thật tức cười. Cầm miếng bánh trên tay cô đưa lên miệng :• Được rồi, mẹ ăn ! • Hì hì. – Cô cười giả lả, tiếp tục ăn phần bánh của mình.rRrTiếp tục đến trường trên chiếc xe đạp mini “ cổ lỗ sĩ “, Nhi lái xe với tốc độ nhanh trên đường. Cũng may đây là con đường ít người lui tới, nên việc lái nhanh đối với một số người dân ở đây là chuyện thường, huống chi nhà cô cũng không gần trường là bao, nên đi với vận tốc rùa bò có khi mai cũng chưa đến trường.Khung cảnh mà cô đi ngang qua cũng mỗi lần như vậy mà thay đổi, cảnh vật lúc nào cũng khác, phải chăng là do thị giác thôi nhỉ?Ngắm nhìn những hàng hoa râm bụt đỏ chói mọc hai bên lề đường, cô cố căng mắt nhìn vẻ đẹp của chúng mà không ngờ có một chiếc xe máy đang đi tới …Sượt qua xe cô một phát, do không nhìn đường, chiếc xe cứ như thế mà “ úp “ lên mặt đường, còn cô thì văng sang một bên.Nếu là những người đi xe máy khác, chắc hẳn sẽ xuống xem cô có bị chuyện gì không …Nhưng … người tông cô vừa rồi là ba cậu thanh niên say rượu, đi xe mà cứ lượn là lượn lẹo, tông phải người khác, đã thế còn dửng dưng chạy đi, thật đúng là vô nhân đạo !Rên rỉ trong đau đớn, cô cố gắng ngồi dậy, thở nhẹ ra, mắng thầm : “ Lũ xúc sinh ! Hôm nay thiệt là xui quá mà ! “.Xem xung quanh người cô, không có vấn đề nghiêm trọng cho lắm, chỉ có vài vết xước nhẹ qua thời gian cũng sẽ khỏi nhanh thôi.Dắt chiếc xe đạp đang còn “ úp “ kia, cô khổ sở lắc đầu : “ Cũng may là không nghiêm trọng, chứ không thì mình chết chắc rồi ! “.Tiếp tục hành trình, cô tiếp tục đạp, nhưng tốc độ có phần chậm hơn khi nãy rất nhiều, cũng có thể là do cô sợ bị như thế lần nữa…rRrCầm chiếc khăn lau bảng đi giặt, Nhi cười khổ : “ Đã thế hôm nay còn phải trực nhật nữa chứ ! “.Đi dọc theo phía hành lang, cô đi xuống vườn hoa của trường, ở đó có vòi nước, gần hơn là cô đi ra tận tít ngoài chỗ nhà vệ sinh.Mở nhẹ vòi nước, cô đưa khăn ra chà chà, tay cô bắt đầu rát. Cô nhăn mày nhăn trán, chửi thầm : “ Lũ khốn ! Làm mình xước hết tay, giờ dính nước rát chết đi được ! “.Những mảng máu ban đầu đông lại giờ được thể trồi ra, nhờ sự cọ xát giữa nước và khăn, nay chúng còn loang lỗ hơn ! Cô chịu đau đứng dậy vắt khăn, chuẩn bị đi về lớp.Bỗng nghe có tiếng một người con gái vang lên, cách đó cũng không xa là mấy, cô không thể nhìn thấy gì bởi hàng cây đã che lấp mất.Tiến đến gần, cô lại càng nghe rõ hơn, nấp sau một cái cây, cô nghiêng đầu nhìn sang, bỗng giật mình khi thấy Tuấn và một người con gái đang đứng nói chuyện.• Tuấn … cậu … cậu có thể làm bạn trai tớ không ? – Cô gái lên tiếng, Nhi phát hiện ra ngay nữ sinh đó chính là bạn cũng lớp với Tuấn, tên là Linh.Từ đầu đến giờ , Tuấn chỉ đứng nhìn nữ sinh đó nói, hai tay đút vào túi quần, nếu nhìn kĩ có thể thấy trong ánh mắt cậu có chứa chút bối rối.Cậu khó xử nhìn Linh còn đưa ra một hộp quà hình trái tim rất đẹp, mặt Linh đỏ lên, giọng e thẹn :• Tớ thích cậu lâu rồi ! Nhưng bây giờ mới có đủ dũng khí bày tỏ ! Mong cậu chấp nhận.Một cảm giác khó chịu đột nhiên xâm nhập vào người cô, cái cảm giác đó nó lại đến. Đúng ! Đây không phải lần đầu cô thấy các bạn nữ sinh đi bày tỏ tình cảm với Tuấn, mà là rất nhiều lần. Mặc dù không cố ý, nhưng cô cũng thấy đây thực sự là trùng hợp.Chăm chú dõi theo từng cử chỉ, nét mặt của Tuấn từ xa, Nhi mong đợi câu trả lời từ cậu ấy.Lần này, thật không thể tin, cô lại bắt gặp ở Tuấn sự bối rối không hề có ở các lần khác.Cô linh cảm … lần này … cậu ấy sẽ đồng ý …Thất vọng, đau lòng, khó chịu, tổn thương, …đó chính là cảm giác của cô lúc này. Cô không muốn nghe tiếp nữa, quay đầu đi…Không hiểu sao tự nhiên mất thăng bằng cô vấp té vào một cục đá, kết quả ngã chúi ra trước.Nghe tiếng động, Tuấn và Linh giật mình quay lại, thấp thoáng thấy sau bóng cây có người đang nằm úp mặt xuống đất, nói thẳng ra là ngã.Nhi đứng dậy, phủi phủi quần áo, nhanh chóng đứng dậy, chính vì sợ bị phát hiện, cũng sợ vì mình mà làm hỏng chuyện tốt của người khác, cô nhanh chóng chạy đi.Tuấn ngay lập tức phát hiện ra bóng người quen thuộc đó, trên đầu cô gái đó còn cột chiếc nơ hồng, thật không thể là ai khoác ngoài người đó.Tuấn quay sang nhìn Linh, ánh mắt chứa đầy sự áy náy :• Xin lỗi cậu nhưng tớ thích người khác rồi. Cô ấy không học giỏi, cũng không có gì xuất sắc, nhưng tớ vẫn thích cô ấy.Không nhanh không chậm, Tuấn nhanh chóng bước đi, đuổi theo người mới chạy đi, cô tìm kiếm một chút hi vọng. Trong lòng cậu thầm mong cô gái nhỏ sẽ không hiểu nhầm cậu.Nhi cố bước đi thật nhanh, trong lòng bao nhiêu suy nghĩ bấy lâu tuôn trào ra : “ Không thể làm phiền cậu ấy được, cậu ấy đã thích người khác, mình không nên phá đám chuyện tình cảm của người ta… nhất định không được ! “. Không biết từ khi nào, nước mắt cô đã rơi đầy trên khuôn mặt nhỏ.Trong làn nước mắt, cô mơ hồ nghe ai đó gọi mình, quay đầu lại, chợt nhìn thấy Tuấn đang đuổi theo. Không hiểu sao … cô muốn chạy trốn !Chạy … cô chạy nhanh hơn, không nhìn đường vì đôi mắt của cô đang chứa đầy mảng nước, không thể nhìn rõ, không thể xác định phương hướng, cô ngã người về phía trước.Đưa tay đập mạnh xuống đất, cô khóc mà mặt mếu :• Sao lúc này mà còn ngã được … huhu …Càng nói cô càng đập mạnh, vết thương ban sang lại rỉ ra, đau rát, nhưng không bằng trái tim cô chứa đầy nhựa sống đột nhiên héo tàn.Tự trách bản thân mình, cô lại không ngờ Tuấn đã đuổi kịp, mặt cậu thể hiện rõ vẻ lo lắng :• Nhi, sao cậu lại ngã vậy ?Một giọng nói quen thuộc vang lên, cô quay sang ngước khuôn mặt ngấn nước nhìn cậu, sau đó lại cúi xuống không trả lời.Đỡ nhẹ cô dậy, Tuấn nhìn cô, giọng nói ấm áp lại vang lên :• Sao cậu đột nhiên bỏ chạy vậy ? Làm mình đuổi muốn đứt hơi.Cô vẫn không trả lời, vẫn im lặng, đưa tay lau hết nước mắt, mặt cũng vì thế mà nhem nhuốc, như một chú mèo con.Từ nãy đến giờ cậu chỉ chú ý đến việc cô khóc nức nở, thật không ngờ khi cô lau nước mắt lên lại thấy tay cô tray xước, tuy chỉ là tray thôi nhưng không hiểu sao máu lại chảy ra nhiều, chắc lại do hai vụ ngã liên tiếp.Giật mình kinh ngạc, Tuấn nhìn cô sau đó nhấc bổng cô lên, giọng trách móc :• Bị thương như vậy mà còn hấp tấp vậy sao ?Bị bế lên bất ngờ, Nhi mở trừng mắt ra nhìn cậu, sau đó cựa quậy muốn xuống :• Này, cậu bị làm sao thế ! Thả tớ xuống, nhanh lên !Tuấn lắc đầu, cười cười nhìn cô, chỉ muốn bẹo má nhưng lại mắc bế cô, cậu trách :• Mình không thả ra ! Sẽ phạt cậu tội hậu đậu này !Nói xong, cậu nhằm phòng y tế mà đi, Nhi đỏ mặt quay đi hướng khác :• Ai cho cậu quyền phạt tớ chứ !• Mình tự đặt cho cậu ! – Cậu không thèm chấp với cô, phải mau đưa cô đến phòng y tế, nếu không vết thương bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.Xung quanh, các học sinh ở các lớp nhìn hai người bằng ánh mắt ngoài hành tinh, ai cũng bất ngờ khi thấy một cậu học sinh giỏi của khối 10 bế một cô học sinh gần như hạng bét của khối 10.Nhi đỏ mặt, rúc vào ngực Tuấn, lay lay : • Thả tớ xuống nhanh ! Mọi người đang nhìn chúng ta kìa !• Không thả ! Nếu cậu không muốn ngã bẹp dí lần nữa, tốt nhất đừng cựa quậy! – Tuấn nghiêm túc, giọng nói không chút trêu đùa, giống như đang chứng minh, bọn họ là một cặp vậy.Chẳng mấy chốc mà đã đến phòng y tế, Tuấn đặt Nhi ngồi xuống giường, lượn khắp phòng một lượt.Khi cậu quay lại, trên tay đang cầm là bông băng và ôxi già.Nhìn thấy ôxi già, cô hét toáng lên :• Đừng nói là cậu sẽ bôi thứ đó vào tay tớ nhé !Tuấn gật đầu, Nhi hét lên lần hai :• Không !!!Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, nhăn mày :• Nếu cậu không muốn mình làm đau, thì ngồi im đi !Nhăn trán nhăn mày, bắt buộc cô phải cắn răng chịu.• Ai da ! – Cô rên nhẹ, cảm nhận sự đau rát càng lớn, sau đó thấy đôi tay Tuấn cầm bông băng lau nhẹ lên vết thương vừa được bôi ôxi già.• Chịu khó một chút ! – Cậu cười nhẹ, làm cẩn thận hơn, giống như sợ cô đau.Nhìn Tuấn đang giúp mình, trong mắt Nhi lại xuất hiện nhiều mảng nước, người cô khẽ run lên :• Sao khi nãy cậu không ở lại với Linh ? Đuổi theo tớ làm gì !• Cậu ngã. - Tuấn ôn nhu trả lời, chăm chú vào vết thương trên tay, không để ý thấy cô đang khóc. Lúc đó, cậu nghĩ cậu không thể để cô ngã như vậy được.• Còn Linh, sao cậu không nghĩ cho cảm giác của cậu ấy ! – Nhắc đến Linh, tim cô như vỡ vụn, một giọt nước mắt vô tình rớt xuống tay cô, đúng hơn là nơi bàn tay mà Tuấn đang chăm sóc.Ngước đầu lên nhìn, Tuấn phát hiện Nhi đang khóc, trong ánh mắt thoảng qua sự giật mình, cô lập tức quay sang hướng khác. Cậu cười :• Mình chỉ nghĩ cho cảm giác của cậu !Nhi im lặng, mặt đỏ rần rần, nước mắt vẫn chảy ra. Nhẹ đưa tay lau nước mắt cho cô, cậu cười :• Sao lại khóc ?Nói trúng tâm đen, cô ấp úng, không biết nghĩ sao, cô lấy đại một lí do : • Tay đau !Tuấn bật cười, cúi xuống băng bó tay cô lại một cách cẩn thận. Không hiểu vì sao cô có thêm dũng khí, cô lên tiếng, mặt đỏ rần rần, vẫn còn có thể nghe được tiếng nấc của cô :• Vậy … Tuấn … cậu có thể cho tớ một cơ hội không ?Tuấn im lặng, đi cất bì bông băng vào tủ, Nhi cứ nghĩ mình hết hi vọng thật rồi. Nhưng … cô không hối hận, hối hận vì đã nói thật lòng mình. Cô rất muốn nói điều này với cậu … rất lâu rồi ! Nhưng cô lại sợ … sợ khoảng cách giữa cô với Tuấn, nó quá xa.“ Giờ thì nhẹ nhõm hẳn! “ – Cô cười mà tim đang rỉ máu.Tuấn bước đến, ngồi xuống bên cạnh, nắm bàn tay cô khiến cô giật mình. Cậu cười, một nụ cười thật ấm áp :• Câu hỏi đó … tớ phải hỏi cậu mới đúng !Con tim cô đập liên hồi, nó đang vui, đang vui, phải nói là đang rất vui. Cho dù vậy … cô vẫn không tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn cậu, cô hỏi lại :• Cậu nói cái gì ? Tớ nghe không rõ ! – Trong lòng còn chứa chút hi vọng là mình không nghe nhầm.Tuấn bật cười cho sự ngốc nghếch của cô, cậu đưa tay lên cóc đầu cô, tay kia vẫn nắm chặt tay cô :• Ý mình là … Hà Nhi … cậu sẽ nắm tay mình … cùng bên mình mãi mãi được không ? – Khi nói, mặt cậu ửng hồng, giống như đang ngại vậy.Cậu ấy mới nói kìa … mới nói sẽ nắm tay mình … sẽ mãi bên mình nữa … đây quả thực không phải là mơ, mà đó là thật !Cô ấp úng, đưa tay gãi gãi đầu :• Cậu … cậu nói thật chứ ?• Thật … cậu trả lời đi ! Có đồng ý không ?Nhi gật đầu, không hiểu động lực từ đâu giúp cô có đủ bản lĩnh, chồm lên hôn má Tuấn, nói nhỏ vào tai :• Tớ sẽ nắm tay cậu, sẽ mãi mãi bên cậu ! Nhất định đấy !Cảm giác hạnh phúc, được nắm tay người mình yêu, thật quá tuyệt ! Hai người ở bên nhau, hứa không rời. Cả hai cùng bật cười đùa giỡn trong phòng y tế, khiến cho cô y tá khi đi vào cùng phải giật mình …rRrẤn tượng đầu tiên của Tuấn khi gặp Nhi ở lớp học thêm…Đang chú tâm làm những bài toán đại mà cô viết lên bảng, cậu tập trung cao độ, chú ý đến những chi tiết nhỏ nhất !Một giọng nói to cất lên từ phía cửa lớp như muốn xé nát lỗ tai cậu, cậu nhìn ra ngoài lớp, thấy một bạn nữ có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh xắn, nhưng giọng nói thì như hổ báo :• THƯA CÔ ! EM VÀO LỚP Ạ !Cả lớp quay đầu nhìn, kể cả Tuấn, nhíu mày nhìn cô, sau đó cậu vẫn chăm chú vào bài làm khẽ cười cô nàng mỏ to.• Hà Nhi, em đến rồi à ! Em ngồi chỗ bạn Tuấn đi, bạn ấy sẽ kèm em trong quá trình học !Trong đầu Tuấn thầm mắng cô giáo, có chút ngạc nhiên : “ Chẳng lẽ người cô Hương muốn mình kèm là cô ấy ? “.Nhi gật đầu cười, sau đó bước đi hiên ngan đến chỗ cậu, cười gian :• Chào cậu, mong được giúp đỡ ! – Không quên, Nhi còn đập mạnh vào vai cậu, giống như muốn bằm nát nó vậy.Tuấn nhăn mặt, ngước đầu lên nhìn cô, cố khôi phục vẻ hài hoà ngày nào, cậu nhường chỗ cho cô, ngồi sang một bên :• Chào cậu ! Sau này tớ sẽ kèm cặp cậu.Nhìn rõ được khuôn mặt Tuấn, sét đánh ngang tai cô hay sao, nhưng nhìn cô giống như bị điều khiển, nhìn cậu không ngừng.Im lặng, cô lôi sách vở ra, bắt đầu chép bài. Im lặng không được bao lâu lại lên tiếng :• Cho tớ hỏi, bài này làm như thế nào?• Có phải thế này không ?• Đáp số này đúng chưa ?• …Cô gái ấy với bây giờ, khác nhau một trời một vực. Cậu có thể thấy cô ấy thay đổi qua từng ngày là vì một ai đó. Ai nhỉ ? Là cậu chăng ?-The End-
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương