Tuyển Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chương 24: Đói Khát - Phần 6
Phần 6 "Watashi!" Cậu ta giật mình quay người ra sau nhìn, Iko đang ở phía sau vẫy tay chào cậu ta. Anh ta cười cười, thế nhưng khuôn mặt trắng bệch kia lại nhìn như người chết, làn môi rạn nứt khô khan. Iko phát hiện ra điều gì đó kì lạ, cô cố gắng dò hỏi một chút thông tin nào đó. "Hôm qua thế nào rồi? Có phải rất tuyệt không?" Sau đó là một nụ cười đầy bí ẩn. Watashi lạnh toát người, trong bóng tối ngày hôm đó, người con gái xinh đẹp, trên tay nắm chặt dao gọt hoa quả, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh, thật đáng sợ. Loại con gái đó, đối với anh quả thật là một sự kích thích, nó sẽ tăng thêm vài phần thú tính cho cả quá trình làm việc giữa anh và cô ta. Thế nhưng anh không ngờ, khi anh tiến đến gần, cô ta lại dám đâm anh thật. Một dao không sâu, thế nhưng nó đủ ám ảnh anh cho đến bây giờ. Nhắc đến cô ta, vết thương anh như có nội lực gì đó mà rát buốt thêm vài phần. "Thôi đi cô bạn, tôi không muốn, cô ta quá đáng sợ." Anh nhún nhún vai, bước đi chầm chậm chờ người phía sau đi ngang hàng cùng mình. Iko tiến sát lại gần anh, cô nháy nháy mắt nói nhỏ vào tai. "Ồ, hóa ra chỉ có mình tôi mới hợp với cậu à?" Câu đó như mang đầy ẩn ý, Watashi liếc nhìn cô ta một cái, anh cũng cười, nhưng chỉ là cái nhếch môi. Iko thừa biết, Yuun không dễ dãi, vì vậy cô ấy chắc chắn sẽ không bị Watashi dụ dỗ, đó là nguyên nhân vì sao cô chọn cô ấy chứ không chọn ai khác khi Watashi nhờ cô giới thiệu giúp cậu ta một cô gái. Đơn giản, cô thích anh bạn này, cô muốn chiếm anh ta làm của riêng cho chính mình. Cô quen Watashi không lâu, nhưng cũng đủ ghi nhận trong trái tim cô chỉ có cậu ta rồi. Hai người trò chuyện khá vui vẻ, thế nhưng, cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đứng dưới tán cây quay lưng về phía hai người, sống lưng đã truyền đến một trận lạnh toát. Iko nhận ra, đó không ai khác là Yuun, người bạn cô tin tưởng nhất. Cô mỉm cười, chuẩn bị chạy đến chỗ cô ấy chào hỏi thì cô đã bị Yuun cướp mất hồn khi nhìn thấy nụ cười của cô. Yuun cười, mái tóc buông thả, làn da trắng đó, đôi mắt đó, cô không tài nào quên được. Cô ấy rất ít khi cười, nhưng một khi cười, chắc chắn sẽ có điều gì đó xảy ra. Ví dụ, khi Yuun nhìn cô, cô ấy nở nụ cười, rất nhanh chóng lại di chuyển ánh mắt sang người đứng cạnh cô, Watashi. Iko cảm thấy thật buồn cười khi Yuun đã nói một câu thế này. "Thế nào? Watashi, cậu có rảnh nếu như đến nhà tôi chơi chứ?" Đặc biệt hơn nữa, cô lại không được mời đến đó. Iko đã nhận định lại, có lẽ cô để Watashi gặp Yuun là một điều sai lầm. Đúng vậy, cô nhìn Watashi, cậu ấy đang cười, nụ cười đó chính là thứ chuyên nghiệp nhất mà cậu ấy dùng cho mỗi lần cưa gái của mình. Iko cảm thấy bản thân mình thật thất bại. Vẻ mặt ủ rũ hiện rõ trong đôi mắt cô, Yuun đã nhanh chóng nắm bắt nó.Tối hôm đó, khi Watashi đến nhà Yuun, lúc đó nhà cô không có đèn, điều đó càng khiến việc rình mò trong bóng tối thích thú hơn. Nét cười xuất hiện trên môi. Cửa không khóa, Watashi dễ dàng vào nhà. Nhưng khi mở cửa bước vào, một mùi gì đó là lạ xông vào mũi khiến anh không được thoải mái, đồng thời cũng là lúc cánh cửa đóng sập lại, cái bóng đen lao vút trong đêm. "Yuun? Cậu đâu rồi? Tớ là Watashi đây." Vừa đi anh vừa gọi tên cô, căn nhà chỉ có một màu đen thui không thể thấy được thứ gì, chỉ là may mắn có ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, nó có thể chiếu ít nhiều những thứ lờ mờ trong căn nhà này. Những cái bóng đen, cái to cái nhỏ đan xen nhau, càng đi vào, thứ mùi đặc trưng kia càng khiến anh thấy buồn nôn. Không biết anh đã đi vào đến đâu, cho đến khi cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo ôm lấy mình từ phía sau, anh giật bắn mình quay đầu ra phía sau. "Watashi, là tớ đây." Nghe thấy giọng nói của Yuun, anh cảm thấy yên tâm, thế nhưng đó chỉ là một phần, ngay sau đó, anh càng lúc càng thấy lo lắng. "Yuun, trời tối thế này, cậu bật điện lên đi, như thế này thì không tốt đâu." Anh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô nói khẽ, chỉ sợ cô giận, hành động của anh tăng thêm vài phần dịu dàng. Khuôn mặt của Yuun đặt lên lưng anh, miệng cô khẽ phả hơi thở nóng rát vào người, giọng cô uể oải. "Tớ buồn ngủ rồi." Mặc dù rất thích hành động lúc này của cô, Watashi cố tiết chế lại, anh cười trấn an nỗi sợ hãi trong lòng. Thứ mùi kia vẫn chưa bao giờ hết. "Yuun, bật điện lên đi, tớ hứa sẽ làm nhẹ tay với cậu." Rất lâu không có người trả lời, đến khi có tiếng bước chân vang lên anh mới biết bàn tay lạnh lẽo của Yuun đã rời khỏi người mình từ lúc nào. Anh đan hai bàn tay mình vào nhau, xoa đều chúng cho bớt lạnh bởi cái nhiệt độ trong nhà Yuun có vẻ thấp, thế nhưng, anh đã giật mình khi cảm thấy có gì đó ươn ướt trong tay. Anh nhớ, mình chỉ mới nắm tay Yuun, tay cô rất lạnh. Anh cũng không nghĩ đến, tay cô lại có thứ gì đó ươn ướt thế này. "Tách..." Đèn bật. Watashi ngoảnh đầu nhìn về cái bóng điện. Hai mắt anh sớm đã mở trừng ra. Toàn bộ nơi anh đứng đang đập vào mắt, từng thứ một từng thứ một hiện ra. Một cái đầu lâu được đặt trên thớt. Da cùng nội tạng được bày ra khắp nơi, máu văng tung tóe lên tường. Mùi hôi thối, chính là mùi hôi thối, lúc Watashi kịp định thần lại thì phát hiện mình đang đứng trong phòng bếp của nhà Yuun. Còn cô ấy... Cô ấy thì sao? Yuun, cô ấy đang nắm chặt lấy con dao, mỉm cười nhìn anh. "Watashi, sáng thế này, đã được chưa?" Lòng anh hốt hoảng mấy trận, Yuun đứng ngay cạnh cửa ra vào phòng bếp, cô cầm con dao chĩa ngang đường, cô ấy đang thách thức anh. Chỉ có Chúa mới biết, bây giờ anh đang khát vọng sống đến nhường nào! Anh nhìn xung quanh bếp, có duy nhất một con đường tối nào đó, anh nghĩ, chỉ cần mình vào đó, ít ra còn có cơ hội sống sót. Anh lao như tên điên xuống con đường đó. Yuun mỉm cười... "Con chuột nhỏ chạy xuống nhà kho rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương