Tuyển Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chương 25: Đói Khát - Phần 7
Phần 7 Tra tấn người sốngTôi là Watashi. Ước nguyện của tôi là: cưới một cô gái thật xinh đẹp và tốt bụng về làm vợ. Nhưng... Đó là suy nghĩ trước đây của tôi, còn bây giờ, tôi là một chàng lãng tử đào hoa, rất được con gái ngưỡng mộ, do đó, quan niệm của tôi về con gái lúc này chỉ là: yêu và lên giường. Tôi ấn tượng về Yuun bởi cô ta có một vẻ đẹp khiến tôi mê mẩn, nhất là đôi mắt thờ ơ kia, chúng như không nhiễm bụi trần, cô ta lạnh lùng cao ngạo, ít thể hiện, quả thật đúng với mẫu người lí tưởng của tôi. Kể cả khi trông thấy ánh mắt đáng sợ cùng con dao lia về phía tôi, tôi vẫn bị cô ta thu hút. Đó cũng chính là lí do khi cô ta đề nghị đến nhà tôi liền đồng ý. Trong đó mang một chút vui sướng vì sắp chiếm được cô ta. Thế nhưng... Khi nghe tiếng 'cạch' của cánh cửa sắt đóng lại, tôi đã nghĩ... Vì sao trước đó, mình không lao vào cô ta để chạy trốn? Nếu đã như vậy, có khi... Còn có thể hạnh phúc thêm được một thời gian nữa. Nhưng... Tiếng dao va chạm trên nền đất, 'cứa' từng vết xuống sàn nhà xi măng lạnh cóng, dép tôi đã rơi ở đâu đó rồi. Thật kì lạ, sàn nhà dưới này thật ướt, mùi hôi thối dường như là từ đây bốc ra bên ngoài. Tôi muốn nôn, thế nhưng, cơ hội không cho phép. Giọng nói lạnh lẽo đó vang lên bên tai tôi, như một âm hồn không thể tiêu tan. "Watashi, cậu đâu rồi?" Tôi mím chặt môi, mặc xác cô ta đang gọi tên mình, tôi sợ, càng sợ, người tôi càng run lẩy bẩy. Tôi rất sợ bóng tối, chúng khiến tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, bất cứ vật gì ở dưới đất. Biết đâu, có một cái bẫy nào đó đang dính dưới chân tôi, chờ tôi sập vào? Toàn thân lạnh toát, mồ hôi lạnh đã thấm đầy đầu, tóc tôi bết lại. Một người con trai, thế nhưng, đối với người con gái tưởng chừng như yếu ớt kia, tôi hoàn toàn bất lực, bản lĩnh đàn ông đã không còn, từ nơi sâu thẳm nhất, sự yếu đuối trong tôi sống dậy, chúng bứt phá mọi rào cản bung ra ngoài. Tôi... Tôi... Cảm nhận được sự lạnh lẽo đang tới gần mình. "Watashi, con chuột nhỏ, cậu ở đâu rồi? Đừng trốn nữa nào?" Vẫn là câu nói đáng sợ đó, cô ta lại bật ra từ miệng mình một cách nhẹ nhàng, chúng càng khiến tôi ghê tởm hơn, đường dao 'cứa' trên nền xi măng vẫn vang lên như vậy. Tôi lùi bước về phía sau, cố gắng mò mẫm thứ gì đó để phản kháng lại với con người điên cuồng kia. Nhưng... Tôi càng tìm kiếm, những thứ đáng sợ càng khiến tôi không giữ vững được tinh thần. Chất lỏng, những chất lỏng ươn ướt nhơ nhớp nào đó cứ dính vào tay tôi, chúng chà sát, mỗi lúc một nhiều, đến nỗi nóng ran bốc ra mùi tanh tưởi nào đó. Thật kinh khủng... Chúng là máu! Cho dù không nhìn thấy gì trong bóng tối điên cuồng này tôi vẫn nhận ra thứ mùi mà mỗi lần chảy máu nhiều đều có thể ngửi thấy. Ở đây, thứ đó còn kinh khủng hơn vạn lần, chúng tanh đến tận xương tủy, chúng rất ghê tởm, tôi còn nghĩ, có phải đó là máu người không? Tôi chỉ nghĩ đến đó đã giật mình đến rụng rời tay chân, cô ta đã giết người! Cô ta bây giờ muốn giết tôi! Một thứ gì đó trơn tuột rơi khỏi tay tôi, chúng nhão nhoét như bột, còn nhão hơn thế, chúng rơi một cái 'tõm' xuốt đất, như một miếng thịt. "Watashi?" Tôi nghe thấy tiếng cô ta nhích lại gần, tiếng cứa vẫn ma sát với nền xi măng, chúng đang đến gần tôi. Tôi di chuyển cả người rời xa chỗ 'thứ đó' vừa rơi xuống, cũng cảm thấy một luồng hơi lạnh đang đến gần tôi. Tiếng dao ngừng 'cứa' trên nền. Không khí tĩnh lặng. "WATASHI!!! WATASHI!!!" Cô ta hét lên. Tôi giật mình khi nhận ra tiếng hét đó chỉ cách mình một bước chân, khuôn mặt tôi nghiêng dần sang phía giọng nói đó, cả người run rẩy. "Choang!" Tiếng vỡ vụn nào đó, tôi giật mình phát hiện thứ gì đó vừa rơi xuống cạnh chỗ tôi đứng. Cô ta cười... Tôi đoán cô ta đang cười...Điện bật sáng. Xuất hiện lù lù trước mặt tôi là đôi mắt tĩnh lặng đầy đáng sợ của cô ta, chúng tròn vành vạnh, cũng mang nét u sầu. Vẻ mặt cô ta ngây thơ đến nỗi tôi còn không dám tin, người ban nãy có đúng là cô ta không? Hiện tại, tôi không làm sao cả, nhưng cô ta, cô ta chắc chắn có vấn đề. Căn phòng này... Toàn bộ phận của cơ thể người, hơn nữa, còn là cơ thể chết, chúng đang phân hủy, mùi hôi thối xuất phát từ chúng. "Cô bắt tôi làm gì?" Khi nói ra câu đó, tôi muốn vả vào mặt mình. Cô ta đúng thật không trả lời, hơn nữa còn nhìn tôi cười. Miệng cô ta dính thứ gì đó đỏ đỏ, tôi đoán chúng là máu. Thật đáng sợ, cô ta đang cầm con dao nhìn tôi, không đúng, nếu là kĩ thì cô ta, cô ta đang nhìn bàn tay tôi. Tự nhiên, lòng bàn tay bị cái nhìn của cô ta đến rịn ra mồ hôi, kinh khủng hơn, chúng còn run rẩy. Ngực tôi dội lên một đợt khó chịu, tôi gập người xuống, tức ngực, khó thở. Cô ta cười. Nhìn bộ dạng của tôi, cô ta có thể vui sao? "Watashi, không lẽ bệnh tim của cậu lại tái phát sao?" Cô ta biết nó, cô ta không phải người. Bệnh tình của tôi thật may mắn mới khỏi được, bây giờ... Mặt tôi nhăn đến độ không còn máu, toàn thân như có một cỗ nào đó chặn đứng hơi thở của tôi, cô ta vẫn nắm chặt con dao như thế, còn đưa chúng đến gần tay tôi hơn. Tôi... Tôi... "AAAA!!!" Máu tươi phụt ra, từng tia nhỏ bắn lên dao, lên tường, kể cả bộ quần áo cô ta đang mặc, chúng thấm đẫm máu của tôi. Tôi trợn mắt nhìn khuôn mặt cô ta đang tiến đến gần ngón tay đã bị cắt của tôi, cái miệng kia há ra, thứ gì đó không ngừng tuôn ra từ người tôi ra bên ngoài. "Cô... Cô... Sao cô... Lại..." Cô ta đang mút ngón tay bị cắt của tôi, từng giọt máu được cô ta nuốt vào, sạch sành sanh. Đau đớn... Quá đau đớn... Sự lìa khỏi xác thit còn không dứt, vậy mà cô ta còn có thể làm như vậy, chúng đang xát muối vào vết thương. Một ngón, lại thêm một ngón, bàn tay của tôi, chúng đã không còn nguyên vẹn nữa rồi. Chúng... Tôi khổ sở bật khóc, nước mắt tràn đầy hai bên chảy xuống má, Yuun nhìn thấy nó, cô ta đưa tay xoa xoa khuôn mặt tôi. "Watashi, đừng lo, cậu sẽ sống lâu mà." Tim tôi khó chịu đến không muốn thở, lồng ngực muốn bung hết ra ngoài, tôi kiệt sức đến không thể nói chuyện. Bàn tay tôi hoàn toàn mất cảm giác, chúng bây giờ giống như một loại phế thải không thể tái sử dụng. Còn cô ta, cô ta có thể sử dụng nó, ghét bỏ nó, hành hạ nó bất cứ lúc nào. Tôi đi vào giấc ngủ trong đau đớn, bàn tay tôi không có ai chăm sóc, chúng muốn ra đi rồi. "Watashi, ngủ ngon nhé." Hôn lên ngón tay đỏ hỏn vẫn còn rỉ máu, Yuun thỏa mãn liếm liếm môi, nhìn khuôn mặt người con trai kia, cô mỉm cười hài lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương