Tuyển Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Chi Ri Đại Đại Ngốc

Chương 31: Đói Khát - Phần 13 Nakoto Và Tôi



Phần 13 Nakoto và tôi

Tôi đứng đợi trước cổng nhà, nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn lăm phút, tầm này thì cỡ mười lăm phút nữa cậu mấy sẽ đến.

Tôi buồn chán đá những viên sỏi trước cửa nhà, nhìn bốn bề một màu đen, chỉ có chiếc bóng đèn trước cổng nhà tôi phát sáng.

Lười biếng làm một vài động tác vô nghĩa, tôi tựa vào tường nhắm hai mắt lại.

Có thể tôi đã thiếp đi một khoảng thời gian nào đó, khi tỉnh lại đã thấy cậu ấy đứng ngay trước mặt tôi và ngạc nhiên về thứ gì đó.

"Yuun, cậu đứng đây chờ à?" Cậu ấy nhìn tôi, cậu ấy đã đứng đây từ lúc nào.

Ôm cậu ấy vào lòng, cả người tôi ấm hẳn lên, cả người Nakoto giống như chiếc lò lửa mãi mãi cũng không hết than, tấm lưng rộng, khiến khi đầu tôi dựa vào lưng cậu ấy vẫn cảm thấy quen thuộc như thế, vẫn thoải mái như thế.

Chiếc xe đạp từng vòng từng vòng lái đi, chúng cũng lái theo từng bước đi vào con tim nhỏ hẹp của tôi, nơi đó có một người... Là cậu.

Đứng trước quầy vé, Nakoto phân vân giữa hai loại phim: kinh dị và hoạt hình.

Như tình cảnh của các cặp đôi, bọn họ đều sẽ chọn kinh dị, như vậy sẽ rất thành công trong công cuộc chinh phục tình yêu của mình, thế nhưng, tôi lại hoàn toàn không sợ bởi những thứ trên phim kinh dị đem lại, vì thế không thể có những tình tiết như thế được.

Nhưng mà, phim hoạt hình thì cô không thích vì nó rất nhạt.

Nakoto cũng không thích xem phim tình cảm.

Được rồi, cứ quyết định chọn vậy đi.

Đèn tắt.

Xung quanh toàn là bóng đêm.

Trên người tôi là bịch bỏng ngô cùng một ly nước trái cây, Nakoto cũng vậy, nhưng cậu ấy có vẻ không thích vì tôi đã bắt cậu ấy phải ăn thật giống tôi.

"Nakoto, cậu không vui sao?" Tôi nghiêng đầu hỏi cậu ấy khi thấy cậu vừa nhai bỏng ngô vừa căng thẳng.

Nakoto nhìn tôi lắc đầu, lại chỉ chỉ về màn hình.

"Không sao, tớ không được khỏe lắm thôi."

Tôi cười, đút cho cậu ấy một miếng, lại lấy ly nước của tôi đưa cho cậu ấy uống.

"Ngon không?"

Nakoto gật đầu cười.

Tôi ổn định chỗ ngồi lại, hướng màn hình về phía ti vi.

Bộ phim bắt đầu chiếu.

Tôi nhìn sang cậu ấy, đôi mắt Nakoto thật sáng, chúng chăm chú nhìn lên màn hình, thỉnh thoảng, cậu cầm lấy bỏng ngô bốc lên ăn, một bộ dạng rất chăm chú.

Tôi nhìn màn hình, chắc tôi cũng không biết mình đang cười nếu như khóe miệng tôi không cong lên lúc đó.

Một lúc sau, tôi lại quay sang nhìn cậu ấy.

Cứ như vậy, trong suốt quá trình xem phim, tôi đều dõi theo từng cử động của cậu ấy, từng ngón tay cho đến đôi mắt, cho đến từng hơi thở...

Yuun gục xuống, một bờ vai kịp thời nâng cô dậy, đặt cô nằm cẩn thận lên vai mình, Nakoto cười.

"Sao lại có người ngốc đến vậy? Còn nhìn người khác đến ngủ quên."

Một thứ gì đó mềm mềm áp vào trán Yuun, cô từ từ mở mắt tỉnh dậy, Nakoto đang nhìn cô.

Cậu ấy luôn nhìn cô như vậy.

"Sao lại không gọi tớ dậy?" Cô nhìn xung quanh đã thấy mình không còn ở trong rạp chiếu phim mà đang ngồi ở một chiếc ghế đá rất đẹp.

Gió thổi mát lạnh.

Nakoto không trả lời, cậu ấy chỉ cười thôi.

"Đói không? Nè, cầm lấy đi." Cậu ấy đưa cho cô một chiếc bánh mì kẹp, sau đó cầm cốc nước đặt ở mép ghế lên uống.

"Hôm nay chỉ có sao thôi, không có trăng nhỉ?" Tôi hỏi cậu ấy, thật ra, nó cũng giống như một câu nói vu vơ mà thôi.

Thế nhưng, cậu ấy đã cầm lấy tay tôi, chỉ lên một vì sao sáng nhất trong tất cả những ngôi sao đấy, dịu dàng mà nói.

"Tớ không cần trăng, tớ chỉ cần ngôi sao đó, cậu là ngôi sao sáng nhất, sáng hơn cả mặt trăng nữa."

Tôi nhìn cậu ấy, lần này là một nụ hôn nhẹ, Nakoto đang hôn tôi.

"Vậy... Nakoto, cậu là ngôi sao nào?" Tôi nhìn vào rất nhiều thứ sáng lấp lánh trong bầu trời, sau đó chỉ vào một cái sáng gần như bằng tôi. "Là cái này hả?"

Nakoto lắc đầu.

Bàn tay của cậu ấy chỉ về một ngôi sao cách tôi rất xa, cũng cách ngôi sao của tôi rất xa, nó rất mờ nhạt, rất cô đơn giống như bản thân nó vậy.

"Yuun à, nó là tớ đấy, vì cậu, tớ có thể làm một ngôi sao cho dù không thể phát sáng nhưng chỉ cần dõi theo cậu là tốt rồi."

Tôi mím chặt môi, bởi vì... Tôi không đoán được, suy nghĩ của cậu ấy là gì.

Tầm mắt tôi rời vào một tờ rơi được in trên tường, chúng rơi trên mặt đường, dán trên các hàng ghế, thân cây, hầu như chỗ nào cũng có... Khuôn mặt của Watashi, Iko và... Kyoto.

Cảnh sát đang vào cuộc điều tra ba vụ mất tích không rõ nguồn gốc này, được biết, bạn gái của Kyoto đã bị giết chết, ngoài ra không ai thu thập được manh mối gì để tìm ra kẻ bắt cóc, đó là một vấn đề đáng lo ngại đối với cảnh sát,

Họ sẽ rất nhanh điều tra ra hung thủ.

Nakoto nhìn theo tầm mắt Yuun đang hướng tới, khi đọc xong nội dung trên đó, mắt anh rơi vào một khoảng không nào đó khó nói.

Anh mỉm cười lay lay người Yuun.

"Yuun, về thôi, trên đường về tớ sẽ mua bánh ngọt cho cậu."

Cô gái ấy đứng dậy, níu lấy bàn tay người con trai, một lúc sau, hai bàn tay ấy đã nắm chặt, nụ cười hạnh phúc nở trên môi.
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...