Tuyển Tuyển Tập Truyện Ngắn Của Chi Ri Đại Đại Ngốc
Chương 32: Đói Khát - Phần 14 Tìm Lại Chính Mình
Phần 14 Tìm lại chính mình"Nakoto, có phải một tháng nay con đang qua lại với con bé Yuun không?" "Mẹ à, cô ấy rất..." "KHÔNG NÓI NHIỀU!!! Mẹ không cho phép con qua lại với cô ta!!!" Tút tút tút... Tiếng thở dài ngập tràn trong bầu không khí có phần ngột ngạt, mở cửa sổ ra, anh hít thở không khí bên ngoài vườn, cố để cho tinh thần bản thân được thư thái. Anh tìm được Yuun... Cũng đã hơn một tháng rồi."Vẫn chưa tìm thấy cơ à?" "Chưa, nghe nói kẻ bắt cóc đó rất ghê gớm, ngày hôm qua cảnh sát còn nhận được một bức thư cảnh cáo viết bằng máu bọn họ, chắc họ sẽ chết mất." Trong lớp học, thầy giáo ở trên bục giảng bài, một số cô nữ sinh lại ngang nhiên nói chuyện, điều đáng nói ở đây là bọn họ còn nói chuyện đằng sau lưng cô, gieo rắc cho cô không ít lời bàn tán. Hết chuyện nọ sang chuyện kia. "Nhìn cậu ta đi, trông mặt mũi cũng được nhưng mà cũng chả phải loại tốt đẹp gì." "Thật, tôi thấy cậu ta hay đi cùng với..." Quay người xuống, chạm phải đôi mắt lạnh. Mặt cả bọn tái mét, cố gắng dùng nụ cười che đi. "Không có gì đâu... Không có gì đâu..."Tôi lặng người đứng trước cổng trường, đã nửa tiếng trôi qua, vậy mà cậu ấy vẫn chưa đến. Hay hôm nay thầy cho nhiều bài tập nên cậu ấy không thể đến kịp? Những người xung quanh vẫn đi ngang qua người tôi, ai cũng nhìn tôi bằng cặp mắt khác thường, cho dù là vậy, tôi cũng không quan tâm. Kia rồi, bóng cậu ấy từ đằng xa đi đến, tôi mỉm cười vẫy tay chào. "Nakoto!" Cậu ấy nhìn tôi cười, xoa xoa đầu tôi như một đứa trẻ, lại lên tiếng dạy bảo. "Cậu đừng đứng ở đây, ngoài đường rất nguy hiểm." Tôi gật đầu, được, vậy lần sau cần tìm chỗ nào đó an toàn hơn, cậu ấy sẽ không lo lắng cho mình nữa. Ngồi trên chiếc xe đạp lái về nhà, tôi ôm chặt eo cậu ấy, đùa giỡn cùng ánh nắng, nắng trải dài in bóng tôi cùng cậu ấy trên mặt đường, trông thật tuyệt. "Yuun nè..." Tôi nghe giọng cậu ấy nhè nhẹ hơn ngày thường, còn có chút ngập ngừng nào đó nữa, trong một thoáng, tôi cảm nhận được sự bất an đang ngày một đến gần, nó đang chảy trong mạch máu tôi, mỗi một nhịp đập đều khác đi rất nhiều. "Có chuyện gì vậy?" Tôi vẫn dùng cái giọng ngây ngô ấy để hỏi cậu, và đối với việc đó, tôi cũng không thích cho lắm, nhưng tôi không thể để cậu ấy buồn được, Nakoto là tất cả đối với tôi. Hơi chần chừ một lúc, cuối cùng cậu ấy cũng mở miệng hỏi. "Hm... Nếu sau này... Chúng ta... Không như thế này nữa... Thì..." À, tôi cuối cùng cũng hiểu cái mà cậu ấy muốn nói là điều gì. Có phải mọi người đều như vậy không? Hay là... Chỉ có bản thân tôi nghĩ vậy? "Nakoto, cậu muốn chia tay à?" Tôi hỏi thẳng với cậu ấy, nếu như bây giờ chỉ cần quay lại, có thể cậu sẽ nhìn thấy giọt nước mắt của tôi, cả bàn tay run rẩy của tôi nữa. Tôi chưa từng có một cuộc tình nào đẹp như với cậu ấy, chưa từng có những giây phút hạnh phúc ngọt ngào bên cạnh người mình yêu thương như khi ở bên cậu ấy. Nếu... Nếu cậu ấy dám... "Không, tớ chỉ hỏi như vậy thôi, thật ra... Tớ chuẩn bị sang nhà bác ở bên Mĩ giúp bác chút việc, tớ sợ cậu không..." Tôi ngạc nhiên. "Không sao, Nakoto, cậu không cần phải lo cho tớ. Thật đó." Tôi cười, vỗ vỗ vai cậu ấy. Thật tuyệt, vậy là những lời bọn họ nói, không phải thật.Cánh cửa nhà kho mở rộng. Mùi hương thoang thoảng nơi cánh mũi tràn vào, căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp được chăm sóc hết mực chu đáo. Có hai chiếc giường nhỏ đã được đặt trong đây từ lúc nào, ở trên đó có hai người một nam một nữ cả người cuộn băng trắng, hai mắt nhắm nghiền. Cả hai thỉnh thoảng lại cựa mình, họ làm vậy giống như đang cố gắng chứng minh cho người bên ngoài thấy bọn họ là người còn sống. Cầm trên tay hai khay thức ăn, tôi rảo bước về phía bọn họ. "Ăn cơm thôi." Tôi đặt chúng lên chiếc bàn được đặt giữa hai cái giường, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế được đặt cạnh đó. Bọn họ tự nhiên mà ngồi dậy, nhìn tôi một cái rồi cầm đũa lên bắt đầu ăn. Hôm nay có món thịt băm cùng nước dâu dùng để tráng miệng. Bọn họ ăn từ từ, thật từ tốn, ít nhất hiện tại tình trạng đã tốt hơn trước rất nhiều. Iko và Watashi, hai người này rất biết cách phối hợp, bọn họ cũng rất nghe lời, cô bảo họ ăn, họ sẽ ăn, cô bảo họ băng bó, bọn họ sẽ băng bó. Cô bảo họ cho cô máu, bọn họ rất nghe lời mà lấy dao tự rạch tay mình. Cô đang cho bọn họ một con đường sống, một lối thoát, cho bọn họ cách để biết nghe lời người khác, như vậy, cô sẽ không phải bận tâm nhiều điều. Ví dụ như, sau khi được cô cho hai nhát, Iko đã tự biết cách cư xử, ngoan ngoãn hơn trước, còn biết cách làm cho căn nhà kho sạch sẽ lên không ít. Cô để bọn họ đi lại tự do ở đây, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ được thả. Ít nhất là như vậy. "Thịt Kyoto ngon chứ?" Tôi hỏi bọn họ. Trong một thoáng nào đó, tôi nhìn thấy Iko cùng Watashi đồng thời ngừng động tác ăn lại, bọn họ nhìn chằm chằm vào bát, sau đó tiếp tục ăn. Tôi hài lòng, bọn họ tiếp thu càng lúc càng nhanh hơn. Vết thương của Watashi mặc dù đang hồi phục nhưng vẫn trong thời gian nguy hiểm, vì thế, cậu ta không tiện đi lại mà chỉ ngồi yên một chỗ cho Iko chăm sóc. Tôi cũng cảm thấy bản thân không còn khát máu như trước nữa, chỉ là đỡ hơn, không đến nỗi điên cuồng. Có Nakoto, con người tôi rất biết kiềm chế, tôi ít uống thứ nước đó hơn, ít ăn loại thịt đó hơn vì lúc nào cậu ấy cũng dẫn tôi đi ăn đến no căng bụng. Thế nên, tôi nhường lại cho hai người bọn họ vì tôi không còn thứ gì trong tủ ngoài nó. Điều tôi thích nhất ở Iko và Watashi chính là sự im lặng của bọn họ. Không một tiếng động, không phát ra bất cứ loại đau đớn nào, như vậy cũng không kích thích sự đói khát trong cơ thể tôi. Tôi đang dần dần trở lại thành chính bản thân mình, con người mà tôi luôn khao khát có được. Nakoto... Nakoto... Tớ... Sẽ không buông tay cậu...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương