Vai Ác Bệnh Kiều Đột Kích
Chương 7
“Không, Nghiêm Phong, tôi sẽ không giết anh đâu,” đôi mắt Nam Tư Nhân ầng ậc nước, nhìn qua hộp đêm sa đoạ dâm mĩ ở phía đối diện, cậu nên nhìn thấu hắn từ sớm, cái lời hứa hẹn trong mắt hắn vốn không đáng một đồng, là cậu tự đem lòng tôn nghiêm của mình đặt xuống để hắn giẫm đạp lên, giọng nói không chút gợn sóng, “Nhưng tôi sẽ làm dơ đồ anh thích.”
“Em có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!” Nghiêm Phong khó hiểu, thậm chí nơi đáy lòng còn xuất hiện một chút bất an.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã biết cậu có ý gì.
Trong điện thoại truyền ra âm thanh ồn ào náo nhiệt của hộp đêm cùng một ít giọng nói thô tục. Giọng nói truyền vào tai hắn, không ai hiểu rõ chổ này như hắn.
“Bé cưng ơi, sao em lại khóc ở đâu vậy, có muốn về phòng để anh trai an ủi em không?”
Ám chỉ rõ ràng như vậy….
Giọng nói quên thuộc trong điện thoại đột nhiên im lặng, nhưng thái độ không từ chối người khác của cậu khiến Nghiêm Phong phát điên, “Nam Tư Nhân, mẹ nó em từ chối hắn cho tôi! Em chỉ có thể là người của Nghiêm Phong tôi thôi! Có nghe tôi nói không!”
Nhưng sự nổi điên của hắn chỉ đổi về chiếc màn hình đang phát sáng, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Một tiếng “Được” của Nam Tư Nhân thốt ra hoàn toàn khiến cho cơn tức giận của Nghiêm Phong đạt đến đỉnh điểm, con dao trong tay bị ném mạnh qua một bên, đụng trúng cả một dàn dụng cụ dao phẫu thuật khiến chúng rơi xuống tán loạn. Khóe mắt Nghiên Phong như muốn nứt ra, hét lớn vào điện thoại: “Em dám!”
Nam Tư Nhân ở bên này không để ý đến tiếng rống giận trong điện thoại, trái tim như chết lặng đi, mặc kệ người đàn ông không có ý tốt này lau nước mắt cho mình rồi ôm cậu lên lầu.
Âm thanh hỗn loạn tục tĩu sau lưng ngày càng xa dần, cánh cửa lách cách đóng lại, triệt để ngăn cách những âm thanh đó ở bên ngoài.
Nhìn căn phòng thuê hạng sang liền biết người này là một tên có tiền, Nam Tư Nhân sững sờ đi theo, đến khi nhìn thấy người đàn ông kia cởi áo làm lộ ra toàn bộ cơ thể tráng kiện cậu mới nhận ra người này vô cùng lực lưỡng. Cơ bụng săn chắc, thật sự không nhìn ra là người hay đến mấy hộp đêm.
Nhưng gương mặt ba hoa công tử của người đó lại khiến cậu tin 3 phần.
“Cưng ơi, em muốn tôi cởi cho em sao?” Người đàn ông cong môi nhìn cậu, mu bàn tay cọ nhẹ cánh môi. Mùi vị…xuất sắc.
“Không cần, tôi tự cởi.” Vẻ mắt của Nam Tư Nhân không rõ là đang vui mừng hay tức giận, đôi mắt rũ xuống nhàn nhạt nói, bàn tay bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo, trong lòng vô cùng nhục nhã. Cậu nhớ rõ Nghiêm Phong đã từng không ngừng thì thầm bên tai cậu rằng cơ thể này hoàn mỹ như thế nào, hắn chăm sóc cho cơ thể này còn kỹ hơn của chủ nhân của nó, thậm chí xem nó như là bảo vật nâng niu trong tay.
Chẳng qua hiện tại, Nam Tư Nhân nhắm chặt hai mắt, trí óc hiện lên sự nhục nhã đó, nhưng nhanh chóng lại chuyển thành trò cười, hắn yêu thích nó bao nhiêu thì bây giờ cậu muốn khiến nó dơ bẩn bấy nhiêu…
Cơ thể đột nhiên bị người ta ném lên giường, Nam Tư Nhân không kịp đề phòng rên lên một tiếng, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì giữa cổ đã bị phủ một luồng khí ấm áp, người nọ khàn giọng nói, “Không chờ nổi nữa, để tôi giúp em.”
Đây là một trò chơi, trò chơi trả thù anh thích… tôi yêu, tận mắt nhìn thấy thứ mình yêu thích bị người ta chơi đùa trở nên dơ bẩn như tấm giẻ rách. Cảm giác đó….Nam Tư Nhân rũ mắt, yên lặng mỉm cười, chịu đựng sự liếm láp nóng bỏng từ người đàn ông xa lạ.
Rầm ——
Đột nhiên cửa phòng bị người khác đá văng ra, một bóng người u ám vô cùng khủng bố bước vào, tiếng động lớn như vậy là hai cơ thể trên giường giật mình, động tác của người đàn ông xa lạ dừng lại, vừa muốn xoay đầu lại nhìn, cái mũi đột nhiên ê ẩm đau đớn vô cùng, một nắm tay cứng rắn đánh vào mặt anh ta, đánh anh thẳng tắp rơi xuống giường.
“Mày là ai?!” Người đàn ông đau đớn che mũi lại, nơi đó máu không ngừng chảy, màu đỏ tươi che kín khuôn mặt anh ta, trông vô cùng đáng sợ. Nam Tư Nhân nhìn anh ta, bàn tay siết chặt lại, đáy mắt hiện lên sự áy náy.
“Cút!” Một âm thanh gầm gừ tức giận khiến đàn ông bị vết máu là cho mờ mịt hiểu ra được một chút, người kia tuy không nhìn mình nhưng nắm tay siết chặt nổi lên gân xanh phát ra tiếng răng rắc khiến anh ta kinh ngạc, đây là một người không dễ chọc, vội vàng giấu đi sự hoảng loạn, anh nở nụ cười giả vờ cùng lời nói tàn nhẫn giả tạo, “Mày đợi đó cho tao!”
Nói xong, anh hoảng loạn không nhìn đường tông cửa chạy ra ngoài.
Trong phòng trầm mặc như chết, nhưng Nam Tư Nhân biết đây là khoảng khắc yên bình cuối cùng trước khi bão táp kéo đến. Cậu từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt, thân thể yếu ớt cùng quần áo lộn xộn khiến cậu trong như một chiếc lá úa tàn.
“Em đã làm cùng hắn chưa?”
Lời nói là nghiến răng nghiến lợi cùng giọng điệu không cam lòng…..
Nam Tư Nhân cụp mắt xuống, cậu không muốn thấy bộ dáng tự cao tự đại của hắn, giọng điệu nhàn nhạt hỏi lại hắn, “Anh nói xem?”
“Nam Tư Nhân!” Đột nhiên hắn cất cao giọng, cánh tay Nam Tư Nhân khựng lại, theo bản năng siết chặt ga giường, đôi môi không kìm được trở nên run rẩy.
Thân thể người đó đột nhiên sát lại, hơi thở lạnh lẽo hệt như nước biển đen ngòm vây lấy cậu, đột nhiên bả vai bị người nọ ấn chặt lên giường, đầu ngã phịch xuống vang lên âm thanh lớn, ngón tay đập phải tấm gỗ bén nhọn ở đầu giường khiến thân thể cậu run lên.
“Em bị hắn chạm vào chổ nào?!” Toàn bộ cần cổ Nghiêm Phong đều ửng đỏ, tia máu đỏ tươi vây đầy trong mắt, vô cùng giống với thú dữ, Nam Tư Nhân ngước mắt lên nhìn hắn, giật mình phát hiện ra trên trán hắn không biết bị thương từ khi nào, máu tươi vẫn còn đọng lại trên sườn mặt mặt góc cạnh của hắn.
Nhà của Nghiên Phong cách chổ này cũng không phải là gần, trong một thời gian ngắn mà có thể chạy đến đây thì chỉ có thể hắn đã chạy xe bán sống bán chết.
Hắn quan tâm đến thân thể này như vậy ư?
Nam Tư Nhân không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, trong lúc ngây người không ngờ tới lại bị người nọ bóp chặt cằm, ép phải đối diện với hai mắt u ám đáng sợ của hắn, “Nói! Ở đây? Ở đây? Hay là…. ở đây hả?”
Bàn tay thô lỗ di chuyển khắp người cậu, theo đó là giọng điệu người nọ cành lúc càng trầm xuống, cuối cùng dừng lại phía trên cổ cậu.
Ngay lúc đó, Nam Tư Nhân lạnh lùng nhìn xuống, giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo, “Thả ra, anh có tư cách gì mà đòi quản tôi muốn làm với ai? Nghiêm Phong, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Em muốn chết hả!” Nghiêm Phong bị lời nói của cậu làm cho đau lòng, trái tim hệt như bị người tay siết chặt, cực kỳ khó thở, nắm tay còn vươn máu phẫn nộ giơ lên, xoẹt qua đôi mắt lạnh lùng của cậu rơi xuống bên cạnh tai phải, không vang lên âm thanh nào, giống như cảm giác bất lực không còn cách gì của hắn.
“Em đã nói sẽ ở bên tôi……” Nghiêm Phong khổ sở nuốt xuống chua xót trong miệng, ngậm cắn vành tai cậu như đang nhắc nhở.
“À.” Nam Tư Nhân cười lạnh, đẩy hắn ra, “Không phải anh cũng hứa sẽ không tổn thương Lê Xuyên sao? Đừng có tiêu chuẩn kép như vậy.”
Thân thể Nghiêm Phong khựng lại, những tia cảm xúc đen tối không ngừng dâng lên cuồn cuồn trong mắt hắn, khó khăn lắm mới có thể giấu đi, nhưng một cái mở miệng kia vẫn âm độc như cũ, “Giang Lê Xuyên….Trong mắt em chỉ có hắn thôi ư? Nghiêm Phong tôi….không có một chút nào ư?”
Rõ ràng là hắn cung phụng cậu như báu vật, cưng chiều như vật trong tim….
Nghe thấy mấy lời này, Nam Tư Nhân cong môi cười, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, “Không chỉ trong mắt tôi có cậu ấy mà trong lòng tôi cũng chỉ có mỗi cậu ấy thôi, câu trả lời này anh có thấy hài lòng không?”
Hô hấp bỗng nhiên ngừng lại.
Một câu này hoàn toàn, hoàn toàn cắt đứt một chút lưu luyến cuối cùng của hắn dành cho cậu, cho dù hắn có làm bất cứ cái gì cho cậu thì tất cả đều không tài nào bì nổi một cọng râu ria Giang Lê Xuyên….
Khói mù mãnh liệt điên cuồn trào dâng, giọng nói lạnh lẽo chưa từng có, “Nam Tư Nhân, tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là hậu quả!”
Giọng nói tàn nhẫn vang lên, Nam Tư Nhân còn không không kịp suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn thì cơ thể đã bị một sức lực lớn lôi dậy, lập tức túm kéo cậu trực tiếp đi xuống lầu, hoàn toàn không quan tâm đến sự hoảng loạn của cậu.
Xe chạy như gió bão, đập vào mắt cậu là những cảnh vật kiến trúc như đang bị người khác dùng sức kéo ngược về sau, chỉ cần sơ ý một chút sẽ lập tức đâm chết người, nghĩ đến cảnh này, khóe môi Nam Tư Nhân trắng bệch, bàn tay siết chặt nắm cửa, ánh mắt liếc qua nụ cười âm hiểm bệnh hoạn của Nghiêm Phong, hô hấp bị đình trệ.
Kẻ điên!
Cậu đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy cũng chưa bao giờ gặp phải người nào điên cuồng như hắn, hắn thật sự ép cậu sắp phát điên rồi.
Tuy nhiên cậu không nghĩ đến sự biến thái của Nghiêm Phong đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cậu.
Chiếc xe ngừng lại, Nghiêm Phong trực tiếp kéo cậu đến phòng thí nghiệm của hắn, mùi máu tanh trong phòng xông vào mũi, trên chiếc bàn phẩu thuật làm bàn nhôm là một đôi chân giống như trong tấm ảnh chụp, máu tươi chảy đầm đìa, miệng vết thương còn đang ào ạt chảy máu.
Đôi chân thật sự trước mắt khác xa với tấm ảnh chụp… cực kì kích thích thị giác.
Buồn nôn….. Cảm giác ghê tởm một lần nữa trào lên từ cổ họng, lúc bấy giờ đây Nam Tư Nhân không chỉ muốn nôn mà ngay cả đầu óc cũng dần mơ hồ như muốn nổ tung.
Sắc mặt trắng bệnh hệt như xác chết, đôi môi mất đi màu máu không nhịn được run rẩy.
Lê…… Xuyên.
“Không phải trong lòng của em có mỗi hắn sao? Một cái chân thì có tính là gì? Nào, em đến đây xem thử….” Giọng nói biến thái và cố chấp của Nghiêm Phong dán sát bên tai cậu, khuôn mặt Nam Tư Nhân bị bẻ mạnh sang một bên.
Tầm mắt nhìn thấy một cảnh cực kỳ bi thảm.
Con ngươi co rụt lại…
Một chiếc lồng sắt được đặt trong góc phòng, vết máu loang lổ, mà người bên trong chính là…..Giang Lê Xuyên không có chân!
“Điên, cái tên điên này…..” Nam Tư Nhân khiếp sợ, phiến môi không ngừng run rẩy.
“Biết tại sao tôi làm như vậy với nó không?” Nghiêm Phong dìu cậu đi từng bước, đi được nửa đường hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện vui gì đó, nụ cười biến thái trên khóe môi càng nở rộ, “Ồ đúng rồi, còn có một người nữa, có lẽ em có quen biết đó, ngoan, trước tiên chúng ta đi qua bên đó…”
Bước chân bị bẻ hướng sang bên phải, một tấm màn sân khấu màu trắng treo ở trước mắt, bên trong có ánh đèn hắt ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng vặn vẹo quỷ dị.
“Không, không muốn….” Mắt thấy Nghiêm Phong muốn kéo màn ra, trong lòng Nam Tư Nhân hoảng sợ tột độ, “Nghiêm…..”
Xoẹt ——
Tấm màn sân khấu bị kéo ra, hình ảnh bên trong đập thẳng vào mắt. Màu máu tươi đột nhiên chen vào mắt cậu. Trên không trung không ai khác chính là Bạch Tô Tô đang bị treo lơ lửng. Hai chân nàng dựng thẳng tắp như một đôi đũa làm bằng máu….
Tròng mắt trắng bệch nhìn chằm chằm cậu, vô cùng giống với oan hồn ác quỷ vào ban đêm.
Hai chân Nam Tư Nhân mềm nhũn, men theo lòng ngực của Nghiêm Phong ngã ngồi xuống dưới, nhưng cậu lại bị một cánh tay to lớn giam chặt vào lòng, xụi lơ treo trên cánh tay tráng kiện của hắn.
“Ồ, bây giờ đã biết sợ rồi sao?” Nghiêm Phong ghé sát vào tai cậu nỉ non, người không biết còn tưởng họ là một đôi tình nhân đang nói lời thân mật.
Nam Tư Nhân khó có thể tiếp nhận sự thật, đầu đau như muốn nổ tung hỏi người phía sau, “Tại, tại sao?”
Bạch Tô Tô rõ ràng chưa từng trêu chọc hắn, rốt cuộc tại sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, trong cốt truyện ban đầu, Bạch Tô Tô rõ ràng là bên thắng lớn nhất…..
“Em có ý gì? Nói rõ ràng cho tôi!” Nghiêm Phong khó hiểu, thậm chí nơi đáy lòng còn xuất hiện một chút bất an.
Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã biết cậu có ý gì.
Trong điện thoại truyền ra âm thanh ồn ào náo nhiệt của hộp đêm cùng một ít giọng nói thô tục. Giọng nói truyền vào tai hắn, không ai hiểu rõ chổ này như hắn.
“Bé cưng ơi, sao em lại khóc ở đâu vậy, có muốn về phòng để anh trai an ủi em không?”
Ám chỉ rõ ràng như vậy….
Giọng nói quên thuộc trong điện thoại đột nhiên im lặng, nhưng thái độ không từ chối người khác của cậu khiến Nghiêm Phong phát điên, “Nam Tư Nhân, mẹ nó em từ chối hắn cho tôi! Em chỉ có thể là người của Nghiêm Phong tôi thôi! Có nghe tôi nói không!”
Nhưng sự nổi điên của hắn chỉ đổi về chiếc màn hình đang phát sáng, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Một tiếng “Được” của Nam Tư Nhân thốt ra hoàn toàn khiến cho cơn tức giận của Nghiêm Phong đạt đến đỉnh điểm, con dao trong tay bị ném mạnh qua một bên, đụng trúng cả một dàn dụng cụ dao phẫu thuật khiến chúng rơi xuống tán loạn. Khóe mắt Nghiên Phong như muốn nứt ra, hét lớn vào điện thoại: “Em dám!”
Nam Tư Nhân ở bên này không để ý đến tiếng rống giận trong điện thoại, trái tim như chết lặng đi, mặc kệ người đàn ông không có ý tốt này lau nước mắt cho mình rồi ôm cậu lên lầu.
Âm thanh hỗn loạn tục tĩu sau lưng ngày càng xa dần, cánh cửa lách cách đóng lại, triệt để ngăn cách những âm thanh đó ở bên ngoài.
Nhìn căn phòng thuê hạng sang liền biết người này là một tên có tiền, Nam Tư Nhân sững sờ đi theo, đến khi nhìn thấy người đàn ông kia cởi áo làm lộ ra toàn bộ cơ thể tráng kiện cậu mới nhận ra người này vô cùng lực lưỡng. Cơ bụng săn chắc, thật sự không nhìn ra là người hay đến mấy hộp đêm.
Nhưng gương mặt ba hoa công tử của người đó lại khiến cậu tin 3 phần.
“Cưng ơi, em muốn tôi cởi cho em sao?” Người đàn ông cong môi nhìn cậu, mu bàn tay cọ nhẹ cánh môi. Mùi vị…xuất sắc.
“Không cần, tôi tự cởi.” Vẻ mắt của Nam Tư Nhân không rõ là đang vui mừng hay tức giận, đôi mắt rũ xuống nhàn nhạt nói, bàn tay bắt đầu cởi bỏ từng cúc áo, trong lòng vô cùng nhục nhã. Cậu nhớ rõ Nghiêm Phong đã từng không ngừng thì thầm bên tai cậu rằng cơ thể này hoàn mỹ như thế nào, hắn chăm sóc cho cơ thể này còn kỹ hơn của chủ nhân của nó, thậm chí xem nó như là bảo vật nâng niu trong tay.
Chẳng qua hiện tại, Nam Tư Nhân nhắm chặt hai mắt, trí óc hiện lên sự nhục nhã đó, nhưng nhanh chóng lại chuyển thành trò cười, hắn yêu thích nó bao nhiêu thì bây giờ cậu muốn khiến nó dơ bẩn bấy nhiêu…
Cơ thể đột nhiên bị người ta ném lên giường, Nam Tư Nhân không kịp đề phòng rên lên một tiếng, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì giữa cổ đã bị phủ một luồng khí ấm áp, người nọ khàn giọng nói, “Không chờ nổi nữa, để tôi giúp em.”
Đây là một trò chơi, trò chơi trả thù anh thích… tôi yêu, tận mắt nhìn thấy thứ mình yêu thích bị người ta chơi đùa trở nên dơ bẩn như tấm giẻ rách. Cảm giác đó….Nam Tư Nhân rũ mắt, yên lặng mỉm cười, chịu đựng sự liếm láp nóng bỏng từ người đàn ông xa lạ.
Rầm ——
Đột nhiên cửa phòng bị người khác đá văng ra, một bóng người u ám vô cùng khủng bố bước vào, tiếng động lớn như vậy là hai cơ thể trên giường giật mình, động tác của người đàn ông xa lạ dừng lại, vừa muốn xoay đầu lại nhìn, cái mũi đột nhiên ê ẩm đau đớn vô cùng, một nắm tay cứng rắn đánh vào mặt anh ta, đánh anh thẳng tắp rơi xuống giường.
“Mày là ai?!” Người đàn ông đau đớn che mũi lại, nơi đó máu không ngừng chảy, màu đỏ tươi che kín khuôn mặt anh ta, trông vô cùng đáng sợ. Nam Tư Nhân nhìn anh ta, bàn tay siết chặt lại, đáy mắt hiện lên sự áy náy.
“Cút!” Một âm thanh gầm gừ tức giận khiến đàn ông bị vết máu là cho mờ mịt hiểu ra được một chút, người kia tuy không nhìn mình nhưng nắm tay siết chặt nổi lên gân xanh phát ra tiếng răng rắc khiến anh ta kinh ngạc, đây là một người không dễ chọc, vội vàng giấu đi sự hoảng loạn, anh nở nụ cười giả vờ cùng lời nói tàn nhẫn giả tạo, “Mày đợi đó cho tao!”
Nói xong, anh hoảng loạn không nhìn đường tông cửa chạy ra ngoài.
Trong phòng trầm mặc như chết, nhưng Nam Tư Nhân biết đây là khoảng khắc yên bình cuối cùng trước khi bão táp kéo đến. Cậu từ trên giường ngồi dậy, đôi mắt mờ mịt, thân thể yếu ớt cùng quần áo lộn xộn khiến cậu trong như một chiếc lá úa tàn.
“Em đã làm cùng hắn chưa?”
Lời nói là nghiến răng nghiến lợi cùng giọng điệu không cam lòng…..
Nam Tư Nhân cụp mắt xuống, cậu không muốn thấy bộ dáng tự cao tự đại của hắn, giọng điệu nhàn nhạt hỏi lại hắn, “Anh nói xem?”
“Nam Tư Nhân!” Đột nhiên hắn cất cao giọng, cánh tay Nam Tư Nhân khựng lại, theo bản năng siết chặt ga giường, đôi môi không kìm được trở nên run rẩy.
Thân thể người đó đột nhiên sát lại, hơi thở lạnh lẽo hệt như nước biển đen ngòm vây lấy cậu, đột nhiên bả vai bị người nọ ấn chặt lên giường, đầu ngã phịch xuống vang lên âm thanh lớn, ngón tay đập phải tấm gỗ bén nhọn ở đầu giường khiến thân thể cậu run lên.
“Em bị hắn chạm vào chổ nào?!” Toàn bộ cần cổ Nghiêm Phong đều ửng đỏ, tia máu đỏ tươi vây đầy trong mắt, vô cùng giống với thú dữ, Nam Tư Nhân ngước mắt lên nhìn hắn, giật mình phát hiện ra trên trán hắn không biết bị thương từ khi nào, máu tươi vẫn còn đọng lại trên sườn mặt mặt góc cạnh của hắn.
Nhà của Nghiên Phong cách chổ này cũng không phải là gần, trong một thời gian ngắn mà có thể chạy đến đây thì chỉ có thể hắn đã chạy xe bán sống bán chết.
Hắn quan tâm đến thân thể này như vậy ư?
Nam Tư Nhân không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, trong lúc ngây người không ngờ tới lại bị người nọ bóp chặt cằm, ép phải đối diện với hai mắt u ám đáng sợ của hắn, “Nói! Ở đây? Ở đây? Hay là…. ở đây hả?”
Bàn tay thô lỗ di chuyển khắp người cậu, theo đó là giọng điệu người nọ cành lúc càng trầm xuống, cuối cùng dừng lại phía trên cổ cậu.
Ngay lúc đó, Nam Tư Nhân lạnh lùng nhìn xuống, giọng nói cũng vô cùng lạnh lẽo, “Thả ra, anh có tư cách gì mà đòi quản tôi muốn làm với ai? Nghiêm Phong, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm.”
“Em muốn chết hả!” Nghiêm Phong bị lời nói của cậu làm cho đau lòng, trái tim hệt như bị người tay siết chặt, cực kỳ khó thở, nắm tay còn vươn máu phẫn nộ giơ lên, xoẹt qua đôi mắt lạnh lùng của cậu rơi xuống bên cạnh tai phải, không vang lên âm thanh nào, giống như cảm giác bất lực không còn cách gì của hắn.
“Em đã nói sẽ ở bên tôi……” Nghiêm Phong khổ sở nuốt xuống chua xót trong miệng, ngậm cắn vành tai cậu như đang nhắc nhở.
“À.” Nam Tư Nhân cười lạnh, đẩy hắn ra, “Không phải anh cũng hứa sẽ không tổn thương Lê Xuyên sao? Đừng có tiêu chuẩn kép như vậy.”
Thân thể Nghiêm Phong khựng lại, những tia cảm xúc đen tối không ngừng dâng lên cuồn cuồn trong mắt hắn, khó khăn lắm mới có thể giấu đi, nhưng một cái mở miệng kia vẫn âm độc như cũ, “Giang Lê Xuyên….Trong mắt em chỉ có hắn thôi ư? Nghiêm Phong tôi….không có một chút nào ư?”
Rõ ràng là hắn cung phụng cậu như báu vật, cưng chiều như vật trong tim….
Nghe thấy mấy lời này, Nam Tư Nhân cong môi cười, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, “Không chỉ trong mắt tôi có cậu ấy mà trong lòng tôi cũng chỉ có mỗi cậu ấy thôi, câu trả lời này anh có thấy hài lòng không?”
Hô hấp bỗng nhiên ngừng lại.
Một câu này hoàn toàn, hoàn toàn cắt đứt một chút lưu luyến cuối cùng của hắn dành cho cậu, cho dù hắn có làm bất cứ cái gì cho cậu thì tất cả đều không tài nào bì nổi một cọng râu ria Giang Lê Xuyên….
Khói mù mãnh liệt điên cuồn trào dâng, giọng nói lạnh lẽo chưa từng có, “Nam Tư Nhân, tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là hậu quả!”
Giọng nói tàn nhẫn vang lên, Nam Tư Nhân còn không không kịp suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn thì cơ thể đã bị một sức lực lớn lôi dậy, lập tức túm kéo cậu trực tiếp đi xuống lầu, hoàn toàn không quan tâm đến sự hoảng loạn của cậu.
Xe chạy như gió bão, đập vào mắt cậu là những cảnh vật kiến trúc như đang bị người khác dùng sức kéo ngược về sau, chỉ cần sơ ý một chút sẽ lập tức đâm chết người, nghĩ đến cảnh này, khóe môi Nam Tư Nhân trắng bệch, bàn tay siết chặt nắm cửa, ánh mắt liếc qua nụ cười âm hiểm bệnh hoạn của Nghiêm Phong, hô hấp bị đình trệ.
Kẻ điên!
Cậu đã xuyên qua nhiều thế giới như vậy cũng chưa bao giờ gặp phải người nào điên cuồng như hắn, hắn thật sự ép cậu sắp phát điên rồi.
Tuy nhiên cậu không nghĩ đến sự biến thái của Nghiêm Phong đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cậu.
Chiếc xe ngừng lại, Nghiêm Phong trực tiếp kéo cậu đến phòng thí nghiệm của hắn, mùi máu tanh trong phòng xông vào mũi, trên chiếc bàn phẩu thuật làm bàn nhôm là một đôi chân giống như trong tấm ảnh chụp, máu tươi chảy đầm đìa, miệng vết thương còn đang ào ạt chảy máu.
Đôi chân thật sự trước mắt khác xa với tấm ảnh chụp… cực kì kích thích thị giác.
Buồn nôn….. Cảm giác ghê tởm một lần nữa trào lên từ cổ họng, lúc bấy giờ đây Nam Tư Nhân không chỉ muốn nôn mà ngay cả đầu óc cũng dần mơ hồ như muốn nổ tung.
Sắc mặt trắng bệnh hệt như xác chết, đôi môi mất đi màu máu không nhịn được run rẩy.
Lê…… Xuyên.
“Không phải trong lòng của em có mỗi hắn sao? Một cái chân thì có tính là gì? Nào, em đến đây xem thử….” Giọng nói biến thái và cố chấp của Nghiêm Phong dán sát bên tai cậu, khuôn mặt Nam Tư Nhân bị bẻ mạnh sang một bên.
Tầm mắt nhìn thấy một cảnh cực kỳ bi thảm.
Con ngươi co rụt lại…
Một chiếc lồng sắt được đặt trong góc phòng, vết máu loang lổ, mà người bên trong chính là…..Giang Lê Xuyên không có chân!
“Điên, cái tên điên này…..” Nam Tư Nhân khiếp sợ, phiến môi không ngừng run rẩy.
“Biết tại sao tôi làm như vậy với nó không?” Nghiêm Phong dìu cậu đi từng bước, đi được nửa đường hắn bỗng nhiên nhớ đến chuyện vui gì đó, nụ cười biến thái trên khóe môi càng nở rộ, “Ồ đúng rồi, còn có một người nữa, có lẽ em có quen biết đó, ngoan, trước tiên chúng ta đi qua bên đó…”
Bước chân bị bẻ hướng sang bên phải, một tấm màn sân khấu màu trắng treo ở trước mắt, bên trong có ánh đèn hắt ra, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng vặn vẹo quỷ dị.
“Không, không muốn….” Mắt thấy Nghiêm Phong muốn kéo màn ra, trong lòng Nam Tư Nhân hoảng sợ tột độ, “Nghiêm…..”
Xoẹt ——
Tấm màn sân khấu bị kéo ra, hình ảnh bên trong đập thẳng vào mắt. Màu máu tươi đột nhiên chen vào mắt cậu. Trên không trung không ai khác chính là Bạch Tô Tô đang bị treo lơ lửng. Hai chân nàng dựng thẳng tắp như một đôi đũa làm bằng máu….
Tròng mắt trắng bệch nhìn chằm chằm cậu, vô cùng giống với oan hồn ác quỷ vào ban đêm.
Hai chân Nam Tư Nhân mềm nhũn, men theo lòng ngực của Nghiêm Phong ngã ngồi xuống dưới, nhưng cậu lại bị một cánh tay to lớn giam chặt vào lòng, xụi lơ treo trên cánh tay tráng kiện của hắn.
“Ồ, bây giờ đã biết sợ rồi sao?” Nghiêm Phong ghé sát vào tai cậu nỉ non, người không biết còn tưởng họ là một đôi tình nhân đang nói lời thân mật.
Nam Tư Nhân khó có thể tiếp nhận sự thật, đầu đau như muốn nổ tung hỏi người phía sau, “Tại, tại sao?”
Bạch Tô Tô rõ ràng chưa từng trêu chọc hắn, rốt cuộc tại sao lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, trong cốt truyện ban đầu, Bạch Tô Tô rõ ràng là bên thắng lớn nhất…..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương