Vai Ác Bệnh Kiều Đột Kích
Chương 8: Hồi Kết
“Con ngốc Bạch Tô Tô này không chỉ làm bộ sưu tập của tôi thêm phong phú mà còn nói cho tôi biết đêm nay em sẽ đi hẹn hò với tên Giang Lê Xuyên sau lưng tôi nữa….” Từng chữ từng chữ của Nghiêm Phong phả vào tai cậu, giọng nói lạnh lẽo khiến cả người cậu co lại, “Nếu như tối nay tôi không xuống tay, có phải em sẽ lên giường với hắn không, hửm?”
Lỗ tai đột nhiên đau xót, chất lỏng dính nhớp tỏa ra mùi rỉ sắt xông vào mũi cậu, lúc này Nam Tư Nhân mới nhận ra hắn đã cắn cậu chảy máu, thế nhưng thứ cậu không ngờ được là, một trận thảm sát đầy máu tanh chỉ bởi vì suy đoán sai sự thật của hắn?
“Nghiêm Phong, anh điên rồi, cái đó không phải hẹn hò….Tôi cũng…..sẽ không lên giường với hắn….”
“Trong mắt, trong lòng em đều có hắn, mẹ nó em nói với tôi em sẽ không lên giường với hắn? Em nghĩ tôi ngu lắm sao?”
“Nhân, Nhân Tử…..” Nghiêm Phong vừa nói xong, giọng nói yếu ớt cách đó không xa vang lên, cả người Nam Tư Nhân cứng đờ, xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy năm ngón tay Giang Lê Xuyên siết chặt, trên đó dính đầy máu, vẻ mặt khổ sở nhìn cậu.
“Lê Xuyên…..” Nam Tư Nhân muốn thoát khỏi sự giam cầm của người kia, không ngờ rằng cái cậu đổi được lại là một chiếc còng cổ tay, theo đó là âm thanh “răng rắc” khóa lại, cậu trừng to mắt, “Thả tôi ra! Nghiêm Phong!”
“Thả ra? Khó mà làm được.” Nghiêm Phong nhìn Giang Lê Xuyên tỉnh lại không những không tức giận mà hình như lại vô cùng vui vẻ, hắn ôm lấy eo Nam Tư Nhân, còng sắt trên tay theo cậu đi đến nơi gần Giang Lê Xuyên nhất, “Tôi có một món quà muốn tặng cho Lê Xuyên thân mến, làm sao có thể thả em ra được.”
“Quà, quà gì?” Nghe thấy giọng điệu quái dị của Nghiêm Phong, trực giác Nam Tư Nhân mách bảo đây không phải là chuyện gì tốt, nhưng đối phương lại chỉ cười mà không nói.
Nhưng rất nhanh sau đó Nam Tư Nhân đã biết đối phương muốn làm gì. Một bàn tay sờ lên cơ thể cậu, lồng ngực lập tức run rẩy, lan đến khắp cơ thể, hai mắt cậu cứng đờ, nhắm chặt mắt lại, đôi môi khẽ run lên, “Anh…vô sỉ!”
Giọng nói vô cùng run rẩy, Nam Tư Nhân muốn thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ của đối phương, trong mắt vừa xấu hổ vừa tức giận, thẹn đến không còn cách nào để đối mặt với Giang Lê Xuyên, bây giờ lại còn phải chịu đựng bị người nọ làm nhục trước mặt Lê Xuyên……
“Vô sỉ?” Nghiêm Phong lẩm bẩm hai chữ này trong miệng hai lần, hai mắt khép hờ lại, một hồi lâu lại bật cười thành tiếng, đáy mắt thâm sâu khó dò, “Em muốn nói thế nào cũng được, tôi chỉ muốn cho cậu ta biết rốt cuộc em là của ai, để cậu ta nhận ra thân phận của mình, đừng có không biết tự lượng sức mình nữa. Giang Lê Xuyên, cậu nói có đúng không?”
“Nghiêm Phong, mày…..Mày đây là phạm pháp!” Giang Lê Xuyên phẫn nộ muốn ngăn tất cả lại, bàn tay nắm chặt song cửa nhà giam, chịu đựng phía dưới đang đau đớn, tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn hắn, “Mày sẽ gặp báo ứng!”
Tầm mắt rơi xuống nơi Nam Tư Nhân bị xx, vô cùng lo lắng, “Nhân Tử, Nhân Tử, cậu thế nào rồi? Nghiêm Phong, mày thả cậu ấy ra?”
Nghe thấy mấy lời này, lại còn thừa nhận việc mìmh bị Nghiêm Phong chơi khiến cho Nam Tư Nhân càng thêm xấu hổ muốn chết, giọng nói có sự nhẫn nhịn khó phát hiện, “Đừng….nhìn, a….”
Thật dơ bẩn, thật ghê tởm.
Nhưng cậu chỉ có thể cam chịu biến bản thân mình thành đồ chơi cho người khác.
Nghiêm Phong làm cậu thành nghiện, hô hấp dồn dập, tiếng thở này mơ hồ lớn hơn so với tiếng thở trước.
Môi dưới bị Nam Tư Nhân cắn bật cả máu, người trên lưng cậu một mực động thân, mỗi lần thúc vào đều tàn nhẫn hơn lần trước, nước mắt tràn ra khóe mắt cậu, sàn nhà trắng sáng phản chiếu một cảnh này vô cùng rõ ràng. Hình ảnh này cùng tiếng va chạm vang lên khắp căn phòng thí nghiệm lạnh băng. Dơ bẩn, dơ bẩn.. dơ đến mức khiến người ta buồn nôn.
Ầm ầm ầm….. Bên ngoài vang lên một tiếng động lạ, ba người trong phòng thí nghiệm đều ngừng lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp đặc biệt là Nghiêm Phong, chuyện tốt bị cắt ngang khiến mặt hắn u ám tràn đầy bất mãn.
Nghiêm Phong thả Nam Tư Nhân ra, khí thế bừng bừng lấy một khẩu súng từ trong tủ đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại một cái “Rầm”, mất đi chổ dựa, Nam Tư Nhân xụi lơ ngã ngồi trên nền đất, nhưng còng tay phía trên lại không cho cậu đi dễ như vậy.
“A….” Không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương, Giang Lê Xuyên cau mày khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cổ tay của Nam Tư Nhân vì ma sát với còng tay mà chảy máu, đập vào mắt cậu ta là thể yếu ớt đầy dấu xanh tím của Nam Tư Nhân, trên mặt Giang Lê Xuyên loang lổ những vết máu không nhịn được mà nổi giận, sắc mặt trắng bệch vô cùng lo lắng hỏi: “Nhân Tử, Nhân Tử….. Cậu có ổn không?”
“À ừ….” Nam Tư Nhân nghe thấy lời này, hai mắt đang mờ mịt mất đi tiêu cự dần dần khôi phục tỉnh táo, thấy những vết máu không nỡ nhìn thẳng, cảm giác áy náy lấp đầy lòng cậu, “Lê Xuyên, thật sự xin lỗi….”
Nếu không do cậu, Giang Lê Xuyên sẽ thuận lợi đi theo cốt truyện ban đầu, chứ không phải trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.
“Nhân Tử, tại sao Nghiên Phong lại muốn đối xửa với cậu như vậy?” Giang Lê Xuyên nói đến đây, hai mắt không che được lửa giận, như do mất máu quá nhiều khiến hắn trở bên không còn sức lực, nuốt nước bọt xuống, yếu ớt nói, “Nó….nó dựa vào cái gì mà dám đối xử với cậu như vậy….”
“Có lẽ là vì….hắn thích chân của tôi….” khi Nam Tư Nhân nói những lời này, biểu tình vô cùng bi thương, nếu như không phải do 2 cái chân này trêu chọc hắn….cậu cũng sẽ không trở thành con mồi của Nghiêm Phong, cuối cùng bị hắn từng bước một tước đoạt xâm chiếm.
Thích một người vốn không sai, nhưng nếu nó có thêm sự cố chấp thì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nghẹt thờ mà thôi.
Bên ngoải vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Bỗng nhiên Nam Tư Nhân nhớ đến kết cục cuối cùng của vai phản diện Nghiêm Phong trong cốt truyện nguyên tác….
Nữ chính Bạch Tô Tô bởi vì phản diện thích chân mình mà bị theo dõi, nhờ hào quang vai chính giúp cô nàng thoát khỏi tay ác ma, thoát được lần một lần hai cũng không giúp cô có được cảm giác an toàn vì thế cuối cùng thành thật đi hợp tác với cảnh sát, tìm ra phòng thí nghiệm của Nghiêm Phong, đương nhiên kết cục của Nghiêm Phong là bị bắt vào tù, kết án 10 năm.
Cậu vốn cho rằng cốt truyện vặn vẹo thành như vậy thì kết cục nhất định cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo, nhưng tình tiết của cốt truyện chính lại xuất hiện đúng lúc khiến trái tim Nam Tư Nhân thả lỏng một chút, lần này Nghiêm Phong rời đi rất có khả năng sẽ không thể trở về.
Lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ chính là chờ đợi, đợi người đến cứu.
Nhưng tình huống của Giang Lê Xuyên lại không cho phép cậu tiếp tục chờ.
“Lê Xuyên….Lê Xuyên!” Nam Tư Nhân đợi một hồi vẫn không thấy người kia trả lời, ngước mắt nhìn qua thì phát hiện đối phương vì mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Trong lòng hoảng sợ, cậu muốn đi qua đó, dùng sức kéo còng tay, kim loại sắt lạnh cạ vào miệng vết thương khiến cậu đau lên từng cơn, khuôn mặt Nam Tư Nhân lập tức đỏ bừng.
Hệ thống, có cách nào tháo ra không?
Rơi vào con đường cùng cậu chỉ có thể cầu cứu hệ thống.
[ Không có ]
Ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm, cậu biết ngay là câu này.
Không biết tại sao đầu ngón tay có chút buốt lạnh, cảm giác bất lực từ tận đáy lòng ồn ào tàn sát trong lồng ngực, khó chịu đến nghẹt thở.
Ngón tay dần siết chặt lại, cậu nhìn thấy một con dao phẩu thuật cách đó không xa, trong đầu hiện lên hình ảnh cả người đầy máu của Giang Lê Xuyên…..
“A….”
Đau đớn và áp lực trào đến.
Nam Tư Nhân cắn chặt môi để bản thân không phát ra âm thanh, có thể đã gặp phải quá nhiều cảnh máu me, khi nhìn thấy đôi tay của chính mình rời khỏi cơ thể, ngược lại Nam Tư Nhân không thấy có cảm giác gì ngoại trừ cơn đau truyền đến từ miệng vết thương.
Máu tươi bắn lên mặt Nam Tư Nhân, hai mắt tĩnh lặng như nước hiện lên một tia tàn nhẫn, vô cùng giống với chú thỏ bị bức đến đường cùng mà nổi giận, bàn tay cầm con dao nhỏ run lên nhè nhẹ, “Lê Xuyên…..”
Lắc lư đi đến bên cạnh lồng sắt.
“Lê Xuyên, cậu tỉnh lại đi.”
Nam Tư Nhân duỗi bàn tay còn lại thăm dò hơi thở của cậu ta, cảm nhận được hô hấp vô cùng yếu ớt mới bình tĩnh được một chút, cánh tay rũ xuống không ngừng chảy máu tìm kiếm khắp nơi trong phòng.
Lúc trước Nghiêm Phong từng dẫn cậu đến đây, khi đó cậu nhớ rõ chìa khóa được đặt trên một cái giá.
Đau đớn trên cổ tay càng lúc càng lớn, cánh môi Nam Tư Nhân lại trắng thêm ba phần, cả người lảo đảo cố gắng không ngã xuống, dáng vẻ thật sự rất kiên cường, dựa theo ký ức cuối cùng cũng tìm được chìa khóa.
Lạch cạch một tiếng, lồng sắt nhốt Giang Lê Xuyên rốt cuộc đã mở ra, khi ánh mắt lần nữa nhìn vào vết cắt và xương trắng bên trong đó, mùi rỉ sắt tanh hôi xộc vào mũi, Nam Tư Nhân vẫn không nhịn được mà choáng ván
Nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng xuống, cậu ôm người ra khỏi đó, trong lúc di chuyển không khỏi chạm vào miệng vết thương trên cổ tay, như là dậu đổ bìm leo, nhưng hiện tại cậu chỉ một mực tin rằng, chỉ cần có thể ra ngoài thì tất cả đều chuyển tốt, không có Nghiêm Phong, không có chân tay thì có chi giả, chỉ cần người còn sống không sợ không có đường thoát.
Đây là tín nhiệm cuối cùng của cậu.
Vì thế nhất định phải kiên trì.
“Nhân Tử…..” Giang Lê Xuyên bị lay tỉnh, cậu dựa vào bả vai Nam Tư Nhân, ngơ ngẩn nhìn bàn tay nằm trên mặt đất phía sau, nhịn không được nghẹn ngào, “Nhân Tử, cậu…”
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với kí chủ +1 điểm, hiện tại là 100 điểm, mời kí chủ chuẩn bị rời khỏi thế giới này. ]
Hệ thống đợi chút, cho tôi mười phút, đợi tôi cứu cậu ấy ra đã, được không?”
[ Có thể. ]
Nam Tư Nhân nghe thấy thông báo này của hệ thống, cậu không vui mà ngược lại còn vô cùng sốt ruột, nếu như cậu cứ đi như vậy, Giang Lê Xuyên sẽ thế nào bây giờ? Sau khi thư thả, cậu dìu người đi nhanh hơn, “Lê Xuyên, cậu ráng chịu một chút, rất nhanh chúng ta sẽ thoát ra ngoài.”
“Ừm, Nhân Tử…..tôi tin cậu….”
Nhưng, sau khi cậu ta vừa dứt lời, bàn tay Nam Tư Nhân vừa mới chạm đến then cửa, một giọng nói quen thuộc không kịp đề phòng xông vào tai cậu, “Các người muốn đi đâu?!”
Nam Tư Nhân như chạm phải vật gì đó rất đáng sợ, hai mắt lập tức mở lớn, hoảng loạn buông then cửa ra, lảo đảo lùi về sau hai bước, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin nhìn người đàn ông đứng trước khung cửa.
Tại sao….tại sao không bị bắt….
“Làm sao, thấy tôi không bị bắt em thất vọng lắm sao?” Nghiêm Phong lạnh lùng mỉm cười nhìn cậu, ngay khi ánh mắt rơi xuống cổ tay trống không của cậu, hai mắt lập tức tối sầm lại, giọng điệu thù địch điên cuồng tăng lên, ” Em muốn cùng Giang Lê Xuyên song túc song phi*? Em đã xin phép khẩu súng trong tay tôi chưa?”
*Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”.
“Không được!” Nam Tư Nhân vừa nhìn thấy Nghiêm Phong chĩa khẩu súng trong tay nhắm vào đầu Giang Lê Xuyên, lớn tiếng hét lên, “Nghiêm Phong, em cầu xin anh mà, buông tha cho cậu ấy đi, cậu ấy vô tội, cậu ấy thật sự không có trêu chọc đến anh.”
Thời gian không còn nhiều, kéo dài chỉ gây bất lợi cho Giang Lê Xuyên.
“Buông tha? Em đang nói đùa với tôi hửm?” Khẩu súng trên tay một lần nữa chĩa đến đầu Giang Lê Xuyên, nghe thấy Nam Tư Nhân vì người khác mà cầu xin hắn buông tha, trong lòng như có cái mái chèo, khóe mắt hiện lên nét cười tàn nhẫn.
Pằng ——
“Nhân Tử!”
“Nam Tư nhân!”
Tiếng súng vang lên, hai giọng nói đồng thời hét lên.
Máu tươi như ống nước bị vỡ ào ào tuôn ra, Giang Lê Xuyên không hề trúng đạn, người trúng kia là Nam Tư Nhân, ngay khoảng khắc mấu chốt kia cậu đã xoay người đỡ lấy viên đạn, máu tươi từ vai ào ạt chảy xuống tràn đến ngực Giang Lê Xuyên, khiến hắn suýt nữa nghẹt thở.
“Nhân Tử! Nhân Tử! Cậu nói chuyện đi mà, đừng làm tôi sợ! Khụ khụ….” Giang Lê Xuyên bị cơ thể cậu đè xuống vũng máu tươi, mất đi hai chân khiến hắn không thể nào đi được, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt không hề báo trước đột nhiên chảy ra.
“Nhân Tử, anh thích em…Hức hức, anh thật sự thích em, em mở mắt ra nhìn anh đi mà, đừng chết có được không….”
Nhưng đáp lại cậu ta là đôi mắt vĩnh viễn không thể mở ra lần nữa của Nam Tư Nhân. Giang Lê Xuyên ôm chặt người trong lòng, tựa cằm lên vai cậu, run rẩy cắn chặt khóe môi, âm thanh nghẹn ngào vẫn như cũ, không thể ngăn được mà không ngừng trào ra, vang vọng thật lâu khắp căn phòng thí nghiệm lạnh thấu xương.
Miệng khẩu súng vẫn còn đang bốc khói, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu khổ sở bước đi, không biết tại sao trong ngực lại có chút lạnh lẽo.
Khóe môi lạnh lẽo run lên, “Nam…Tư…Nhân.”
……
Chuyện ngày hôm đó mọi người chỉ biết rằng chắc chắn đã xảy ra cái gì đó vô cùng nghiêm trọng, tiểu thư nhà họ Bạch, thiếu gia nhà họ Giang, Nam thiếu gia vị họ Nghiêm đều biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng, có người nó họ ra nước ngoài, có người nọ họ bị giết hại, tóm lại trong trường có vô số truyền thuyết về bọn họ.
Nhà họ Giang phái người đến cấp 3 Dắng Nại cho Giang Lê Xuyên thôi học, mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng không một ai tìm ra nguyên nhân. Chỉ có người trong nhà họ Giang biết thiếu gia của bọn họ từ hôm trở về đó liền trở nên buồn bực không vui, cả ngày chỉ ngồi ở trên xe lăn nhìn ra cửa sổ.
Người hầu chăm sóc cậu ấy biết được một bí mật, hai chân trong ống quần dài của cậu chủ thật ra không phải là chân thật mà đều là chân giả. Nhưng mà thứ khiến bọn họ buồn bực trong lòng chính là cậu chủ chưa từng đứng lên sử dụng nó một lần.
Càng kỳ lạ hơn chính là, rõ ràng là cậu thiếu niên lực lưỡng vậy mà vào một ngày lại đem về một con gấu bông cao bằng nửa người và một con ếch bông màu xanh, trịnh trọng đặt lên trên giường, không cho phép bất cứ ai chạm vào, sau đó ông chủ đưa cậu ấy ra nước ngoài, mọi người làm trong nhà đều không còn nghe thấy tin tức của cậu chủ nữa.
Sâu trong rừng núi có một ngôi biệt thự âm u nằm đó, người đi ngang qua trừ khi có yếu tố tâm lý vững vàng, còn không thì không có ai dám gõ cửa.
Bên trong đại sảng phong cách Châu Âu trống rãi không một hạt bụi, quản gia và hai người hầu lễ phép đứng ở một bên, đối với bọn họ đây là quy tắc. Ngoại trừ việc này ra, bọn họ không có thêm một động tác nào khác, máy móc hệt như người máy.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa từ trên lầu hai vang lên.
“Chủ nhân, đến giờ ăn cơm rồi.” Giọng nói già nua của quản gia vang lên ở bên ngoài.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau vẫn không một ai đáp lại.
Quản gia thở dài một tiếng, trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, từ trong túi lấy ra một xâu chìa khóa.
Đẩy cửa ra, một gian phòng ngủ trắng đen cách điệu đơn giản, cô quạnh.
Ở giữa có một bồn thủy tinh trong suốt rất lớn, bên trong tỏa ra mùi Formol nồng nặc. Nhưng “người” vốn lơ lửng ở trong đó lại không thấy đâu, quản gia vòng qua bồn thủy tinh, không ngờ lại nhìn thấy chủ nhân ngồi lên chiếc xe lăn của ngài ấy, hai mắt nhắm nghiền, hốc mắt trũng sâu đầy nếp nhăn, nhưng ông biết đôi mắt đó khi còn trẻ đã sắc bén như thế nào, khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng ra sao.
Mái tóc chủ nhân đã sớm chuyển màu hoa râm, cánh tay không còn sức mạnh của tuổi trẻ, nhưng lại cố chấp ôm chặt khối thi thể vào lòng.
Đó là một khối thi thể từ 40 năm trước, dáng vẻ hệt như còn sống, vẫn là khuôn mặt thiếu niên, cả người đầy đặn, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ hệt như 40 năm trước, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện vài vết chắp vá, trên cổ tay có đường khâu không thống nhất, xương bả vai có một lỗ hỏng không tài này lắp đầy được.
Nhưng dù có thế nó vẫn là thứ mà chủ nhân yêu nhất, những “món đồ” hoàn mỹ được cất trong tầng ngầm thí nghiệm lúc trước đã bị chủ nhân phá hủy không chớp mắt, chỉ chừa lại duy nhất một bộ thi thể này ở lại cùng ăn cùng ở với ngài ấy, chớp mắt đã qua những 40 năm.
Quản gia tập tễnh đi đến cửa sổ, kéo tấm rèm cửa đã nhiều năm chưa từng mở ra, một chút ánh nắng mặt trời đã lâu không được nhìn thấy len lỏi vào phòng, ánh mặt trời này vô cùng ấp áp, nhưng quản gia biết, cho dù nó có ấm đến đâu thì nhiệt độ cơ thể lạnh băng của chủ nhân đã không thể sưởi ấm lại nữa….
—— Toàn văn hoàn ——
______________
Đôi lời của Cơm
Mình thấy người tội nhất trong đây là Giang Lê Xuyên và Bạch Tô Tô, bởi vì Nam Tư Nhân dù chết nhưng có lẽ cậu đã xuyên đến một thế giới khác và quên đi chuyện ở nơi này. Chỉ có hai người họ mang trong lòng một tình yêu thuở thiếu niên chưa kịp nở rộ, nhưng một người thì bị giết chết, còn một người vĩnh viễn không thể gặp lại người mình yêu. Nhất là Giang Lê Xuyên, ở chương 3, cái lần mà cậu ấy giúp Nam Tư Nhân chơi trò gắp thú đã thể hiện rõ cậu ấy là một người vô cùng đơn thuần, sợ Nam Tư Nhân buồn nên đã dùng một cách thức vụng về để giữ thể diện cho cậu. Mình chắc rằng nếu không có Nghiêm Phong, Giang Lê Xuyên sẽ trở thành một người đàn ông ưu tú rạng rỡ, một người chồng, người cha tốt chứ không phải dở dở ương ương như bây giờ. Còn về phần Nghiêm Phong, ngày ngày phải sống cùng cái xác của Nam Tư Nhân chắc hẳn sẽ nhắc hắn nhớ mãi về chuyện ngày hôm đó, mình thấy kết thúc này rất đúng, để hắn ăn năn day dứt đến tận khi chết vì đã tự tay mình bắn chết người mình yêu mới chính là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với hắn.
Lỗ tai đột nhiên đau xót, chất lỏng dính nhớp tỏa ra mùi rỉ sắt xông vào mũi cậu, lúc này Nam Tư Nhân mới nhận ra hắn đã cắn cậu chảy máu, thế nhưng thứ cậu không ngờ được là, một trận thảm sát đầy máu tanh chỉ bởi vì suy đoán sai sự thật của hắn?
“Nghiêm Phong, anh điên rồi, cái đó không phải hẹn hò….Tôi cũng…..sẽ không lên giường với hắn….”
“Trong mắt, trong lòng em đều có hắn, mẹ nó em nói với tôi em sẽ không lên giường với hắn? Em nghĩ tôi ngu lắm sao?”
“Nhân, Nhân Tử…..” Nghiêm Phong vừa nói xong, giọng nói yếu ớt cách đó không xa vang lên, cả người Nam Tư Nhân cứng đờ, xoay đầu nhìn qua, chỉ thấy năm ngón tay Giang Lê Xuyên siết chặt, trên đó dính đầy máu, vẻ mặt khổ sở nhìn cậu.
“Lê Xuyên…..” Nam Tư Nhân muốn thoát khỏi sự giam cầm của người kia, không ngờ rằng cái cậu đổi được lại là một chiếc còng cổ tay, theo đó là âm thanh “răng rắc” khóa lại, cậu trừng to mắt, “Thả tôi ra! Nghiêm Phong!”
“Thả ra? Khó mà làm được.” Nghiêm Phong nhìn Giang Lê Xuyên tỉnh lại không những không tức giận mà hình như lại vô cùng vui vẻ, hắn ôm lấy eo Nam Tư Nhân, còng sắt trên tay theo cậu đi đến nơi gần Giang Lê Xuyên nhất, “Tôi có một món quà muốn tặng cho Lê Xuyên thân mến, làm sao có thể thả em ra được.”
“Quà, quà gì?” Nghe thấy giọng điệu quái dị của Nghiêm Phong, trực giác Nam Tư Nhân mách bảo đây không phải là chuyện gì tốt, nhưng đối phương lại chỉ cười mà không nói.
Nhưng rất nhanh sau đó Nam Tư Nhân đã biết đối phương muốn làm gì. Một bàn tay sờ lên cơ thể cậu, lồng ngực lập tức run rẩy, lan đến khắp cơ thể, hai mắt cậu cứng đờ, nhắm chặt mắt lại, đôi môi khẽ run lên, “Anh…vô sỉ!”
Giọng nói vô cùng run rẩy, Nam Tư Nhân muốn thoát khỏi sự giam cầm mạnh mẽ của đối phương, trong mắt vừa xấu hổ vừa tức giận, thẹn đến không còn cách nào để đối mặt với Giang Lê Xuyên, bây giờ lại còn phải chịu đựng bị người nọ làm nhục trước mặt Lê Xuyên……
“Vô sỉ?” Nghiêm Phong lẩm bẩm hai chữ này trong miệng hai lần, hai mắt khép hờ lại, một hồi lâu lại bật cười thành tiếng, đáy mắt thâm sâu khó dò, “Em muốn nói thế nào cũng được, tôi chỉ muốn cho cậu ta biết rốt cuộc em là của ai, để cậu ta nhận ra thân phận của mình, đừng có không biết tự lượng sức mình nữa. Giang Lê Xuyên, cậu nói có đúng không?”
“Nghiêm Phong, mày…..Mày đây là phạm pháp!” Giang Lê Xuyên phẫn nộ muốn ngăn tất cả lại, bàn tay nắm chặt song cửa nhà giam, chịu đựng phía dưới đang đau đớn, tràn đầy hận ý trừng mắt nhìn hắn, “Mày sẽ gặp báo ứng!”
Tầm mắt rơi xuống nơi Nam Tư Nhân bị xx, vô cùng lo lắng, “Nhân Tử, Nhân Tử, cậu thế nào rồi? Nghiêm Phong, mày thả cậu ấy ra?”
Nghe thấy mấy lời này, lại còn thừa nhận việc mìmh bị Nghiêm Phong chơi khiến cho Nam Tư Nhân càng thêm xấu hổ muốn chết, giọng nói có sự nhẫn nhịn khó phát hiện, “Đừng….nhìn, a….”
Thật dơ bẩn, thật ghê tởm.
Nhưng cậu chỉ có thể cam chịu biến bản thân mình thành đồ chơi cho người khác.
Nghiêm Phong làm cậu thành nghiện, hô hấp dồn dập, tiếng thở này mơ hồ lớn hơn so với tiếng thở trước.
Môi dưới bị Nam Tư Nhân cắn bật cả máu, người trên lưng cậu một mực động thân, mỗi lần thúc vào đều tàn nhẫn hơn lần trước, nước mắt tràn ra khóe mắt cậu, sàn nhà trắng sáng phản chiếu một cảnh này vô cùng rõ ràng. Hình ảnh này cùng tiếng va chạm vang lên khắp căn phòng thí nghiệm lạnh băng. Dơ bẩn, dơ bẩn.. dơ đến mức khiến người ta buồn nôn.
Ầm ầm ầm….. Bên ngoài vang lên một tiếng động lạ, ba người trong phòng thí nghiệm đều ngừng lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp đặc biệt là Nghiêm Phong, chuyện tốt bị cắt ngang khiến mặt hắn u ám tràn đầy bất mãn.
Nghiêm Phong thả Nam Tư Nhân ra, khí thế bừng bừng lấy một khẩu súng từ trong tủ đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại một cái “Rầm”, mất đi chổ dựa, Nam Tư Nhân xụi lơ ngã ngồi trên nền đất, nhưng còng tay phía trên lại không cho cậu đi dễ như vậy.
“A….” Không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương, Giang Lê Xuyên cau mày khẽ rên một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn cổ tay của Nam Tư Nhân vì ma sát với còng tay mà chảy máu, đập vào mắt cậu ta là thể yếu ớt đầy dấu xanh tím của Nam Tư Nhân, trên mặt Giang Lê Xuyên loang lổ những vết máu không nhịn được mà nổi giận, sắc mặt trắng bệch vô cùng lo lắng hỏi: “Nhân Tử, Nhân Tử….. Cậu có ổn không?”
“À ừ….” Nam Tư Nhân nghe thấy lời này, hai mắt đang mờ mịt mất đi tiêu cự dần dần khôi phục tỉnh táo, thấy những vết máu không nỡ nhìn thẳng, cảm giác áy náy lấp đầy lòng cậu, “Lê Xuyên, thật sự xin lỗi….”
Nếu không do cậu, Giang Lê Xuyên sẽ thuận lợi đi theo cốt truyện ban đầu, chứ không phải trở thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ.
“Nhân Tử, tại sao Nghiên Phong lại muốn đối xửa với cậu như vậy?” Giang Lê Xuyên nói đến đây, hai mắt không che được lửa giận, như do mất máu quá nhiều khiến hắn trở bên không còn sức lực, nuốt nước bọt xuống, yếu ớt nói, “Nó….nó dựa vào cái gì mà dám đối xử với cậu như vậy….”
“Có lẽ là vì….hắn thích chân của tôi….” khi Nam Tư Nhân nói những lời này, biểu tình vô cùng bi thương, nếu như không phải do 2 cái chân này trêu chọc hắn….cậu cũng sẽ không trở thành con mồi của Nghiêm Phong, cuối cùng bị hắn từng bước một tước đoạt xâm chiếm.
Thích một người vốn không sai, nhưng nếu nó có thêm sự cố chấp thì sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nghẹt thờ mà thôi.
Bên ngoải vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Bỗng nhiên Nam Tư Nhân nhớ đến kết cục cuối cùng của vai phản diện Nghiêm Phong trong cốt truyện nguyên tác….
Nữ chính Bạch Tô Tô bởi vì phản diện thích chân mình mà bị theo dõi, nhờ hào quang vai chính giúp cô nàng thoát khỏi tay ác ma, thoát được lần một lần hai cũng không giúp cô có được cảm giác an toàn vì thế cuối cùng thành thật đi hợp tác với cảnh sát, tìm ra phòng thí nghiệm của Nghiêm Phong, đương nhiên kết cục của Nghiêm Phong là bị bắt vào tù, kết án 10 năm.
Cậu vốn cho rằng cốt truyện vặn vẹo thành như vậy thì kết cục nhất định cũng sẽ lệch khỏi quỹ đạo, nhưng tình tiết của cốt truyện chính lại xuất hiện đúng lúc khiến trái tim Nam Tư Nhân thả lỏng một chút, lần này Nghiêm Phong rời đi rất có khả năng sẽ không thể trở về.
Lựa chọn tốt nhất lúc bấy giờ chính là chờ đợi, đợi người đến cứu.
Nhưng tình huống của Giang Lê Xuyên lại không cho phép cậu tiếp tục chờ.
“Lê Xuyên….Lê Xuyên!” Nam Tư Nhân đợi một hồi vẫn không thấy người kia trả lời, ngước mắt nhìn qua thì phát hiện đối phương vì mất máu quá nhiều mà ngất đi.
Trong lòng hoảng sợ, cậu muốn đi qua đó, dùng sức kéo còng tay, kim loại sắt lạnh cạ vào miệng vết thương khiến cậu đau lên từng cơn, khuôn mặt Nam Tư Nhân lập tức đỏ bừng.
Hệ thống, có cách nào tháo ra không?
Rơi vào con đường cùng cậu chỉ có thể cầu cứu hệ thống.
[ Không có ]
Ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm, cậu biết ngay là câu này.
Không biết tại sao đầu ngón tay có chút buốt lạnh, cảm giác bất lực từ tận đáy lòng ồn ào tàn sát trong lồng ngực, khó chịu đến nghẹt thở.
Ngón tay dần siết chặt lại, cậu nhìn thấy một con dao phẩu thuật cách đó không xa, trong đầu hiện lên hình ảnh cả người đầy máu của Giang Lê Xuyên…..
“A….”
Đau đớn và áp lực trào đến.
Nam Tư Nhân cắn chặt môi để bản thân không phát ra âm thanh, có thể đã gặp phải quá nhiều cảnh máu me, khi nhìn thấy đôi tay của chính mình rời khỏi cơ thể, ngược lại Nam Tư Nhân không thấy có cảm giác gì ngoại trừ cơn đau truyền đến từ miệng vết thương.
Máu tươi bắn lên mặt Nam Tư Nhân, hai mắt tĩnh lặng như nước hiện lên một tia tàn nhẫn, vô cùng giống với chú thỏ bị bức đến đường cùng mà nổi giận, bàn tay cầm con dao nhỏ run lên nhè nhẹ, “Lê Xuyên…..”
Lắc lư đi đến bên cạnh lồng sắt.
“Lê Xuyên, cậu tỉnh lại đi.”
Nam Tư Nhân duỗi bàn tay còn lại thăm dò hơi thở của cậu ta, cảm nhận được hô hấp vô cùng yếu ớt mới bình tĩnh được một chút, cánh tay rũ xuống không ngừng chảy máu tìm kiếm khắp nơi trong phòng.
Lúc trước Nghiêm Phong từng dẫn cậu đến đây, khi đó cậu nhớ rõ chìa khóa được đặt trên một cái giá.
Đau đớn trên cổ tay càng lúc càng lớn, cánh môi Nam Tư Nhân lại trắng thêm ba phần, cả người lảo đảo cố gắng không ngã xuống, dáng vẻ thật sự rất kiên cường, dựa theo ký ức cuối cùng cũng tìm được chìa khóa.
Lạch cạch một tiếng, lồng sắt nhốt Giang Lê Xuyên rốt cuộc đã mở ra, khi ánh mắt lần nữa nhìn vào vết cắt và xương trắng bên trong đó, mùi rỉ sắt tanh hôi xộc vào mũi, Nam Tư Nhân vẫn không nhịn được mà choáng ván
Nhịn cơn buồn nôn trong cổ họng xuống, cậu ôm người ra khỏi đó, trong lúc di chuyển không khỏi chạm vào miệng vết thương trên cổ tay, như là dậu đổ bìm leo, nhưng hiện tại cậu chỉ một mực tin rằng, chỉ cần có thể ra ngoài thì tất cả đều chuyển tốt, không có Nghiêm Phong, không có chân tay thì có chi giả, chỉ cần người còn sống không sợ không có đường thoát.
Đây là tín nhiệm cuối cùng của cậu.
Vì thế nhất định phải kiên trì.
“Nhân Tử…..” Giang Lê Xuyên bị lay tỉnh, cậu dựa vào bả vai Nam Tư Nhân, ngơ ngẩn nhìn bàn tay nằm trên mặt đất phía sau, nhịn không được nghẹn ngào, “Nhân Tử, cậu…”
[ Độ yêu thích của Giang Lê Xuyên đối với kí chủ +1 điểm, hiện tại là 100 điểm, mời kí chủ chuẩn bị rời khỏi thế giới này. ]
Hệ thống đợi chút, cho tôi mười phút, đợi tôi cứu cậu ấy ra đã, được không?”
[ Có thể. ]
Nam Tư Nhân nghe thấy thông báo này của hệ thống, cậu không vui mà ngược lại còn vô cùng sốt ruột, nếu như cậu cứ đi như vậy, Giang Lê Xuyên sẽ thế nào bây giờ? Sau khi thư thả, cậu dìu người đi nhanh hơn, “Lê Xuyên, cậu ráng chịu một chút, rất nhanh chúng ta sẽ thoát ra ngoài.”
“Ừm, Nhân Tử…..tôi tin cậu….”
Nhưng, sau khi cậu ta vừa dứt lời, bàn tay Nam Tư Nhân vừa mới chạm đến then cửa, một giọng nói quen thuộc không kịp đề phòng xông vào tai cậu, “Các người muốn đi đâu?!”
Nam Tư Nhân như chạm phải vật gì đó rất đáng sợ, hai mắt lập tức mở lớn, hoảng loạn buông then cửa ra, lảo đảo lùi về sau hai bước, vẻ mặt khiếp sợ không thể tin nhìn người đàn ông đứng trước khung cửa.
Tại sao….tại sao không bị bắt….
“Làm sao, thấy tôi không bị bắt em thất vọng lắm sao?” Nghiêm Phong lạnh lùng mỉm cười nhìn cậu, ngay khi ánh mắt rơi xuống cổ tay trống không của cậu, hai mắt lập tức tối sầm lại, giọng điệu thù địch điên cuồng tăng lên, ” Em muốn cùng Giang Lê Xuyên song túc song phi*? Em đã xin phép khẩu súng trong tay tôi chưa?”
*Song túc song phi chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với “chung giường chung chiếu”, “như hình với bóng”.
“Không được!” Nam Tư Nhân vừa nhìn thấy Nghiêm Phong chĩa khẩu súng trong tay nhắm vào đầu Giang Lê Xuyên, lớn tiếng hét lên, “Nghiêm Phong, em cầu xin anh mà, buông tha cho cậu ấy đi, cậu ấy vô tội, cậu ấy thật sự không có trêu chọc đến anh.”
Thời gian không còn nhiều, kéo dài chỉ gây bất lợi cho Giang Lê Xuyên.
“Buông tha? Em đang nói đùa với tôi hửm?” Khẩu súng trên tay một lần nữa chĩa đến đầu Giang Lê Xuyên, nghe thấy Nam Tư Nhân vì người khác mà cầu xin hắn buông tha, trong lòng như có cái mái chèo, khóe mắt hiện lên nét cười tàn nhẫn.
Pằng ——
“Nhân Tử!”
“Nam Tư nhân!”
Tiếng súng vang lên, hai giọng nói đồng thời hét lên.
Máu tươi như ống nước bị vỡ ào ào tuôn ra, Giang Lê Xuyên không hề trúng đạn, người trúng kia là Nam Tư Nhân, ngay khoảng khắc mấu chốt kia cậu đã xoay người đỡ lấy viên đạn, máu tươi từ vai ào ạt chảy xuống tràn đến ngực Giang Lê Xuyên, khiến hắn suýt nữa nghẹt thở.
“Nhân Tử! Nhân Tử! Cậu nói chuyện đi mà, đừng làm tôi sợ! Khụ khụ….” Giang Lê Xuyên bị cơ thể cậu đè xuống vũng máu tươi, mất đi hai chân khiến hắn không thể nào đi được, khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt không hề báo trước đột nhiên chảy ra.
“Nhân Tử, anh thích em…Hức hức, anh thật sự thích em, em mở mắt ra nhìn anh đi mà, đừng chết có được không….”
Nhưng đáp lại cậu ta là đôi mắt vĩnh viễn không thể mở ra lần nữa của Nam Tư Nhân. Giang Lê Xuyên ôm chặt người trong lòng, tựa cằm lên vai cậu, run rẩy cắn chặt khóe môi, âm thanh nghẹn ngào vẫn như cũ, không thể ngăn được mà không ngừng trào ra, vang vọng thật lâu khắp căn phòng thí nghiệm lạnh thấu xương.
Miệng khẩu súng vẫn còn đang bốc khói, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nhuộm đầy máu khổ sở bước đi, không biết tại sao trong ngực lại có chút lạnh lẽo.
Khóe môi lạnh lẽo run lên, “Nam…Tư…Nhân.”
……
Chuyện ngày hôm đó mọi người chỉ biết rằng chắc chắn đã xảy ra cái gì đó vô cùng nghiêm trọng, tiểu thư nhà họ Bạch, thiếu gia nhà họ Giang, Nam thiếu gia vị họ Nghiêm đều biến mất không còn nhìn thấy bóng dáng, có người nó họ ra nước ngoài, có người nọ họ bị giết hại, tóm lại trong trường có vô số truyền thuyết về bọn họ.
Nhà họ Giang phái người đến cấp 3 Dắng Nại cho Giang Lê Xuyên thôi học, mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng không một ai tìm ra nguyên nhân. Chỉ có người trong nhà họ Giang biết thiếu gia của bọn họ từ hôm trở về đó liền trở nên buồn bực không vui, cả ngày chỉ ngồi ở trên xe lăn nhìn ra cửa sổ.
Người hầu chăm sóc cậu ấy biết được một bí mật, hai chân trong ống quần dài của cậu chủ thật ra không phải là chân thật mà đều là chân giả. Nhưng mà thứ khiến bọn họ buồn bực trong lòng chính là cậu chủ chưa từng đứng lên sử dụng nó một lần.
Càng kỳ lạ hơn chính là, rõ ràng là cậu thiếu niên lực lưỡng vậy mà vào một ngày lại đem về một con gấu bông cao bằng nửa người và một con ếch bông màu xanh, trịnh trọng đặt lên trên giường, không cho phép bất cứ ai chạm vào, sau đó ông chủ đưa cậu ấy ra nước ngoài, mọi người làm trong nhà đều không còn nghe thấy tin tức của cậu chủ nữa.
Sâu trong rừng núi có một ngôi biệt thự âm u nằm đó, người đi ngang qua trừ khi có yếu tố tâm lý vững vàng, còn không thì không có ai dám gõ cửa.
Bên trong đại sảng phong cách Châu Âu trống rãi không một hạt bụi, quản gia và hai người hầu lễ phép đứng ở một bên, đối với bọn họ đây là quy tắc. Ngoại trừ việc này ra, bọn họ không có thêm một động tác nào khác, máy móc hệt như người máy.
Cộc cộc cộc, tiếng gõ cửa từ trên lầu hai vang lên.
“Chủ nhân, đến giờ ăn cơm rồi.” Giọng nói già nua của quản gia vang lên ở bên ngoài.
Tuy nhiên, một lúc lâu sau vẫn không một ai đáp lại.
Quản gia thở dài một tiếng, trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, từ trong túi lấy ra một xâu chìa khóa.
Đẩy cửa ra, một gian phòng ngủ trắng đen cách điệu đơn giản, cô quạnh.
Ở giữa có một bồn thủy tinh trong suốt rất lớn, bên trong tỏa ra mùi Formol nồng nặc. Nhưng “người” vốn lơ lửng ở trong đó lại không thấy đâu, quản gia vòng qua bồn thủy tinh, không ngờ lại nhìn thấy chủ nhân ngồi lên chiếc xe lăn của ngài ấy, hai mắt nhắm nghiền, hốc mắt trũng sâu đầy nếp nhăn, nhưng ông biết đôi mắt đó khi còn trẻ đã sắc bén như thế nào, khiến người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng ra sao.
Mái tóc chủ nhân đã sớm chuyển màu hoa râm, cánh tay không còn sức mạnh của tuổi trẻ, nhưng lại cố chấp ôm chặt khối thi thể vào lòng.
Đó là một khối thi thể từ 40 năm trước, dáng vẻ hệt như còn sống, vẫn là khuôn mặt thiếu niên, cả người đầy đặn, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ hệt như 40 năm trước, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện vài vết chắp vá, trên cổ tay có đường khâu không thống nhất, xương bả vai có một lỗ hỏng không tài này lắp đầy được.
Nhưng dù có thế nó vẫn là thứ mà chủ nhân yêu nhất, những “món đồ” hoàn mỹ được cất trong tầng ngầm thí nghiệm lúc trước đã bị chủ nhân phá hủy không chớp mắt, chỉ chừa lại duy nhất một bộ thi thể này ở lại cùng ăn cùng ở với ngài ấy, chớp mắt đã qua những 40 năm.
Quản gia tập tễnh đi đến cửa sổ, kéo tấm rèm cửa đã nhiều năm chưa từng mở ra, một chút ánh nắng mặt trời đã lâu không được nhìn thấy len lỏi vào phòng, ánh mặt trời này vô cùng ấp áp, nhưng quản gia biết, cho dù nó có ấm đến đâu thì nhiệt độ cơ thể lạnh băng của chủ nhân đã không thể sưởi ấm lại nữa….
—— Toàn văn hoàn ——
______________
Đôi lời của Cơm
Mình thấy người tội nhất trong đây là Giang Lê Xuyên và Bạch Tô Tô, bởi vì Nam Tư Nhân dù chết nhưng có lẽ cậu đã xuyên đến một thế giới khác và quên đi chuyện ở nơi này. Chỉ có hai người họ mang trong lòng một tình yêu thuở thiếu niên chưa kịp nở rộ, nhưng một người thì bị giết chết, còn một người vĩnh viễn không thể gặp lại người mình yêu. Nhất là Giang Lê Xuyên, ở chương 3, cái lần mà cậu ấy giúp Nam Tư Nhân chơi trò gắp thú đã thể hiện rõ cậu ấy là một người vô cùng đơn thuần, sợ Nam Tư Nhân buồn nên đã dùng một cách thức vụng về để giữ thể diện cho cậu. Mình chắc rằng nếu không có Nghiêm Phong, Giang Lê Xuyên sẽ trở thành một người đàn ông ưu tú rạng rỡ, một người chồng, người cha tốt chứ không phải dở dở ương ương như bây giờ. Còn về phần Nghiêm Phong, ngày ngày phải sống cùng cái xác của Nam Tư Nhân chắc hẳn sẽ nhắc hắn nhớ mãi về chuyện ngày hôm đó, mình thấy kết thúc này rất đúng, để hắn ăn năn day dứt đến tận khi chết vì đã tự tay mình bắn chết người mình yêu mới chính là sự trừng phạt nặng nề nhất đối với hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương