Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 10



Trên đường trở về, Thẩm Mạn ngồi ở hàng ghế cuối sắc mặt uể oải.

 

Thuốc ho bác sĩ kê có phần hại dạ dày, cộng thêm cơn ho càng khiến khẩu vị anh kém đi. Hôm nay bận rộn cả ngày, bữa trưa anh chỉ ăn được mấy miếng, buổi chiều uống một cốc Americano gần như cả ngày chỉ nạp vào ngần ấy năng lượng.

 

Việc chụp hình tiêu hao rất nhiều, nào là đứng, ngồi, rồi đi lại đủ loại tư thế đến cuối buổi anh hầu như không còn chút sức lực nào. Nếu không nhờ lớp phấn nền và má hồng che đi e là sắc mặt nhợt nhạt của anh đã dọa nhân viên chụp ảnh sợ chết khiếp.

 

May mà buổi chụp kết thúc trọn vẹn không xảy ra sự cố gì, Thẩm Mạn nhắm mắt nghỉ ngơi, thân thể thỉnh thoảng khẽ run lên vì những cơn ho.

 

Mọi người đều mệt nên trong xe yên ắng lạ thường.

 

Thẩm Mạn tựa đầu vào cửa kính, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, trên người đã được phủ thêm một chiếc áo khoác rộng, ngồi bên cạnh anh là Từ Chu Dã cúi đầu nghịch điện thoại, dựa vào ánh sáng mờ mờ từ màn hình, Thẩm Mạn thấy gương mặt cậu không có biểu cảm gì, ánh mắt xa cách, lạnh nhạt—— Nhưng ngay khi cậu phát hiện anh đã tỉnh, ánh nhìn kia liền thay đổi.

 

Như một bức tranh phác thảo trắng đen bỗng được tô màu, khóe môi khẽ cong, ánh mắt ngập tràn nụ cười dịu dàng, cậu gọi anh hệt chú cún nhỏ chờ đợi chủ nhân tỉnh giấc: "Đội trưởng, anh dậy rồi à, anh ngủ lâu lắm đó."

 

Thẩm Mạn nhẹ nhàng đáp: "Mấy giờ rồi?"

 

"11 giờ." Từ Chu Dã nói.

 

Không ngờ mình đã ngủ lâu đến vậy, Thẩm Mạn hơi sững sờ. Anh ngồi dậy, kéo lấy chiếc áo đang đắp trên người: "Áo của cậu à?"

 

"Ừm." Từ Chu Dã cười tít mắt: "Ấm không?"

 

Ấm thật, Thẩm Mạn nghĩ thầm, cảm ơn cậu.

 

Chiếc áo rộng sạch sẽ, mang theo một chút hương cam nhàn nhạt, có lẽ là mùi nước giặt. Khi Từ Chu Dã lấy áo về, trên đó còn lưu lại hơi ấm, chính là nhiệt độ từ cơ thể Thẩm Mạn.

 

Khoác áo lại lên người mình, nụ cười trên gương mặt Từ Chu Dã càng rạng rỡ hơn: "Đội trưởng, xuống xe thôi, ban đêm trời trở lạnh cảm cúm sẽ nặng hơn đấy."

 

Thẩm Mạn khẽ ừ một tiếng.

 

------------------------------

 

Thời tiết ngày càng oi bức, mọi người gần như chỉ có thể ru rú trong phòng điều hòa. May mắn trời đổ một trận mưa, không khí mát mẻ hơn đôi chút, ai nấy đều muốn ra ngoài dạo chơi.

 

Từ Chu Dã đứng ngoài hành lang nghe điện thoại, giọng điệu đầy thành khẩn vâng vâng vâng, là lỗi của con, lần sau nhất định con không dám nữa.

 

Triệu Nhuy đi ngang qua, nghe vậy liền trêu: "Ôi chao, gọi điện cho bạn gái à?"

 

"Là mẹ em." Từ Chu Dã đáp.

 

Triệu Nhuy: "Ổ."

 

Từ Chu Dã nói tiếp: "Ở trong căn cứ gần nửa tháng rồi, quên mất gọi điện về nhà."

 

Triệu Nhuy cười: "Điện thoại vẫn nên gọi, kẻo cậu bặt vô âm tín mẹ cậu lại tưởng cậu bị dụ đi đa cấp mất."

 

"Cũng không hẳn vậy." Từ Chu Dã cười nói: "Chỉ là bị mẹ mắng, bảo có vợ rồi thì quên mẹ."

 

Triệu Nhuy gật gù: "Ờ, cũng đúng..."

 

Nhưng vừa dứt lời, cậu ta bỗng thấy không ổn. Trong cái căn cứ này, nữ thì chỉ có mỗi dì nấu ăn, cậu lấy đâu ra vợ chứ?

 

Chợt nhớ ra điều gì, Triệu Nhuy ngập ngừng một lát rồi nhắc: "À đúng rồi, cậu đừng nhắc chuyện gia đình trước mặt đội trưởng... Hoàn cảnh nhà anh ấy hơi đặc biệt."

 

Cậu ta đã ở ACE hai năm, chưa từng nghe Thẩm Mạn nhắc đến chuyện gia đình. Ngay cả dịp Tết hay ngày lễ dường như anh cũng không về nhà nhưng mỗi nhà đều có hoàn cảnh riêng, Thẩm Mạn không nói thì mọi người cũng chẳng tiện hỏi. Sau này, Triệu Nhuy lén hỏi quản lý rất thân với Thẩm Mạn mới được biết tình hình gia đình anh, quản lý nói rất mơ hồ nhưng ý chung là tình huống phức tạp, tốt nhất đừng nhắc đến.

 

Từ Chu Dã chỉ nhẹ nhàng ồ một tiếng.

 

"Nhớ kỹ đấy." Triệu Nhuy dặn.

 

"Biết rồi." Nếu Thẩm Mạn không nói, chắc chắn cậu không đề cập.

 

Căn cứ MIN và ACE nằm trong cùng thành phố, trụ sở lại gần nhau, đi xe buýt chỉ một trạm, đi bộ cũng tầm mười mấy phút.

 

Trương Triều Vân sau khi bị ACE đánh cho thảm hại liền dẫn mấy đồng đội sang ACE học hỏi kỹ thuật, nói là học hỏi chứ thực ra là qua ăn ké.

 

Bác gái nấu ăn ở ACE là người địa phương, các món cay bà làm phải nói là tuyệt hảo. Vốn dĩ khẩu vị quê Trương Triều Vân cũng khá nặng, nếu không phải bản thân đang làm đội trưởng của MIN thì anh ta thật sự hận không thể ngày nào cũng chạy sang ACE ăn ké.

 

"Ơ kìa, sao hôm nay thanh đạm thế này?" Trương Triều Vân chống cằm nhìn bàn cơm, than thở.

 

Nếu anh ta không nói thì Thẩm Mạn còn chẳng để ý, nhìn kỹ mới phát hiện trên bàn chẳng có lấy một món nào bỏ ớt.

 

"Ăn ớt cái gì mà ăn." Lưu Thế Thế trừng mắt: "Đội trưởng nhà bọn tôi ho sắp văng phổi rồi, còn cay với chả không cay."

 

"Chuẩn luôn." Triệu Nhuy phụ họa: "Đến ăn còn chẳng chặn nổi cái mồm cậu."

 

Trương Triều Vân: "..." Ủa, sao ai cũng gắt thế nhỉ, anh ta nhìn sang Thẩm Mạn, tặc lưỡi hai tiếng: "Mấy hôm không gặp sao mặt anh lại gầy đi một vòng thế kia. Sao, định giảm cân để chuẩn bị cưới vợ hả?"

 

Thẩm Mạn còn chưa kịp mở miệng thì Từ Chu Dã đã cười, đón lời ngay: "Anh Trương, lịch giải mùa hè qua nửa chặng rồi, các anh còn định thắng một trận không?"

 

Trương Triều Vân: "..." Anh à, em xin nhận thua, anh mới đúng là anh em, mở miệng một câu là phá nát phòng thủ của em luôn.

 

Giải mùa hè đã đánh gần một tháng, MIN vẫn chưa có nổi một trận thắng. Fan hâm mộ từ phẫn nộ, thất vọng, tuyệt vọng giờ biến thành: "Ông đây xem thử các cậu còn có thể thua thêm bao nhiêu trận nữa." Còn tuyển thủ thì từ tỉnh lại, buồn bã, chán nản cuối cùng hóa thành tâm lý "Đã đến nước này thì kéo thêm được ai chìm theo thì cứ kéo" kiểu hồn ma vất vưởng.

 

Dù sao cũng đã chạm đáy, tệ hơn nữa cũng chẳng còn đường, thắng được một trận thì đã là vô địch trong lòng rồi.

 

Thẩm Mạn hỏi: "Rốt cuộc đội các cậu sao thế?"

 

Trương Triều Vân than: "Còn sao nữa, chẳng phải do các anh cướp mất Từ Chu Dã sao. Lúc đầu tôi nhắm cậu ấy rồi, thật sự là phục các anh luôn..."

 

Đợt chuyển nhượng mùa hè khi Từ Chu Dã là một vua rank đồng thời leo lên top 1 cả máy chủ trong nước lẫn Châu Á, lập tức hút sự chú ý của vô số chiến đội. Lúc đó Trương Triều Vân xem replay rank của Từ Chu Dã liền quyết định liên hệ ngay để mời cậu đến MIN thử việc, ngoài anh ta còn có vài câu lạc bộ khác cũng liên hệ với Từ Chu Dã. Khi ấy Trương Triều Vân còn tưởng Từ Chu Dã sẽ chọn KL ai dè ACE cũng bất ngờ ra tay.

 

"Ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được." Trương Triều Vân vừa nhai rau vừa lẩm bẩm với Từ Chu Dã: "ACE đúng là chẳng giữ chút tinh thần thượng võ nào cả."

 

Từ Chu Dã nuốt cơm trong miệng xuống, nói: "Thật ra... Lúc đầu ACE đâu có liên hệ với em."

 

Trương Triều Vân: "?"

 

Từ Chu Dã tiếp: "Là em tự gửi hồ sơ cho ACE."

 

Trương Triều Vân: "..."

 

Trương Triều Vân: "......"

 

Từ Chu Dã giải thích: "Lúc ấy kỳ chuyển nhượng sắp hết rồi, họ chưa tìm được vị trí đi rừng thích hợp nên mới liên hệ với em."

 

Nghe đến đây, mắt Trương Triều Vân sắp trừng rớt ra ngoài: "Hả???"

 

Từ Chu Dã cười tươi, lại là nụ cười rực rỡ mang thương hiệu riêng của cậu: "Nhưng mà ngoài ACE ra em không đi đâu cả."

 

Trương Triều Vân: "..." Rồi, hiểu rồi, lại thêm một người vì Thẩm Mạn mà tới. Đừng trách anh ta nhiều lời, bởi trong đội MIN của anh ta cũng có một xạ thủ nhỏ là fan trung thành của Thẩm Mạn.

 

Lúc này, ánh mắt của xạ thủ nhỏ La Tri Mặc vẫn dính chặt trên người Thẩm Mạn, gần như chẳng ăn được mấy miếng cơm, đũa cũng không thèm nhấc.

 

Thẩm Mạn cũng nhận ra ánh nhìn kia liền quay đầu sang.

 

Ánh mắt hai người vừa chạm nhau, La Tri Mặc lập tức mất tự nhiên, nửa khuôn mặt đỏ bừng em thẹn giống hệt thiếu nữ, cậu ta vội vã nhìn chỗ khác, cúi gằm đầu xuống.

 

"Ơ này, cậu đỏ mặt cái gì thế?" Trương Triều Vân tận mắt chứng kiến tất cả, bị phản ứng của tuyển thủ nhà mình làm cho sững người: "Trước khi đến đây chẳng phải còn mạnh miệng lắm sao?"

 

La Tri Mặc cúi đầu, không dám lên tiếng.

 

"Thôi thôi, đừng bắt nạt trẻ con nữa." Triệu Nhuy lên tiếng: "Lúc cậu mới gặp Thẩm Mạn chẳng phải cũng cái kiểu đó sao."

 

Trương Triều Vân: "..."

 

Anh ta bất giác nhớ lại vài ký ức chẳng mấy dễ chịu.

 

Anh ta và Thẩm Mạn gần như gia nhập HCC cùng thời điểm, Thẩm Mạn vào ACE còn anh vào MIN. Khi ấy MIN vẫn đang thời kỳ đỉnh cao, anh ta vẫn còn nhớ rõ, lần đầu sau trận đấu bắt tay với Thẩm Mạn. Lúc đó Thẩm Mạn vừa tròn mười tám, gương mặt còn chưa nở hết, đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ. Khi cậu bước đến bắt tay, bị ánh mắt kia nhìn thẳng Trương Triều Vân lại tự dưng đỏ bừng mặt.

 

Sau này quen thân rồi anh ta mới hiểu ra thì ra người này dùng chính gương mặt của mình để bạo hành cả HCC, còn bản thân chỉ là một trong những nạn nhân mà thôi.

 

Trương Triều Vân thở dài, vỗ vai La Tri Mặc tỏ ý an ủi.

 

La Tri Mặc đỏ mặt mãi, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí, nhìn về phía Thẩm Mạn, nói: "Anh Thẩm, em có vài chỗ muốn thỉnh giáo ạ."

 

"Không dám nhận là thỉnh giáo." Thẩm Mạn đáp: "Cứ hỏi đi, cái gì tôi biết thì sẽ nói."

 

Cùng là xạ thủ, tất nhiên có rất nhiều đề tài chung, La Tri Mặc chẳng buồn ăn cơm nữa, vui vẻ dịch hẳn sang ngồi cạnh Thẩm Mạn.

 

Đúng lúc này, đũa gắp thức ăn của Từ Chu Dã bỗng khựng lại, cậu gọi một tiếng: "Đội trưởng."

 

Thẩm Mạn, đang nói chuyện cùng La Tri Mặc, liền bị kéo sự chú ý, quay sang nhìn Từ Chu Dã: "Sao vậy?"

 

"Chẳng lẽ chúng ta lại sắp phải đấu với UN sao?" Từ Chu Dã nói.

 

UN đã thua hai trận, hiện đứng thứ hai trên bảng xếp hạng, có thể xem là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của họ ở vòng play offs.

 

"Đúng, sao vậy?" Thẩm Mạn hỏi.

 

"Nghe nói đường đôi của bọn họ khá mạnh." Từ Chu Dã nói, vừa nói vừa xoắn ngón tay, đầu cũng cúi thấp trông đáng thương vô cùng.

 

Không hiểu sao nhìn dáng vẻ ấy tim Thẩm Mạn bỗng mềm lại, dù Từ Chu Dã chơi game rất giỏi nhưng cũng chỉ là một cậu nhóc vừa tròn mười tám. Chính bản thân anh khi mới vào HCC cũng từng căng thẳng như thế, chỉ vì anh ít nói ít biểu lộ cảm xúc nên đồng đội hoàn toàn không nhận ra.

 

"Không sao đâu, có lẽ UN vẫn chưa mạnh bằng TKR." Thẩm Mạn lên tiếng trấn an cậu nhóc đi rừng của mình: "Đi rừng của UN gặp Nine cũng chỉ coi như bốn sáu thôi."

 

"Nhưng mà em vẫn thấy căng thẳng..." Từ Chu Dã nhỏ giọng.

 

Thẩm Mạn đáp: "Cứ thoải mái mà đánh, có tôi ở đây."

 

La Tri Mặc bị gạt sang một bên: "..."

 

Trương Triều Vân lẩm bẩm: "Mới trẻ con mà đã thấy bình dấm to rồi."

 

"Thôi đủ rồi, chúng ta là đối thủ đấy." Triệu Nhuy nói: "Cái bánh này cậu còn ăn không, không ăn thì tôi ăn đây..."

 

"Ăn ăn ăn." Trương Triều Vân nhanh tay gắp qua.

 

Thật ra Triệu Nhuy nói cũng đúng, dù sao bọn họ vẫn là đối thủ. Việc Thẩm Mạn chịu dạy La Tri Mặc là vì tầm nhìn của anh rộng, còn nếu không dạy thì cũng chẳng ai trách được. Nhưng cái cậu Từ Chu Dã này thì thú vị thật... Chỉ tiếc không thể đưa cậu về MIN nếu không thì thành tích giải mùa hè năm nay cũng chẳng thảm hại đến mức này.

 

Đáng tiếc, thật đáng tiếc, với thành tích hiện tại của Từ Chu Dã, sau khi mùa hè kết thúc e là mức giá ấy đã không còn nằm trong khả năng của MIN nữa.

 

Nói đến giá cả, Trương Triều Vân thực sự tò mò về phí ký hợp đồng của Từ Chu Dã, liền hạ giọng hỏi: "Từ Chu Dã, phí ký hợp đồng của cậu năm nay là bao nhiêu? Không cần nói cụ thể, cho tôi một con số đại khái thôi cũng được."

 

Phí ký hợp đồng tuy nói là bí mật nhưng thực ra ai cũng đoán được phần nào. Như Thẩm Mạn T0 không có mười triệu tệ thì đừng mơ, còn những tân binh như Từ Chu Dã thì lại giá hời hơn.

 

Nghe đến phí ký, Thẩm Mạn bỗng nhớ lại cái dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của quản lý khi đó, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

 

Từ Chu Dã chớp chớp mắt: "Quản lý không cho nói."

 

Trương Triều Vân hỏi tiếp: "Có đến con số này không?" Anh ta giơ tay làm số năm.

 

Từ Chu Dã gãi đầu: "Thật sự không nhiều nhưng quản lý nói là bao ăn ở, có năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở*, lại còn được đi du lịch công ty tài trợ nữa."

 

(*五险一金 là một thuật ngữ tiếng Trung đề cập đến "năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở", là một hệ thống phúc lợi xã hội bắt buộc ở Trung Quốc dành cho người lao động, bao gồm: 5 loại bảo hiểm xã hội là Bảo hiểm Hưu trí cơ bản, Bảo hiểm Y tế cơ bản, Bảo hiểm Công thương, Bảo hiểm Thất nghiệp và Bảo hiểm Thai sản, cùng với Quỹ Nhà ở.)

 

Mọi người: "..."

 

Trương Triều Vân: "... Chẳng lẽ chưa đến năm vạn?"

 

Từ Chu Dã cười toe toét, nụ cười càng sáng thì lòng mọi người càng lạnh lẽo. Cậu thiếu niên tươi sáng nói: "Làm gì có nhiều thế."

 

Thẩm Mạn: "..." Quản lý, anh đúng là nhẫn tâm thật.

 

Trong lòng mấy thành viên ACE chỉ thấy lạnh ngắt, phí ký hợp đồng của đội bọn họ gắn chặt với số tiền vi phạm hợp đồng. Với màn trình diễn của Từ Chu Dã hiện tại e là mùa sau chắc chắn sẽ có đội sẵn sàng trả tiền phá hợp đồng để giành người.

 

Triệu Nhuy thở dài: "Tiết kiệm quá, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện cho coi."

 

Thẩm Mạn im lặng một lúc, rồi nói tối nay cậu muốn ăn gì? Để dì nấu cho một bữa ngon.

 

Trương Triều Vân thì lại hả hê, cười to vui sướng khi thấy người gặp họa.

 

--------------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thẩm Mạn: "Cậu muốn ăn gì?"

 

Từ Chu Dã nhìn Thẩm Mạn chằm chằm

 

Thẩm Mạn: "?"

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...