Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 11



Thật ra cuộc sống của tuyển thủ chuyên nghiệp rất đơn giản, gần như mỗi ngày đều lặp lại y nguyên, chỉ có luyện tập.

 

Lần này Trương Triều Vân đến tiện thể còn hẹn một trận tập huấn với ACE, về chuyện này Thẩm Mạn có chút nghi ngờ, không phải vì anh không muốn đánh mà bởi nếu một đội chênh lệch quá xa với đối thủ, thua thảm quá dễ khiến cả đội đánh mất khí thế.

 

Mà tuyển thủ chuyên nghiệp một khi đã mất khí thế thì coi như xong, có khi còn ảnh hưởng tới cả những trận sau.

 

Trương Triều Vân nghe xong, tỏ vẻ hiểu cho lo lắng của Thẩm Mạn, sau đó châm điếu thuốc bình thản nói: "Mạn nè, cái gọi là khí thế bọn mình sớm đã chẳng còn. Không chỉ khí thế, mà hơi thở cũng sắp đứt luôn rồi..."

 

Thẩm Mạn: "..."

 

"Đến nước này rồi, chẳng bằng đặt mình vào chỗ chết mới mong sống lại." Trương Triều Vân tiếp.

 

Thẩm Mạn: "Sống lại được chắc?"

 

Trương Triều Vân: "Không sống cũng phải sống, tốt nhất một lần sinh tám đứa."

 

Thẩm Mạn: "..." Ừ thì, lại thêm một người phát điên.

 

Nếu Trương Triều Vân nói như vậy thì thôi, đánh thôi.

 

Ngày hôm sau, trận tập huấn được sắp xếp ngay.

 

Lúc Trương Triều Vân rời đi, La Tri Mặc vẫn còn lưu luyến như muốn học thêm chút kỹ xảo từ anh. Nhìn dáng vẻ không tiền đồ của xạ thủ nhà mình, Trương Triều Vân tức muốn nổ phổi, nói: "Nhìn xem nhìn xem, đã thích thần tượng như vậy thì ít nhất cũng ráng trụ thêm vài phút rồi hãy để bị nổ nhà, như thế chẳng phải có thể kéo dài thêm thời gian ở bên nhau sao?"

 

Đôi mắt La Tri Mặc sáng rực: "Anh Trương, anh nói có lý thật đó."

 

Trương Triều Vân: "..." Sao lại có người bị mắng mà còn khai sáng ra được vậy chứ.

 

MIN thua thảm đến thế, quả nhiên cũng có nguyên nhân cả.

 

Trương Triều Vân chỉ thấy đau lòng vô cùng.

 

Kết quả hôm sau, La Tri Mặc thật sự thi đấu khá hơn trước, ít nhất cũng không còn bị Thẩm Mạn dí dưới trụ đến mức thở không nổi nữa.

 

"Có vẻ gan dạ hơn chút rồi." Đó là đánh giá của Thẩm Mạn: "Sao thế, Trương Triều Vân thức trắng đêm huấn luyện riêng cho cậu ta à?"

 

Triệu Nhuy hí hửng gõ chữ [Trương Triều Vân, có phải anh về dạy dỗ xạ thủ nhà anh một trận không?]

 

Một lúc sau, Trương Triều Vân mới trả lời [Biết cái quái gì, đây gọi là sức mạnh của niềm tin.]

 

Mọi người cười ầm lên, Từ Chu Dã cũng cười theo, khóe mắt cong cong chỉ là trong ánh mắt lại chẳng có bao nhiêu ý cười. Cậu nói với giọng dịu dàng: "Đội trưởng, ván sau em thử chơi Chó Điên nhé."

 

Thẩm Mạn đáp: "Được thôi."

 

Ván thứ hai, cứ mỗi lần chiêu cuối của Từ Chu Dã hồi xong là cặp đôi đường dưới của MIN lại nằm xuống thêm lần nữa.

 

Cuối cùng cũng chọc cho Trương Triều Vân tức điên, gõ bàn phím lạch cạch, nhắn Thẩm Mạn, cậu làm sao thế, đừng có bắt nạt trẻ con nữa.

 

Thẩm Mạn trả lời tôi bắt nạt trẻ con hồi nào.

 

Trương Triều Vân: [Cậu xem nó chết bao nhiêu lần rồi, bãi quái thì một con cũng không ăn nổi, lính cũng chẳng farm được, đến cả cái quần xơ múi cũng bị xé nát rồi.]

 

Thẩm Mạn hỏi: [La Tri Mặc, cậu bao nhiêu tuổi rồi?]

 

La Tri Mặc: [Anh Thẩm, em vừa tròn mười chín.]

 

Thẩm Mạn: [Ồ, Từ Chu Dã mới mười tám, thế thì không tính là bắt nạt trẻ con, gọi là hai đứa choảng nhau.]

 

Trương Triều Vân: "..." Cậu đúng là không phải người mà.

 

Từ Chu Dã gõ chữ: [Anh Trương, em xin lỗi, ván sau em sẽ nhẹ tay hơn.]

 

Thẩm Mạn lập tức che chở: [Không sao, bọn họ thua nhiều thế rồi, chịu thêm vài cú sốc cũng được.]

 

Trương Triều Vân nhìn ra mùi trà xanh từ mấy chữ của Từ Chu Dã, nhớ tới vẻ mặt dịu dàng của cậu chỉ có thể tự nhủ rằng mình nghĩ nhiều rồi.

 

Có điều Trương Triều Vân không ngờ, tưởng rằng La Tri Mặc sẽ chịu cú sốc lớn ai ngờ cậu ta càng đánh càng hăng, ván cuối còn bùng nổ thậm chí ở giai đoạn đầu trận còn chiếm được một chút lợi thế.

 

Tất nhiên, chút lợi thế ấy chẳng thay đổi được kết quả, họ vẫn thua.

 

BO5 trận tập huấn, kết cục 3:0 không ngoài dự đoán.

 

Đánh xong, Thẩm Mạn xuất phát từ tinh thần nhân đạo vẫn an ủi Trương Triều Vân vài câu.

 

Trương Triều Vân xua tay, nói trong voice rằng bản thân hiểu rõ tình hình. ESports mà, thiên phú chỉ là cánh cửa bước vào thôi, đâu phải cứ cố gắng là đủ.

 

Thẩm Mạn đáp: "Chưa chắc đâu."

 

Trương Triều Vân nói: "Đáng sợ nhất chính là những người có thiên phú hơn cậu, lại còn nỗ lực hơn cậu nữa."

 

Anh ta từng tra ID acc phụ của Thẩm Mạn, cho dù trước đó bệnh tình nặng đến thế nhưng Thẩm Mạn chưa từng gián đoạn việc tập luyện. Một tuyển thủ nổi tiếng như vậy, bên ngoài có bao nhiêu cám dỗ thế mà Thẩm Mạn lại thật sự làm được tám chữ giữ vững niềm tin ban đầu mới có thể đi đến cuối cùng.

 

Thẩm Mạn không phản bác.

 

Trương Triều Vân nói: "Thôi, không nói nữa, đi phân tích trận đây."

 

Còn bên Thẩm Mạn thì không hề phân tích lại bởi thế cục một chiều kiểu này vốn chẳng có gì để tham khảo, với đội hình như hiện tại mùa giải năm nay MIN không xảy ra kỳ tích thì chắc chắn hết hy vọng.

 

Từ Chu Dã ngồi bên cạnh vui vẻ cười, Thẩm Mạn thấy liền hỏi cậu cười cái gì.

 

Cậu cong khóe mắt, đáp: "Em đang thấy may mắn."

 

Thẩm Mạn: "May mắn gì?"

 

Từ Chu Dã nói: "May mắn vì em có được thiên phú có thể đứng trước mặt anh."

 

Thẩm Mạn hơi sững người.

 

Thấy anh không hiểu, Từ Chu Dã cũng không giải thích thêm, chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Mạn.

 

Thẩm Mạn chưa hiểu nhưng Từ Chu Dã thì rõ ràng, có những chuyện thật sự không phải nỗ lực là có thể bù đắp. Cậu đã vô số lần thầm thấy may mắn, ông trời bằng lòng trao cho mình một cơ hội.

 

---------------

 

Mùa hè ngày càng nóng, cách mấy ngày trước trận đấu với UN cơn ho của Thẩm Mạn cuối cùng cũng đỡ hơn.

 

Lúc này quản lý mới tạm gác lại nỗi lo tuyển thủ ngôi sao của mình sẽ đột tử bất cứ lúc nào, ngày nào cũng dặn dì nấu ăn làm thêm mấy món bổ dưỡng để Thẩm Mạn bồi bổ cơ thể.

 

Thẩm Mạn thì chỉ cảm thấy dạo này đồ ăn sao mà nhạt nhẽo, chẳng thấy ớt của mình đâu cả.

 

"Cậu còn muốn ăn ớt à." Quản lý lo muốn chết: "Ôi, Mạn Mạn thân yêu của anh, nếu cậu mà còn ho nữa anh cũng không biết phải làm gì với cậu đây."

 

Thẩm Mạn: "Càng ngày càng nói chuyện buồn nôn."

 

Quản lý: "Đúng đúng, chỉ có bé Tiểu Dã của cậu là không buồn nôn thôi."

 

Thẩm Mạn: "Bé Tiểu Dã?"

 

Huấn luyện viên cười: "Haha, cậu không biết à, fan đặt biệt danh mới cho Từ Chu Dã đấy. Bảo Triệu Nhuy thất sủng rồi, giờ cậu ta mới là tân sủng của cậu."

 

Thẩm Mạn im lặng ba giây rồi phản bác: "Tôi phải lên tiếng phủ nhận."

 

Huấn luyện viên: "Nghe cậu ngụy biện kìa."

 

Thẩm Mạn: "Tôi chưa từng sủng ái Triệu Nhuy."

 

Triệu Nhuy đang gặm dở miếng dứa, nghe thấy nội dung trò chuyện liền đập bàn đứng bật dậy: "Thẩm Mạn, lúc chúng ta nằm chung một giường anh đâu có nói thế!"

 

Từ Chu Dã: "Hai người từng nằm chung một giường?"

 

Thẩm Mạn hỏi: "? Khi nào vậy?"

 

Triệu Nhuy: "Lần đó em say rượu..."

 

Quản lý nhìn Triệu Nhuy đầy thương hại: "Cậu nói là lần hè năm ngoái? Người nằm cạnh cậu hôm đó không phải Thẩm Mạn mà là Hứa Tiểu Trùng." Hứa Tiểu Trùng là mid của đội, chiều cao và cân nặng đều chỉ có hai con số, ngày nào quản lý cũng lo sức khỏe cậu ta sớm muộn gì cũng gặp vấn đề.

 

Triệu Nhuy: "..."

 

Tin đồn được xóa bỏ ngoài Triệu Nhuy thì mọi người đều vui vẻ.

 

Vì câu nói của quản lý, Thẩm Mạn bỗng thấy tò mò. Bình thường anh rất ít khi lướt Weibo, lên mạng chủ yếu là xem game offline hoặc video thú cưng để xả stress.

 

Anh lấy điện thoại ra, đăng nhập vào Weibo đã bỏ không từ lâu, vừa lướt được mấy dòng, anh liền nhíu mày.

 

"Có chuyện gì thế?" Từ Chu Dã tò mò ghé qua.

 

Thẩm Mạn lập tức tắt màn hình điện thoại: "Không có gì."

 

Từ Chu Dã chẳng thấy được gì, hơi nghi ngờ liếc nhìn Thẩm Mạn, chợt phát hiện gương mặt anh đỏ bừng lên. Vốn dĩ da anh đã trắng, nay hai má hồng ửng càng nổi bật nhưng vẻ mặt thì vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh thường ngày.

 

"Thật sự không có gì à?" Từ Chu Dã nghi ngờ hỏi.

 

"Ừm." Thẩm Mạn đáp.

 

"Được thôi." Từ Chu Dã cũng không gặng hỏi thêm.

 

Từ trước đến giờ Triệu Nhuy chưa bao giờ được đối xử tốt, ôm bát dứa trong tay, nhìn hai người đầy nghi ngờ: "Rốt cuộc hai người thì thầm gì mà lén lút thế hả?"

 

"Liên quan quái gì đến cậu." Thẩm Mạn lạnh lùng nói.

 

Triệu Nhuy tức giận: "Tại sao anh đối xử với cậu ta thì tốt, còn với em thì hung dữ như thế!"

 

Thẩm Mạn hỏi: "Miếng dứa trong tay cậu là ai gọt cho?"

 

Triệu Nhuy: "..."

 

Là Từ Chu Dã gọt, vốn để cho Thẩm Mạn ăn nhưng không biết Thẩm Mạn dị ứng với dứa, thế là cuối cùng rơi vào tay Triệu Nhuy.

 

"Được rồi được rồi." Quản lý lên tiếng: "Nhuy à, đàn ông đều thế cả thôi, thích cái mới chán cái cũ, quen dần đi."

 

Triệu Nhuy: "..." Quản lý, anh cũng muốn hùa vào phải không?

 

"Tối nay họp." Huấn luyện viên cắt ngang: "Ngày mai đấu với UN, mọi người phải tập trung tinh thần."

 

Đội UN không hề yếu, hiện tại đang đứng thứ hai trên bảng xếp hạng.

 

Ngày thi đấu, vé khán giả đã bán sạch, bầu không khí dưới khán đài sôi sục, ai nấy đều mong chờ được chứng kiến cuộc đối đầu giữa UN và ACE.

 

Trong giai đoạn cấm chọn, lần này UN bất ngờ thay đổi chiến thuật, không còn cấm ba xạ thủ như trước mà lại khóa hai tướng, Chim Cơ Giới và Phong Thần.

 

"Hử? Lạ nhỉ?" Triệu Nhuy nói: "Cấm hai con này để làm gì vậy?"

 

"Xem thành tích rank của Từ Chu Dã ở nick chính rồi chứ?" Thẩm Mạn nói.

 

Trong lịch sử đấu của nick chính, gần như cả trang đều là Phong Thần và Chim Cơ Giới, nhìn qua là biết cậu đã điên cuồng tập luyện hai tướng này mà kết quả cũng không tệ. Thêm vào đó, trước kia khi đấu với TKR, vị trí đi rừng thiên về hỗ trợ của cậu lại khá bình thường khiến UN lầm tưởng rằng những tướng cậu thành thạo không nhiều.

 

Tất nhiên, UN vẫn dành cho Thẩm Mạn sự tôn trọng cần có, ở lượt cấm cuối cùng bọn họ khóa luôn tướng tủ Vũ công giữa làn nước Belinda của anh.

 

"Chậc chậc chậc, không đủ chỗ để ban slot rồi nhỉ." Triệu Nhuy cười, tiện tay giúp Thẩm Mạn chọn một xạ thủ late game đang rất mạnh trong meta.

 

Trước kia, người bị nhắm vào nhiều nhất trong đội luôn là Thẩm Mạn, ít nhất ba trên năm lượt cấm rơi vào anh. Nhưng từ khi có Từ Chu Dã, tình hình đã cải thiện rõ rệt, đối thủ không dám thả tướng tủ cho Từ Chu Dã, buộc phải chia một phần ban slot cho cậu.

 

"Cậu muốn chơi gì?" Huấn luyện viên hỏi Từ Chu Dã.

 

Từ Chu Dã suy nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn Thẩm Mạn, giọng ôn hòa:

 

"Gì cũng được."

 

"Lấy carry rừng đi." Thẩm Mạn chậm rãi nói: "Nếu không ổn thì ván sau tính lại."

 

"Được." Từ Chu Dã đáp, chuột của cậu di chuyển đến một vị tướng rồi bấm khóa ngay.

 

Cậu vừa chọn xong cả khán đài lập tức xôn xao.

 

Bình luận viên 1 kinh ngạc: "Fest lại chọn Song Tinh! Đã rất lâu rồi chưa thấy tướng này xuất hiện trên sân khấu chuyên nghiệp..."

 

Bình luận viên 2 gật đầu: "Chúng ta hãy cùng chờ xem màn trình diễn của Fest trong trận đấu này thế nào."

 

Chính vì sự xuất hiện của Song Tinh, số lượng bình luận trong phòng livestream bỗng chốc tăng vọt.

 

[Tướng này còn có thể đem ra thi đấu cơ à?]

 

[Hay thật, Fest ấm áp thế kia mà cũng biết chơi con tướng âm u này à?]

 

[Các ông chắc chưa biết Fest từng leo top server quốc gia bằng Chó Điên đâu.]

 

[Người tính cách tươi sáng, lạc quan nào mà lại có thể chơi tốt Chó Điên chứ?!]

 

Song Tinh tên đầy đủ là Tinh Thần Song Tử, nổi tiếng với cơ chế kỹ năng vô cùng đen tối. Ngay từ khi xuất hiện, tướng này đã sở hữu hai thực thể, tốc độ dọn quái rừng cực nhanh nhưng trong đó chỉ có một thể là thật sự tồn tại. Nếu thực thể ảo bị tiêu diệt thì bản thể vẫn không chết ngược lại người đánh nhầm còn bị dính một hiệu ứng tên là Hư Ảnh. Lúc này, nếu bị bản thể tấn công, sẽ phải chịu thêm lượng sát thương khổng lồ.

 

Giống như Chó Điên, Song Tinh cực kỳ yếu ở giai đoạn đầu, máu giấy, chỉ số kém, là loại tướng phụ thuộc rất nhiều vào tầm nhìn và tư duy toàn cục.

 

Thấy Từ Chu Dã khóa Song Tinh, huấn luyện viên gật đầu: "Được đấy." Người ngoài không rõ nhưng nội bộ họ thì biết rất rõ, bể tướng của Từ Chu Dã cực kỳ nhiều, cậu thường xuyên tập mấy tướng lạ lùng hiếm gặp bên nick phụ. Trước đó khi phân tích số liệu riêng với anh ta, Từ Chu Dã từng nhắc đến Song Tinh.

 

Thẩm Mạn lại không hề biết chuyện này, ngạc nhiên hỏi: "Cậu còn biết chơi Song Tinh nữa à?"

 

Từ Chu Dã khiêm tốn, mỉm cười có chút ngại ngùng: "Cũng không hẳn, chỉ biết một chút thôi."

 

Hai mươi phút sau, toàn bộ khán giả lẫn bình luận viên đều bị câu chỉ biết một chút thôi của Từ Chu Dã làm cho chấn động.

 

Đường trên của UN là một cậu mập đeo kính, nhìn mặt mũi thì khá thật thà. Ván này cậu ta cầm một tướng đấu sĩ chống chịu, dùng chiêu cuối hạ gục được thể ảo của Từ Chu Dã, còn chưa kịp vui mừng thì ngay giây tiếp theo, bản thể thật từ bụi cỏ lao ra cắt một nhát trí mạng, thân hình khổng lồ của cậu ta ngã xuống đất, bụi đất tung mù mịt. Ngay sau đó, đội trưởng OI của UN nghe thấy trong kênh thoại nội bộ vang lên giọng run run sắp khóc của đồng đội: "Đội trưởng, rốt cuộc cái nào mới là thật? Anh nói cho em biết đi, cái gì mới là thật với chứ?!"

 

OI: "..." Chiêu cuối này không chỉ giết nhầm thể ảo mà còn trực tiếp hủy diệt luôn cả tinh thần của đồng đội mình.

 

Bình luận viên 1 nhăn mặt, khó nén cảm xúc: "Song Tinh trong tay Fest đúng là xuất thần."

 

Bình luận viên 2: "Ừ... đúng là xuất thần thật..."

 

Đúng lúc đó, ống kính máy quay lia đến Từ Chu Dã. Tất cả khán giả đều nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, cong cong nơi khóe mắt của cậu.

 

Bình luận trực tiếp:

 

[Nụ cười này làm tôi thấy lạnh cả sống lưng]

 

[Nụ cười của cậu ấy và lối đánh âm u, ẩm thấp kia tạo nên sự đối lập quá rõ rệt.]

 

[Ai đó nói cho tôi biết rốt cuộc ACE đào được báu vật này từ đâu vậy?]

 

[Tối nay chui vào chăn khéo thấy một cặp song sinh ngồi trong đó]

 

[Ván này coi như xong rồi]

 

Quả thực xong rồi. Từ Chu Dã mỉm cười tháo tai nghe xuống, đồng thời cũng gỡ về cho mình trái ngọt chiến thắng ở ván đầu tiên.

 

---------------------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Từ Chu Dã: "Đội trưởng, hai người tôi, anh đoán xem ai mới là thật nào? Đoán sai thì sẽ bị phạt đấy."

 

Thẩm Mạn: "... Hừm?"

 

Aaa, vừa nhìn thấy fanart của một bạn trong phần bình luận, vẽ đẹp lắm luôn!! Nhưng hôm qua tui đã nhờ một người khác vẽ trọn bộ rồi, chắc tháng sau sẽ có tranh ra mắt. Sau này có cơ hội sẽ liên hệ bạn ở bình luận nhé =3= !!! Yêu nhiều!!

 

Không hiểu sao rõ ràng truyện mới chỉ hơn 3000 chữ mà lại cảm giác như đã trôi qua tận hai mươi ba năm rồi (:з」∠)

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...