Huấn luyện viên cũng chỉ mới đến ACE làm HLV sau khi đội tái tổ chức nhưng trong toàn bộ HCC ai cũng biết quan hệ giữa ACE và TKR vốn như nước với lửa. Nghe nói năm đó, tuyển thủ đường giữa của TKR từng cãi cọ với Thẩm Mạn, quan hệ căng thẳng đến mức không thể hòa giải.
Sau này, ACE tái tổ chức mà thành tích lại kém, khoảng cách giữa hai đội càng lớn hơn. Đừng nói là đánh tập huấn, ngay cả lời chào bình thường cũng chẳng thèm trao đổi mà thái độ không thèm này đều là từ phía Thẩm Mạn, huấn luyện viên mấy lần chứng kiến Tần Nhất Tinh mặt dày bám theo Thẩm Mạn... cũng chẳng hiểu rốt cuộc Tần Nhất Tinh nghĩ gì.
Thẩm Mạn thì không có thời gian để bận tâm đến mấy hoạt động tâm lý của huấn luyện viên. Đôi mắt anh chỉ dán chặt lên chỗ ớt bột, không rời đi, thậm chí còn muốn ăn thêm nhưng cái dĩa lại đột nhiên bị một bàn tay khác lấy mất.
"Đội trưởng." Từ Chu Dã gọi, giọng rất nhẹ: "Ăn thế là đủ rồi."
Thẩm Mạn nghiêng đầu nhìn Từ Chu Dã.
Ánh mắt hai người chạm nhau. Từ Chu Dã nhìn anh với ánh mắt ôn hòa, đuôi mắt hơi cong, đối diện thẳng tắp không hề né tránh.
Thẩm Mạn hơi bất ngờ, anh vốn nghĩ Từ Chu Dã sẽ quay đi.
"Cổ họng anh vẫn chưa khỏi hẳn." Từ Chu Dã nói: "Ăn nhiều quá, lỡ ho lại thì sao?"
Thẩm Mạn đáp: "Tôi thấy tôi..." Anh định nói tôi thấy tôi đã khỏi rồi nhưng chữ khỏi còn chưa ra miệng thì cổ họng đã dấy lên cơn ngứa: "khụ khụ khụ khụ" Rốt cuộc vẫn ho
Từ Chu Dã bật cười: "Anh thấy chưa, ho cũng giống như thích vậy, chẳng thể nào nhịn nổi."
Thẩm Mạn: "Khụ khụ khụ khụ khụ..."
Từ Chu Dã nhún vai, bày ra vẻ mặt thấy chưa em đã nói rồi mà.
Thẩm Mạn đuối lý đành trơ mắt nhìn Từ Chu Dã lấy mất cái chén gia vị.
"Đợi anh khỏi hẳn em ăn với anh cho đã." Từ Chu Dã cười, hứa hẹn.
Thẩm Mạn: "..." Haiz, đúng là bị bệnh thì thấp kém hơn người khác một bậc.
Cuối tháng sáu, đã vào giữa mùa hè.
Ánh nắng rực rỡ, ve sầu kêu ồn ào.
Chiều thứ bảy căn cứ được nghỉ nửa ngày. Thẩm Mạn cuộn mình trong phòng chơi game, ngậm một que kem trong miệng cắn giòn rôm rốp.
Điện thoại đột ngột reo lên, Thẩm Mạn nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, do dự một chút rồi mới bắt máy.
Đang xem video game, Từ Chu Dã chợt nghe thấy giọng Thẩm Mạn.
Âm thanh truyền từ phía ban công. Bọn họ ở trong biệt thự, ban công thông ra một khu vườn nhỏ.
Từ Chu Dã ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bắt gặp Thẩm Mạn mặc áo thun quần đùi đang đứng trong vườn nghe điện thoại, khuôn mặt anh vẫn chẳng có bao nhiêu biểu cảm nhưng Từ Chu Dã lại nhận ra vài phần bực bội, khó chịu.
Khoảng cách khá xa, Từ Chu Dã cũng không biết Thẩm Mạn đang nói gì chỉ thấy anh một tay cầm điện thoại, một tay giữ que kem. Dưới cái nóng, kem tan chảy rất nhanh, dòng nước đường ngọt lịm men theo những ngón tay thon dài trắng trẻo của Thẩm Mạn chảy xuống tận cánh tay.
Cảm giác dính nhớp khiến Thẩm Mạn có vẻ hơi bực bội, giọng nói theo đó cũng cao hơn vài phần. Từ Chu Dã mơ hồ nghe được mấy chữ, đại khái là ra nước ngoài, về nhà gì đó...
Lại qua hơn mười phút, trời nóng hầm hập, mồ hôi lấm tấm trên trán và chóp mũi Thẩm Mạn, gương mặt tái nhợt hiện lên vệt đỏ bất thường trông như sắp say nắng.
Từ Chu Dã đang nghĩ có nên ra ngoài gọi Thẩm Mạn một tiếng không, thì thấy anh cúp máy.
Thẩm Mạn nắm chặt điện thoại, môi mím thành một đường thẳng căng cứng. Anh khó chịu liếc sang cây kem trong tay kia đã tan gần hết, rũ mắt, đầu lưỡi l**m lên ngón tay dính kem...
Từ Chu Dã: "..."
Thẩm Mạn tiện tay ném que kem vào thùng rác rồi quay người trở vào nhà.
Luồng khí mát lạnh trong phòng lập tức ập đến nhưng anh chẳng thấy lạnh, ngược lại còn cảm giác nóng hơn, giơ tay kéo nhẹ cổ áo. Sự dính nhớp trên đầu ngón tay càng khiến người ta khó chịu, Thẩm Mạn bèn vào nhà vệ sinh cẩn thận rửa sạch lớp đường dính trên tay, sau đó vốc nước lạnh rửa mặt.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Mạn hỏi một câu: "Ai vậy?"
Giọng Từ Chu Dã truyền vào: "Là em, đội trưởng."
Thẩm Mạn: "Có chuyện gì không?" Anh thấy trong người hơi khó chịu, dựa lưng lên tường nhà vệ sinh chứ không ra mở cửa.
"Dì vừa nấu ít canh ngân nhĩ." Từ Chu Dã nói: "Bảo em mang qua cho anh."
Nghe vậy Thẩm Mạn bật cười, thời gian Từ Chu Dã đến căn cứ chưa lâu, có lẽ chưa hiểu rõ tính cách của anh, những người khác trong căn cứ đều biết nên chưa bao giờ xảy ra chuyện dì nấu sẵn đồ ăn rồi cố ý gọi anh ra ăn.
Đáng lẽ theo thói quen anh sẽ từ chối nhưng lại bất chợt nhớ tới tối hôm đó khi mình bệnh, bát cháo mang đến cũng là do Từ Chu Dã bưng vào, còn mang theo vẻ cẩn thận dè dặt. Đứa nhỏ nhỏ hơn anh ba tuổi này dường như đã quen thuộc với việc chăm sóc anh, trong lòng Thẩm Mạn chợt dâng lên chút không nỡ, do dự một lát rồi bước đến cửa.
Cánh cửa trước mặt Từ Chu Dã kẽo kẹt mở ra, sau cánh cửa là Thẩm Mạn vừa rửa mặt xong, trên gương mặt vẫn còn vương những giọt nước lấp lánh, hơi nóng chưa tan, má và môi đều mang theo sắc đỏ khác thường nổi bật trên làn da trắng khiến anh càng thêm đẹp. Một gương mặt quá mức diễm lệ như vậy lại đi kèm ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ...
Từ Chu Dã chỉ ngẩn ra một thoáng rồi mỉm cười đưa bát trong tay qua: "Có thêm đường rồi, anh nếm xem vừa chưa."
"Cảm ơn." Thẩm Mạn nói.
"Không cần cảm ơn." Từ Chu Dã đáp: "Huấn luyện viên bảo trận đấu tập với TKR để vào chiều mai."
"Được." Thẩm Mạn gật đầu.
"À đúng rồi, đội trưởng." Từ Chu Dã nói: "Thuốc bác sĩ kê anh uống thêm một ngày nữa đi, củng cố một chút, kẻo ho tái phát."
"Ừ." Thẩm Mạn đáp.
"Vậy em đi đây." Từ Chu Dã quay người rời đi.
Thẩm Mạn đóng cửa lại, quay về bàn đặt bát canh ngân nhĩ xuống.
Nhiệt độ canh vừa vặn, không nóng cũng không lạnh, anh nhìn nó chằm chằm một lúc rồi mới cầm muỗng múc một thìa.
Độ ngọt vừa phải, vị thanh mát trôi xuống cổ họng dễ chịu rất ngon. Thẩm Mạn nghĩ thầm Từ Chu Dã, cảm ơn em.
-------------------
Trận đấu tập với TKR diễn ra vào chiều thứ bảy.
Thẩm Mạn đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ ở cuối hành lang. Hành lang không có điều hòa, không khí hơi oi bức, anh vừa nghịch điện thoại vừa hờ hững rít vài hơi thuốc.
Tin nhắn trong nhóm WeChat dồn dập, anh chỉ liếc qua mà không mở ra xem.
Đoán chừng là đang bàn chuyện trận đấu tập buổi chiều.
Sáng nay huấn luyện viên đã mở họp nói muốn dùng trận đấu với TKR để thử nghiệm một đội hình mới phát triển, rồi hỏi họ có ý kiến gì không. Khi nói câu đó, ánh mắt anh ta nhìn Thẩm Mạn, ý tứg hỏi xem anh nghĩ sao quá rõ ràng.
Thẩm Mạn hiểu thử đội hình mới nghĩa là không dùng bộ tướng mạnh nhất, khả năng lớn là sẽ thua.
Đây là chiến thuật bình thường thôi, rất ít đội tuyển sẽ mang đội hình mạnh nhất ra trong các trận đấu tập, đa số đều dùng để thử nghiệm những cách phối hợp mới.
Trong hai năm qua, ACE đấu với TKR chỉ thắng đúng một trận tuần trước, trong lòng mọi người đều nén một luồng khí, Thẩm Mạn chắc hẳn cũng vậy.
Nhưng nói ra có lẽ chẳng ai tin, thực ra anh không mấy quan tâm.
Thẩm Mạn nhớ đêm Tần Nhất Tinh rời đi, hắn ta có đến tìm anh một lần. Hai người ngồi đối diện, chẳng nói một câu, Tần Nhất Tinh định nói lại thôi, còn Thẩm Mạn thì cúi đầu nghịch điện thoại, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Cuối cùng Tần Nhất Tinh đứng dậy, đi tới trước mặt gọi anh một tiếng: "Thẩm Mạn."
Thẩm Mạn không ngẩng đầu: "Ừm?"
Tần Nhất Tinh nói: "Sắp đi rồi, cậu không thể nhìn tôi một lần sao?"
Thẩm Mạn đáp: "Đã sắp đi rồi, nhìn hay không nhìn cũng thế thôi."
Tần Nhất Tinh tức đến bật cười, hắn ta nói: "Cậu thực sự chưa từng để tôi vào trong mắt."
Nghe đến câu đó cuối cùng Thẩm Mạn mới ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh của anh mở to, ánh nhìn trống rỗng như những hạt thủy tinh vô cơ xinh đẹp. Anh hơi nghiêng đầu, giọng điệu chậm rãi đầy nghi hoặc: "Tần Nhất Tinh, chẳng lẽ cậu thích tôi à?"
Tần Nhất Tinh hoảng loạn bỏ chạy.
Bóng lưng cuống quýt ấy chính là câu trả lời cho Thẩm Mạn nhưng so với sự bối rối không kịp đề phòng của Tần Nhất Tinh, Thẩm Mạn lại bình tĩnh như thể chỉ vừa hỏi tối nay ăn gì.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, từ nhỏ Thẩm Mạn đã biết mình rất đẹp, từ ánh mắt kinh diễm của người khác, từ những sự ưu ái đặc biệt, anh hiểu rõ bản thân đẹp hơn người thường.
Người thích anh có nhiều, Tần Nhất Tinh chỉ là một trong số đó, Thẩm Mạn không cảm thấy có gì khác biệt.
Có lẽ phản ứng hôm đó đã khiến Tần Nhất Tinh bị tổn thương, sau này khi vào trận đấu hắn ta đánh rất quyết liệt. Thẩm Mạn nghĩ người này thật kỳ lạ, làm như thể mình phụ bạc cậu ta vậy, thực tế thì cả hai chỉ là đồng đội bình thường, muốn đi thì đi thôi cần gì phải làm cho giống kẻ thù không đội trời chung, bầu không khí kỳ lạ quá mức.
Nhưng dường như chỉ có anh nghĩ vậy, còn tất cả những người khác, fan, huấn luyện viên, thậm chí cả Triệu Nhuy— đều cảm thấy Thẩm Mạn hẳn phải có oán hận với Tần Nhất Tinh.
Thực ra Thẩm Mạn chẳng hề oán hận gì, anh chỉ nghĩ Tần Nhất Tinh đã chọn con đường của riêng mình, vậy thì chia xa cũng là lẽ đương nhiên. Đó chẳng phải là điều mà ai rồi cũng phải trải qua trong cuộc sống sao?
Đời người là một hành trình cô độc, mỗi người đi một lối vốn dĩ là chuyện thường tình.
Còn về việc thật sự khiến Thẩm Mạn phiền lòng thì lại là chuyện khác.
Mẹ anh sắp trở về, chuyến bay tuần sau từ Châu Âu về, trở về thì thôi đi lại còn nhất định phải gặp anh một lần.
Thẩm Mạn cảm thấy giữa họ chẳng có gì cần thiết để gặp mặt cả.
Bố mẹ anh đã ly hôn nhiều năm, bố thì tái hôn, mẹ thì suốt ngày ở nước ngoài, còn anh sống cùng bà ngoại. Sau này, khi mười mấy tuổi, bà ngoại qua đời, về mặt quan hệ gia đình anh gần như chẳng còn vướng bận gì nữa. Tuy chưa từng nhận được sự yêu thương chăm sóc của bố mẹ nhưng về kinh tế thì anh cũng chưa bao giờ bị thiếu thốn, hồi nhỏ có lẽ từng oán trách nhưng lớn lên rồi mới nhận ra việc mãi níu kéo thứ vốn dĩ chẳng thể có được thật chẳng có ý nghĩa, thế là cũng buông bỏ.
Lần này mẹ anh đột nhiên muốn về nước, còn nói muốn đến thẳng căn cứ tìm anh. Thẩm Mạn hoàn toàn không biết phải đối diện thế nào, thậm chí có lẽ ngay cả tiếng mẹ cũng phải đấu tranh lắm mới gọi ra được.
Trong lòng hơi phiền muộn, anh ho một tiếng rồi châm điếu thứ ba. Từ xa, anh thấy Từ Chu Dã đi ra từ cuối hành lang, đi thẳng về phía mình.
Thẩm Mạn bỗng thấy hơi chột dạ liền dập điếu thuốc, giả vờ như không có chuyện gì định quay về phòng tập luyện.
Nhưng mới đi được hai bước đã bị Từ Chu Dã chặn lại.
"Đội trưởng?" Cậu nhóc vừa tròn mười tám đã cao hơn anh nửa cái đầu, đứng trước mặt chẳng khác nào một bức tường.
Thẩm Mạn biết mình có lỗi, bèn giơ hai tay: "Chỉ hút có một điếu thôi."
Từ Chu Dã: "Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc."
Thẩm Mạn: "... Ba điếu."
Từ Chu Dã: "..."
Ánh mắt vừa ấm ức vừa trách móc kia thật sự quá dằn vặt người ta, Thẩm Mạn đành chịu thua: "Tôi sai rồi, trước khi khỏi bệnh sẽ không hút nữa."
Từ Chu Dã rõ ràng vẫn không tin còn nhìn Thẩm Mạn chằm chằm.
Thẩm Mạn bất lực: "Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc."
Câu này có sức nặng, Từ Chu Dã tin thật, mỉm cười xoay người nhường đường: "Chiều nay cố lên nhé, đội trưởng."
Thẩm Mạn bất đắc dĩ: "Ừ, cố lên."
------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Chu Dã: Đội trưởng, em thích anh.
Thẩm Mạn: Không sao, anh hiểu, anh cũng thích chính mình.
Từ Chu Dã: ...
Thật sự rất thích cái kiểu của Mạn Mạn, kiểu cậu thích tôi thì sao chứ, người thích tôi nhiều như vậy, cậu là cái thá gì┐( ̄ヮ ̄)┌
