Trận đấu tập được chơi trên server chuyên dụng.
Dù mấy hôm trước huấn luyện viên mạnh miệng nói sẽ BO7 nhưng cuối cùng vẫn chỉ đánh BO5.
Dù sao thì một ván đấu cộng thêm giai đoạn ban/pick theo đúng quy trình cũng phải hơn nửa tiếng, đánh xong BO7 thì chắc trời đã tối.
Theo lượt ban/pick đã bàn trong cuộc họp hôm qua, vào game thì bên TKR liền ngạc nhiên.
Cái miệng độc của TKR Dương Sơn Hạ gõ trên kênh [Tất cả]: Yo, đội hình mới à, hiếm ghê.
ACE lấy hệ thống song C mà trước giờ hầu như chưa dùng, cả vị trí xạ thủ lẫn đi rừng đều chọn đội hình thiên về giai đoạn cuối.
Trong Trái Tim Vùng Đất Hoang, hệ thống này thật ra khá phổ biến nhưng với ACE thì là một kiểu thử nghiệm mới—— trước giờ toàn là đơn C, xem ra hôm nay họ định lấy TKR ra để tập luyện.
Pháp sư của TKR thật ra là người quen cũ của Thẩm Mạn, tên là Dương Sơn Hạ. Khi Tần Nhất Tinh rời đi, không mang được Thẩm Mạn thì lại mang theo hắn ta.
"Thằng Dương Sơn Hạ này lắm mồm ghê." Triệu Nhuy vốn không có ấn tượng tốt gì về hắn ta: "Tôi nghe người ta nói tin tức trong đội có người bị bắt nạt là nó tung ra ngoài đó."
Thẩm Mạn hỏi: "Người ta?"
Triệu Nhuy đáp: "Fan của anh chứ còn ai."
Thẩm Mạn: "Cậu còn quen cả fan của tôi à?"
Triệu Nhuy cười hề hề: "Em là cao thủ lướt mạng đó, quen biết nhiều lắm."
Nhìn cậu ta vui vẻ như vậy, Thẩm Mạn cũng không nỡ dội gáo nước lạnh—— quen biết nhiều người mà chẳng phải cuối cùng cũng toàn bận yêu đương online sao.
Dương Sơn Hạ và Thẩm Mạn từng làm đồng đội một năm nhưng hai người chẳng hề thân. Thẩm Mạn vốn ít nói còn Dương Sơn Hạ cũng là kiểu hướng nội, chỉ không hiểu sao có người ít nói ngoài đời lại có thể lắm lời đến vậy trong game.
Thẩm Mạn lười đọc mấy lời nhảm nhí của hắn ta, dứt khoát chặn toàn bộ chỉ bằng một nút bấm.
Triệu Nhuy hỏi: "Cảm giác cậu ta hận anh lắm ấy, rốt cuộc anh chọc gì cậu ta thế?" Mọi người đều bảo Thẩm Mạn khó tính nhưng thật ra ai ở gần lâu rồi đều biết, anh chỉ đơn thuần lạnh nhạt chứ chưa từng bắt nạt ai. Bình thường anh rất kín tiếng, chẳng bao giờ chủ động giao tiếp, họp thì toàn chọn ngồi góc khuất—— đáng tiếc, với gương mặt đó muốn kín tiếng cũng chẳng được. Nhưng nói sao thì nói, lấy mấy lý do này ra để tung tin đồn anh bắt nạt người khác thì thật quá đáng.
Thẩm Mạn nói: "Làm sao tôi biết." Anh vốn chẳng có ấn tượng gì với người này, đến cả khuôn mặt cũng gần như quên sạch.
Triệu Nhuy: "... Thôi vậy."
Thực lực của TKR thì khỏi cần bàn cãi, ACE thử nghiệm hệ thống mới chẳng khác nào quá trình làm quen phối hợp nên chẳng bao lâu đã lộ rõ thế yếu.
Dù sao thì họ cũng đang đối đầu với anh cả hiện tại của HCC, thực lực của Tần Nhất Tinh đúng là không cần nghi ngờ.
Phút 28, TKR phá nát nhà chính của ACE, ván đấu kết thúc mà chẳng có gì bất ngờ.
Triệu Nhuy cảm thán: "Tần Nhất Tinh vẫn khủng thật, nghe nói hồi TKR kéo anh ta về, phí ký hợp đồng cực cao." Cậu nhìn sang Thẩm Mạn: "Anh Thẩm, bên đó trả cho anh bao nhiêu?"
Thẩm Mạn nói: "Mấy chục triệu."
Triệu Nhuy hỏi: "Sau thuế?"
Thẩm Mạn ừ một tiếng.
Chuyện này trong giới ai cũng biết nhưng đây là lần đầu tiên nghe chính miệng Thẩm Mạn xác nhận.
"Thế mà anh cũng không đi à?" Triệu Nhuy hơi choáng, mấy chục triệu sau thuế với trước thuế là khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ở lại ACE, Thẩm Mạn e là chỉ bằng một nửa vậy mà với mức chênh lệch khủng như thế, anh vẫn không chịu đổi đội, bảo sao ông chủ ACE nuông chiều anh như cục cưng.
"Đội trưởng, anh đúng là người tốt thật." Từ Châu Dã cảm thán.
Câu cảm thán này vừa thốt ra, Thẩm Mạn và Triệu Nhuy liền đồng loạt nhớ đến mức lương của cậu. Giọng Triệu Nhuy lập tức mềm như nước: "Tiểu Dã à, em muốn uống gì không? Để anh đi lấy cho."
Từ Chu Dã khó hiểu: "Không cần đâu, em không khát."
Thẩm Mạn nói: "Không sao, cứ để cậu ta đi, thằng nhóc này thích nhất là đi lấy nước cho người khác."
Triệu Nhuy: "..." Hoàn toàn không có chuyện đó.
Cuối cùng thì Triệu Nhuy vẫn phải đi lấy mấy chai soda, sau đó mở luôn ván thứ hai.
Lần đầu đối đầu với TKR, ACE thắng khá dễ nguyên nhân lớn là do Tần Nhất Tinh vốn chẳng coi Từ Chu Dã ra gì. Một người mới ra sân lần đầu đã bị quái rừng giết thì có bản lĩnh gì chứ, trong mắt tất cả chỉ là trò cười.
Thế nhưng trong bộ môn thể thao điện tử này, một khi coi thường đối thủ cũng đồng nghĩa với việc tự chặt mất một nửa cơ hội chiến thắng của mình.
Ở ván thứ hai, TKR vẫn là bên giành thắng lợi. Hệ thống song C khiến Triệu Nhuy và Thẩm Mạn đánh khá gượng, kiểu đội hình thiên về chậm rãi nuôi chủ lực không hợp với phong cách thi đấu máu lửa của cả hai.
Huấn luyện viên vẫn luôn theo dõi và ghi chép dữ liệu, với kết quả này thì anh ta không bất ngờ. Bởi việc phối hợp đội hình đâu thể một sớm một chiều, mà cần tích lũy qua vô số buổi tập, được kéo TKR đến làm đối thủ tập luyện vốn dĩ đã là chuyện quá tốt rồi. Chỉ có điều, khi ván đấu kết thúc, Dương Sơn Hạ bên phía TKR không kìm được lại gõ vào kênh [Tất cả]: Yo, hôm nay trạng thái không tốt nhỉ, cảm cúm còn chưa khỏi à?
Nếu đổi thành người khác, có khi còn tưởng thật sự là quan tâm nhưng cái giọng điệu này thì rõ ràng là mỉa mai.
Dương Sơn Hạ tưởng ACE sẽ đáp trả vài câu, ai ngờ cho tới khi nhà chính nổ tung, chẳng ai thèm nói lại một chữ. Tự dưng hắn ta có cảm giác mình bị phớt lờ, niềm vui sau trận thắng bị dội một gáo nước lạnh, thậm chí còn dấy lên chút tức tối khó chịu. Dương Sơn Hạ nói: "Làm gì mà kiêu thế, thắng có một ván mà đã tưởng mình ghê gớm lắm, cuối cùng chẳng phải vẫn bị bọn tôi đè cho ra bã à!"
Đồng đội xạ thủ liếc hắn ta một cái: "Thắng hai ván rồi mà cậu còn tức cái gì?"
Dương Sơn Hạ nói: "Tôi không ưa cái bộ dạng cao cao tại thượng của Thẩm Mạn thôi!"
Xạ thủ hỏi: "Chẳng lẽ trước đây cậu thường xuyên bị anh ta bắt nạt thật à?"
Dương Sơn Hạ hừ lạnh: "Haha, tất nhiên là không phải."
Xạ thủ tỏ ra hứng thú: "Thế anh ta bắt nạt cậu thế nào?"
Dương Sơn Hạ há miệng ra định nói một, hai, ba, bốn điều để chứng minh Thẩm Mạn đáng ghét thế nào nhưng nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ phun ra được một câu: "Anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến tôi!"
Xạ thủ: "Hả?"
Dương Sơn Hạ: "Đến cả yêu cầu kết bạn WeChat của tôi, anh ta cũng không đồng ý!"
Xạ thủ: "..."
Dương Sơn Hạ tiếp tục: "Gọi anh ta đi ăn cùng thì lần nào cũng từ chối!"
Sắc mặt của xạ thủ dần trở nên kỳ lạ.
Dương Sơn Hạ cũng nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng bổ sung: "Nhưng còn một chuyện quá đáng nhất."
Xạ thủ: "Chuyện gì?"
Dương Sơn Hạ nghiêm giọng: "Đồ ăn ngoài tôi mua cho anh ta, anh ta đều đưa cho người khác ăn hết rồi!"
Xạ thủ trầm mặc một lúc, rồi cẩn thận nói: "Nghe sao có hơi kỳ kỳ."
Dương Sơn Hạ tức giận quát: "Kỳ cái gì mà kỳ, Thẩm Mạn mới kỳ đó, cậu không biết tính anh ta khó chịu đến mức nào đâu!"
Xạ thủ nghĩ thầm những gì cậu nói nghe cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm chỉ là không ăn đồ ăn ngoài cậu mua thôi thế mà cũng tính là bắt nạt à?
Dương Sơn Hạ vẫn cố tìm sự đồng tình: "Anh Tần, em nói đúng không?"
Ai ngờ Tần Nhất Tinh căn bản chẳng nghe, bị gọi hai lần mới ngẩng đầu: "Sao?"
Dương Sơn Hạ liền lặp lại những lời vừa rồi, mong nhận được sự ủng hộ. Kết quả, Tần Nhất Tinh liếc cậu một cái, nhàn nhạt nói: "Cách cậu tả y chang một đứa simp không nhận được tình cảm."
Dương Sơn Hạ: "..."
Xạ thủ nhịn không nổi, phụt cười ra tiếng.
Phía bên Thẩm Mạn hoàn toàn không biết TKR đang sôi nổi bàn tán cái gì. Họ cùng huấn luyện viên thương lượng, ván ba quyết định lấy hệ xạ thủ carry quen thuộc.
Huấn luyện viên đồng ý.
Ngay khi ván ba bắt đầu, Thẩm Mạn đã ngửi thấy mùi khói thuốc súng kỳ quái.
Lượt một bên TKR khóa thẳng Nguyệt Linh, ai cũng biết đây là tướng tủ pháp sư của Dương Sơn Hạ, chẳng rõ hắn ta lôi ra trong trận tập luyện là có ý gì.
"Đang làm trò gì vậy?" Triệu Nhuy nói: "Thắng hai ván rồi mà còn nóng nảy?"
Thẩm Mạn cũng khó hiểu: "Người này vốn đã kỳ quặc rồi. Tôi dị ứng dứa thế mà cậu ta cứ khăng khăng mua xôi dứa cho tôi."
Triệu Nhuy: "Hiểu rồi, cậu ta đã có lòng phản bội, định dùng dứa để hại anh."
Thẩm Mạn quay đầu nhìn sang Từ Chu Dã: "Chơi gì?"
Từ Chu Dã mỉm cười: "Không phải anh ta thích gõ chữ à, vậy thì chọn con nào để chừa cho anh ta nhiều thời gian gõ chữ hơn đi."
Nói xong liền khóa Chó Điên.
Thẩm Mạn: "..." Được thôi, mùi thuốc súng lập tức nồng hơn hẳn.
Con Chó Điên của Từ Chu Dã chưa từng xuất hiện trên sàn đấu chuyên nghiệp, TKR vẫn chưa thấy được sức mạnh của nó.
Thế nên ngay khi vừa chọn xong, bên TKR lập tức cười nhạo.
"Yo, lại còn chọn Chó Điên out meta nữa cơ à?" Dương Sơn Hạ không quên châm chọc: "Bị đánh đến lú rồi chắc?"
Tần Nhất Tinh hỏi: "Hôm nay sao cậu lắm lời thế?"
Dương Sơn Hạ đáp: "Tôi cũng chỉ nói vài câu lúc đầu thôi, chứ vô game thì bận không có thời gian gõ mà!"
Tần Nhất Tinh: "Tốt nhất là thế."
Quả nhiên linh nghiệm.
Đến lần thứ ba bị Chó Điên trong tay Từ Chu Dã đè chết thẳng, Dương Sơn Hạ nhìn màn hình đen trắng mà im bặt.
Lúc này Tần Nhất Tinh đang giao tranh ở đường dưới, ván này Thẩm Mạn cũng cầm tướng tủ, hai người họ đánh áp đảo đến mức Dương Sơn Hạ chẳng có cửa can thiệp, càng không rảnh mà lo cho hắn ta, Tần Nhất Tinh nhắc: "Đừng lại gần bụi cỏ nữa."
Dương Sơn Hạ kêu oan: "Rõ ràng tôi không hề lại gần bụi cỏ." Bản đồ rừng này cỏ mọc dày đặc khắp nơi, ai mà biết con Chó Điên tàng hình trong tay Từ Chu Dã sẽ từ ngóc ngách nào chui ra cắn cho mấy phát.
Tần Nhất Tinh nói: "Hay là cậu lên món Kim Thân đi?" (Một trang bị khi kích hoạt có thể giúp bất tử trong thời gian ngắn.)
Dương Sơn Hạ than: "Túi tôi chỉ còn có hai trăm đồng, lấy gì mua Kim Thân."
Tần Nhất Tinh: "..."
Hai người rơi vào trầm mặc.
Cuối cùng, Tần Nhất Tinh phán quyết cho số phận của hắn ta: "Thế thì chờ chết đi."
Dương Sơn Hạ gào thét: "A a a! Mẹ nó chứ, rốt cuộc Thẩm Mạn lôi được cái tên Từ Chu Dã này đâu ra vậy hả! Bực chết tôi rồi a a a!"
Từ Chu Dã đã nói là làm, quả thực ván này cho hắn ta đủ thời gian để gõ chữ.
Trong suốt trận, màn hình đen trắng trở thành tông màu chủ đạo của Dương Sơn Hạ. KDA từ 0-1 rồi 0-3, cuối cùng dừng lại ở 0-6.
Xác hắn ta lạnh lẽo nằm trên sàn, yên tĩnh đến lạ.
Kết cục TKR thua trận thứ ba không có gì bất ngờ, Dương Sơn Hạ hồn bay phách lạc ngẩn người trên ghế, Tần Nhất Tinh vỗ vai hắn ta hỏi có muốn đi rửa mặt không?
Hắn ta còn chưa kịp trả lời thì xạ thủ bên cạnh nhịn không được bật cười: "Rửa mặt thì có ích gì chứ?"
Dương Sơn Hạ trừng mắt: "Rốt cuộc cậu đứng bên nào vậy, thua trận mà vui thế à?"
Xạ thủ nói: "Đây đâu phải giải đấu chính thức, hơn nữa..."
Dương Sơn Hạ: "Hơn nữa cái gì?"
Tần Nhất Tinh thay xạ thủ nhà mình trả lời: "Hơn nữa, Thẩm Mạn còn là thần tượng của cậu ta đấy."
Dương Sơn Hạ: "..."
Xạ thủ cười ngượng: "He he."
Dương Sơn Hạ: "..." Mấy đứa chơi xạ thủ đúng là buồn nôn.
Đúng lúc đó Thẩm Mạn hắt xì một cái, anh xoa xoa mũi thầm nghĩ có phải do Từ Chu Dã giết người quá ác nên đối phương lén lút chửi anh sau lưng không.
---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Từ Chu Dã: Đội trưởng, anh không ăn đồ ăn ngoài người khác mang đến à?
Thẩm Mạn: 0.0 Câu này từ đâu ra vậy?
Thấy một bình luận cười muốn chết:
Tần Nhất Tinh: "Những khúc hát ru này, mẹ chưa bao giờ hát cho tôi nghe."
