Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 18: Nhưng mà lần sau còn xa lắm



Vì trời đã về khuya nên không còn nghĩ đến việc phải tránh hiềm nghi như ban ngày, chiếc xe chạy thẳng đến cổng trường.

Thấy đồng hồ đã điểm chín giờ, không đợi Trần Nhiệm Viễn nói chi tiết, Lộc Lộ cầm túi xách lao nhanh xuống xe, để lại một m*nh tr*n Nhiệm Viễn trong xe không tự nhiên sờ sờ mũi.

Đợi chiếc xe đi xa, một tiếng “tách” vang lên trong đêm tối.

Phương Thi Vận hạ điện thoại xuống, thân hình nhỏ nhắn ẩn mình trong bóng tối, sau khi xem lại tấm ảnh khá rõ nét trong điện thoại, cô ta mới nhanh chân đuổi theo bóng hình đã gần như biến mất phía trước.

“Tiểu Lộ.”

Gọi liền mấy tiếng mới khiến cô quay đầu lại.

Gương mặt xinh đẹp tinh xảo ẩn trong mái tóc đen dài, sau khi nhìn thấy cô ta liền nở một nụ cười ngọt ngào, “A, Thi Vận, cậu cũng về muộn à.”

Trên lúm đồng tiền xinh xắn có một nốt ruồi lệ mà ngay cả trong đêm tối cũng lấp lánh.

Phương Thi Vận sững sờ một lúc rồi mới hoàn hồn “À, vì gần đây tớ đang tham gia phỏng vấn thực tập ở trung tâm thành phố, hôm nay là vòng hai, lại ăn chút gì đó với bạn bè bên ngoài nên về muộn.”

Ánh mắt cô ta đảo một vòng, vô tình dò hỏi “Mà này, Tiểu Lộ, sao hôm nay cậu cũng về muộn thế?”

Ánh mắt Lộc Lộ lảng đi “Tớ đi xem phim với bạn, xem muộn quá.”

“Ồ, ra là vậy à.” Thu hết vẻ mặt không tự nhiên của cô vào đáy mắt, cô ta cười cười “Vậy bắt taxi chắc đắt lắm nhỉ, lần sau chúng ta có thể về cùng nhau.”

“Được thôi.” Lộc Lộ tiếp tục cười.

Phải nói sao đây, thật ra cô đã rất lâu rồi không bắt taxi.

Toàn là Chu Khải đến đón, Chu Khải đưa về. Có một lần Trần Nhiệm Viễn khá bận, ăn cơm xong liền để Chu Khải đưa cô về. Có thể nói, so với trước đây, cô và Chu Khải cũng đã xem như quen thuộc, không biết lần sau có nên nhờ Chu Khải tiện đường chở cả Thi Vận đang ở bên ngoài không.

Hai người đi đến dưới lầu ký túc xá, dì quản lý ký túc xá đang mặc bộ đồ ngủ dày cộm, tức giận hét lớn về phía họ: “Lượn lờ cái gì thế? Động tác còn không mau lên! Không muốn về phòng ngủ nữa à! Cả ngày không biết ở ngoài làm gì mà giờ này mới về, không biết mấy giờ khóa cửa à!”

Bị mắng một trận, hai người vội vàng lủi thủi đi vào tòa nhà ký túc xá dưới cái nhìn giận dữ của dì quản lý.

Lộc Lộ ở tầng ba, Phương Thi Vận ở tầng bốn.

Cầu thang của ký túc xá tuy rộng rãi nhưng lại có nhiều bậc, dù chỉ leo hai tầng lầu, Lộc Lộ vẫn có chút th* d*c.

Thấy đã đến tầng ba, vừa nói một câu tạm biệt, đang định đi vào hành lang phòng mình, chuẩn bị quay người thì nghe thấy Phương Thi Vận gọi cô “Tiểu Lộ.”

Cô quay lại, ngạc nhiên, “Sao thế?”

Phương Thi Vận nhìn Lộc Lộ, cười một tiếng rồi mới từ từ nói “Cảm ơn cậu vì viên kẹo chiều nay nhé.”

“Không cần khách sáo, chuyện nhỏ thôi mà.” Lộc Lộ luôn cảm thấy điều Phương Thi Vận muốn nói không phải là những lời này, cô im lặng chờ đợi Phương Thi Vận nói tiếp.

Phương Thi Vận lại cắt tóc ngắn hơn nữa, trang phục áo hoodie cộng với đồ thể thao, nếu không phải vì chiều cao và vóc dáng, trông rất trung tính.

“Vậy mai gặp lại, ngủ sớm nhé.”

“Ừm. Cậu cũng vậy.”

Chào hỏi đơn giản, Phương Thi Vận liền lên lầu. Lộc Lộ liếc nhìn bóng lưng của cô ta, cũng quay người về phòng.

Cô có thể thấy được sự ngập ngừng muốn nói lại thôi của Phương Thi Vận, chỉ là cuối cùng cô ta không nói gì cả.

Lộc Lộ trước nay luôn tôn trọng người khác, nếu cô ta không mở lời, vậy tức là thời cơ vẫn chưa chín muồi. Hơn nữa, cô và Phương Thi Vận vẫn chưa thân thiết đến mức có thể trò chuyện thâu đêm để trở thành bạn tốt.

Lúc về đến phòng, vừa ngồi xuống bàn học nghỉ ngơi một lát, tin nhắn của Trần Nhiệm Viễn liền tới tấp bay đến.

[A Viễn: Sao rồi? Hôm nay có bị dì quản lý ký túc xá mắng không?]

[Lộc Lộ: Đương nhiên là có.]

[A Viễn: Lần sau sẽ đưa em về sớm hơn.]

[Lộc Lộ: Nhưng mà phim chưa xem hết.]

Cô gửi kèm một biểu cảm đang khóc.

[A Viễn: Chưa xem hết thì để lần sau.]

[Lộc Lộ: Nhưng mà lần sau còn xa lắm.]

Bởi vì Trần Nhiệm Viễn luôn xuất hiện không định kỳ, vài lần hẹn hò hiếm hoi giữa họ đều rất đột xuất.

Giống như hôm nay, cô thậm chí còn không kịp thay bộ quần áo mới mua.

Cô gục mặt xuống bàn, không kìm được mà thở dài một tiếng.

“Sao thế? Lộc Lộ?”

“Đúng vậy, Lộc Lộ, sao thế?”

“Xảy ra chuyện gì à, Lộc Lộ?”

Ba cô bạn cùng phòng nhạy bén lập tức ngửi thấy mùi hóng hớt, từng người một thò đầu qua hỏi.

“Không có gì đâu~” Lộc Lộ lớn tiếng trả lời, lại giống như đang hét lên, “Bài tập thầy dạy toán cao cấp giao khó quá!”

Tiếp theo là một loạt âm thanh thất vọng.

Nhân lúc trước giờ tắt đèn, cô đi rửa mặt xong, lại bật chiếc đèn bàn nhỏ lên bắt đầu đọc sách làm bài.

Cùng thức khuya học bài với Lộc Lộ còn có ba cô bạn cùng phòng khác.

Phòng của Lộc Lộ từng nổi tiếng trên diễn đàn của trường, là nơi ở của bốn vị tựa như tiên nữ hạc trắng.

Không chỉ cả bốn người đều xinh đẹp, mà còn ai nấy đều không vướng bụi trần, không những không yêu đương, mà còn tập thể chuyên tâm học hành, cuối năm nhất, cả bốn người trong phòng đều nhận được học bổng, tuy cấp bậc khác nhau.

Lộc Lộ là người tắt đèn cuối cùng.

Vừa lên giường mới phát hiện tin nhắn Trần Nhiệm Viễn gửi từ nửa tiếng trước.

[A Viễn: Lộc Lộ, có thể xem như là em đang chê anh dành không đủ thời gian cho em không?]

Lộc Lộ lúc này mới nhận ra, trong lời nói của mình ẩn chứa sự mong chờ được gặp mặt.

Cô suy nghĩ một chút, trịnh trọng trả lời.

[Lộc Lộ: Trần Nhiệm Viễn, em không có ý đó. Em chỉ cảm thấy, lần sau anh có thể hẹn em sớm hơn một chút, như vậy thì em có thể gặp anh trong bộ dạng xinh đẹp hơn.]

Khi điện thoại nhận được tin nhắn, anh đang một mình ngồi hút thuốc trong phòng khách, trên bàn trà đặt một chiếc laptop, màn hình đang hiển thị phương án kế hoạch do tập đoàn Giang Lâm gửi tới.

Nhìn ba chữ [Tưởng Bắc Thư] đứng sau tên người lên kế hoạch, anh khẽ thở dài, lại rít một hơi thuốc.

Trong lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, tiếng rung của điện thoại làm anh hoàn hồn.

Nhìn thấy tin nhắn Lộc Lộ gửi tới, anh cười cười, một tay trả lời: Lộc Lộ, ngủ sớm đi, ngủ ngon.

Có lẽ là nhờ một câu “ngủ ngon” của Trần Nhiệm Viễn, đêm đó Lộc Lộ ngủ rất ngon.

Cô còn có một giấc mơ đẹp, trong một thị trấn nhỏ giăng đầy khói mưa của vùng Giang Nam, cô nắm tay một chàng trai, vui vẻ tung tăng đi qua từng bậc thềm, trong ngày nắng, trong cơn mưa, dưới một chiếc ô.

Cuối cùng, chàng trai nắm tay cô hôn lên môi trên một con thuyền.

Cảm giác mềm mại trên môi ấy, không phải ai khác, chính là Trần Nhiệm Viễn.

 

Câu lạc bộ người mẫu của Đại học Nam Phù có một cái tên kiểu cũ — Câu lạc bộ Thời trang.

Lúc Lộc Lộ đăng ký tham gia, còn từng lén lút cùng bạn cùng phòng chê bai cái tên này. Nhưng xét đến việc Câu lạc bộ Thời trang cũng có lịch sử lâu đời, việc đặt cái tên này vào hơn mười năm trước cũng không có gì lạ.

Kỳ nghỉ dài ngày Quốc khánh (1/10) cũng là một trong những ngày mà các hoạt động và thông báo công việc ở Nam Thành dày đặc nhất.

Nghe nói có một hoạt động khá tốt để làm đẹp hồ sơ, chỉ tuyển sinh viên đại học. Thế là, Lộc Lộ cùng các anh chị khóa trên trong câu lạc bộ đã sớm cùng nhau nộp hồ sơ Casting, chỉ chờ xem có hoạt động nào chọn cô không.

Kỳ nghỉ dài không về nhà, bên phía anh trai cũng không có vấn đề gì.

Đối với việc quản giáo Lộc Lộ, anh luôn giữ vững quan điểm rằng, em bây giờ đã là người lớn, ngoài một số chuyện đặc biệt ra, có thể tự quyết định mọi thứ của mình.

Mà Trần Nhiệm Viễn tự nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.

Lúc anh trả lời tin nhắn của Lộc Lộ, phần lớn đều là vào buổi tối. Hai người một ngày nói chuyện được ba câu cũng là chuyện thường tình.

Nói không thất vọng, đó là nói dối.

Nhưng Lộc Lộ luôn biết, Trần Nhiệm Viễn đã tốt nghiệp, có một mảnh trời riêng cần anh tự mình chiến đấu.

Giống như anh trai vậy. Không xa không gần là được rồi.

Lộc Lộ nhìn vào khung đối thoại đã rất lâu không có hồi âm của anh, tự an ủi mình như vậy.

Một mét bảy, cân nặng bốn mươi chín kilôgam, ngoại hình có thể ngọt ngào cũng có thể sắc sảo, một đôi chân dài trên hồ sơ casting càng khiến người ta ngưỡng mộ thèm muốn.

Vậy nên việc được một thương hiệu lớn để mắt tới cũng không có gì là lạ.

Đó là một sự kiện mời khách VIP nội bộ của một thương hiệu cao cấp, sự kiện chỉ có hai ngày, nhưng huấn luyện lại kéo dài liên tiếp ba ngày.

Ngoài việc tìm hiểu kiến thức chuyên môn về thương hiệu này, còn cần phải trải qua một cuộc phỏng vấn ngắn, khả năng ứng biến ngẫu nhiên và kỹ năng nói tiếng Anh cơ bản đều nằm trong phạm vi phỏng vấn.

Cùng được chọn với Lộc Lộ, còn có một nam sinh khác của Câu lạc bộ Thời trang, cao một mét tám lăm, gương mặt tuấn tú rạng ngời, cũng được xem là top đầu trong bảng xếp hạng trai đẹp của Đại học Nam Phù.

Lúc cậu ta cùng Lộc Lộ bước ra khỏi trường cũng khá đẹp đôi, khiến một vài người phải ngoái nhìn, thỉnh thoảng còn liếc mắt hóng chuyện.

Lộc Lộ bất đắc dĩ, nếu không phải vì bên thương hiệu nói sẽ thanh toán tiền xe, cô sẽ không đời nào muốn đi ra ngoài cùng với người đàn ông nói nhiều như cái máy này.

Mà Từ Thanh Lạc bị Lộc Lộ chán ghét lại không hề cảm thấy có gì khác thường.

Vẫn tiếp tục nói chuyện trên trời dưới đất với Lộc Lộ.

“Lộc Lộ, cậu học năm hai rồi nhỉ, dạo này tình hình học tập thế nào?”

Lộc Lộ thầm oán trong lòng, chẳng phải chính cậu cũng học năm hai rồi sao “Cũng tạm được.”

“Nghe nói phòng cậu ai cũng chăm chỉ lắm, sao nào, ở trong phòng này áp lực có lớn không.”

Lời nói này, cứ như lời mà giáo viên cố vấn của Lộc Lộ sẽ nói vậy, theo lẽ thường tiếp theo sẽ là một tràng “tư vấn học tập” thông suốt tư tưởng cho Lộc Lộ.

“Cũng tạm được.” Lộc Lộ lười biếng đáp, rồi nghiêng đầu hỏi: “Xe đến đâu rồi?”

Từ Thanh Lạc lúc này mới như bừng tỉnh ngộ “Ồ, phải rồi, để tớ xem.”

Tuy sự hấp tấp là trạng thái thường thấy ở các chàng trai ở độ tuổi này, thậm chí nhiều cô gái còn thích kiểu con trai “dễ thương” như cún con này, nhưng Lộc Lộ lại không có cảm tình.

Từ nhỏ đến lớn, những chàng trai cô có cảm tình đều lớn tuổi hơn cô.

Sự trưởng thành toát ra trong từng cử chỉ hành động, là điều Lộc Lộ vừa nhìn đã trúng.

Vì vậy, cô mới động lòng với Trần Nhiệm Viễn.

Động lòng hết lần này đến lần khác.

“Xe đến chưa?”

Lộc Lộ liếc nhìn thời gian, lại một lần nữa thúc giục.

“Đừng vội mà Lộc Lộ, tớ thấy nó báo lát nữa là tới rồi, lái xe qua đó cũng chỉ mất một tiếng, thời gian chắc chắn kịp.” Từ Thanh Lạc an ủi.

Lộc Lộ không nói gì nữa.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, họ đã đến muộn một phút.

Tuy không ảnh hưởng gì lớn, nhưng nhìn những người đến phỏng vấn đã xếp thành một hàng dài, Lộc Lộ không khỏi cảm thán, quả nhiên công việc ba ngàn tệ một ngày cạnh tranh thật khốc liệt.

Đứng ở cuối hàng, Từ Thanh Lạc thì thầm vào tai Lộc Lộ “Lộc Lộ, sao đông người thế này.”

“Việc nhẹ, lương cao.” Lộc Lộ đáp lại cậu ta.

Nói là phỏng vấn, thực chất là xếp một hàng dài trong hành lang của một tòa nhà cũ nát, và những nam thanh nữ tú ăn mặc lộng lẫy trong hàng lại tạo thành một sự tương phản rõ rệt với vẻ cũ kỹ của hành lang tòa nhà.

Từng nhóm hai ba người trong đám đông đều đang nhỏ giọng trò chuyện, kinh nghiệm phỏng vấn, quá trình làm việc trong quá khứ, đủ loại âm thanh lọt vào tai.

“Ây, Tiểu Lộ.”

Gặp được A Mật là điều Lộc Lộ không hề nghĩ tới.

Rõ ràng là người bạn đã cùng tham gia hoạt động trong kỳ nghỉ hè, mà những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó lại khiến Lộc Lộ cảm thấy đã rất lâu không gặp cô ấy.

“Trùng hợp thật.” Lộc Lộ cười chào hỏi.

“Cậu cũng đến phỏng vấn à?” A Mật thân mật khoác tay Lộc Lộ.

“Đúng vậy.” Lộc Lộ không tự nhiên động đậy cánh tay, Từ Thanh Lạc ở bên cạnh ném tới một ánh mắt dò xét.

“Bạn cậu à?” A Mật chỉ vào Từ Thanh Lạc hỏi.

Từ Thanh Lạc vốn dễ làm quen liền giơ tay chào “Hello, chào bạn, tớ là Từ Thanh Lạc, bạn học của Tiểu Lộ.”

“Chào cậu, chào cậu, mình là A Mật, bạn của Tiểu Lộ.” A Mật cũng vui vẻ cười, đôi mắt đánh giá Từ Thanh Lạc từ trên xuống dưới, sự ngưỡng mộ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.

“Hai người chưa phỏng vấn à?” A Mật hỏi.

Từ Thanh Lạc trả lời rất nhanh “Chưa nữa, đến hơi muộn nên phải chờ.”

“Tớ phỏng vấn xong rồi, tớ nói cho hai người biết, bên trong có ba người ngồi, người nào người nấy đều nghiêm khắc, lát nữa hai người phải cẩn thận đó.” A Mật đã bắt đầu đóng vai người đi trước, truyền thụ kinh nghiệm.

Lộc Lộ đang lắng nghe, điện thoại trong túi bắt đầu rung lên.

Nhìn thấy hai chữ [A Viễn] trên màn hình, cô bất giác thấy chột dạ, lại lật úp điện thoại xuống, nói với hai người họ “Ở đây ồn quá, tớ ra ngoài nghe điện thoại.”

“Đi đi đi đi, lát nữa sắp tới lượt tớ gọi cậu.”

Từ Thanh Lạc vui vẻ xua tay, lại vểnh tai lên chăm chú nghe A Mật nói chuyện.

Xuyên qua đám đông chen chúc, ở cuối hàng là lối ra dẫn xuống tầng một của tòa nhà.

Một vệt sáng vuông vức thu hút cô, cô chạy lon ton, tiếng rung ngày càng dồn dập của điện thoại cũng thúc giục cô, vừa bước bước đầu tiên ra khỏi tòa nhà, cô đã nhanh chóng nhấn nút nghe màu xanh lá.

“Lộc Lộ, là anh đây.”

“Em biết.”

Thật ra cũng không phải đã lâu lắm không nghe thấy giọng của anh, nhưng khoảnh khắc anh gọi tên cô, Lộc Lộ vẫn cảm thấy lòng mình như hoa nở.

“Đang ở trường à?”

“Không có, em đang ở trung tâm thành phố, chỗ tòa nhà Hải Đông.”

Như để xác nhận mình không nhớ sai tên, cô lại đi vòng quanh tòa nhà vài bước, đến chỗ cổng chính, sau khi chắc chắn nhìn thấy bốn chữ cũ kỹ đó mới yên tâm, rồi lại từ từ đi về vị trí ban nãy, “Sao thế? Trần Nhiệm Viễn.”

Anh định đến tìm em à? Lộc Lộ vẫn chưa kịp hỏi câu này ra miệng đã nghe thấy anh nói “Lộc Lộ, ngẩng đầu lên đi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...