Dự án Công viên Hải dương ở khu Đông và Nhà hát lớn Nam Thành đều là các dự án quy hoạch hợp tác với chính phủ, đối với các cuộc họp quy hoạch yêu cầu có công chức tham gia, Trần Nhiệm Viễn trước nay đều đích thân tham dự.
Tòa nhà cũ kỹ như Hải Đông được xây dựng trên đất quốc hữu.
Tuổi đời quả thực đã có chút lâu năm, tầng một cho thuê, bốn tầng còn lại đều là nơi làm việc của chính phủ.
Vừa kết thúc cuộc họp, đề án về dự án Công viên Hải dương lại bị bác bỏ.
Thiếu tài liệu báo cáo an toàn đặc biệt, và quy hoạch xây dựng toàn diện hơn.
Thông thường mà nói, bên Giang Lâm phải cử một người cùng anh đến đây họp, huống hồ người kia là Tưởng Bắc Thư, trước sau vẫn không thấy bóng dáng.
Thực sự phiền muộn, lại vì giữa tầng hai và tầng một có khóa cửa, Trần Nhiệm Viễn dựa vào cửa sổ hành lang, nới lỏng cà vạt muốn hít thở chút không khí.
Vừa đưa mắt nhìn xuống, liền thấy Lộc Lộ cùng một chàng trai bước xuống từ xe taxi.
Hai người đang vừa nói vừa cười chuyện gì đó.
Trần Nhiệm Viễn nheo mắt, lấy từ trong túi ra chiếc bật lửa nhựa mân mê, tiếng “cạch cạch” vang vọng khắp hành lang yên tĩnh, ngọn lửa thoáng bùng lên rồi lại tắt ngấm.
Vài lần sau, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, bắt đầu gọi điện.
“Alô.”
“Gần đây bận gì vậy?”
“Dự án Công viên Hải dương, có hứng thú cùng chơi không?”
“Có điều, tôi có một yêu cầu.”
…..
Tuy tòa nhà nằm sát ven đường, nhưng hiếm khi có xe cộ qua lại.
Lộc Lộ cầm điện thoại, dạo bước ven đường, bên đường trồng những cây long não um tùm, lá cây dưới trời âm u hiện lên một màu xanh mực nguyên bản, dưới chân cô là những chiếc lá đỏ rơi rụng, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy những chùm quả nhỏ xíu trên cây long não, vỏ quả màu xanh lục có ánh bóng của lớp da.
“Trần Nhiệm Viễn, ngẩng đầu lên có gì vậy ạ?” Cô ngẩng đầu, thì thầm.
“Ngẩng đầu lên có trời âm u.” Trần Nhiệm Viễn bật cười.
Tiếng cười của anh truyền đến, khiến Lộc Lộ cảm thấy mình bị trêu chọc, cô hơi cao giọng “Trần Nhiệm Viễn, trời âm u không vui.”
“Vậy làm thế nào mới có thể vui vẻ?” Anh hỏi đầy hứng thú.
Lộc Lộ cúi đầu, nhìn cơn gió thu nhè nhẹ từ phía sau thổi lá rụng bay xa, cô nói “Nếu anh đến tìm em, có lẽ trời âm u sẽ vui hơn một chút.”
“Vậy có cần cho em thời gian thay quần áo không?”
Lộc Lộ phản ứng theo bản năng, anh không từ chối, lại còn đáp lại lời nói lần trước của Lộc Lộ.
“Không cần ạ.”
“Được.” Trần Nhiệm Viễn cười, đôi chân thon dài đã từ tầng hai của tòa nhà Hải Đông đi xuống “Đợi anh một lát nhé.”
“Anh cũng không cần vội, lát nữa em còn có một buổi phỏng vấn.” Lộc Lộ nói.
“Được.” Trần Nhiệm Viễn đi qua tầng một, vì ồn ào, anh hờ hững liếc nhìn hành lang đông nghịt người, khiến mấy cô người mẫu lập tức im bặt.
Đợi anh đi rồi, mấy người mới lại bắt đầu bàn tán người đàn ông đẹp trai vừa rồi là người mẫu của trường đại học nào.
“Trần Nhiệm Viễn, anh đang ở bên ngoài ạ? Sao lại ồn ào thế?”
Từ yên tĩnh đến ồn ào là một quá trình đột ngột, và quá trình này, dù cách qua điện thoại, Lộc Lộ cũng có thể cảm nhận rõ ràng.
“Ừm, dưới lầu có một buổi phỏng vấn.” Trần Nhiệm Viễn đi về phía lối ra vuông vức của hành lang.
Bất kể xung quanh có lộng lẫy đến đâu, nơi tầm mắt anh hướng đến, là cô gái đang đi đi lại lại ở cuối con đường.
Lộc Lộ ngẩn ra, cảm thấy lời này có gì đó kỳ lạ, suy nghĩ một giây, mới nói “Trần Nhiệm Viễn, thật trùng hợp, bên anh cũng có phỏng vấn.”
“Đúng vậy, Lộc Lộ, thật trùng hợp.”
Giọng nói lười biếng từ trong điện thoại truyền ra, cũng vang lên từ phía sau.
Ngay khoảnh khắc âm thanh trùng khớp, Lộc Lộ quay người lại, liền nhìn thấy Trần Nhiệm Viễn đang đứng phía sau, mỉm cười với cô.
Lộc Lộ tắt điện thoại, cũng cười: “Thật trùng hợp, Trần Nhiệm Viễn.”
Châu Khải ước lượng thời gian, vừa lái xe đến ven đường đợi Trần Nhiệm Viễn, lại nhìn thấy từ xa Trần Nhiệm Viễn đang sóng vai đi trên đường cùng Lộc Lộ, lại một lần nữa kinh ngạc.
Đang nghĩ, sao Lộc Lộ lại xuất hiện, thì tin nhắn của Trần Nhiệm Viễn gửi tới: Lát nữa hãy về công ty.
Anh ta trả lời: Vâng, Trần tổng.
Lộc Lộ là một cô gái đặc biệt.
Nếu là người khác, Châu Khải nhất định sẽ tin rằng, cô ấy chắc chắn là đi theo Trần tổng đến đây.
Nhưng, Lộc Lộ chắc chắn không phải.
Không có nhiều bằng chứng, đó là trực giác mách bảo anh ta khi nhìn người. Lại một lần nữa đỗ xe vào chỗ cũ, xuống xe, dựa vào xe bắt đầu hút thuốc.
Bãi đậu xe đối diện một quán Starbucks, qua lớp kính màu xám đen, có thể lờ mờ nhìn thấy Lộc Lộ và Trần Nhiệm Viễn đang ngồi trong quán cà phê.
Trần Nhiệm Viễn đang cười nhìn Lộc Lộ ở phía đối diện.
Châu Khải rít một hơi thuốc, quả thực rất hiếm khi thấy Trần Nhiệm Viễn lộ ra biểu cảm như vậy với ai.
Tính ra, ngoài Lâm Phù Vũ, đây là cô gái thứ hai có tần suất xuất hiện nhiều hơn hai lần.
Chỉ là, nụ cười mà ngay cả với Lâm Phù Vũ cũng chưa từng có, lại dành hết cho Lộc Lộ.
“Trần Nhiệm Viễn, anh nói xem có phải anh cố ý không, đi theo em đến đây!” Lộc Lộ nghiêng đầu, vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ nhìn Trần Nhiệm Viễn.
Trần Nhiệm Viễn đẩy chiếc bánh tiramisu đến trước mặt cô, bất đắc dĩ, “Tình cờ có một cuộc họp ở đây.”
“Được rồi. Em cũng tình cờ có một buổi phỏng vấn ở đây.” Lộc Lộ cầm muỗng lên, xúc một miếng nhỏ vào miệng.
“Lát nữa muốn đi đâu?” Trần Nhiệm Viễn hỏi.
Vị ngọt lan tỏa trong miệng, cô cười hỏi “Hẹn hò sao ạ?”
“Đúng vậy Lộc Lộ, là hẹn hò.”
Trần Nhiệm Viễn bật cười nhìn cô, phải hình dung Lộc Lộ thế nào đây, cô như được ngâm trong kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.
“Trần Nhiệm Viễn, anh muốn đi đâu?”
“Anh sao cũng được.”
Trần Nhiệm Viễn nhìn bột sô cô la trên bánh, còn vương lại trên khóe miệng cô gái, anh cầm khăn giấy trên góc bàn, lau sạch giúp cô, sau đó cười nhìn cô “Đi đâu cũng được, chỉ cần là nơi có em là được.”
Động tác cầm muỗng của Lộc Lộ khựng lại, đôi mắt cô nhìn Trần Nhiệm Viễn.
Cô nghĩ, Trần Nhiệm Viễn chắc chắn đã có rất nhiều bạn gái.
Mãi cho đến lúc phỏng vấn, trong đầu Lộc Lộ vẫn vang vọng câu nói đó của Trần Nhiệm Viễn.
Đến khi Từ Thanh Lạc ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, cô mới hơi hoàn hồn.
Thật ra nói là phỏng vấn, cũng chỉ là để sàng lọc một nhóm những người chỉnh ảnh quá đà.
Lộc Lộ ngoài đời và ảnh trên hồ sơ casting không khác biệt nhiều, khả năng giao tiếp tiếng Anh lưu loát cũng khiến người ta ngưỡng mộ.
Trong ba người phỏng vấn, có một người phụ nữ tóc ngắn màu vàng, trang điểm tinh xảo, cô ta ngồi ở ngoài cùng bên trái, trên bàn làm việc của cô ta đặt bảng tên: Vivi.
Khóe miệng Vivi mang một nụ cười mỉa mai, sau khi xem đi xem lại sơ yếu lý lịch của Lộc Lộ vài lần, cô ta hỏi đầy ý trêu chọc “Cô tên Lộc Lộ? Sinh viên trường Nam Phu.”
Lộc Lộ cảm nhận mạnh mẽ một sự thù địch không rõ ràng, mặc dù gương mặt người phụ nữ này quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ ra đã gặp ở đâu.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Được rồi. Cũng tạm rồi, các cô có thể ra ngoài.”
Vẫn là Vivi lên tiếng.
Từ Thanh Lạc và Lộc Lộ vừa bước ra ngoài.
Vivi liền cầm điện thoại lên, nhanh chóng chụp ảnh Lộc Lộ, tiện tay gửi vào trong nhóm.
【Tiểu Bắc, người bạn của Trần thiếu mà lần trước cậu nói @Quý Bắc.】
Một câu đơn giản, cả nhóm chat lập tức bùng nổ.
【Hóa ra Tiểu Bắc thành thật không lừa tôi, đúng là một tiểu người mẫu thật】
【Nhìn cái vẻ kiêu ngạo kia, còn tưởng là thiên kim nhà nào chứ】
【Ôi chao, không ngờ Trần thiếu cũng thích tiểu dã mô* à】
Tiểu dã mô* : Người mẫu vô danh/hạng B
……
Quý Bắc đương nhiên thấy được tag tên ngay lập tức, nốt ruồi lệ rõ ràng của cô gái dù là trong ảnh, vẫn đẹp một cách nổi bật.
Lâm Phù Vũ nhìn ảnh Lộc Lộ và những lời bàn tán trong nhóm, lại một lần nữa bật cười thành tiếng, Trần Nhiệm Viễn, bám theo anh nhiều năm như vậy, thật không ngờ anh lại rung động với một tiểu dã mô.
Chuyện Trần Nhiệm Viễn đưa Lộc Lộ vào giới, Lâm Phù Vũ sau này mới nghe nói.
Không biết Trần Nhiệm Viễn có thực sự không biết hậu quả hành động của mình mang lại không, hay là, anh hoàn toàn cố ý. Dù Lộc Lộ chỉ là một thoáng kinh hồng, nhưng cũng đủ để tạo nên sóng gió trong giới.
Thông tin về Lộc Lộ, bị đào bới gần hết trong nhóm.
Cuối cùng, Tưởng Bắc Thư vốn ít nói lại lên tiếng.
【Tưởng Bắc Thư: Tàm tạm vậy được rồi, dù sao cũng là học muội của tôi, mọi người nói chuyện cũng chú ý một chút.】
Hiếm thấy, Tưởng Bắc Thư lại bênh vực người nhà.
Mọi người tự nhiên cũng bớt bàn tán. Lủi thủi chuyển sang các chủ đề khác.
Tưởng Bắc Thư đẩy gọng kính, âm thầm lật xem lịch sử trò chuyện trong nhóm, sau đó chụp màn hình lưu lại, cuối cùng tìm đến tin nhắn riêng trên Weibo của Lily gửi qua.
Cuối cùng, còn kèm theo một câu, Khương Lị Lị, học muội của em cũng đang đi trên con đường của em đấy.
Lúc phỏng vấn xong đi ra, Lộc Lộ bất ngờ phát hiện A Mật vẫn còn ở chỗ cửa phụ, vừa hút thuốc, vừa ngó nghiêng.
Dường như đang đợi ai đó.
Ánh mắt rơi trên hai người vừa bước ra, cô ta theo phản xạ dập tắt điếu thuốc trong tay trước.
Cô ấy đi tới, nhiệt tình hỏi họ: “Tiểu Lộ, Thanh Lạc, hai người thế nào?”
Nhiều lúc, Lộc Lộ rất khâm phục một A Mật táo bạo và thẳng thắn hơn cả cô.
Giống như lúc này, đôi mắt cô ấy nhìn thẳng vào Từ Thanh Lạc đang đứng bên cạnh cô.
“Có muốn đi uống cà phê gần đây không, dù sao mai cũng nghỉ rồi.” A Mật đã thân mật khoác tay Lộc Lộ “Tối có thể tiện thể cùng cậu ăn một bữa cơm.”
“A Mật, xin lỗi. Lát nữa tớ có chút việc.” Lộc Lộ từ chối thẳng thừng, không rảnh để ý đến ánh mắt mong đợi của A Mật.
Nhìn chiếc xe đang nháy đèn đôi ở không xa, thân xe màu đen mượt mà, đang đậu ven đường, cửa sổ ghế lái mở hé lộ ra gò má của Châu Khải.
“Lộc Lộ, lát nữa cậu đi đâu vậy?”
Từ Thanh Lạc thắc mắc.
Tay A Mật tự nhiên buông ra, lại đến gần Từ Thanh Lạc, càng ân cần hơn “Tiểu Lộ không đi, Thanh Lạc buổi chiều cậu có việc gì không? Có muốn đi cùng không?”
“Tớ……. tớ thì không có việc gì……” Ánh mắt Từ Thanh Lạc rơi trên người Lộc Lộ “Nhưng mà……”
Điện thoại lại bắt đầu rung, không cần nghĩ, cũng biết chắc chắn là anh.
Lộc Lộ để lại một câu “Có chút việc, tớ đi trước đây” rồi không ngoảnh đầu lại mà đi về phía chiếc xe.
Đi cách hai người một khoảng, mới dám cầm điện thoại lên nghe.
“Lộc Lộ, đến tầng hầm của tòa nhà đi.”
“Vâng.”
Đôi bốt Martin của Lộc Lộ giẫm lên con đường lát đá, nhìn Châu Khải từ từ kéo cửa sổ xe lên, lái xe đi.
Bước chân vốn dĩ nhẹ nhàng của cô, lại chậm đi một chút.
Sự chạnh lòng mất mát len lỏi trong tim, khiến cô nhìn bóng dáng chiếc xe ngày càng xa.
Phải hình dung cảm giác này thế nào đây, cô đang bị động chấp nhận rằng, mối quan hệ giữa Trần Nhiệm Viễn và cô không thể công khai với mọi người.
Đây là một sự ăn ý ngầm mà ngay cả một Lộc Lộ thẳng thắn cũng không thể từ chối.
Mà Trần Nhiệm Viễn ngồi trong xe đang nhìn tin nhắn nhóm chat mà Lâm Phù Vũ gửi tới.
【Lâm Phù Vũ: A Viễn, người tốt lại để cậu làm cả rồi. Cố tình dẫn cô ấy đến lộ diện trong giới, lại là đang giở trò gì đây?】
Trần Nhiệm Viễn lật xem những lời chế giễu trong lịch sử trò chuyện.
Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên ghế sau, từng nhịp, từng nhịp, toàn thân dần dần tỏa ra một sự lạnh lẽo.
