Không có gì bất ngờ.
Ngày hôm sau, khi Lộc Lộ đang luyện đề tiếng Anh trong phòng thì nhận được thông báo huấn luyện vì đã qua vòng phỏng vấn.
Tin nhắn của Từ Thanh Lạc nối đuôi nhau kéo đến. Một luồng khí hân hoan vui sướng ập vào mặt.
[Từ Thanh Lạc: Lộc Lộ, ngày mai đi huấn luyện rồi, cậu có căng thẳng không?]
[Từ Thanh Lạc: Đúng rồi, A Mật hình như không được chọn, cậu có muốn đi an ủi cậu ấy không? Với cả, cậu và cậu ấy quen nhau thế nào vậy?]
Liên tiếp mấy tin nhắn, Lộc Lộ trực tiếp khóa màn hình, không trả lời nữa.
Tiến độ của Từ Thanh Lạc và A Mật đến đâu, Lộc Lộ không quan tâm.
Cô tiếp tục làm bài.
Trong danh sách bạn bè Wechat của Lộc Lộ có hơn tám trăm người.
Ngoài bạn học và người nhà quen biết, phần lớn còn lại đều là kết bạn lúc đăng ký tham gia các thông báo công việc và hoạt động, rất nhiều người gần như chưa từng nói chuyện.
Chỉ có những tương tác đơn giản: Lộc Lộ gửi hồ sơ casting — đối phương nhận — đối phương trả lời đậu/không đậu.
Nhưng, những người quen thuộc như A Mật, Lộc Lộ cũng có vài người. Lộc Lộ do dự một lúc, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn cho A Mật.
Rất nhiều mối quan hệ, ngay từ đầu cô đã đánh dấu thuộc tính cho chúng trong lòng.
Cô và A Mật, nên là những con vật nhỏ mà một con hươu đã tình cờ gặp trong rừng.
Đã từng đồng hành một đoạn đường, cũng từng cùng nhau ăn trái dại, nhưng cuối cùng rồi cũng sẽ mỗi người một ngả.
Ba người bạn cùng phòng khác đều đã về nhà hoặc đi du lịch, chỉ còn lại một mình cô.
Trong không gian tĩnh mịch, Lộc Lộ mở cửa phòng, một cơn gió nhẹ lùa vào, thổi bay những lọn tóc bên tai và một góc của cuốn sách.
Lật trang, cô đưa tay vuốt phẳng trang giấy mỏng giòn.
Một câu tiếng Anh lọt vào mắt Lộc Lộ.
Over every mountain there is a path, although it may not be seen from the valley.
(Trên mỗi ngọn núi đều có một con đường, dù cho không thể nhìn thấy từ thung lũng.)
Lạc giữa muôn trùng thung lũng, chẳng thấy lối l*n đ*nh non cao.
Đúng vậy.
Giữa cô và Trần Nhiệm Viễn. Trần Nhiệm Viễn là ngọn núi. Còn cô vẫn là một con hươu.
Viễn Sơn Mê Lộc.*
Viễn Sơn Mê Lộc* : Con hươu đi lạc giữa núi rừng xa xôi
Cô là một con hươu lao vào rừng sâu, nhìn thấy vẻ xanh tươi trù phú của đỉnh núi xa xa, liền không chút do dự mà tiến về phía trước.
Một đôi mắt linh động, chỉ mải miết tìm kiếm, để đi đến đỉnh núi có anh.
Thế nhưng, dường như cũng khó mà thấy được con đường ấy.
Trong cơn ác mộng sâu thẳm.
Lộc Lộ chạy băng băng trong rừng, nhảy qua vũng nước phản chiếu ánh trăng, không thấy gợn sóng, chỉ có tiếng th* d*c khe khẽ đè nén cõi lòng.
Cô đột nhiên mở mắt, trán lấm tấm mồ hôi.
Đang là đêm khuya, trong căn phòng không một bóng người.
Màn hình điện thoại đang sáng.
Là tin nhắn của Trần Nhiệm Viễn gửi đến: Chúc mừng em, Lộc Lộ.
Một lời chúc mừng đơn giản, không có gì thêm.
Tắt điện thoại, cô trở mình ngủ tiếp, trong đêm dài triền miên, cô ngủ không hề yên giấc.
Buổi huấn luyện diễn ra trong phòng họp của tổng công ty, quy trình phức tạp hơn Lộc Lộ tưởng tượng, thậm chí cuối buổi còn có một bài kiểm tra.
Ngoài việc phải tìm hiểu lịch sử và sản phẩm của thương hiệu, mỗi người còn được phát một tập tài liệu quan trọng về các khách hàng VIP để tham khảo, những người đó là đối tượng phục vụ trọng điểm của họ.
Từ Thanh Lạc ghé vào tai Lộc Lộ thì thầm: “Lộc Lộ, cậu nói xem liệu có ngày nào đó chúng ta cũng trở thành người trong danh sách khách mời không.”
Lộc Lộ không đáp lời, mà chuyên chú nhìn người đang thuyết trình trên bục giảng.
Nghe giảng là một việc cực kỳ nhàm chán.
Mỗi ngày Lộc Lộ đều mệt mỏi chạy đi chạy lại giữa trường học và địa điểm huấn luyện ở trung tâm thành phố, ngày nào cũng phải nghe những lời nhảm nhí ồn ào của Từ Thanh Lạc.
Sau khi bài kiểm tra của ngày cuối cùng kết thúc, Lộc Lộ có cảm giác như trút được gánh nặng.
Lúc chờ kết quả ở cửa phòng họp.
Lộc Lộ vừa cúi đầu xem điện thoại, vừa nghe những người mẫu thực tập cùng đợt nói chuyện phiếm.
“Mọi người có ai còn nhớ cô giáo Vivi lúc phỏng vấn không?” Người khơi mào là Tuyết Nhi, một cô gái ngồi trước Lộc Lộ trong giờ học.
“Mình nhớ, mình nhớ, mình có ấn tượng.” Từ Thanh Lạc hưởng ứng, ra vẻ rất hứng thú “Cô ấy làm sao rồi?”
“Vốn nghe nói, cô ấy là một trong những người phụ trách của dự án triển lãm này. Nhưng không biết làm sao, có người trong nội bộ tố giác, nói cô ấy lạm dụng ưu đãi của công ty để mua đồ.”
“Thế là, cô ấy lập tức bị rút khỏi dự án. Bị đình chỉ công tác để tiếp nhận điều tra rồi.” Tuyết Nhi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như đó là điều hiển nhiên.
Vivi?
Lộc Lộ có chút ấn tượng.
“Thật hay giả vậy?” Từ Thanh Lạc hỏi ra thắc mắc của phần lớn mọi người.
“Đương nhiên là thật. Không ngại nói cho các cậu biết, chị họ của mình là nhân viên lâu năm ở đây. Dù sao thì chị ấy bảo mình, hoạt động này có thể quen được siêu nhiều phú nhị đại, mình mới đến đó.” Tuyết Nhi đắc ý.
Những lời sau đó, phần lớn là hỏi Tuyết Nhi một vài chuyện phiếm nội bộ, không có nhiều giá trị.
Gần đây Lộc Lộ cũng ngủ không ngon, vừa rồi nghe giảng và làm bài kiểm tra lại chiếm quá nhiều sức lực.
Lúc này lại như trút đi một phần sức lực, cô ngáp một cái thật dài.
“Không biết lần này Trần Nhiệm Viễn có đến không.”
Cuộc trò chuyện của họ vẫn tiếp tục, ba chữ “Trần Nhiệm Viễn” bất ngờ lọt vào tai cô.
Lộc Lộ đang cúi đầu xem tin nhắn bỗng khựng tay lại, cô từ từ ngẩng đầu lên.
“Ai cơ?”
“Đúng vậy, ai thế?”
Một cái tên xa lạ, phần lớn người mẫu đều chưa từng nghe qua.
Tuyết Nhi cười khẩy, “Trần Nhiệm Viễn mà các cậu cũng không biết. Lát nữa lúc phát danh sách VIP, các cậu cứ xem đi, anh ấy tuyệt đối đứng ở vị trí đầu tiên.”
「Danh sách khách hàng VIP」
Là để cho những người đã qua bài kiểm tra, thật sự được chọn xem.
Nếu không có gì bất ngờ, Lộc Lộ cũng có thể thấy được.
Tuyết Nhi vẫn thao thao bất tuyệt, Từ Thanh Lạc ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Lộc Lộ, cậu biết không? Trần Nhiệm Viễn mà họ nói ấy.”
“Không biết.”
Là một lời phủ nhận buột miệng thốt ra.
Cô không có sự dũng cảm đơn độc để đi vào trung tâm của vòng xoáy.
Chủ đề về Trần Nhiệm Viễn vẫn tiếp tục.
Thiên chi kiêu tử được ông trời ưu ái. Gia thế, ngoại hình, năng lực. Đều được nghe một lượt khen ngợi.
Nghe đến mức Lộc Lộ có chút ảo giác.
Trần Nhiệm Viễn trong miệng họ, liệu có thật sự là người đàn ông mà cô quen biết không.
Người sẽ chủ động nắm lấy cổ tay cô.
Sẽ dùng giọng nói đầy từ tính để gọi tên cô.
Sẽ dịu dàng ôm lấy cô, hôn cô.
Cũng sẽ là “bạn trai” của cô.
Mà tin nhắn của Trần Nhiệm Viễn trong điện thoại cô, cũng vẫn đang được ghim ở đầu mục Wechat.
Tin nhắn của anh rất đơn giản, anh hỏi cô: Lộc Lộ, tan học chưa em?
Anh tồn tại một cách chân thực như vậy.
Lộc Lộ luôn cảm thấy mình đã đi vào giữa rừng sâu, mà cô lại chỉ có thể lén lút, tìm một con đường nhỏ không ai biết để l*n đ*nh núi gặp anh.
Cảm giác bí mật này, Lộc Lộ không quen, nhưng bảo cô đường hoàng phơi bày dưới ánh sáng, lần đầu tiên cô lại tỏ ra e sợ.
Quả nhiên không sai, đúng như lời Tuyết Nhi nói, trên 「Danh sách khách hàng VIP」, Trần Nhiệm Viễn đứng ở vị trí đầu tiên.
Người phụ trách trong nhóm chat gửi một đường link. Chỉ hy vọng mọi người có thể ghi nhớ danh sách khách hàng bên trong trước khi hoạt động diễn ra. Triển lãm nội bộ, số người được mời không nhiều lắm. Hơn nữa, những người bên trong cũng sẽ không đến đầy đủ.
Ảnh của Trần Nhiệm Viễn xuất hiện trên giao diện điện thoại, giống hệt tấm ảnh mà Lộc Lộ đã tìm trên Baidu về anh lúc trước.
Chỉ có tên, giới tính, cấp bậc khách hàng đơn giản, cùng với những điều cần lưu ý về anh.
Lộc Lộ nhìn thấy phía sau mục những điều cần lưu ý có một chữ đơn giản: Không.
Cô lại lướt nhanh qua danh sách tất cả khách hàng. Có khoảng bốn mươi khách hàng có giá trị ròng siêu cao*, Lộc Lộ chủ yếu xem mục 「Những điều cần lưu ý」.
Khách hàng có giá trị ròng siêu cao*: là một thuật ngữ tài chính, thường dùng để chỉ những cá nhân siêu giàu, hay còn gọi là Ultra High-Net-Worth Individuals (UHNWI), có tài sản ròng đầu tư được ở mức rất cao.
Những lý do kỳ quái muôn hình vạn trạng so với chữ [Không] của Trần Nhiệm Viễn, ngược lại càng làm nổi bật sự đặc biệt của anh.
Lộc Lộ cảm thấy thú vị, liền chụp màn hình gửi cho Trần Nhiệm Viễn.
Còn hỏi một câu: Trần Nhiệm Viễn, anh không có 「Những điều cần lưu ý」 à?
Tin nhắn vừa gửi đi được vài giây, điện thoại của Trần Nhiệm Viễn liền gọi tới.
Tiếng chuông rung của điện thoại khiến Lộc Lộ có chút bất ngờ, nhưng đây chính là Trần Nhiệm Viễn, luôn khiến cô trở tay không kịp, nhưng cô vẫn âm thầm mong đợi.
“Lộc Lộ, là anh đây.” Giọng nói trầm ấm của anh vang lên từ đầu dây bên kia.
“Em biết.” Trên điện thoại, hai chữ 「A Viễn」 trong danh bạ, còn là do chính tay anh gõ vào.
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Anh mở lời trước: “Lộc Lộ, vẫn đang ở trường à?”
“Vâng.”
“Có tiện ra ngoài không?” Giọng anh trầm trầm, trong câu hỏi dịu dàng mang theo sự dò xét.
Chẳng đợi Lộc Lộ trả lời, đầu dây bên kia anh lại nói: “Uống chút rượu nhé, anh hơi muốn gặp em.”
“Được ạ.” Cô không có chút sức lực kháng cự nào, cô nói: “Trần Nhiệm Viễn, đến đón em đi.”
Vốn dĩ là kỳ nghỉ, người trong tòa nhà ký túc xá lại ít, thu dọn đơn giản xong, lúc Lộc Lộ đóng cửa phòng đã là bảy giờ tối.
Khi đi qua hành lang tĩnh lặng, ở chỗ cầu thang, Lộc Lộ bất ngờ gặp một người.
Phương Thi Vận đang từ tầng hai đi lên.
Khoảng không cầu thang trống trải, chỉ có hai người họ.
“Tiểu Lộ.” Cô ta ngạc nhiên gọi cô, vài bước đã đi đến bên cạnh.
Lộc Lộ dừng bước, nặn ra một nụ cười “Trùng hợp thật, cậu vừa từ bên ngoài về à?”
“Ừm.” Phương Thi Vận thấy dáng vẻ của Lộc Lộ, không khỏi hỏi ra nghi hoặc trong lòng “Tiểu Lộ, muộn thế này rồi, cậu còn phải ra ngoài à?”
“À…… đúng vậy……” Lộc Lộ bất giác chột dạ “Có chút chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Đây là một câu hỏi vượt quá giới hạn, Phương Thi Vận hỏi ra xong cũng biết là đường đột, chỉ do dự một giây, cô ta nhìn vào gương mặt Lộc Lộ, cuối cùng vẫn hỏi cô, “Lần trước……. lần trước nói…..”
“Thi Vận, mình đi trước đây, có một số chuyện đợi mình bận xong khoảng thời gian này rồi nói sau.” Lộc Lộ lên tiếng ngắt lời.
[Đợi mình bận xong khoảng thời gian này]
Lần trước, Lộc Lộ cũng trả lời cô ta như vậy. Nhưng, Phương Thi Vận nhìn Lộc Lộ đang vội vã muốn rời đi, trong lòng đã có quyết định.
Cô ta đưa tay ra, kéo Lộc Lộ lại.
“Lộc Lộ, cậu định đi tìm anh ta phải không?”
Một câu nói đơn giản khiến Lộc Lộ sững sờ, cô không kìm được mà mở to mắt nhìn Phương Thi Vận.
Lộc Lộ hoảng hốt, cô không biết Phương Thi Vận biết bao nhiêu “Thi Vận…”
“Lộc Lộ, anh ta không hợp với cậu đâu.” Phương Thi Vận vội vàng giải thích “Thành tích của cậu xuất sắc, cậu ưu tú độc lập, xinh đẹp phóng khoáng, cậu không nên phạm sai lầm ở một nơi không đáng. Hoặc nói là hủy hoại danh tiếng của mình. Cậu phải biết họ không thật lòng với cậu đâu, chỉ là chơi đùa một chút thôi…”
“Thi Vận.” Lộc Lộ lớn tiếng gọi tên cô ta, gạt tay cô ta ra, bình tĩnh hỏi, “Cậu đang nói gì vậy?”
Phương Thi Vận lấy điện thoại ra cho cô xem “Tớ đều thấy cả rồi, cậu lên xe của người đàn ông đó…”
Mấy tấm ảnh trên điện thoại rất mờ, ở trạm xe buýt ngoài cổng trường.
Dù đã cẩn thận như vậy, vẫn khó tránh khỏi những sự cố bất ngờ.
Lộc Lộ thở dài một hơi, cô nhìn Phương Thi Vận vẫn đang cố gắng chứng minh điều gì đó, chỉ nói: “Thi Vận, tớ chỉ coi anh ấy là bạn bè, hôm nay là vậy, sau này cũng sẽ là vậy.”
Phương Thi Vận nghe những lời này, cả người lại sa sút đi vài phần.
“Với lại, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tớ hôm nay. Sau này… tớ sẽ chú ý…”
Ánh mắt Lộc Lộ trước sau không dừng lại trên những tấm ảnh đó quá lâu. Cô không có cách nào phỏng đoán, liệu cô ta có thật sự cố ý hay không.
Nói xong, cô không còn để tâm đến ánh mắt của Phương Thi Vận nữa, trốn khỏi không gian chỉ có hai người.
Cô lờ mờ hiểu được ý trong lời nói của Phương Thi Vận, cho dù cô ta chỉ đơn thuần là cảm tính hay là lời khuyên nhủ tốt bụng, lời của Lộc Lộ đã nói rất rõ ràng.
Bước chân cô loạn nhịp đi xuống lầu.
Lúc ngồi trên xe buýt, đầu vẫn còn hơi choáng váng.
Mãi cho đến khi, kéo cánh cửa xe quen thuộc, chui vào trong xe, cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Anh vẫn như mọi khi, ngồi trong xe, đôi mắt đen thẳm nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, mùi rượu trên người hòa cùng hơi thở có phần nặng nề của anh.
Anh đưa tay, dễ dàng ôm cô vào lòng.
Anh hôn lên tóc cô, cảm giác mềm mại dịu dàng trong khoảnh khắc này khiến cô trầm luân.
Giọng nói hay của anh, trầm thấp, khàn khàn, gọi tên cô: “Lộc Lộ.”
Hơi thở bỗng chốc ngưng lại.
Không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Trong khoảnh khắc này cô nhận ra một cách rõ ràng, cho dù Trần Nhiệm Viễn là Satan, cô cũng không có cách nào ngăn mình lún sâu.
