Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 22: Hơi thở kéo lại gần, anh tiến sát về phía cô



của nữ chính có sự thay đổi từ đầu đến cuối. Một bộ truyện gương vỡ lại lành siêu bánh cuốn, đẩy cảm xúc của bạn lên cực cao nhen ^.^

Những buổi tiệc rượu xã giao là chuyện thường thấy gần đây, nhưng việc bỏ về giữa chừng như thế này thì chưa từng có.

Anh để lại một trợ lý đỡ rượu, rồi vội vàng dẫn theo Châu Khải đi tìm cô.

Đang lúc suy nghĩ liệu mình có thật sự quá bốc đồng hay không, thì cô đã đến bên cạnh anh, thân hình mềm mại tiến lại gần, mùi dầu gội thoang thoảng đặc trưng trên tóc cô đã ở rất gần.

Xe đang lao nhanh, nhưng cô lại luôn ngoan ngoãn, không hề hỏi anh đi đâu.

Cô hờ hững tựa vào lòng anh, cúi đầu một cách hiếm thấy, không biết đang suy nghĩ gì.

Trần Nhiệm Viễn nhạy bén nhận ra sự khác thường của cô, đang định mở lời hỏi thăm thì xe vừa vặn tiến vào một đường hầm dài, tiếng vang ù ù vọng lại trong không gian nhỏ hẹp của xe.

Ngược lại, Lộc Lộ đã lên tiếng trước anh: “Trần Nhiệm Viễn.”

“Sao thế?” Anh hỏi dịu dàng, dường như cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để kiên nhẫn lắng nghe. Một cô gái vừa vào đại học thì có thể có phiền não gì chứ, dường như cũng chỉ là chuyện vung tay là có thể giải quyết được.

“Trần Nhiệm Viễn, chúng ta…” Lộc Lộ ngồi thẳng dậy, đôi mắt to tròn trong ánh sáng mờ ảo hắt vào từ những ngọn đèn trong đường hầm, nhìn anh, ánh mắt sáng rực, cô nói: “Giữa chúng ta, có thể cứ mãi giấu kín như vậy, không nói cho bất kỳ ai biết.”

Đây không phải là một câu hỏi. Cô dường như không cần hỏi ý kiến của anh, có thể cứ thế thẳng thừng quyết định mối quan hệ giữa họ. Cô quả quyết, anh sẽ không phản đối.

Lộc Lộ ranh mãnh như vậy, khiến mọi tâm tư của anh đều lộ ra không sót một chút nào.

Yết hầu Trần Nhiệm Viễn khẽ động, đầu ngón tay buông thõng run nhẹ. Rõ ràng là một câu nói đã dự liệu trước sẽ được nghe, nhưng khi thật sự thốt ra từ miệng cô, anh lại có chút hụt hẫng.

Thế nhưng, anh vẫn bình thản hỏi: “Lộc Lộ, em đã gặp ai rồi sao?”

Lộc Lộ lắc đầu: “Không có.” Nếu tính cả việc tình cờ gặp Phương Thi Vận, cô lại nói: “Sau này, cứ để em đi tìm anh nhé, anh đừng đến đón em nữa.”

“Được.” Trần Nhiệm Viễn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường hầm nối từ khu Đông sang khu Tây lúc này đặc biệt dài, bên ngoài cửa sổ xe không còn rộng rãi, không gian chật hẹp khiến lồng ngực Trần Nhiệm Viễn có chút đè nén.

Tốc độ của Tưởng Bắc Thư nhanh hơn anh dự đoán, thế nhưng, anh không khỏi tò mò, một Lộc Lộ bận rộn như vậy rốt cuộc đã gặp bạn gái cũ của Tưởng Bắc Thư vào lúc nào.

Khi xe ra khỏi đường hầm, Lộc Lộ đã nghiêng đầu tựa vào vai anh ngủ thiếp đi.

Nhìn dáng vẻ say ngủ của cô, trong đầu Trần Nhiệm Viễn không khỏi hiện lên lời của Lâm Phù Vũ hôm đó — 【A Viễn, cậu cũng ác thật đấy, thật sự định chơi trò kim ốc tàng kiều*, còn khiến cho đóa hồng nhỏ của cậu tự nguyện ở trong đó, từng bước từng bước, đều bị cậu tính toán rõ ràng cả rồi.】

Kim ốc tàng kiều*: Nhà vàng cất giữ người đẹp

Kim ốc tàng kiều.

Anh không thích điển tích này lắm, vì kết cục của nó không tốt đẹp. Anh quả quyết rằng, anh và Lộc Lộ tự nhiên sẽ không như vậy.

Anh giơ tay, nhẹ nhàng v**t v* nốt ruồi lệ trên má cô gái nhỏ.

Hôm đó đưa cô đến buổi tụ tập ở 【Hoa Viên】 để tìm Tưởng Bắc Thư, nói là nhất thời nảy ý, nhưng cũng mang theo một chút mục đích nhỏ.

Anh đã cho Tưởng Bắc Thư lý do để đi tìm Khương Lị Lị, cũng cho Khương Lị Lị lý do để đến tìm Lộc Lộ.

Lộc Lộ, có phải em đã nhận được lời cảnh cáo từ chỗ cô ấy, mà vẫn lựa chọn đến gần anh không.

Vậy nên, Lộc Lộ, em đã bằng lòng trở thành đóa hồng trong khu vườn của anh rồi, phải không?

Không gian bên ngoài cửa sổ xe đột nhiên rộng mở, anh cúi mắt nhìn sườn mặt của cô, lại không nhịn được muốn chạm vào.

Gò má ấm nóng chạm phải đầu ngón tay lạnh lẽo, cô khẽ chau mày, dường như không thích sự xâm nhập của hơi lạnh này, anh liền kịp thời thu tay về.

“Lộc Lộ, hôm nay muộn quá rồi, không về trường nữa nhé, được không?” Anh hỏi cô, dường như biết rằng dưới hàng mi đang khép chặt của cô, là ý thức vẫn còn mơ màng nhưng rõ ràng.

“Được.” Cô nhắm mắt, nhỏ giọng đáp lại.

Xe vẫn chạy đều đều.

Chậu Khải không rời mắt nhìn về phía trước, dù gặp đèn đỏ cũng không dám liếc một chút nào về phía ghế sau.

Ở bên cạnh Trần Nhiệm Viễn nhiều năm, anh ta tự nhiên hiểu rằng trong một số chuyện, cứ làm một kẻ câm điếc là được.

Khi cần thiết, còn phải làm một vài việc che chắn.

Thế nhưng, mặc dù tốc độ xe ổn định, anh ta vẫn thấy bất ngờ trước hành động rời khỏi bàn tiệc một cách đột ngột của Trần Nhiệm Viễn hôm nay.

Nhưng khi nghe Trần Nhiệm Viễn bảo anh ta lái xe đi đón Lộc Lộ, sự ngạc nhiên của anh ta lại vơi đi một ít.

Dường như đó là chuyện đương nhiên rồi, Lộc Lộ là ngoại lệ của Trần thiếu.

Chậu Khải đi theo Trần Nhiệm Viễn nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ điều này.

Xe dừng lại tại khu biệt thự ven sông nổi tiếng nhất Nam Thành, nhà ở đây có giá thị trường cao nhất Nam Thành, cũng là nơi Trần Nhiệm Viễn thường ngày sinh sống.

Lộc Lộ đã tỉnh dậy khi xe vào tiểu khu, cô ngáp một cái thật dài, nhìn những tòa nhà cao tầng san sát ngoài cửa sổ.

Trần Nhiệm Viễn ngồi bên cạnh cô, một tay vòng qua eo cô, lòng bàn tay hoàn toàn bao phủ lấy vòng eo thon gọn, cách lớp áo hoodie vẫn có thể cảm nhận được chút lực.

Những lời nói vừa rồi vẫn còn văng vẳng bên tai Lộc Lộ.

Nghĩ đi nghĩ lại, tai lại đỏ lên.

Thế nhưng, khi cô đồng ý ra ngoài lúc bảy giờ tối dường như đã lường trước được điều này. Cho nên, lúc thu dọn đồ đạc, cô đã bỏ cả những món mỹ phẩm và quần áo đơn giản vào trong túi.

Ngay cả trong lời nói với anh trai, cô cũng đã âm thầm nói dối.

Lộc Lộ vẫn luôn biết, trước mặt Trần Nhiệm Viễn, cô sẽ không có chút sức đề kháng nào. Cho nên, khi anh hỏi, cô không hề e thẹn, liền đáp “Được”.

Nếu bạn từng thích một người, bạn sẽ biết, thích không phải là sự tích lũy qua năm tháng, mà giống như mũi tên được thần tình yêu Cupid b*n r*, đột ngột giáng xuống.

Dù có giãy giụa cũng là vô ích, anh hết lần này đến lần khác xuất hiện và đến gần, chỉ khiến trái tim rung động thêm lần này đến lần khác, khiến cho việc thích anh cứ thế lặp đi lặp lại.

Lộc Lộ đối với Trần Nhiệm Viễn chính là như vậy.

“Lộc Lộ, xuống xe thôi.”

Giọng của Trần Nhiệm Viễn không giống ngày thường, anh gọi tên cô, mang theo sự dịu dàng đặc biệt sau khi uống rượu.

Anh nắm lấy tay cô, dắt cô xuống xe.

Lòng bàn tay anh đủ lớn để bao bọc trọn lấy tay cô, nhưng hơi ấm trong lòng bàn tay lại khác với sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay.

Lộc Lộ bất giác nắm chặt tay anh hơn một chút, muốn truyền hơi ấm cho anh.

Căn biệt thự liền kề hai tầng, tường ngoài màu trắng kết hợp với màu đỏ.

Anh đang dùng vân tay mở cửa, để ý thấy động tác của cô, liền nghiêng đầu nhìn cô, rồi cười: “Sao thế? Lạnh à?”

Lộc Lộ lắc đầu, lại hỏi anh: “Trần Nhiệm Viễn, anh có lạnh không?”

Trần Nhiệm Viễn cười sâu hơn, thấy thân hình gầy gò của cô lọt thỏm trong chiếc áo hoodie rộng, anh đưa tay ra, ôm lấy vai cô, miệng còn nói: “Lộc Lộ, sau này em phải ăn nhiều một chút.”

“Nhưng mà, Trần Nhiệm Viễn, ăn cơm với anh mới có thể ăn nhiều được.” Lộc Lộ nói như vậy.

Động tác mở cửa trên tay ngừng lại một giây, ý cười nơi mi mắt càng sâu hơn, đây chính là sức mạnh khiến trái tim đập thình thịch.

“Cạch—”

Ngay khoảnh khắc cửa mở, anh liền kéo cô vào lòng.

Trong không gian ở huyền quan, họ áp sát vào nhau rất chặt.

Trong vòng tay anh là mùi rượu ấm áp, ngón tay thon dài lạnh lẽo lại một lần nữa phủ lên gò má cô.

Cô bị anh ép lên tường, hơi lạnh khiến cơ thể cô khẽ run.

Cô ngước lên một đôi mắt linh động và căng thẳng, nhìn anh, thật chặt.

Trong mắt chỉ phản chiếu bóng hình của anh.

Trước đây anh luôn cao lớn và lạnh nhạt, nhưng giờ phút này ý cười trong mắt anh lại sâu đậm đến thế khi nhìn cô.

Từ trong mắt anh, cô thật sự thấy được ý cười.

Thứ ý cười chưa từng có trước đây, đang tồn tại một cách chân thực.

Cô lại rung động vì Trần Nhiệm Viễn, hàng nghìn hàng vạn lần.

Cô thì thầm, gọi tên anh: “Trần Nhiệm Viễn.”

“Ừ, anh đây.”

Giọng nói trầm thấp, ánh mắt anh, vẫn đang chăm chú nhìn cô.

Hơi thở kéo lại gần.

Anh tiến sát về phía cô.

Khoảng cách giữa hai người, khoảng cách giữa đôi môi lại gần thêm một chút.

Hơi thở sâu sâu cạn cạn giao hòa, thăm dò lẫn nhau.

 

 

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...