“Vốn dĩ…”
Trần Nhiệm Viễn không hề liếc nhìn Tiểu Mạc lấy một lần, chỉ đứng trước mặt cô, thong thả cất lời.
“Vốn dĩ định gọi Quách Hạo đến đón anh, nhưng điện thoại đột nhiên hiện lên thông báo, nói rằng trời có thể sẽ mưa to.” Trần Nhiệm Viễn ngẩng đầu, có phần vô tội nhìn lên trời.
Lộc Lộ cũng thuận theo lời anh mà ngước lên.
Bây giờ là ba bốn giờ chiều, giữa bầu trời quang đãng, gió nhẹ thổi bốn phương.
Nhưng…
Làm gì có dấu hiệu nào cho thấy trời sắp mưa chứ.
Lại nghe thấy giọng nói của Trần Nhiệm Viễn vang lên lần nữa, anh cúi mắt nhìn Lộc Lộ, khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu dịu dàng quyến luyến “Cho nên, anh nghĩ trong ngày mưa to, em vẫn nên có một tài xế thì sẽ tốt hơn.”
Anh nắm lấy tay cô, lại bước đến gần cô thêm một bước.
Hơi thở của anh truyền đến.
Đôi mày rậm khẽ nhướng lên của anh dường như đang nói rõ cho Lộc Lộ biết, lời nói của anh nửa thật nửa giả.
Thế nhưng, cô đành bất lực, chỉ nói: “Vậy thì cảm ơn anh.”
Nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn “Không cần khách sáo, Tiểu Lộ.”
Thái độ và lời nói thân mật của họ.
Cả một Trần tổng dịu dàng lấy lòng người khác như thế này cũng là lần đầu tiên được thấy.
Cho nên, Trần tổng và chị Lộ…
Trong lúc Tiểu Mạc còn đang ngẩn ngơ, Trần Nhiệm Viễn trước mặt đã kéo Lộc Lộ định rời đi.
Cô ấy không nhịn được mà lên tiếng “Chị Lộ…”
Bước chân Lộc Lộ khựng lại, cô quay đầu mỉm cười với Tiểu Mạc, đặt ngón tay lên môi, làm một động tác “suỵt” với cô ấy.
Tiểu Mạc đang ngây người liền gật đầu.
Đợi đến khi thấy họ đã đi xa, Tiểu Mạc mới bừng tỉnh, đưa tay lên véo mạnh vào má mình, cảm nhận được cơn đau rồi, cô mới dám chắc rằng, người mình vừa thấy chính là Trần tổng thật.
Vậy… những lời cô vừa nói, không biết Trần tổng có nghe thấy không?
Hơn nữa, sao chuyện này lại chẳng giống với lời đồn chút nào vậy?
Không phải Trần tổng và chị Mộng Giai…
Trong đầu óc đơn thuần của Tiểu Mạc giờ đây chứa đầy những nghi hoặc, những chuyện thật thật giả giả khiến cô không có chút manh mối nào.
Đột nhiên, cô lại nghĩ đến chiếc nhẫn trên tay chị Lộ, trong đầu lại lóe lên cảnh tượng bị chiếc nhẫn đó làm cho lóa mắt…
Một suy nghĩ táo bạo trào dâng trong đầu cô.
Thế nhưng, trước đây không thể nào không có một chút dấu hiệu nào về chuyện này được.
Huống hồ, làm sao có thể nhìn người phụ nữ khác quyến rũ người mình thích được chứ.
Rất nhiều bí ẩn, cứ quấn lấy trong tâm trí.
Mà chiếc Porsche Taycan kia, đã sớm không còn thấy bóng dáng.
“Nghe nói chưa? Trần tổng kiện công ty Giải trí Nhất Khởi kia đến phá sản luôn rồi, thật sự quá tàn nhẫn.”
“Tôi biết, tôi biết rồi, hot search trên Weibo sáng nay đó. Bên Trần tổng đòi bồi thường tổn thất danh dự năm mươi triệu! Nghe nói năm mươi triệu là tổng lợi nhuận của cái công ty giải trí nhỏ đó trong mấy năm nay đấy.”
“Thật ra tiền nong còn là chuyện nhỏ, chủ yếu là tôi xem mấy cái tin tức kiểu lời đồn vô căn cứ mà công ty giải trí đó đưa tin trước đây hóa ra đều là giả, thật sự quá khó chịu, lãng phí bao nhiêu đêm khuya tôi ngồi hóng hớt drama!”
“Đúng vậy, đúng vậy, mà ai ngờ được, lúc đó Trần tổng chẳng hề quan tâm, bây giờ lại ra đòn liên hoàn như vậy.”
“Thật ra không chỉ có cô ta, mà còn rất nhiều nữ diễn viên từng bị tung tin đồn thất thiệt trước đây cũng bắt đầu đứng lên nói sẽ khởi kiện.”
“Cũng coi như là một lần thanh lọc nhỏ trong giới giải trí rồi.”
“Chà, nhưng nói đi nói lại, Trần tổng và Lý Mộng Giai rốt cuộc có thật không vậy? Tôi thấy trong giới ai cũng đang đồn đoán…”
“Đúng đó, Tiểu Lộ, chị thấy sao?”
Trong phòng trà của Tinh Thần, Lộc Lộ vẫn luôn im lặng ngồi nghe mọi người bàn tán xôn xao.
Cô vừa nhấp một ngụm cà phê, lại đột nhiên bị hỏi đến, vội vàng cười ha hả nói “Tôi làm sao mà biết nhiều chuyện như vậy được…”
Dường như cũng đã quen với việc Lộc Lộ nói lảng sang chuyện khác, mọi người nhìn nhau một cái, có những lời không nói ra nhưng ai cũng hiểu.
Trên người Lộc Lộ ẩn giấu rất nhiều bí ẩn.
Trong giới giải trí có một nhan sắc không thua kém gì nữ minh tinh, nhưng lại một mực làm quản lý.
Cũng từng có tin đồn tình cảm với Tạ Mộc Xuyên, nhưng quan hệ giữa cô và Tạ Mộc Xuyên thật sự chưa từng bị chụp được khoảnh khắc nào vượt quá giới hạn.
Việc sản xuất bộ phim 《Nguyệt Quang》, càng giống như bút tích của Tinh Thần.
Cô chẳng qua chỉ là người phụ trách mà Tinh Thần cử đến hỗ trợ, không thể chiếm được quyền phát ngôn lớn.
Vì vậy, Lộc Lộ bây giờ đã được xem như một quân cờ bị Tinh Thần bỏ rơi, mà cấp trên luôn nâng đỡ cô là Châu Mộ Tranh dường như đã mất đi quyền lực ở trong nhóm lãnh đạo phía trên, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, không ai rõ cả.
Và khi có vấn đề, ánh mắt của mọi người, chỉ có thể tập trung vào Lý Mộng Giai.
Chỉ là, khi một trong những người trong cuộc là Lộc Lộ cũng có mặt ở đây, mọi người khi nói về chủ đề này cũng có phần cẩn trọng hơn.
Mà Lộc Lộ sao lại không rõ chứ. Cô chỉ im lặng uống hết ly cà phê trong tay, đúng lúc đứng dậy, nói với mọi người rằng mình đi làm việc trước.
Vừa mới ra khỏi phòng trà, điện thoại liền rung lên, trong nhóm chat của đoàn phim 《Nguyệt Quang》 có tin nhắn mới, nhân viên hậu cần đã gửi địa điểm ăn tối đã đặt cho tối nay.
Đây là bữa tiệc của một số vai diễn quan trọng trước khi 《Nguyệt Quang》 chính thức khởi quay, đạo diễn và nhà đầu tư đều sẽ có mặt, xem như là một buổi tụ tập có phần trang trọng.
Lộc Lộ theo sau Từ Thanh Lạc trả lời một tin nhắn 【Vâng ạ】.
Lộc Lộ gần đây vẫn luôn bận rộn chạy đôn chạy đáo vì chuyện của 《Nguyệt Quang》 cho Quách Hạo, việc chấm công của cô sớm đã chuyển thành hình thức tự do.
Chỉ là đã lâu không đến lộ diện ở Tinh Thần, hôm nay nhân lúc rảnh rỗi, cô tiện đường ghé qua xem thử.
Cô cũng biết, có một vài lời đồn liên quan đến mình.
Chỉ là khi cô tập trung vào một việc gì đó, những lời đồn bên ngoài, đối với cô đã là một chuyện rất nhỏ.
Nội tâm của cô tràn ngập mọi thứ về 《Nguyệt Quang》, thỉnh thoảng còn kèm thêm cả việc luyện lái xe nữa.
Cô tự cho rằng mình có chút thông minh lanh lợi.
Vì vậy Trần Nhiệm Viễn mất hai buổi tối để dạy cô, bây giờ cô đã có thể dễ dàng vi vu trên những con đường ở Nam Thành.
Trần Nhiệm Viễn đau đớn mất đi danh hiệu “Tài xế riêng”.
Nhưng anh luôn có thể tìm ra lý do, nhân danh “đi nhờ xe”, để Lộc Lộ chở anh đến tòa nhà của Trần thị.
Sau khi Lộc Lộ chở anh liên tục một tuần.
Hôm nay, sau khi cô lại mất thêm nửa tiếng đồng hồ để đưa anh đến tòa nhà Trần thị, cô không nhịn được mà hỏi “Quách Hạo gần đây bận lắm sao?”
Trần Nhiệm Viễn gật đầu rất nghiêm túc, “Đúng vậy, sao em biết.”
“Vậy những tài xế khác của anh đâu?” cô hỏi tiếp.
Anh hơi suy nghĩ “Chỉ muốn ngồi xe do tài xế Tiểu Lộ lái.”
Cô thở dài một tiếng, “A Viễn, anh như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy anh rất dính người. Trước đây anh đâu có như vậy.”
Anh từ ghế phụ nghiêng người qua, kéo cô lại gần, hôn lên má cô một cái, cười cười “Phương Viên nói, phải vun đắp tình cảm với em.”
Lộc Lộ im lặng.
Nơi gò má được anh hôn qua hơi nóng lên. Cô từ cửa sổ xe nhìn bóng lưng anh dần đi xa, đôi chân thon dài sắp bước đến trước tòa nhà Trần thị, thì đã thấy một bóng người đến gần anh.
Lộc Lộ nhìn kỹ lại.
Hay lắm, đó chẳng phải là Quách Hạo sao.
Giống như bắt gian tại trận, Lộc Lộ lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh bóng lưng hai người họ đi cùng nhau gửi cho Trần Nhiệm Viễn, còn tặng kèm cho anh một câu thành ngữ: Lang bạt vi gian*.
Lang bạt vi gian*: Cấu kết với nhau làm việc xấu
Anh trả lời rất nhanh.
【A Viễn: Tiểu Lộ, cảm ơn đã khen.】
Lộc Lộ gửi qua một sticker 「Kẻ vô liêm sỉ」.
【A Viễn: Tiểu Lộ, đừng chụp mũ lung tung. Nhưng mà, nếu em không để bụng thì tối nay anh cũng nguyện ý vô liêm sỉ một lần nữa.】
Lộc Lộ tức giận tắt điện thoại.
Trước đây chỉ biết Trần Nhiệm Viễn biết điều, biết dỗ người khác, bây giờ mới biết, tài năng chọc tức người khác cũng đáng để được chấm điểm 10.
Lộc Lộ từ Giải trí Tinh Thần đi ra, lái xe đến điểm hẹn ăn tối trước.
Đoàn phim 《Nguyệt Quang》 đã bao trọn một khách sạn sáu sao, tòa nhà độc lập ba tầng nằm trên con phố sầm uất của khu Tây.
Khi cô lái xe vào bãi đậu, vừa hay nhìn thấy Tạ Mộc Xuyên từ chiếc xe thương mại bước xuống.
Hai người chạm mắt nhau, Lộc Lộ lập tức quay đầu đi, đứng bên cạnh xe, chột dạ sờ sờ mũi.
Tạ Mộc Xuyên thực ra không hề ngạc nhiên.
Ngược lại, Tiểu Hoa bên cạnh kinh ngạc kêu lên “Chị Lộ! Chị đổi xe mới rồi à!”
Lộc Lộ khẽ ho một tiếng, phát ra âm thanh từ cổ họng “Ừm…”
Tiểu Hoa đi một vòng quanh xe, vừa kinh ngạc “oa oa”, vừa nói.
“Chị Lộ, chiếc xe này không ít tiền đâu nhỉ…”
“Chị Lộ, xe này đẹp quá đi mất!!”
“Chị Lộ, nội thất cũng đẹp nữa.”
…
Tạ Mộc Xuyên đã chậm rãi đi đến bên cạnh cô, nhìn thấy gần đây anh ta lại béo lên một chút, vóc dáng đã bắt đầu gần giống với Lộc Sài ban đầu.
Anh ta liếc nhìn chiếc xe, rồi lại liếc nhìn Lộc Lộ “Một chiếc xe đã mua chuộc được em rồi à?”
Lộc Lộ lắc đầu.
Tạ Mộc Xuyên lại không tin, có chút tức giận vì cô không có chí khí, “Tiểu Lộ, em có thể có chút tiền đồ được không…”
Lộc Lộ ngắt lời anh ta, mở miệng nói “Không chỉ có vậy…”
“Ở khu Đông còn có một căn biệt thự, gần khu ven biển.”
Tạ Mộc Xuyên giọng chua lòm nói “Sau này, anh cũng có thể mua cho em.”
Lộc Lộ cẩn thận ngước mắt nhìn anh ta một cái “Còn có… cổ phần của Tinh Thần…”
Cô dừng một chút “Chắc là cổ phần nội bộ của anh ấy, khoảng tám mươi phần trăm…”
Tạ Mộc Xuyên lập tức cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí tắc nghẽn, răng hàm như sắp nghiến nát, nói: “Tiểu Lộ, em đây là vì năm đấu gạo mà khom lưng rồi!! Dựa vào mấy thứ này mà dễ dàng tha thứ cho anh ta.”
Lộc Lộ nở một nụ cười gượng gạo trên mặt.
Cô nhìn Tiểu Hoa đang phấn khích chạy tới, chỉ nhỏ giọng nói với Tạ Mộc Xuyên “Làm gì có…”
Giọng cô nói rất khẽ: “Chẳng qua chỉ là sự đền bù của anh ấy mà thôi.”
Cô cũng cười cười “Anh ấy muốn cho, nhưng anh ấy muốn lấy lại cũng có thể bất cứ lúc nào. Cần gì phải tranh cãi với anh ấy, thuận theo tự nhiên, đều tốt hơn là trai cò tranh nhau.”
Cứ cho là Trần Nhiệm Viễn đã nói một câu 「yêu」.
Nhưng tình yêu theo gió mà đến, cho dù cô đứng trên đỉnh núi, thì làm sao có thể nắm bắt được.
Tiểu Hoa đã ôm lấy cánh tay Lộc Lộ “Chị Lộ, khi nào dẫn em đi hóng gió đây!”
Lộc Lộ cười cười, nháy mắt tinh nghịch với Tiểu Hoa “Bất cứ lúc nào cũng được!”
Tiểu Hoa thăm dò hỏi “Vậy bây giờ thì sao?”
Thấy vẫn còn chút thời gian trước khi bữa tiệc bắt đầu, cô không do dự trả lời: “Không vấn đề gì, nhưng chỉ ở gần đây thôi nhé.”
Tạ Mộc Xuyên đứng yên tại chỗ, nhìn bóng lưng Lộc Lộ và Tiểu Hoa phóng khoáng rời đi.
Những lời Peter Pan từng nói vẫn còn văng vẳng bên tai anh ta.
「Giữa Lộc Lộ và anh ta, có một đường hầm ngăn cách của nhiều năm tháng. Cô ấy không bước về phía trước, chỉ đang lặng lẽ đứng yên đợi anh ta từ từ đi qua.」
「Cho nên, chỉ xem anh ta đi như thế nào, và cũng xem anh ta mất bao lâu.」
