Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 85: Nếu không lần sau, người không đi nổi sẽ là em đấy



Lộc Lộ lái xe đưa Tiểu Hoa đi hóng gió về, hầu hết mọi người đã đến nơi. Tiểu Hoa xuống xe trước, đến trung tâm thương mại bên cạnh để đợi Tạ Mộc Xuyên.

Đoàn phim tuy đã bao trọn khách sạn, nhưng cũng chỉ sử dụng toàn bộ tầng hai, chỗ ngồi không cố định nhưng cũng được chia thành các khu vực tương đối.

Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Lộc Lộ được xếp vào bàn chính, cô có chút bất ngờ. Nhân viên thấy cô kinh ngạc, chỉ cười và nói với cô: “Chị Lộ, chị là biên kịch chính mà, đương nhiên phải ngồi ở vị trí này rồi.”

Lộc Lộ không ngượng ngùng, thản nhiên chấp nhận.

Sảnh lớn rộng hơn một trăm mét vuông, bày khoảng bảy tám bàn tiệc.

Mọi người dần dần kéo đến, tiếng huyên náo lúc to lúc nhỏ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng mọi người nhiệt tình chào hỏi nhau.

Lộc Lộ nhìn sang, thấy Tạ Mộc Xuyên đang nở nụ cười rạng rỡ, hoạt bát giữa đám đông.

Cô không khỏi thầm thở dài, nam chính như anh ta quả thực rất được yêu mến.

Không lâu sau, Tạ Mộc Xuyên dẫn người đi về phía cô. Đương nhiên, Lộc Lộ đứng dậy đón tiếp, cũng coi như là khéo léo hòa nhập vào trong đó.

Thời gian thông báo là sáu giờ rưỡi.

Đạo diễn Phương đến lúc sáu giờ, chào hỏi đơn giản với Lộc Lộ và Tạ Mộc Xuyên.

Ông vừa ngồi vào chỗ, đã có người vây quanh.

Mọi người chủ yếu là tâng bốc ông, còn đạo diễn Phương chỉ im lặng gật đầu mỉm cười, không đáp lại nhiều.

Nhưng điều đó vẫn không ngăn được sự nhiệt tình của những người này.

Mà Tạ Mộc Xuyên và Lộc Lộ ngồi đối diện đạo diễn Phương, liếc mắt nhìn qua, đạo diễn Phương đã bị mọi người bao vây, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh tay già nua, xác nhận rằng đạo diễn Phương đang ở trong đó.

Họ đã quá quen với những nơi danh lợi này, hai người ngồi vào chỗ, bắt đầu tán gẫu trên trời dưới đất.

Nhớ lại sân khấu xã giao vừa rồi, Lộc Lộ không khỏi cảm khái: “Anh Xuyên, anh đúng là người vạn người mê.”

“Tiểu Lộ, em cũng không hề thua kém đâu.” Tạ Mộc Xuyên cầm ly nước trên bàn lên, không nhanh không chậm uống một ngụm.

Hai người đang nói chuyện, sau lưng bỗng truyền đến một trận xôn xao lớn hơn, Lộc Lộ và Tạ Mộc Xuyên đều đồng thời nhìn sang.

Người đàn ông đứng ở cửa, thân hình cao ráo, áo sơ mi đen phối cùng vest, tôn lên tỷ lệ thân hình ưu việt của anh.

Mà chiếc đồng hồ treo tường phía trên đầu anh vừa hay chỉ đúng sáu giờ rưỡi.

Tạ Mộc Xuyên không khỏi cảm thán: “Tiểu Lộ, anh ta mới là người vạn người mê thực sự.”

Lộc Lộ ngượng ngùng lên tiếng: “Chứ còn gì nữa, có tiền có quyền.”

Rồi lại thầm bổ sung trong lòng một câu, lại còn đẹp trai nữa.

Trần Nhiệm Viễn sẽ tham dự.

Lộc Lộ biết trước, dù sao sau cuộc tranh luận về “Kẻ vô liêm sỉ” buổi sáng, hai người lại trò chuyện thêm vài câu.

Gần đây anh không chỉ dính người, mà còn thích báo cáo lịch trình.

Lộc Lộ không quen, lại nhiều lời hỏi một câu: Đây cũng là chị Viên dạy anh à?

Trần Nhiệm Viễn trả lời cô: Không có, chỉ là muốn nói cho em biết. Anh rất bận, nhưng vẫn nhớ em.

Lộc Lộ không hiểu sao lại nói một câu: Trước đây không thấy anh như vậy.

Trước đây, những tin nhắn rất lâu rất lâu không có hồi âm, giống như con diều thả quá cao, dù cô có nhìn xa đến đâu cũng không thấy.

Mà bây giờ, lại giống như con chuồn chuồn tre bay chưa đủ cao đã rơi xuống, thỉnh thoảng cô lại phải đi nhặt lên.

Rất lâu sau Trần Nhiệm Viễn mới trả lời câu nói có chút chất vấn của Lộc Lộ.

Lúc Lộc Lộ lái xe đến Giải trí Tinh Thần mới nhìn thấy.

【A Viễn: Trước đây, sợ làm phiền em. Bây giờ, sợ em không cho anh làm phiền.】

Lộc Lộ không trả lời lại.

Những lời ngon tiếng ngọt của Trần Nhiệm Viễn cứ tuôn ra không ngớt, cô xem xong, cảm xúc trong lòng vơi đi một nửa.

Cô cảm thấy, mình luôn phải kìm nén những rung động, để thỉnh thoảng xem xét lại mối quan hệ giữa họ một cách khách quan hơn.

Đây là một cơ chế tự bảo vệ trong tiềm thức.

Mà ngay lúc này, người khiến Lộc Lộ phải kiềm chế nội tâm đang đứng ở nơi cách cô chưa đầy vài chục mét.

Trước đây trong tiệc thường niên của Tinh Thần, cô cũng nhìn anh ở khoảng cách như thế này.

Trần Nhiệm Viễn đứng ở lối vào sảnh.

Xung quanh có rất nhiều người, ai cũng tranh nhau chào hỏi anh.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, dường như không hài lòng vì bị chặn đường, anh nhíu mày, chỉ một ánh mắt liếc qua, những người xung quanh lập tức hiểu được tâm trạng của anh.

Bất kể hành động của Trần Nhiệm Viễn ra sao, trên mặt anh cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc thừa thãi với những người không liên quan, mọi người thấy tâm trạng anh không tốt, liền vội vàng lùi bước.

Nhân viên lúc này mới vào sân, cúi đầu khom lưng dẫn vị nhân vật tầm cỡ này vào chỗ.

Trần Nhiệm Viễn tuy bước theo về phía trước, nhưng ánh mắt đã sớm khóa chặt vào bóng lưng dựa vào ghế kia, bị chiếc ghế rộng che mất nửa người, đang nghiêng nửa đầu nhìn anh.

Đi vài bước lại gần, anh nhìn thấy đôi bông tai sapphire trên tai cô, đó là do chính tay anh đeo giúp cô vào buổi sáng.

Sáng nay cô ở trong phòng quần áo lâu hơn thường lệ.

Anh đã chuẩn bị xong mọi thứ ở bên ngoài, gõ cửa rồi đẩy vào, liền thấy cô đang ngẩng chiếc cằm xinh đẹp trước gương.

Chiếc áo sơ mi màu nâu nhạt bao bọc cánh tay thon thả của cô.

Cô cong ngón tay tựa dáng hoa lan, trong tay cầm chiếc bông tai sapphire, đôi mắt linh động đang chăm chú nhìn vào tai mình trong gương.

Một lần, hai lần, đều thất bại…

Cô có vẻ hơi bực bội.

Anh vừa đi tới, vừa hỏi cô: “Cần anh giúp không?”

Cô chỉ liếc anh một giây, động tác không đổi, cũng không để ý, dường như không tin anh có thể giúp.

Anh cười cười, hơi cúi người xuống, lại nhìn cô thử thêm một lần nữa rồi mới cầm lấy chiếc bông tai nói: “Để anh.”

Lộc Lộ cũng từ bỏ giãy giụa, nghiêng vành tai trắng nõn về phía anh, có chút hờn dỗi nói: “Anh làm đi!”

d** tai của cô lúc đó đã bị cô “hành hạ” đến đỏ ửng sưng tấy, anh thổi nhẹ một cái, Lộc Lộ lập tức nhạy cảm rụt cổ lại, bất mãn lẩm bẩm: “A Viễn, anh làm gì vậy?”

Bàn tay to lớn của anh nắm lấy vòng eo của cô kéo lại gần, thân thể mềm mại ấm áp lọt vào lòng, hòa cùng mùi nước hoa thoang thoảng vừa dùng buổi sáng.

Chiếc cổ xinh đẹp lộ ra trước mặt anh, kéo dài xuống dưới, mơ hồ có thể thấy một thoáng xuân quang quyến rũ chợt lóe lên.

Yết hầu anh trượt lên xuống, giọng nói trầm ấm mang theo chút dụ dỗ: “Tiểu Lộ, đừng động đậy nữa.”

Lộc Lộ liền ngoan ngoãn tựa nửa người vào lồng ngực rộng lớn của anh.

Còn về sau.

Với cái tâm trí rối bời, không yên của anh phải mất bốn lần mới thành công.

Lộc Lộ hài lòng soi gương, ngẩng đầu định nói một câu cảm ơn với Trần Nhiệm Viễn. Kết quả, lại phát hiện Trần Nhiệm Viễn đang vội vã bước ra khỏi cửa phòng quần áo.

Cô đuổi theo sau nói, lại nhận được câu trả lời rằng anh phải đi tắm nước lạnh, còn đính kèm một cái tên mỹ miều: Hạ hỏa!

Lộc Lộ nhún vai, lại ngắm nghía đôi bông tai của mình một lần nữa.

Sau đó, trong lòng thầm cảm thán một câu: Có lẽ, đúng là vì mùa thu rồi, tiếng gió hơi lớn, quả thực cần tai nghe chống ồn để cách âm với tiếng gió.

Mà Lộc Lộ không biết có phải cũng nghĩ đến “tai nghe chống ồn” giống Trần Nhiệm Viễn buổi sáng hay không.

*** Chơi chữ đồng ầm: Hạ hỏa hay hay chống ồn đều dùng từ 降噪, chỉ là trong hoàn cảnh và cách sử dụng, cách hiểu khác nhau thì sẽ ra nghĩa khác nhau. Ở đây Trần Nhiệm Viễn là muốn hạ hỏa sau màn rạo rực lúc đeo bông tai cho cô, con Lộc Lộ lại nghĩ sang tới tai nghe chồng ồn.

Chỉ sau khi ánh mắt của Trần Nhiệm Viễn liếc qua một cái, cô liền lập tức ngồi thẳng người lại, có chút căng thẳng cúi đầu nhìn điện thoại.

Cô cúi đầu lướt điện thoại một cách vô định.

Vừa rồi chỉ nhìn nhau một cái, cô không hiểu sao lại cảm thấy Trần Nhiệm Viễn “đến với ý đồ không tốt”.

Thế là, vài chục giây sau, tiếng bước chân có nhịp điệu xen lẫn tiếng bàn tán vang lên sau lưng cô.

Cô không khỏi ưỡn thẳng sống lưng.

Tiếng bước chân dừng lại.

Giây tiếp theo, chiếc ghế bên cạnh bị kéo ra.

Lộc Lộ nghiêng đầu nhìn sang, quả không ngoài dự đoán, là khuôn mặt có phần yêu nghiệt của Trần Nhiệm Viễn.

Anh khẽ nhướng mày, nở một nụ cười nhạt với Lộc Lộ: ” Lộc tổng giám, chào buổi tối.”

Lộc Lộ nở nụ cười khách sáo trên mặt: “Trần tổng, chào buổi tối.”

Dứt lời, Tạ Mộc Xuyên từ bên cạnh Lộc Lộ cũng thò đầu ra, không hiểu sao lại đối mặt với Trần Nhiệm Viễn một cái.

Không còn sự khách sáo tôn trọng như lần trước, lúc này toàn là cảnh giác và phản kháng.

Mà nhân viên đi theo bên cạnh Trần Nhiệm Viễn vừa bất lực vừa cẩn thận, anh ta mở miệng nói: “Trần tổng, chỗ của anh không phải ở đây, là ở kia…”

Nói xong liền chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh đạo diễn Phương ở phía đối diện.

Vị trí đó đối diện với cửa chính của tầng lầu, tuyệt đối là điểm trung tâm và chủ chốt. Chỗ đã được giữ sẵn cho Trần Nhiệm Viễn ở đó.

“Ngồi đây, không được sao?”

Trần Nhiệm Viễn không kiên nhẫn khi có người khác xen vào lúc anh đang nói chuyện với Lộc Lộ, giọng điệu không vui.

Khí thế của Trần Nhiệm Viễn như núi, còn vẻ mặt của nhân viên như sắp khóc đến nơi.

Lộc Lộ chỉ còn cách giữ nụ cười không đổi mà giảng hòa: “Trần tổng, anh không qua đó, chẳng lẽ lại để đạo diễn Phương sang đây ngồi sao. đạo diễn Phương lớn tuổi rồi, đi lại không tiện… nếu không…”

Cả trong lẫn ngoài lời nói.

Đều là bảo Trần Nhiệm Viễn hãy “biết điều một chút”.

Trần Nhiệm Viễn sao có thể không hiểu ý của Lộc Lộ, nhìn dáng vẻ khách sáo kháng cự anh đến gần của cô, không khỏi bật cười một tiếng ngắn ngủi.

Những người chú ý đến động tĩnh bên này, nghe xong lời của Lộc Lộ cũng không khỏi liếc nhìn cô thêm vài lần. Trong lòng thầm khâm phục phát ngôn táo bạo của cô gái này.

Lại cảm thấy Trần Nhiệm Viễn bị cô chọc giận đến cực điểm, đều lo lắng cho kết cục của cô gái này.

Ai ngờ, giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Trần Nhiệm Viễn cười tươi rói nhún vai với cô gái trước mặt, rồi lại “ngoan ngoãn” đứng dậy định đi.

Thân hình cao ráo vừa bước lên một bước, dường như nghĩ đến điều gì, bước chân lại dừng lại.

Anh hơi nghiêng người, lại cúi xuống ghé vào tai cô gái.

Người ở gần nhìn sang, có thể thấy khóe môi của Trần tổng hơi nhếch lên.

Môi anh gần như chạm vào tai cô gái, đôi môi mỏng khẽ động, vẻ mặt đắc ý.

Chỉ là hai người họ đứng quá gần, không ai nghe được Trần tổng đã nói gì.

Nhưng tất cả mọi người đều thấy.

Sau khi Trần tổng ung dung đứng thẳng dậy, gò má của cô gái đỏ bừng lên.

Chỉ thấy cô hoảng loạn cúi đầu, người ngoài nhìn vào hoàn toàn là một dáng vẻ xấu hổ không chịu nổi.

Mọi người mông lung như lạc vào sương mù, những người vừa nói chuyện với Lộc Lộ, biết cô là nhân viên của Tinh Thần, đoán chắc là anh đã nói những lời để cô biết hậu quả của việc “chống đối” sếp.

Nhưng vài câu cảnh cáo, thật sự cần phải ghé tai nói thầm như vậy sao?

Mọi người lòng mang ý xấu, không ai dám nói nhiều, dù sao cũng có bài học nhãn tiền của Giải Trí Nhất Khởi.

Cho đến khi Trần Nhiệm Viễn ngồi vào vị trí đáng lẽ phải ngồi.

Tạ Mộc Xuyên mới nghi ngờ nhìn Lộc Lộ, hỏi: “Anh ta vừa nói gì vậy?”

Lộc Lộ hận không thể vùi đầu xuống gầm bàn, nhưng chỉ lắc đầu với Tạ Mộc Xuyên, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Không có gì.”

Chỉ là, sao có thể thật sự không có gì.

Trong vài hơi thở, anh đã nói mấy câu, câu sau còn quá đáng hơn câu trước.

…Tiểu Lộ, không ngờ em lại biết cách thương người như vậy.

…Lần sau, phải thương anh một chút, đừng để anh lại phải đi hạ hỏa nữa.

…Nếu không lần sau, người không đi nổi sẽ là em đấy.

 

Tai vẫn còn nóng ran.

Những lời lẽ tr*n tr** này, trước đây anh chỉ nói trên giường.

Mà lúc này dưới bao nhiêu cặp mắt, trong lòng cô căng thẳng sợ người khác thật sự nghe được một hai câu.

Giống như giây tiếp theo sẽ bị l*t tr*n, những lời không thích hợp để đưa ra bàn luận, đủ để cô đào sâu ba thước tự chôn mình.

Lộc Lộ cứ cúi đầu, sau khi bữa tiệc bắt đầu, cũng cẩn thận dè dặt.

Một tình tiết nhỏ trước bữa ăn, tuy không đủ để ảnh hưởng đến địa vị của Lộc Lộ trên bàn tiệc.

Nhưng khổ nỗi lúc đạo diễn Phương giới thiệu Lộc Lộ, lại đặc biệt nhấn mạnh về cô một câu.

“Nếu không có Tiểu Lộ, hôm nay chúng ta có lẽ đã không thể tụ họp ở đây rồi.”

Đây là một câu nói rất có trọng lượng, người ngoài ngành nghe có thể nghĩ là đang khen Lộc Lộ là người sáng tạo chính của 《Nguyệt Quang》.

Nhưng đạo diễn Phương sao lại không biết, Lộc Lộ không chỉ đơn giản là biên kịch chính của câu chuyện, mà quan trọng hơn là người đàn ông ngồi bên cạnh ông, đối với Lộc Lộ vô cùng đặc biệt.

Tuổi tác của đạo diễn Phương đã ở đó, khả năng quan sát nhạy bén đã thu hết mọi chuyện vào mắt.

Lúc nói về Lộc Lộ, cũng có ý vô tình, liếc nhìn Trần Nhiệm Viễn bên cạnh.

Bị gọi tên, Lộc Lộ vội nói: “Đạo diễn Phương quá khen rồi, đều là công lao của mọi người ạ.”

Đạo diễn Phương chỉ cười cười, bảo cô không cần khiêm tốn.

Bàn chính có bảy tám người ngồi, mọi người đều xoay quanh Trần Nhiệm Viễn và đạo diễn Phương.

Hầu hết các cuộc thảo luận đều không liên quan đến Lộc Lộ.

Cô vui vẻ cùng một vị biên kịch khác ngồi bên cạnh mình thảo luận lại chi tiết kịch bản, cũng coi như là trò chuyện rất vui vẻ.

Tuy nhiên, có một điều khiến Lộc Lộ hơi tiếc nuối.

Các món ăn của khách sạn này không phải là món cô thích, hương vị hải sản khác xa so với Nam Lăng, cô tùy ý động đũa vài cái rồi thôi.

Trong bữa tiệc, ánh mắt cũng chạm phải Trần Nhiệm Viễn, anh nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý.

Cảm xúc sợ người khác nhìn ra manh mối lại trào dâng, cô vội vàng dời tầm mắt, giả vờ bận rộn trò chuyện với người bên cạnh.

Phía bên kia.

Đạo diễn Phương hơi ghé người lại, dùng âm lượng chỉ có ông và Trần Nhiệm Viễn mới nghe được nói: “Nhiệm Viễn, tiến triển với Tiểu Lộ đến đâu rồi?”

Trần Nhiệm Viễn không ngạc nhiên khi đạo diễn Phương hỏi vậy, nhìn nốt ruồi lệ trên mặt Lộc Lộ, anh cúi đầu cười cười, trong lời nói mang theo chút cưng chiều: “Tất cả đều nghe theo cô ấy.”

Bữa tiệc thực ra bắt đầu từ bảy giờ, đến lúc mọi người bắt đầu tan, thời gian đã khoảng mười giờ tối.

Lúc Lộc Lộ và Tạ Mộc Xuyên rời đi, vẫn còn có người vây quanh đạo diễn Phương và Trần Nhiệm Viễn mời rượu.

Lộc Lộ liếc trộm.

Liền thấy anh đang lạnh mặt, cầm ly rượu trên bàn lên, qua loa nhấp một ngụm.

Trong lúc anh ngẩng đầu uống rượu, ánh mắt dường như liếc nhìn cô một cái.

Lộc Lộ không khỏi chột dạ, kéo Tạ Mộc Xuyên không ngoảnh đầu lại mà chạy ra ngoài.

Cô và Tạ Mộc Xuyên đều uống một chút rượu, nhưng không nhiều.

Cô an toàn giao Tạ Mộc Xuyên cho Tiểu Hoa.

Tạ Mộc Xuyên hỏi cô có cần đi cùng để đưa cô về không.

Lộc Lộ giơ giơ chìa khóa trong tay: “Em có xe, em gọi tài xế lái thay.”

Tạ Mộc Xuyên cười lạnh với cô, lại khẽ “chậc” một tiếng, rồi mới bảo tài xế lái xe đi.

Xe của Tạ Mộc Xuyên vừa khuất khỏi tầm mắt.

Điện thoại trong túi Lộc Lộ liền rung lên, cô mở ra xem một cái, liền cười.

【A Viễn: Tài xế Tiểu Lộ, cho đi nhờ xe nhé.】

Cô từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, chụp một tấm ảnh bãi đậu xe gửi qua.

Trong ảnh, dưới ánh trăng và ánh đèn đường, bóng của cô bị kéo ra rất dài.

Lộc Lộ quyết định đợi anh.

Cô cúi đầu tìm bật lửa trong túi.

“Tiểu Lộ?”

Một giọng nam vang lên dưới đêm trăng.

Cơn gió đêm mùa thu từ xa thổi đến, cô mặc một bộ quần áo tông màu nâu, chiếc quần rộng thùng thình bay theo gió, làm nổi bật thân hình cao gầy đặc biệt của cô.

Nghe tiếng gọi ngẩng đầu lên, vài lọn tóc che khuất tầm nhìn, cô dùng tay vuốt lại, sau đó cười rạng rỡ.

Cô ngạc nhiên mừng rỡ: “Từ Thanh Nhạc!”

Từ Thanh Nhạc nhìn điếu thuốc trên tay Lộc Lộ, đáy mắt thoáng qua một tia khác thường, rồi nhanh chóng lấy bật lửa từ trong túi ra, đưa qua: “Tìm cái này à?”

Lộc Lộ nhận lấy: “Cảm ơn.”

Từ Thanh Nhạc gãi đầu: “Không có gì, chỉ cần nhớ trả lại bật lửa cho tớ là được.”

“Chắc chắn rồi.” Lộc Lộ không khỏi bật cười.

Trong khoảnh khắc mùa thu này, họ như thể quay trở về trường Đại học Nam Phù nhiều năm về trước.

Họ vẫn như năm đó, mới qua mười tám, chưa đầy hai mươi, những chàng trai cô gái tràn đầy thanh xuân.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...