Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 88: Chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở phía sau em.



Dưới yêu cầu “bắt buộc” của Trần Nhiệm Viễn, từ sáng sớm, Lộc Lộ đã mang hành lý lên ghế phụ của xe anh.

Anh tỏ ra vô cùng hài lòng khi cài dây an toàn cho cô.

Anh đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, “Tiểu Lộ, ngủ một giấc đi, chúng ta sẽ đến nơi ngay thôi.”

Và đúng như lời anh nói, xe chạy được một lúc, Lộc Lộ đã bị cơn buồn ngủ ập đến và thiếp đi.

Tí tách, tí tách.

Tiếng mưa nhỏ đã đánh thức cô, cô lơ mơ mở mắt, tầm mắt nhìn ra đã không còn là những ngôi làng bên đường cao tốc, mà là con phố tràn ngập những cửa hàng cũ kỹ.

Cô ngáp một cái, cử động thân hình cứng đờ, không biết từ lúc nào trên người đã được đắp một chiếc áo khoác gió màu xám.

Cô ngửi mùi trên áo anh, mơ màng hỏi: “A Viễn, đến đâu rồi?”

Trần Nhiệm Viễn liếc nhìn cô “Sắp đến rồi.”

“Ừm.” Lộc Lộ vô thức gật đầu, ánh mắt hướng về con phố ở phía cuối tầm nhìn.

Một ngôi nhà tự xây ba tầng nằm ở cuối con đường, trên con phố lát đá xanh, con hẻm lốm đốm thỉnh thoảng có vài người qua lại, những ký ức nhạt nhòa trong quá khứ ùa về trong tâm trí.

Trong vài phút Lộc Lộ thất thần, Trần Nhiệm Viễn đã đỗ xe trước một cánh cổng sắt lớn màu đen, anh thò đầu ra nhìn, rồi lại đối chiếu với bản đồ trên điện thoại hỏi: “Là ở đây phải không?”

Lộc Lộ nhìn những chậu cây đã khô héo trước cửa, những cây xanh đó được để lại từ năm mẹ cô qua đời, sau này, là anh trai cô luôn chăm sóc.

Khi cô còn nhỏ đi học, vừa bước ra khỏi cổng nhà là dây giày sẽ bị tuột, lúc cô ngồi xổm trước cửa buộc dây giày, luôn không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.

Chậu cây xanh mướt, giống như mẹ chưa từng rời đi.

Cho đến khi anh trai qua đời, những chậu cây đó đã chết đi với tốc độ chóng mặt.

Đến lúc cô hoàn hồn muốn chăm sóc thì đã là một đống hoang tàn.

Thế nên, anh trai đi rồi, cô thường làm mọi thứ trở nên rối tung.

Lộc Lộ nuốt xuống một chút chua xót.

“Tiểu Lộ.” Giọng của Trần Nhiệm Viễn lại vang lên lần nữa, kéo Lộc Lộ trở về.

Cô đáp: “Ừm.”

Trong cơn mưa rả rích, Trần Nhiệm Viễn lấy chìa khóa từ chỗ Lộc Lộ rồi đi mở cổng.

Cánh cổng sắt nặng nề được đẩy ra, một luồng hơi thở của ngày cũ ập vào mặt, Trần Nhiệm Viễn nhìn thấy khoảng sân đầy bụi bặm và lá rụng.

Trong góc còn chất đống một vài dụng cụ và một chiếc xe đạp cũ kỹ, Trần Nhiệm Viễn liếc nhìn thêm một cái, không biết lúc nhỏ Lộc Lộ có từng đạp nó không.

Khi Trần Nhiệm Viễn đỗ xe ổn định trong sân.

Lộc Lộ vẫn ngây ngốc ngồi trên xe.

Anh lấy ô từ cốp sau, bung ra rồi đi đến ghế phụ mở cửa cho cô. Cô mới phản ứng chậm nửa nhịp mà xuống xe.

Chỉ cách vài bước chân, dưới chiếc ô đen, Trần Nhiệm Viễn ôm lấy vai Lộc Lộ.

Hai người bước lên bậc thềm, anh thu ô lại, Lộc Lộ đang định quay người đi mở cửa, cổ tay lại bị anh giữ lấy.

Lộc Lộ nghi hoặc nhìn anh.

Anh nhẹ nhàng nói: “Tiểu Lộ, con đường sau này, vẫn có anh đi cùng em.”

“Lộc Sài đã nuôi em thành một đoá hoa hướng dương, anh sẽ cố gắng một chút, nuôi em thành…” Anh cào nhẹ mũi cô, nhưng nói đến nửa chừng lại dừng lại.

Lộc Lộ vốn không có kỳ vọng gì, nhưng lại bị anh khơi dậy sự tò mò, hỏi: “Vế sau thì sao?”

“Vừa rồi anh vốn định nói là một con mèo. Bởi vì mèo, có thể mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không cần làm gì cả, chỉ cần đi tuần tra lãnh địa của mình là được.”

Anh khẽ cười “Nhưng mà, Tiểu Lộ, anh biết, em sẽ không muốn làm một con mèo, thậm chí em làm một con cú mèo còn hơn là một con mèo nhà. Em có sự nghiệp của riêng mình, có thành tựu của riêng mình, có mục tiêu của riêng mình muốn hoàn thành. Sao em có thể làm một con mèo được chứ.”

“Thế nên, anh không cần nuôi em thành bất kỳ ai, việc em cần làm là luôn là chính mình, còn anh chỉ chịu trách nhiệm luôn ở bên cạnh em.”

Anh ôm cô “Vào bất cứ lúc nào, chỉ cần em cần, anh sẽ luôn ở phía sau em.”

Cô vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của anh, sống mũi bỗng cay cay.

Cô nghẹn ngào nói: “Trần Nhiệm Viễn, trước đây em đã từng nói…”

Anh hỏi: “Gì cơ?”

“Anh chắc chắn đã có rất nhiều bạn gái…”

Lời của Lộc Lộ vẫn chưa nói hết, anh đã vội vàng ngắt lời: “Tiểu Lộ, lần trước anh đã giải thích rồi. Em là ngoại lệ của anh, vẫn luôn là như vậy.”

Thấy mắt cô đỏ hoe, lại không biết mình đã chạm vào điểm cảm xúc nào của cô, giọng điệu anh tràn đầy chút khổ sở: “Em có thể không tin anh, nhưng mà, anh không muốn em vì những chuyện này mà buồn bã hay đau lòng…”

Lộc Lộ kiên định lắc đầu “Nếu không có bạn gái, sao anh có thể nói những lời ngon tiếng ngọt tự nhiên như vậy.”

Anh cũng lắc đầu theo cô “Đó là lời ngon tiếng ngọt sao? Anh cũng không biết. Tiểu Lộ, anh chỉ cảm thấy như vậy, nên anh đã nói như vậy thôi.”

Lộc Lộ sững sờ.

Cô hỏi, “Vậy nên, A Viễn, em có thể tin anh, đúng không?”

“Ừm.”

Bởi vì Lộc Lộ vừa đến Nam Lăng, lại là ngày mưa, nên cũng không định đến chỗ đoàn phim.

Cô gọi dì dọn dẹp đến thu dọn sân và phòng ốc.

Peter Pan đang gọi họ ra ngoài ăn cơm.

Cô và Trần Nhiệm Viễn đứng dưới mái hiên trong sân chờ Peter Pan đi tới.

Lộc Lộ chỉ vào một ngôi nhà bên cạnh nói với Trần Nhiệm Viễn “Thấy không, đó là nhà của Tạ Mộc Xuyên.”

Cô duỗi cánh tay ra xa hơn một chút “Qua thêm năm sáu căn nhà như vậy nữa, là đến nhà của Peter Pan.”

Trần Nhiệm Viễn châm một điếu thuốc, gật đầu “Các người đều là thanh mai trúc mã à?”

“Không hoàn toàn.” Lộc Lộ ngẩng đầu nhìn hạt mưa lớn dần “Tụi em thực ra có cả một nhóm lớn chơi chung với nhau.”

“Nhưng anh trai và Tạ Mộc Xuyên vẫn luôn rất thân. Giữa họ, anh hiểu mà…” Lộc Lộ nháy mắt với anh.

Trần Nhiệm Viễn cười gật đầu.

Năm đó quả thực không tìm hiểu sâu, nhưng sau khi trùng phùng với Lộc Lộ, anh mới biết được đôi chút.

“Peter Pan là sau khi anh trai qua đời, anh Mộc Xuyên đã tìm cậu ấy đến để bầu bạn với em. Cậu ấy học tâm lý học mà… lúc đó, chỉ nghĩ rằng, cậu ấy sẽ dễ khai thông cho em hơn những người khác.”

Chuyện quá khứ được nhắc lại vào lúc này.

Tựa như có một cảm giác mây bay gió thoảng.

Cô cười cười “Sau này, dần dần cũng quen thân. Nói sao nhỉ, cậu ấy đã cùng em đi qua khoảng thời gian đen tối nhất, thế nên, em và cậu ấy mới thân thiết hơn.”

Trần Nhiệm Viễn rít mạnh một hơi thuốc.

Những chuyện Tiểu Lộ vừa kể, hôm đó Peter Pan đều đã nói với anh.

Anh thực ra rất hận chính mình.

Bởi vì trong “những ngày đen tối” đó của cô, anh đều không ở bên cạnh.

Tiểu Lộ đã vượt qua như thế nào, anh nghe miêu tả thôi cũng cảm thấy đau lòng.

Càng bình tĩnh, càng đau lòng.

Anh nhìn cô đưa tay ra hứng những giọt mưa rơi. Anh không khỏi nhớ lại lần đầu gặp mặt sau khi trùng phùng, cô cũng lặng lẽ hứng mưa như vậy.

Lúc đó anh cảm thấy cô thật xa vời, nhưng giờ đây có lẽ anh mới hiểu ra đôi chút.

Không phải Lộc Lộ trở nên xa vời, mà là anh chưa bao giờ học cách đến gần.

Anh dập tắt điếu thuốc, bước lên phía trước, ôm trọn lấy cô từ phía sau, lưng cô dựa vào ngực anh, cằm anh khẽ cọ vào tóc cô.

Cuối cùng, anh đã bắt đầu học cách đến gần, anh hy vọng tất cả những điều này vẫn còn kịp.

Peter Pan cầm một chiếc ô bảy sắc cầu vồng xuất hiện.

Cô ấy vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai người đang ôm nhau, không khỏi kinh ngạc hét lớn: “Yo, chào hai vị! Xem ra tôi xuất hiện không đúng lúc rồi, có cần tôi vào lại lần nữa không.”

Miệng cô ấy tuy nói vậy, nhưng bước chân lại không hề dừng lại, vẫn không nhanh không chậm tiến về phía hai người.

Lộc Lộ bị cô ấy trêu chọc đến đỏ mặt.

Trần Nhiệm Viễn thì lại tỏ ra không hề gì, ung dung thoải mái buông cô ra.

Peter Pan nhìn họ cười “Đi thôi, Trần tổng, lái chiếc Porsche Cayenne của anh đi, để tôi dẫn anh đi ăn hải sản chính chống nhất Nam Lăng.”

Xe dừng ở bãi đậu xe gần bờ biển, trên đường thấy Trần Nhiệm Viễn không tìm kiếm định vị, Lộc Lộ nghi hoặc hỏi một câu: “Anh biết đường à?”

“Ừm.” Trần Nhiệm Viễn bình thản đáp.

Sau đó cô cũng không hỏi thêm, tiếp tục ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện với Peter Pan, nhìn dáng vẻ khoe khoang của cô ấy khi trưng ra chiếc túi Hermès trên tay, không khỏi tò mò: “Cậu đột nhiên phát tài à?”

Peter Pan bình thản liếc nhìn Trần Nhiệm Viễn ở hàng ghế trước “Coi như là vậy đi.”

Lộc Lộ ghé lại gần quan sát: “Mối làm ăn phát tài ở đâu ra thế, nói nghe xem nào. Nếu không đàng hoàng, tớ phải gõ cho cậu một trận đấy, quên lời chỉ dạy và giáo huấn của Đảng ta rồi à?”

Ai ngờ Peter Pan lại lắc đầu đầy ẩn ý “Không thể nói, không thể nói.”

“Tớ hiểu rồi.” Lộc Lộ lập tức như bừng tỉnh ngộ.

“Cậu hiểu gì rồi?”

“Không thể nói, không thể nói.”

Peter Pan: ……

Lúc hai người đang đùa giỡn, đã đến bãi đậu xe mà Lộc Lộ vừa nói.

Peter Pan và Lộc Lộ dùng chung một chiếc ô cùng nhau xuống xe, Trần Nhiệm Viễn đỗ xe xong, Lộc Lộ thấy anh tự mình đi đến bốt bảo vệ của bãi đậu xe.

Anh đứng bên cửa sổ bốt bảo vệ, từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá nhét qua.

“Anh ta quen người ta à?” Peter Pan hỏi.

Lộc Lộ lắc đầu, thấy Trần Nhiệm Viễn đã đi về.

“Anh ta sao lại…”

Lời của Peter Pan còn chưa nói xong, Lộc Lộ đã dứt khoát rời khỏi ô của Peter Pan, chui vào dưới ô của Trần Nhiệm Viễn, thuận thế khoác lấy tay anh.

Trần Nhiệm Viễn bật cười, có chút đắc ý nhướng mày với Peter Pan ở bên cạnh.

Peter Pan thì đáp trả bằng một ánh nhìn [cạn lời], như thể cô ấy không thèm vào tranh giành một cô gái mê trai quên bạn với một người đàn ông có tính hiếu thắng khó hiểu vậy!

“Anh vừa đi làm gì thế?” Lộc Lộ tò mò.

“Hửm?” Trần Nhiệm Viễn đầu tiên là nghi hoặc một giây, sau đó mới nhớ ra chuyện vừa rồi, rồi mới từ từ nói “Trước đây đến Nam Thành, ở bãi đậu xe bị người ta ăn vạ, ông chú ở bốt bảo vệ vừa rồi đã giúp anh tranh luận phải trái để làm chứng, người ăn vạ kia thấy không có tiền nên cũng bỏ đi. Thế nên, đây cũng coi như là một loại duyên phận nhỉ.”

Lộc Lộ càng thêm nghi hoặc: “Lúc nào? Anh không phải chỉ đến Nam Thành một lần thôi sao, sao lại bị ăn vạ ở đây được?”

Anh ho nhẹ một tiếng không tự nhiên, nhỏ giọng nói: “Hai năm sau khi chia tay em, những lúc có tâm sự, không hiểu sao mấy lần, xe cứ chạy mãi, rồi anh lại đến Nam Lăng.”

Anh cười cười “Anh cũng chỉ biết bãi đậu xe ở đây, nên lần nào cũng sẽ đỗ ở đây. Có một lần tuyết ở Nam Lăng rơi rất lớn, có người ngã trước xe anh, muốn đòi tiền. Thật ra anh vốn định lấy tiền cho xong chuyện, nhưng chính ông chú ở bốt bảo vệ đó, kiên quyết làm chứng, khiến người kia xấu hổ mà bỏ đi.”

“A Viễn…”

“Thôi được rồi, thật ra thẳng thắn mà nói, không hẳn là có tâm sự, anh chỉ là nhớ em thôi. Anh luôn nghĩ, biết đâu vô tình có thể gặp được em, sau đó sẽ chất vấn em.”

Tiếng mưa rơi lách tách trên ô, anh nghiêng đầu nhìn cô, rồi lại dắt cô đi về phía trước.

Lộc Lộ lại có chút bất mãn: “Chất vấn em cái gì?”

Anh nói: “Chất vấn em, tại sao, rõ ràng đã nói chia tay, mà sao đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của anh.”

Giây tiếp theo.

Hai người phía trước Peter Pan dừng bước.

Peter Pan nhìn từ phía sau.

Họ đang hôn nhau dưới ô, Lộc Lộ nhón chân, Trần Nhiệm Viễn cúi người xuống.

Thật may, họ đều đang bước về phía nhau.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...