Viễn Sơn Mê Lộc - Nhân Gian Phú Bà

Chương 87: Anh ấy chưa từng được lần nào



【Bão Sơn Loan gần đây đang di chuyển tại các tỉnh và vùng biển lân cận Nam Thành, hiện tại các chuyên gia dự báo, trong vài ngày tới sẽ đổ bộ vào Nam Thành. Khi đó, mong quý vị cư dân trong thành phố hãy chuẩn bị các biện pháp phòng chống.】

Trước khi Lộc Lộ ra ngoài, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại, cô thuận tiện liếc nhìn thêm một cái.

Cô không khỏi thầm mừng vì ngày mai mình sẽ theo đoàn phim đến Nam Lăng để quay ngoại cảnh, sau đó sẽ ở lại đó ít nhất ba tháng.

Cô có thể khéo léo tránh được cơn bão.

Tạ Mộc Xuyên đã cùng một bộ phận nhân viên trong đoàn phim trở về Nam Lăng trước.

Vì một vài lý do công việc, cô đã ở lại thêm một hai ngày.

Thời tiết ở Nam Thành có lẽ đang chuẩn bị cho sự xuất hiện của cơn bão, lúc cô ra ngoài, mây đen giăng trĩu nặng, một dáng vẻ mưa gió sắp đến.

Cô lái xe đến khu phố thương mại ở khu Đông.

Lần trước Lộc Lộ đến đây là cùng với Lý Mộng Giai, tại quán cà phê thú cưng của một người bạn của Phương Thi Vận.

Lúc nãy lái xe ngang qua quán cà phê đó, nó đã đổi thành một tiệm bánh ngọt khác, cũng được trang trí màu hồng phấn, trước cửa vẫn có người xếp hàng như cũ.

Lộc Lộ tìm một vòng mới thấy được vị trí phòng trà trên điện thoại.

Sau khi đi vào, cô liền nói số phòng riêng với nhân viên phục vụ đang dẫn đường ở cửa phòng trà, cô nhân viên mỉm cười nói với cô “Thưa cô gái, bạn của cô đã đợi cô một lúc rồi ạ.”

Lộc Lộ gật đầu.

Theo sự chỉ dẫn, Lộc Lộ dừng lại trước một cánh cửa, cô phải chuẩn bị tâm lý một chút rồi mới gõ cửa.

Sau khi nghe rõ giọng nữ bên trong nói “Mời vào”, Lộc Lộ mới đẩy cửa bước vào.

Phòng trà sáng sủa và rộng rãi, một người phụ nữ đang tao nhã ngồi ngay ngắn ở vị trí, đứng dậy gật đầu mỉm cười với cô “Là Lộc Lộ phải không?”

Lộc Lộ mỉm cười với cô ấy “Vâng, chào cô Tưởng.”

Người phụ nữ đối diện lập tức bật cười “Tôi không phải họ Tưởng, tôi tên là Lâm Phù Vũ, không cùng họ với em trai tôi. Tuy chúng tôi là chị em ruột, nhưng tôi theo họ bố, nó theo họ mẹ.”

Lâm Phù Vũ.

Lộc Lộ thầm nhẩm lại tên cô ấy trong lòng, ngẩn người một giây, rồi mới trả lời cô ấy: “Vâng, cô Lâm.”

Cô cầm lấy túi xách, đi tới, ngồi xuống đối diện Lâm Phù Vũ.

Lâm Phù Vũ rót trà cho cô, mái tóc xoăn màu nâu đen được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào lấp lánh, trên ngón áp út tay phải của cô ấy có một chiếc nhẫn bạc.

“Cô chắc hẳn rất tò mò, tại sao tôi lại nhờ em trai tôi hẹn cô ra gặp mặt đúng không.” Giọng Lâm Phù Vũ cao lên “Cô yên tâm, tôi không có ác ý.”

“Ngược lại, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ.” Lâm Phù Vũ cầm tách trà trước mặt lên uống một ngụm.

Tưởng Bắc Thư đã thêm Wechat của cô bằng cách nào, Lộc Lộ không rõ.

Cô đã để đó một ngày mới chấp nhận lời mời kết bạn.

Anh ta cũng xem như đi thẳng vào vấn đề, chỉ nói một câu: Lộc Lộ, chị của anh muốn hẹn em gặp mặt một lần.

Lại sợ Lộc Lộ sẽ từ chối, liền bổ sung thêm một câu: Chị ấy là vị hôn thê cũ của A Viễn.

Lộc Lộ tuy ngạc nhiên khi chị của Tưởng Bắc Thư lại có mối quan hệ như vậy với A Viễn, nhưng nghĩ lại, có lẽ trong giới của họ, “liên hôn” cũng không phải là chuyện lạ.

Trước khi quyết định nhận lời hẹn, cô đã đặc biệt nói với Peter Pan một tiếng.

Peter Pan đã trở về Nam Lăng còn trêu chọc cô, tình địch gặp nhau đỏ mắt ghen tị.

Lộc Lộ lại cũng dùng đúng lời của Tưởng Bắc Thư để đáp lại, có lẽ cô ấy thật sự có chuyện cần mình giúp đỡ.

Peter Pan gửi lại một sticker 【Người đẹp tâm thiện.jpg】.

Chẳng biết là khen ngợi hay chế giễu.

“Cô Lộc, có lẽ đây là lần đầu tiên cô gặp tôi, nhưng tôi đã gặp cô từ rất lâu trước đây rồi.” Ánh mắt Lâm Phù Vũ dừng lại trên nốt ruồi lệ mà chỉ cần nhìn một lần sẽ không thể nào quên của Lộc Lộ “Vào lúc cô còn đang học ở Nam Phù.”

Lộc Lộ nhướng mày, trong ký ức của cô quả thật không có đoạn nào liên quan đến Lâm Phù Vũ.

“Đương nhiên, lúc đó đều là gặp cô qua các tấm ảnh khác nhau.” Ánh mắt dò xét của Lâm Phù Vũ vẫn chưa biến mất “Gặp người thật, tôi cũng xem như là lần đầu tiên.”

“Vậy thì như thế này cũng coi như là lần đầu gặp mặt rồi! Tôi cũng xin tự giới thiệu lại một lần nữa, chào cô, tôi là…” Cô ấy dừng lại một chút, “vị hôn thê cũ của Trần Nhiệm Viễn.”

Cô ấy lịch sự đưa tay ra với Lộc Lộ.

Bất kể Lâm Phù Vũ nói gì, sắc mặt Lộc Lộ vẫn không thay đổi, mỉm cười, bắt tay với cô ấy.

Cũng xem như là một đòn đáp trả, Lộc Lộ mở miệng: “Cô Lâm, thật ra tôi cũng đã xem ảnh của cô rồi. Trong tiệc đính hôn của hai người.”

Lâm Phù Vũ kinh ngạc: “Trần Nhiệm Viễn vậy mà lại để cô biết sao.”

Lộc Lộ vững như núi “Tình cờ nhìn thấy thôi.”

“Vậy xem ra, chuyện hôm nay, sẽ dễ nói hơn nhiều rồi.” Tiếp đó, cô ấy lại tự mình nhỏ giọng bổ sung một câu “Thì ra khi đối diện với bông hồng nhỏ của mình, cậu ta lại là một người thành thật đến thế…”

Lộc Lộ biết cô ấy hẳn đã hiểu lầm điều gì đó, nhưng cũng không giải thích. Chỉ thuận theo lời cô ấy, chuyển sang chủ đề của buổi gặp mặt hôm nay: “Cô Lâm nghe Tưởng học trưởng nói, lần này cô gặp phải… phiền phức gì sao?”

Lâm Phù Vũ thực ra từ lúc Lộc Lộ bước vào cửa, đã phát hiện người trước mặt có chút khác biệt so với cô gái nhỏ ngày xưa.

Nhưng cũng chỉ thu hết mọi thứ vào trong mắt.

Diễn biến của sự việc nhanh hơn so với dự tính của Lâm Phù Vũ, cô ấy xoay người lấy ra một tập tài liệu từ chiếc túi xách to mang theo bên mình đặt lên bàn.

Cô ấy đẩy tập tài liệu đến trước mặt Lộc Lộ, “Cô Lộc, không biết cô có theo dõi tin tức về vụ kiện giữa Giải trí Nhất Khởi và Trần Nhiệm Viễn dạo trước không.”

Lộc Lộ liếc nhìn tập tài liệu, đó là một lá thư lượng giải*.

Thư lượng giải*: Dịch theo chức năng pháp lý  thì nó giống như đơn xin giảm nhẹ trách nhiệm hình sự

Cô nghi hoặc nhìn Lâm Phù Vũ.

Lâm Phù Vũ tiếp tục nói: “Mà hôm nay tôi đến đây chính là vì chuyện của Giải trí Nhất Khởi. Bởi vì người đại diện pháp luật của Nhất Khởi là chồng hiện tại của tôi, cũng là bố của đứa con trai năm tuổi của tôi.”

“Tin đồn năm đó của Nhất Khởi đúng là do chúng tôi bịa đặt, nhưng món nợ lúc đó không tính, bây giờ cậu ấy nhân lúc nhà họ Lâm sa sút, lại muốn tính món nợ này… Hơn nữa, Trần Nhiệm Viễn ngay cả thư lượng thứ cũng không chịu ký,”

“Chúng tôi không chỉ phải đối mặt với việc bồi thường, mà còn phải đối mặt với việc ngồi tù.”

Người phụ nữ trước mặt dường như vừa tức giận, lại vừa đáng thương, có lẽ còn có cả chua xót, mắt cô ấy đỏ hoe nhưng không khóc.

Lộc Lộ nghe lời cô ấy, xem như hiểu được một nửa câu chuyện trong quá khứ.

Cô nghĩ một lúc rồi mới hỏi “Cô Lâm, cô muốn tôi giúp cô việc gì?”

“Thư lượng giải. Cô chỉ cần bảo Trần Nhiệm Viễn ký vào thư lượng giải là được.”

Lâm Phù Vũ nhìn Lộc Lộ, nói một cách khẩn thiết.

Lộc Lộ nhìn “Thư lượng giải” trên bàn rồi lại nhìn gương mặt kia của Lâm Phù Vũ.

Rất lâu vẫn không nói lời nào.

 

Lịch trình công tác vốn đã được lên kế hoạch từ mấy tháng trước, liên quan đến sự phát triển trong tương lai của Trần thị.

Anh bất đắc dĩ mới phải lên máy bay.

Lịch trình công việc ban đầu là một tuần, anh đã bảo Quách Hạo nén lại trong vòng hai ngày.

Ngày hôm trước anh hạ cánh lúc sáu giờ sáng, anh đã xử lý công việc một cách chóng vánh. Tối ngày thứ hai liền bay về lại Nam Thành, Quách Hạo bị bỏ lại để tiếp tục xử lý những việc phía sau.

Đến Nam Thành liền không ngừng nghỉ mà chạy về nhà.

Tâm trạng mới xa cách có một buổi tối này, khiến Trần Nhiệm Viễn bực bội một cách khó hiểu.

Lộc Lộ trả lời tin nhắn của anh, sau một tiếng đồng hồ.

Cô nói cô ngủ rồi. Anh sợ nhắn tin nữa sẽ đánh thức cô, nên cũng không trả lời lại.

Chỉ là, khi anh rón rén đẩy cửa nhà ra, lại thấy Lộc Lộ đang ngồi trong phòng khách, chăm chú nhìn vào máy tính.

Sợ làm cô giật mình, lúc đi đến sau lưng cô anh đã cố tình tạo ra một vài tiếng động.

Có lẽ là do cô quá tập trung vào công việc. Cô vẫn bị tiếng động anh tạo ra làm cho giật mình, cô kinh hãi quay đầu lại, sau khi thấy là Trần Nhiệm Viễn thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, cô vô thức gập máy tính lại, giọng điệu khó hiểu hỏi: “A Viễn, sao anh đột nhiên về vậy?”

Trần Nhiệm Viễn cười cười, mang theo chút chất vấn: “Không phải đang ngủ sao? Hay là em định giấu anh, hẹn hò với công việc ban đêm?”

Lộc Lộ nhỏ giọng biện minh cho mình: “Vừa nãy đúng là định đi ngủ rồi.”

Anh tiến lên, bế cô từ trên ghế lên, trên người anh vẫn còn vương vấn mùi gió bụi từ bên ngoài trở về, chiếc áo gió màu đen bao trọn lấy thân hình cô.

Anh hỏi cô “Tiểu Lộ, có nhớ anh không?”

Lộc Lộ từ trong lòng anh ló đầu ra, có chút bất lực: “Không phải anh đi chuyến bay sáng hôm qua sao? Không phải nói sẽ ở lại một tuần à? Sao hôm nay đã về rồi.”

Anh hôn cô một cái, ôm lấy eo cô, bế cô đặt lên bàn “Chỉ là nhớ em thôi.”

Sau khi hai người nhìn vào mắt nhau, Trần Nhiệm Viễn hôn lên trán cô, ngửi thấy mùi dầu gội trên cổ cô, cười nói: “Tiểu Lộ, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai anh đi cùng em về Nam Lăng.”

Dứt lời, anh thuận thế bế cô lên theo kiểu công chúa.

Cô tự giác vòng tay qua cổ anh, tai áp vào lồng ngực anh “Không cần anh đi cùng em đâu, có xe buýt của đoàn phim, em đi cùng mọi người là được rồi.”

Anh vừa đi về phía phòng ngủ, vừa cúi đầu nhìn cô, giọng điệu chua chua: “Cùng với Từ Hi à?”

Từ Hi.

Lộc Lộ nghe xong cái tên này liền bật cười thành tiếng “Anh lại xem được tin tức vớ vẩn gì ở đâu rồi? Còn có rất nhiều nhân viên đoàn phim đi cùng mà.”

Gần đây, chương trình giải trí mà Tạ Mộc Xuyên ghi hình trong núi sâu vừa hay được phát sóng, sự thể hiện chân thành và quan tâm của anh ta đối với những đứa trẻ vùng núi trong chương trình đã giúp anh ta tăng thêm vô số người hâm mộ.

Vì vậy, gần đây trong và ngoài đoàn phim 《Nguyệt Quang》, số lượng các tay săn ảnh và người hâm mộ rình rập ngày càng tăng, mức độ quan tâm của 《Nguyệt Quang》 trên mạng cũng tăng vọt.

Những chuyện hậu trường, cũng như câu chuyện của các ngôi sao trong đoàn phim, đều bị bới móc và phơi bày ở một mức độ nhất định.

Mà Trần Nhiệm Viễn đã xem được tin tức lá cải gì ở đâu, Lộc Lộ hoàn toàn không thể biết được.

Nghĩ lại một chút, cô lại bật cười thành tiếng.

Trần Nhiệm Viễn nhẹ nhàng đặt Lộc Lộ xuống giường, một chân quỳ trên nệm, hai tay chống hờ bên tai cô, cơ thể nửa đè lên người cô.

“Cười gì thế?” Anh dùng mũi cọ cọ vào chóp mũi cô, cưng chiều hỏi.

Cô bớt cười lại, có chút nghiêm túc “A Viễn, hóa ra anh cũng biết ghen.”

Anh sững lại, dùng tay sờ sờ má cô “Anh cũng không biết nữa. Tiểu Lộ.”

Chuyện “ghen tuông” này đương nhiên là có, anh không muốn thừa nhận, chỉ có Tiểu Lộ mới thực sự vạch trần anh.

Nụ hôn nóng bỏng của anh sắp sửa rơi xuống, chặn lại cái miệng “gây họa” kia của cô.

Lộc Lộ quay đầu đi né tránh nụ hôn của anh, không nhìn anh: “A Viễn, thật ra, em cũng sẽ ghen.”

Anh biết cô đang nói chuyện gì.

Tâm trạng trong lòng phức tạp, vậy mà không biết nên vui vì hóa ra cô vẫn ghen, hay là áy náy vì trước đây đã để cô một mình chịu đựng nỗi chua xót.

Anh chỉ có thể chân thành thề thốt “Tiểu Lộ, anh có thể đảm bảo với em, từ trước đến nay hay là bây giờ, đều chỉ có một mình em.”

Đôi mắt đen sâu thẳm nhuốm màu sầu muộn “Bất kể em có tin hay không, anh sẽ dùng thời gian để từ từ chứng minh mọi thứ với em.”

Lộc Lộ nhìn anh.

Bóng hình anh và A Viễn dịu dàng của nhiều năm trước đang dần trùng khớp lên nhau.

Lâm Phù Vũ giống như một chiếc kính lúp phóng đại mọi chuyện trong quá khứ, những tin đồn trong ký ức đó được tái hiện lại trước mặt Lộc Lộ.

Nhưng những điều đó, từ miệng cô ta nói ra lại thật tùy tiện.

Lúc cô rời khỏi phòng trà, Lâm Phù Vũ nói sẽ nhờ Tưởng Bắc Thư gửi bản văn bản cho cô xem, bảo cô nhất định phải giúp mình, để A Viễn ký vào cái gọi là 【Thư lượng giải】.

Lộc Lộ trước sau vẫn im lặng.

Trên lập trường của Lâm Phù Vũ, cô ta đứng trên đỉnh cao của việc làm mọi thứ vì bản thân, tùy hứng làm bậy, nhưng lại không muốn trả giá.

Ở trong giới này, cô vẫn luôn biết sức sát thương của những lời đồn đó.

Vì vậy, Lộc Lộ sẽ không tha thứ.

Huống chi, cái sự tha thứ của cô này không có tác dụng, đó là tổn thương mà A Viễn phải chịu, cũng là tổn thương mà những nữ minh tinh bị vu khống vô cớ phải gánh chịu.

Hoặc có lẽ, tình cảm của cô cũng đã bị tổn thương.

Lộc Lộ mấp máy môi: “A Viễn, anh nên hỏi em có được hay không rồi.”

Ánh trăng mờ ảo, cô cũng là một sự dụ hoặc.

Trần Nhiệm Viễn cười cười, nhưng chỉ hôn nhẹ lên má cô, “Tiểu Lộ, ngày mai còn phải ra ngoài, ngủ sớm đi. Anh đi tắm đây.”

Lộc Lộ thậm chí còn chưa kịp nắm lấy vạt áo anh, anh đã đứng dậy rồi.

“A Viễn.” Cô gọi anh.

Trần Nhiệm Viễn quay lại, lại cúi người đắp chăn cho cô, nhìn vào ánh mắt mong chờ trong mắt cô, chỉ cười sâu hơn rồi hôn lên mắt cô.

Đôi mắt khiến tim anh đập một vạn lần.

Đợi thêm chút nữa nhé, Tiểu Lộ.

Đợi đến khi em thật sự quyết định người đó là anh.

 

Mà giữa đêm.

Peter Pan đang lướt điện thoại thì nhận được một tin nhắn đầy oán niệm.

【Tiểu Lộ: Bác sĩ, cậu nói xem nếu tớ đưa Trần Nhiệm Viễn đi khám nam khoa, có tác dụng không?】

【Peter Pan: Anh ấy lại không được nữa à?】

Một giây sau.

【Tiểu Lộ: Anh ấy chưa từng được lần nào!】

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...