[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 15:



Người như bọn họ, nhìn những người từ cùng một thế giới với mình còn chưa chắc có sự đồng cảm chứ đừng nói đến NPC ở một thế giới khác, bởi vậy anh ta ngồi trong phòng khách như một lẽ hiển nhiên, nhìn Lục Ngôn Lễ bận rộn.

Hoàng Vĩ kết nối video lên TV, mọi người ngồi cùng nhau chuẩn bị xem.

Hình ảnh mở đầu có hơi rung lắc, bọn họ nhìn Lục Ngôn Lễ đi qua phòng soát vé, sau khi vào cửa thì rẽ vài vòng, đập vào mắt chính là một bức tường thủy tinh cao cao, phía sau là nước biển xanh đậm, bên trong có vô số cá biển màu sắc sặc sỡ.

"Nơi này chính là khu tham quan lớn nhất của thuỷ cung." Trong màn hình phát ra lời giới thiệu của Lục Ngôn Lễ.

Màn hình chuyển động, có thể thấy Lục Ngôn Lễ đang đi dọc theo bức tường kính, như thể hắn đang thưởng thức cảnh biển xinh đẹp này. Ngay sau đó, hắn lui về phía sau, phỏng chừng là muốn quay lại toàn cảnh.

"Trước đây lúc đi theo dõi, nhiều nhất tôi cũng chỉ đứng ngoài cổng, sợ hắn ta phát hiện nên cũng không biết hắn ta đi tham quan ở đâu, tôi đành phải chụp lại toàn bộ cảnh sắc trong thủy cung. Xin hãy đánh giá.”

Lục Ngôn Lễ vừa lẩm bẩm vừa lui về phía sau, hình như hắn đang điều chỉnh dây đeo, để ống kính nhắm ngay vào bức tường thủy tinh.

Dường như có vô số cá và đủ các loại sinh vật dưới đáy biển.

Một con rùa không biết đã sống bao lâu chậm rãi bơi qua.

Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Lục Ngôn Lễ cũng không tệ lắm, nếu không nghĩ đến tình cảnh cấp bách hiện tại, mọi người phỏng chừng có thể thưởng thức cảnh đẹp đại dương mà hắn quay chụp.

Nhưng hiện tại… còn ai có lòng ngắm cảnh chứ?

Để không bỏ qua thông tin quan trọng, họ phải ngồi xuống xem xét cẩn thận, sợ bỏ sót một số manh mối nào đó.

Ước chừng qua năm sáu phút, trong phòng bếp truyền ra tiếng rau xào trong chảo dầu, màn hình TV rốt cuộc cũng định thay đổi sang một hình ảnh khác.

"Bây giờ tôi sẽ đến khu vực ngắm cảnh tiếp theo nhỏ hơn một chút. Để tôi xem có nhân viên nào để hỏi không. ”

Hình ảnh camera lay động theo bước chân đi lại của chủ nhân, chỉ tiếc thuỷ cung trống trải lạnh lẽo, hôm nay lại còn là ngày làm việc, hắn không bắt gặp lấy một bóng người.

Không biết từ khi nào, mấy vị ngồi trước TV đều bắt đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim của bọn họ phập phồng theo sự chuyển động của ống kính.

Như thể... ngay giây kế tiếp sẽ có gì đó xảy ra.

Dường như có tiếng hát bên trong thủy cung.

Giọng nữ nhẹ nhàng êm ái, giọng địa phương không biết tên, những bài hát chưa bao giờ được nghe... khiến cho người ta vừa nghe thấy đã mê muội.

Lục Ngôn Lễ dường như không để ý đến chuyện đó, vẫn còn đang xem xét xung quanh, nhưng tiếng hát loáng thoáng mà hắn ghi lại đã từng đợt liên tiếp quấn lấy tâm trí mỗi người.

Rất buồn...

Loại đau đớn bị người ta phản bội, khổ sở, không cam lòng...

Sao anh lại làm thế với tôi? Tại sao? Tôi đã làm gì sai?

Tại sao tôi phải chịu đựng điều này? Tại sao tôi không thể sống một cuộc sống yên bình?

Cuối cùng, bài hát càng ngày càng bén nhọn, chói tai, bọt nước trong một số bể cá bên trong thuỷ cung tựa như cũng sắp bắn lên tung tóe.

Mấy người ngồi trước TV đã hoàn toàn đắm chìm trong tiếng hát đau đớn bi thương của người phụ nữ.

Khi kết thúc, bài ca cuối cùng cũng xuất hiện những lời hát mà họ có thể hiểu được.

Đó là ba chữ lặp đi lặp lại:

Đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi...

Trong phòng bếp, tiếng thái rau dần dần chồng chéo lên tiếng hát, chồng chất lên nhau tạo thành những nhịp điệu kỳ dị.

Dường như Lục Ngôn Lễ không nghe thấy tiếng hát bên ngoài, nước mắt hắn trào ra, nhưng vé xe trong túi quần áo mơ hồ nóng lên.

Lại một tấm vé bị hủy...

Lục Ngôn Lễ vội vàng xào rau, sau khi nấu xong một đĩa trứng xào cà chua, hắn đẩy cửa phòng bếp ra, cẩn thận bày đĩa lên bàn, sau đó thổi thổi bàn tay bị nóng đến đỏ.

Phòng khách đã hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ Lê Phương Uyển còn ngồi bất động tại chỗ, những người khác đều ôm đầu khóc lóc rên rỉ.

Chân tay của một người trong số đó đã có chút cứng ngắc.

Lục Ngôn Lễ né tránh mấy người muốn đập đầu xuống đất, đi tới trước TV.

Camera vốn chỉ quay các khu thắng cảnh đột nhiên được nâng lên, ngay sau đó, máy quay nhắm ngay mặt Lục Ngôn Lễ.

Khuôn mặt quen thuộc mỉm cười trên màn hình: "Có nghe thấy không?" ”

"Tít."

Lục Ngôn Lễ tắt TV, thuận tay cầm bình hoa bên cạnh, hung hăng đập vào TV.

Trong phút chốc, kính vỡ vụn.

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, tiếng vang lớn làm thân thể những người đang khóc rống cứng lại, chậm rãi bình phục.

Hạ Lâu lắc đầu, anh ta là người tỉnh táo sớm nhất, nhớ lại chuyện vừa xảy ra, đồng tử anh ta co rụt lại: "Vừa rồi tiếng hát lại xuất hiện? ”

"Đúng vậy." Hỉ, Nộ, Ái, Ố, tiếng hát lần sau rất có thể sẽ là..." Lục Ngôn Lễ không nói rõ.

"Khi nãy tôi đang xào rau trong bếp nên không nghe thấy tiếng hát, về sau nó càng ngày càng lớn nên tôi liền vội ra đây tắt TV." Sắc mặt Lục Ngôn Lễ có chút tái nhợt, đuôi mắt đỏ hoe mang theo nước mắt, hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng.

"Mọi người không sao chứ?"

Mấy người khác lần lượt tỉnh lại, về phần người có tay chân cứng ngắc kia... Hạ Lâu hỏi: "Trong nhà cậu có gạo nếp không? Mau đi lấy một chút đi.”

Căn cứ vào tư liệu anh ta tìm kiếm được, Lan Chi Ngọc hoàn toàn không nuôi tiểu quỷ, thứ cô ta nuôi căn bản chính là cương thi!

Sau khi Hạ Lâu đăng một số bài viết lên vài trang web cụ thể, có một người dùng tự xưng là Vô Vi Đạo Nhân đã trả lời anh ta. Để phòng ngừa một người biến thành cương thi, chỉ cần khi chưa thành hình mang anh ta ra dưới ánh mặt trời, rắc gạo nếp, máu gà và trấn áp bằng đồng tiền là được. Nếu có vết thương cũng nên dùng gạo nếp rửa sạch, sau khi hắc khí tan hết thì để cho anh ta bước qua chậu than, phơi nắng, tiêu trừ âm khí trong cơ thể.

Điều này làm cho Hạ Lâu không nhịn được nhớ tới loạt phim cương thi mình từng xem khi còn bé.

Người có tứ chi dần dần cứng ngắc, sắc mặt xanh mét chính là Hoàng Vĩ. Hạ Lâu, Lê Phương Chỉ cùng với Phong Sở Sở khống chế cậu ta dưới ánh nắng mặt trời, người kia thở hổn hển không ngừng giãy dụa.

Trên hai bàn tay vươn rộng, móng tay dần dần chuyển sang màu đen, bén nhọn...
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...