[Vô Hạn Lưu] Thế Giới Ngoài Và Trong

Chương 16:



"Tôi lập tức đi tìm ngay! Chờ tôi! "Lục Ngôn Lễ lập tức chạy đến phòng bếp lục lọi tìm kiếm, Hạ Lâu vừa giữ người vừa lớn tiếng hét lên: “Có máu gà không? Dùng máu gà cũng được!”

Lục Ngôn Lễ cũng lớn tiếng đáp lại: "Không có! ”

“Nhanh lên!

“Ngay đây! Sẽ nhanh ổn thôi.”

Nói xong, Lục Ngôn Lễ tìm được một túi gạo nếp: "Đã tìm được gạo nếp! Sử dụng thế nào?”

"Trực tiếp rắc lên! Nhắm vào cậu ta!”

Lục Ngôn Lễ ôm một túi gạo nếp lớn vội vàng chạy tới, cầm một nắm liền ném lên đầu Hoàng Vĩ.

Như nhỏ vài giọt nước lên dầu nóng, âm thanh xèo xèo không ngừng vang lên.

Thấy hữu dụng, Lục Ngôn Lễ vội vàng rải nhiều hơn một chút, từ đầu đến chân. Gạo nếp trắng rắc lên cơ thể cứng ngắc, đột nhiên bốc khói trắng, âm thanh xèo xèo vang lên không dứt, khi rơi xuống mặt đất đã biến thành vật thể đen xì không biết tên.

"Tiếp tục đi! Nhanh lên!”

Sắp rắc hết một túi gạo nếp, Hoàng Vĩ đang giãy dụa cuối cùng cũng yên tĩnh lại, vệt xanh đen nổi trên da dần dần biến mất, làn da thuộc về người sống chậm rãi hiện ra, hô hấp cũng chậm lại.

Hạ Lâu thở phào nhẹ nhõm.

Kể từ khi ở trạm xe buýt không biết tên kia, sau khi tên cao gầy bị thiêu cháy, đang là cương thi lại biến ngược trở lại thành người, anh ta đã thấy nghi ngờ, người biến thành cương thi trong một khoảng thời gian có thể nghịch chuyển, dùng lửa đốt thì quá cực đoan, không đến mức vạn bất đắc dĩ, anh ta không muốn dùng đến phương pháp đó.

Bởi vậy, anh ta lợi dụng manh mối của Lan Chi Ngọc làm mồi nhử, đăng tin tức trên mấy trang web đặc thù, trong thời gian ngắn đã nhận được rất nhiều câu trả lời.

Hiện tại xem ra phương pháp người nọ cung cấp không sai.

Hoàng Vĩ đại nạn không chết, thần hồn thiếu điều muốn xuất ra ngoài, cậu ta bị ba người đè bên dưới, đầu đầy hạt gạo nếp đen trắng đan xen, vừa cử động liền rơi xuống. Hoàng Vĩ vẻ mặt đau khổ nói: "Anh Lâu, bây giờ có thể buông tôi ra được chưa? Tôi cảm giác có lẽ mình đã hồi phục lại.”

Nghe thấy cậu ta nói chuyện, Hạ Lâu mới thật sự yên lòng, mấy người đứng lên vỗ vỗ tro, nhìn về phía Hoàng Vĩ đang thở hổn hển trên mặt đất.

"Bây giờ tôi tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn cảm giác hơi không thoải mái, tôi ở chỗ này phơi nắng một lát." Hoàng Vĩ cả người vô lực nói.

Lục Ngôn Lễ mang tới cho cậu ta một cái ghế dựa, lại mặc kệ cực nhọc cầm chổi quét gạo nếp rơi vãi trên mặt đất.

Thành thật mà nói, thấy NPC đến mức này, lương tâm hiếm hoi của Hoàng Vĩ cảm thấy có chút bất an.

"Vậy thì lát nữa phiền cậu bưng cơm tới đây giúp tôi được không? Tôi ăn ở đây.” Hoàng Vĩ thăm dò.

"Được, anh ăn cay không? Có gì kiêng món gì không? Tôi sợ mình nấu ăn không hợp với khẩu vị của anh. "Lục Ngôn Lễ ôn hòa cười rộ lên.

Hắn luôn rất kiên nhẫn khi đối mặt với những người sắp chết.

"Tùy ý là được." Hoàng Vĩ đã loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cảm thấy hẳn sẽ không khó ăn.

Huống chi, dù khó ăn đến mấy có thể so với bánh mì mốc meo lúc nhúc đầy giòi bọ hay sao?

Không biết có phải là di chứng hay không, Hoàng Vĩ luôn cảm thấy ánh mặt trời này vô cùng chói mắt, nhưng cậu ta vừa nghĩ đến cương thi sợ nắng, thật sự ép mình ngồi dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng xoay người, bảo đảm toàn thân đều hấp thụ ánh nắng.

Đoàn người yên tĩnh lại, mỗi người thu dọn xong liền ngồi vào bàn ăn cơm trưa.

Video khẳng định không thể xem được nữa, Hạ Lâu chỉ có thể tự hỏi mình.

Lục Ngôn Lễ cũng rất bối rối, nói: "Nhưng... Tôi đã không nghe thấy tiếng hát nào khi đang ở thuỷ cung.”

Vậy thì... tiếng hát đến từ đâu?

Câu trả lời của Lục Ngôn Lễ khiến cho mọi người thấy ớn lạnh trong lòng, nhất là Hoàng Vĩ, cậu ta xém chút nữa đã biến thành cương thi, đến bây giờ trên người vẫn không có khí lực, nếu lơ đãng nghe được tiếng hát, người biến đổi đầu tiên khẳng định chính là cậu ta!

"Cậu ở thuỷ cung không gặp phải chuyện gì bất thường sao?"

Lục Ngôn Lễ lắc đầu: "Không, hôm nay thuỷ cung rất vắng khách, cơ bản không gặp ai cả. Tôi đi vòng quanh tất cả các nơi, ngay cả nhà vệ sinh nam cũng đi một chuyến, sau đó trở lại.”

Hắn nhìn đồng hồ, hạ thấp giọng nói của mình, chỉ trên lầu: "Chắc anh ta cũng sắp đi qua.”

Cả nhóm rơi vào im lặng.

Sau một bữa ăn vô vị, kim đồng hồ chầm chậm điểm hai giờ.

Dựa theo quy luật Lục Ngôn Lễ phát hiện, tên hàng xóm ắt hẳn sẽ ra ngoài.

Anh ta... không, nó, nó sẽ nhìn thấy xác chết ở cửa chứ?

Hiệu quả cách âm của căn hộ này xem như không tệ, nếu như không phải cứ mỗi nửa đêm băm thịt thì thật ra âm thanh bình thường cũng không nghe rõ lắm.

Hạ Lâu còn chưa xác định được hàng xóm trên lầu thuộc chủng loài gì, anh ta không dám tùy tiện mở cửa xác nhận, đành phải để tất cả mọi người phụ dán tai lên tường.

"Cạch" một tiếng, âm thanh đóng cửa không nhẹ không nặng truyền đến lỗ tai.

Anh ta có ra ngoài không?

Cửa phòng Lục Ngôn Lễ đối diện cửa thang máy, Phong Sở Sở bị Hạ Lâu gọi tới, nhìn chằm chằm ra ngoài qua mắt mèo.

Chỉ chốc lát sau, cơ thể Phong Sở Sở run rẩy từ trên cửa đi xuống, Lục Ngôn Lễ đứng bên cửa sổ, bên cạnh là tên tóc vàng đang lười biếng ngồi phơi nắng, một lát sau, Lục Ngôn Lễ nói: "Hắn ta đi rồi.”

Hắn nhìn thấy bóng dáng người kia sải bước rời đi, còn mang theo một cái túi vô cùng lớn.

Nghe vậy, đám người Hạ Lâu lập tức tụ tập bên cửa sổ, cùng nhau nhìn bóng đen được bọc kín mít bước đi.

Không biết tại sao, Hạ Lâu cảm thấy bóng người này có chút quen thuộc.

"Đi rồi sao? Anh ta có thực sự đi chưa?”

Phong Sở Sở lại nhìn thoáng qua mắt mèo, cái liếc mắt này khiến cậu ta như rơi xuống hầm băng trong nháy mắt, nặng nề ngã về phía sau, té nhào trên mặt đất.

"Vậy tại sao... Tại sao, tôi nhìn qua mắt mèo lại thấy màu đỏ? ”

"Màu đỏ? Màu đỏ đâu?" Lục Ngôn Lễ kinh ngạc đi tới, nhìn thoáng qua mắt mèo: “Không có mà, có phải anh nhìn nhầm rồi không? ”

Hắn nâng Phong Sở Sở đang rét run cả người lên: "Có phải vì đêm qua anh không ngủ ngon hay là do áp lực quá lớn nên nhìn lầm rồi không?”

Trong lúc nói chuyện, Lục Ngôn Lễ nhìn thẳng vào hai mắt Phong Sở Sở, giọng nói mang theo chút kỳ dị.

"Không thể nào, tôi vừa nhìn thấy rõ ràng. Tôi thấy…” Đúng rồi, mình thấy gì nhỉ?

Phong Sở Sở lắc đầu: "Có lẽ thật sự chịu áp lực quá lớn nên tôi nhìn nhầm rồi.”

Lục Ngôn Lễ dịu dàng nói: "Vậy anh có muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lát không? Đến giờ ăn tối tôi sẽ gọi anh.”

"Được."

Lần này Phong Sở Sở cũng không khỏi sinh ra chút cảm kích đối với Lục Ngôn Lễ.

Ngốc ơi là ngốc, nhưng hắn thật sự rất tốt bụng.

Phong Sở Sở không nhịn được bèn hỏi: "Bình thường người như cậu sống không bị bắt nạt gì sao?”

Lục Ngôn Lễ dường như có hơi mờ mịt: "Bắt nạt tôi? Tại sao? Tất cả mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.” Hắn liên tục xua tay: “Giống như các anh vậy, các anh đối xử với tôi rất tốt, còn cứu mạng tôi nữa, đương nhiên tôi phải báo đáp.”

Hắn nói chuyện quá nghiêm túc, thế nên Phong Sở Sở không biết liệu những lời này của hắn đến tột cùng là thật lòng hay là châm chọc. Thấy tạm thời không có việc để làm, hắn liền thật sự xoay người trở về phòng ngủ.

Quan sát trước kia của Lục Ngôn Lễ không có sai sót, năm giờ chiều, bóng dáng kia đúng giờ xuất hiện trong tiểu khu, khác biệt chính là cái bọc lớn hắn ta mang theo đã biến mất.

Trên lầu ba, đám người ngồi xổm sau rèm cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng kia đi tới căn hộ.

Lúc này, nói thế nào Phong Sở Sở cũng không chịu nhìn mắt mèo, mọi người dán tai lên tường lắng nghe, lại nghe thấy âm thanh đóng cửa lạch cạch.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Hoàng Vĩ phơi nắng một buổi chiều, cảm giác mình quả thật sắp bị rám nắng, nhưng cậu ta vẫn còn hơi lo lắng, dự định tiếp tục tắm ánh trăng trên ban công phòng khách.

Ánh trăng cũng là khúc xạ từ ánh sáng mặt trời, nên nó sẽ hữu ích...đúng không nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, khi Phong Sở Sở rời giường, phát hiện trong chăn Hoàng Vĩ cùng phòng trống không.

"Anh Hoàng? Anh Hoàng? ”

Tất cả mọi người đều không thể rời khỏi nhà, sáng sớm mà không biết Hoàng Vĩ đã đi đâu, Phong Sở Sở hạ thấp giọng gọi người, nhưng cậu ta tìm khắp nhà cũng không tìm người.

Cậu ta vô duyên vô cớ cảm thấy hoảng hốt toàn thân, lay lay Lục Ngôn Lễ đang ngủ trên sô pha tỉnh dậy.

"Cậu có thấy Hoàng Vĩ không?"

"Hoàng... Hoàng Vĩ biến mất sao? "Lục Ngôn Lễ mơ màng trong phút chốc, bỗng dưng trợn to mắt.

"Đúng vậy, không thấy đâu anh ấy đâu cả."

"Có phải là đi ra ngoài rồi không? Đừng vội, anh gọi cho anh ấy xem.” Lục Ngôn Lễ lập tức ngồi dậy.

Nghe vậy, Phong Sở Sở lập tức gọi vào số điện thoại của Hoàng Vĩ.

"Đến chết vẫn muốn yêu..."

Cách một cái trần nhà, tiếng chuông từ trên lầu truyền xuống.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...