Bác sĩ còn chưa nói xong đã cảm giác được trước mắt có thứ gì đó to lớn đang mở rộng, lỗ chân lông cảm nhận được bóng tối bùng nổ trước cả đôi mắt. Trong chớp mắt, sương mù màu đen đã bao phủ hầu hết các bức tường, sàn và trần của hành lang, rồi tiếp tục lan rộng không ngừng, mở rộng ra thế giới bên ngoài với sức tàn phá khủng khiếp.
Giây tiếp theo, Úc Đường nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của Lục Yêu và bọn trẻ, y lập tức định thần, vội vàng đóng gói mình lại. Nhận thức có thể bị bóp méo, trí nhớ có thể bị xóa bỏ, thế giới có thể bị đảo lộn. Nhưng sự sống đã mất luôn là sự thật, không thể tìm lại được nữa. Vì vậy, bây giờ dù có làm bất cứ điều gì cũng đã quá muộn.
Bóng tối vô danh đến vội vã, rồi biến mất vội vàng. Người đang nói chuyện ở hành lang đột nhiên mất tiếng, người đang đi thì dừng lại tại chỗ, nhưng sau khi trạng thái xuất thần khó mà nhận thấy đi qua, mọi người bắt đầu di chuyển trở lại, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Hai cụ nhà họ Lâm nghe bác sĩ nói “nén đau thương” thì trái tim như bị thứ gì đó đánh mạnh vào, nhưng không biết tại sao não lại tạm thời ngừng hoạt động, rơi vào trạng thái mơ màng. Khi hai người tỉnh táo lại lần nữa, nỗi đau buồn mãnh liệt lại không kết nối vào được, nhờ vậy mà họ vô cùng bình tĩnh. Hai cụ nhìn nhau, đều nhận ra sự bối rối trong mắt nhau, rồi đồng loạt quay lại nhìn Úc Đường.
Đôi mắt của thanh niên mở to không tiêu điểm, nước mắt rơi xuống thành dòng như mưa, không có biểu cảm, không có âm thanh, y dường như đã mất kết nối với thế giới này.
Thấy vậy, bác sĩ muốn an ủi người nhà, nhưng ông ta vừa giơ tay ra đã bị Úc Đường nắm lấy cổ tay.
Đôi mắt trống rỗng của Úc Đường nhìn vào khoảng không, giọng nói không nghẹn ngào như người vừa khóc mà bình tĩnh đến lạ lùng, như thể không chứa đựng bất kỳ cảm xúc nào.
“Tôi muốn gặp anh ấy.” Y nói.
*
Vào rạng sáng, tin tức người cầm quyền mới của nhà họ Lâm qua đời ngay sau đám cưới đã có mặt trên các trang nhất báo chí.
Nhà họ Lâm ở Tụ Thành tuy là gia đình làm ăn lớn, nhưng nhiều năm qua luôn rất khiêm nhường, có văn hóa doanh nghiệp tốt, ngoại trừ những người liên quan trong ngành và người đang tìm việc làm, rất ít ai chú ý đến nhà họ Lâm. Nhưng trong vài năm qua, nhà họ Lâm lần lượt mất đi ba người thừa kế. Lần trước, vợ chồng nhà họ Lâm đã thiệt mạng trong một vụ tai nạn ngay sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Lần này, con trai của họ đột ngột qua đời vì bạo bệnh ngay sau đêm tân hôn.
Sự việc kịch tính này ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám đông hóng hớt. Cánh truyền thông vô lương tâm thậm chí còn trực tiếp giật tít: “Sốc! Người cầm quyền của nhà họ Lâm quá phấn khích trong đêm tân hôn, phấn khích đến chết luôn”. Đám người hóng chuyện cảm thấy ADN bà tám của mình bị kích hoạt, đua nhau vận dụng kỹ năng đặc biệt của mình, cố gắng bới móc thêm thông tin.
Đám cưới của Lâm Tu Trúc không được đưa tin, nhưng có rất nhiều người đến dự đám cưới của anh, nên không khó để biết anh kết hôn với ai. Tuy vậy, có rất ít thông tin về người bạn đời của anh. Dù nhiều người đã gặp Úc Đường nhưng không thể đào ra thông tin gì về y sau tuổi mười sáu, không biết y học ở đâu, không biết bạn bè của y là ai, không có dấu vết nào về y trên Internet. Sau khi bước sang tuổi mười sáu, dường như y không còn tiếp xúc với thế giới này nữa.
Sau này, một số người phát hiện ra rằng chỉ cần họ có ý định bới móc thứ gì đó liên quan đến “Úc Đường”, sự chú ý của họ sẽ nhanh chóng bị chuyển hướng, rất khó nhớ lại ý tưởng vừa rồi. Nhưng cho dù có phát hiện ra, người ta cũng bất lực trước hiện tượng này, thậm chí không tìm được người để tâm sự.
Chẳng mấy chốc, ngày càng ít người chú ý đến Úc Đường, ngược lại, chuyện của Lâm Tu Trúc lại thu hút nhiều sự quan tâm hơn. Anh tuổi trẻ tài cao, lý lịch vẻ vang nhưng lại chết trẻ, kèm theo những phỏng đoán về tình ái đã thỏa mãn ham muốn tọc mạch vào chuyện đời tư của người khác của đám đông.
Ông cụ Lâm đang cố gắng đè những suy đoán nhảm nhí này xuống, bận sứt đầu mẻ trán. Lâm Tu Trúc ra đi vội vàng, công ty một lần nữa lại về tay hai cụ nhà họ Lâm, hai cụ đã lớn tuổi chắc chắn sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm. Cũng may là vì tuần trăng mật trong dự định ban đầu nên Lâm Tu Trúc gần như đã giải quyết xong mọi việc cấp bách trước mắt. Trước đám cưới, anh cũng đã sắp xếp ổn thỏa những công việc tiếp theo. Hiện tại công ty vẫn hoạt động ổn định, tạm thời không gặp rắc rối gì, hai ông bà lại tiếp quản chức vụ cũ, chủ yếu có tác dụng ổn định tinh thần của nhân viên công ty.
Vào ngày bác sĩ thông báo Lâm Tu Trúc đã tử vong, bác sĩ pháp y đã tiến hành khám nghiệm thi thể anh một cách cẩn thận sau khi người nhà ký giấy đồng ý, đồng thời cũng xác nhận lời bác sĩ bệnh viện cho biết anh ngừng tim đột ngột trong quá trình điều trị là đúng sự thật. Mặc dù xác suất xảy ra tình huống như vậy chỉ là một phần vạn, nhưng một khi nó xảy ra thì tỷ lệ tử vong là 100%. Người nhà không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận sự thật này, ngoài việc đau buồn, hai cụ nhà họ Lâm còn có cả một công ty để gánh vác, giờ họ phải cố xốc lại tinh thần.
Hôm nay là đêm cuối cùng của tang lễ của Lâm Tu Trúc tại ngôi nhà cũ của họ Lâm, cũng là tuần thất đầu tiên của anh, sau khi lễ truy điệu ngày mai kết thúc, thi hài anh sẽ được hỏa táng. Từ nay cát bụi sẽ trở về cát bụi, đất sẽ trở về đất, linh hồn sẽ trở về trời đất.
Úc Đường dường như quá sợ hãi trước sự ra đi của Lâm Tu Trúc, mấy ngày nay, y luôn ngồi ngơ ngác, hoặc là cúi đầu không biết đang nghĩ gì, không khóc, không ồn ào, không nói chuyện.
Từ khi đám cưới kết thúc, người nhà họ Vu không xuất hiện lần nào nữa. Hai cụ nhà họ Lâm gọi điện nhưng không ai trả lời, thậm chí khi cử người đến tìm cũng không vào được cửa nhà họ Vu. Gia đình này dường như đã bốc hơi khỏi thế giới, như thể họ đang trốn tránh điều gì đó.
Hai cụ nhà họ Lâm từ lâu đã coi Úc Đường như con cái trong nhà mình, lại thấy xót xa vì y có gia đình đẻ không đáng tin cậy chút nào, bây giờ mới kết hôn, cuộc sống vừa có hy vọng khá hơn một chút thì cuối cùng lại phải trải qua chuyện này. Thấy Úc Đường cứ ôm di ảnh Lâm Tu Trúc không chịu buông, hai ông bà vẫn phải khuyên nhủ.
“Tu Trúc chắc chắn không muốn nhìn thấy con buồn như vậy.” Ông cụ Lâm thở dài: “Con phải nhìn thoáng ra, để nó ra đi thanh thản.”
“Ông ngoại, con không sao.” Úc Đường dụi dụi mắt, nở nụ cười rất bình thản: “Có Tu Trúc ở bên con, con sẽ không buồn.”
Hai ông bà không biết phải nói gì, chỉ coi như y đau lòng quá, đang nói lung tung, biết đâu vài ngày nữa sẽ tốt hơn. Dù lo lắng nhưng họ vẫn còn công việc, chỉ dặn dò người làm ở nhà cũ chăm sóc Úc Đường chu đáo, rồi vội vàng rời đi.
Người làm hỏi Úc Đường muốn ăn tối trước không, thấy y gật đầu thì vào bếp chuẩn bị, vừa mở tủ lạnh ra, cô đã quên mất mình đang làm gì, trong đầu có một giọng nói giục cô về phòng nghỉ ngơi.
Ngồi trước quan tài, Úc Đường nhìn mọi người trong ngôi nhà cũ lần lượt quay người rời đi, trở về phòng mình, chìm vào giấc ngủ.
Sự im lặng quay trở lại với đại sảnh, màn đêm ngoài cửa sổ tối đen, không trăng không sao, trông như một tấm vải bố đen tuyền. Đại sảnh đèn đuốc sáng rực, Úc Đường vẫn ngồi lặng lẽ, ngón tay phải vuốt ve di ảnh của Lâm Tu Trúc.
Đó là bức chân dung riêng của Lâm Tu Trúc trong album cưới của họ, chàng trai với khuôn mặt sáng sủa đang mỉm cười trong ảnh, nhưng bây giờ bức ảnh đã được xử lý thành đen trắng.
Đầu ngón tay của Úc Đường di chuyển từ khung ảnh đến khuôn mặt của người bên trong, vuốt ve mắt anh từng chút một, nhẹ nhàng sượt qua từ trái sang phải.
Đột nhiên, đôi mắt Lâm Tu Trúc trong ảnh sáng lên, khôi phục lại vẻ sáng rỡ.
*
Ý thức của Lâm Tu Trúc chìm vào bóng tối, anh vô tri vô giác, không biết bây giờ là ngày tháng năm nào. Trong giấc ngủ sâu, anh không cảm nhận được đau đớn của cái chết, cũng không biết sự thật là mình đã chết.
Lâm Tu Trúc lại mở mắt ra, khi quen với ánh sáng thì phát hiện mình đang được Úc Đường ôm trong lòng. Nhưng góc nhìn này rất lạ. Từ góc độ của Lâm Tu Trúc, Úc Đường dễ dàng nhấc bổng anh lên, treo anh ở một nơi rất cao, giống như treo một bức tranh vậy.
Nhìn xuống lần nữa, Lâm Tu Trúc phát hiện mình đã trở về ngôi nhà xưa quen thuộc của gia tộc. Nhưng không giống như trước, ngôi nhà cũ được bao phủ bởi những dải lụa trắng, có một chiếc quan tài nằm ngay phía dưới góc nhìn của anh, bên cạnh quan tài có hai vòng hoa.
Đây là linh đường của ai?
Đợi một chút… góc nhìn của anh không phải là của di ảnh đó sao?!
Lâm Tu Trúc vô cùng kinh hãi khi phát hiện ra điều này, anh muốn tự nhéo mình một cái xem có phải đang mơ hay không, nhưng phát hiện chỉ có mỗi cặp mắt cử động được. Lâm Tu Trúc nhớ mình đã lên xe cấp cứu, khi sắp đến bệnh viện thì cơ thể càng lúc càng kiệt sức, dần dần bất tỉnh.
Sau đó anh cứ thế mà chết à?!
Đồng tử của Lâm Tu Trúc rung động, lại rung động, rung động tới rung động lui.
Anh vẫn không thể chấp nhận sự thật này, muốn đập đầu vào khung ảnh bên cạnh xem có thể phá ra một cái lỗ để chạy ra hay không, đồng thời trong lòng còn điên cuồng gọi Úc Đường đang ngắm nhìn mình. Vợ anh không phải là con người, chắc có thể nhận thấy mắt anh đang đảo quanh chứ nhỉ.
Nhưng Úc Đường chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào di ảnh của Lâm Tu Trúc, không nói một lời, không biểu lộ bất kỳ biểu cảm nào, như thể không thấy gì bất thường trong di ảnh của anh.
Có điều Lâm Tu Trúc nhận thấy có điều gì đó khác thường với y. Trong ký ức của Lâm Tu Trúc, Úc Đường luôn mỉm cười. Nụ cười của y bắt nguồn từ sâu trong mắt, ngây thơ và vô hại, giống như mặt trời mọc mùa xuân, sáng rực rỡ nhưng không chói chang, chỉ khiến người ta cảm thấy chân thành và ấm áp.
Lâm Tu Trúc chưa bao giờ nghĩ thì ra Úc Đường không cười lại lạnh lùng đến vậy. Mái tóc dài của y xõa tung, đôi mắt trống rỗng, bầu không khí xung quanh trở nên u ám, khuôn mặt vốn xinh đẹp được khí chất lạnh lùng tôn lên, như ma quỷ trên núi xuất hiện để lấy đi mạng sống của người ta.
Tiếng Lâm Tu Trúc gọi vợ ơi trong lòng cũng ngừng lại, anh thấy ánh mắt của Úc Đường rời khỏi di ảnh, rơi trên quan tài.
Giây tiếp theo, Úc Đường lặng lẽ vặn khóa quan tài, mở nắp quan tài lên.
Lâm Tu Trúc cũng nhìn rõ khuôn mặt của thi thể trong quan tài, tuy quá nhợt nhạt nhưng anh vẫn nhận ra đó đúng thật là mình.
Nhẹ nhàng lướt ngón tay trên mặt thi thể, Úc Đường lần lượt cởi từng cúc áo được nhân viên liệm xác chỉnh trang gọn gàng, để lộ những vết khâu do giải phẫu gây ra, những ngón tay dài trắng nõn chạm lên vết khâu.
Lâm Tu Trúc trong di ảnh nín thở.
Ấy… thế này là làm gì vậy?
Một linh cảm rất kỳ lạ đánh vào lòng Lâm Tu Trúc, anh luôn cảm thấy trong giây tiếp theo, đồng tử của mình có thể tiếp tục rung động nữa rồi.
Linh cảm của anh đã thành sự thật.
Thanh niên xinh đẹp dùng đầu ngón tay vạch nhẹ, mở ngực thi thể ra, không biết là do anh đã chết quá lâu, hay là do được một thế lực thần bí nào đó thao túng, nên không có máu chảy ra từ thi thể bị mổ bụng.
Sau đó, y một lần nữa mở rộng bản thân.
Lần này, lớp da xinh đẹp cũng bị sương mù đen nuốt chửng, không ngừng thay đổi hình dạng, cuối cùng chậm rãi chui vào trong lồng ngực đã mở rộng, thay thế vị trí của trái tim.
Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 10: Đêm hoàn hồn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương