Úc Ninh nhớ lại thời gian cách ly cùng Tần Bất Phàm và những người khác tại trấn Vân Hòe. Úc Đường luôn thích hành động cùng họ, cùng nhau ăn uống, cùng nhau trị liệu tâm lý, còn phải chúc họ ngủ ngon trước khi trở về phòng riêng vào ban đêm. Úc Ninh không có ký ức trước đây, cũng không quen biết những người đồng hành cùng mình đi núi Xích Nhai, cậu ỷ lại Úc Đường mà mình gặp đầu tiên ngay sau khi tỉnh lại hơn, cũng không cảm thấy Úc Đường ở với họ có gì không ổn.
Những người khác lúc đó đầu óc đều chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng không cảm thấy có gì bất ổn. Họ chấp nhận Úc Ninh đột nhiên sống lại một cách tự nhiên, đồng thời cũng chấp nhận đứa trẻ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này chính là tồn tại không thể miêu tả đã thức tỉnh đêm đó, bảy người họ dường như đã quen nhau từ lâu.
Người của Cục Điều tra sẽ không quản lý Úc Đường, khi gặp sẽ chào hỏi rất lịch sự, không thân mật cũng không xa lạ, như đang tiếp đãi hàng xóm đến thăm nhà.
Đến khi nhóm trẻ vị thành niên bắt đầu nhận ra: “đợi đã, trong số chúng ta còn có người khác thì phải”, thì họ gần như đã kết thúc thời kỳ quan sát và về nhà. Những người bạn dần dần tỉnh lại khỏi trạng thái tưởng chừng như bị mất đi một phần não bộ, sau đó cùng cảm thấy sợ hãi, bất an và buồn bã. Nhưng cảm xúc này đến rất chậm, rất chậm, không gây ra cú sốc nặng nề hơn cho cơ thể. Khi gặp lại Úc Đường, vì đã ở bên nhau một khoảng thời gian nên họ không còn nỗi sợ hãi về đêm đó nữa, thậm chí còn có thể bình tĩnh nói chuyện với y vài câu.
Úc Ninh không còn nơi nào để về nên ở lại chi nhánh trấn Vân Hòe cho đến cuối cùng, từ biệt từng người bạn đồng hành.
Người đầu tiên rời đi là cô bé đội nón, và hai cô bé khác được cha mẹ đến đón. Không cần phải làm gì cả, sau một thời gian, họ sẽ tự nhiên quên đi những gì kỳ lạ mà mình đã nhìn thấy, bộ não của họ sẽ tự động thay thế trải nghiệm đó bằng một đoạn ký ức hợp lý hơn. Đối với bóng ma tâm lý khi chứng kiến một vụ giết người và suýt bị sát hại, chuyên gia tư vấn tâm lý cũng sẽ đưa ra phương pháp điều trị tiếp theo.
Là nạn nhân vị thành niên bị cuốn vào hiến tế tà giáo, tận mắt chứng kiến tồn tại không thể miêu tả thức tỉnh, nếu bị thế giới bên ngoài kích thích sẽ dễ rơi vào trạng thái điên loạn, hoặc trực tiếp trở thành Quái, nên rất cần Cục Điều tra theo dõi liên tục. Nếu những đứa trẻ này gặp phải sự bức hại từ gia đình hoặc thế giới bên ngoài một lần nữa, Cục Điều tra sẽ không ngồi yên mặc kệ, khi quá trình quan sát liên tục kết thúc, họ cũng đã đến tuổi có thể rời bỏ gia đình ban đầu của mình.
Khi tạm biệt, Úc Đường hỏi cô bé đội nón: “Cô có muốn một cơ thể khỏe mạnh sống lâu không, ta có thể cho cô?”
Cô bé lắc đầu, nhưng ngay sau đó cô nhận thấy ánh mắt lo lắng của bạn bè, bèn bổ sung thêm: “Tôi không có ý định từ bỏ việc điều trị.”
Ngược lại, bây giờ cô muốn chiến đấu để có cơ hội sống sót, nhưng cô không muốn giống như những tín đồ tà giáo làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình. Cô sẵn sàng cố gắng hết sức để tồn tại, tận hưởng từng ngày trong cuộc đời, dù cuộc đời có dài hay ngắn, cô không còn muốn từ bỏ bất cứ điều gì.
Vài ngày sau, tóc đuôi ngựa và Tần Bất Phàm cũng phải đi. Nhưng nhờ chuyến đi lần này, cả hai trở nên tò mò về thế giới vô hình đối với người thường, tài năng của họ cũng được phát hiện, cả hai nhận được lời mời từ Cục Điều tra.
“Tôi không có ý định về nhà, tôi muốn đến thẳng trụ sở chính của Cục Điều tra để thi, họ nói tôi có tài, có linh cảm cao, nhất định sẽ tham gia lớp thiếu niên.” Tóc đuôi ngựa rất tự tin. Nhưng trước khi đi thi, cô còn một việc phải làm: “Nhưng trước tiên tôi phải đổi tên đã.”
Nói đến đây, Tần Bất Phàm cũng nhớ ra cái tên thật rất khó diễn tả của đối phương, liền hỏi: “Muốn đổi thành gì?”
“Tô Thanh.” Cô gái trả lời không chút do dự: “Đêm đó, tôi nghe thấy âm thanh vạn vật phục sinh.”
Đó là âm thanh của sức sống bừng bừng vô tận, những cành cây nhảy múa trong gió, những ngôi sao nắm tay nhau ca hát, một cảnh tượng kỳ diệu và tuyệt vời biết bao. Ngày hôm đó cũng là ngày bắt đầu cuộc sống mới của cô.
Tô Thanh nháy mắt với bạn bè: “Chúc cho tôi trở thành điều tra viên huyền thoại đi.”
Cuối cùng, Úc Ninh cũng từ biệt Úc Đường phải lên đường đến Tụ Thành. Úc Ninh hỏi từng người bạn của mình sẽ đi đâu, làm gì và dự định tương lai của họ là gì, chỉ riêng Úc Đường là cậu không hỏi đi Tụ Thành làm gì. Tiềm thức mách bảo cậu đừng nghĩ đến những người và việc liên quan đến thành phố đó, tốt nhất cả đời đừng quay trở lại, Úc Ninh chọn tin vào trực giác của mình.
Úc Ninh cũng đã bắt đầu cuộc sống mới, ở lại trấn Vân Hòe, gia nhập Cục Điều tra, tiếp tục việc học còn dang dở. Bên cậu giờ có bạn bè, thầy cô, anh chị em không cùng huyết thống nhưng thân thiết với nhau, có sự nghiệp mà mình hằng mơ ước và một thiên phú không quá tệ. Không còn phải chịu đựng áp lực, sự coi thường, hận thù và bạo lực lạnh từ gia đình mình, cậu không còn vẻ rụt rè ngày trước, tính cách cũng dần thay đổi. Cỏ dại sắp héo úa cuối cùng cũng được cơn mưa tưới tắm, bắt đầu bén rễ trong đất, mọc hướng về phía mặt trời.
Sau kỳ thi đại học, Úc Ninh bắt đầu thực tập tại Cục Điều tra, cũng được nghe câu chuyện về Úc Đường từ những người khác ở Cục Điều tra. Tuy nhiên, hình ảnh kinh hoàng được người khác mô tả hoàn toàn không phù hợp với Úc Đường trong ký ức của Úc Ninh.
Y rõ ràng là một tồn tại bí ẩn thân thiện đến không thể nào thân thiện hơn được nữa, y sẽ lặng lẽ lắng nghe mọi người, luôn mỉm cười ngọt ngào, tốt bụng và dịu dàng, đặc biệt là khiến người ta yên tâm và bớt lo nữa chứ.
Sau đó, hôm nay người bạn khiến người ta yên tâm và bớt lo này đến gặp cậu, nói với cậu là y đã kết hôn.
*
Úc Ninh ngơ ngác nhìn thanh niên với đôi mắt ngây thơ vô tội trước mặt.
Y chợt nhớ lại cách đây mấy ngày mình đi làm nhiệm vụ nhỏ, lúc về, sư huynh nói với cậu là nhận được thiệp mời trong hộp thư của anh ta, Úc Đường mời cậu đến Tụ Thành. Chỉ nghe đến từ “Tụ Thành” cũng khiến Úc Ninh dựng tóc gáy. Cậu thậm chí còn không nghe rõ lời sư huynh nói về việc Úc Đường mời mình đi làm gì, chỉ hỏi xem việc đó có quan trọng không, nhận được câu trả lời của sư huynh là hình như không phải chuyện lớn, cậu bèn nhờ sư huynh thay mặt mình từ chối. Tấm thiệp mời đó có phải là thiệp mời đám cưới không?!
“Ngài kết hôn khi nào vậy? Với ai? Tại sao đột nhiên lại kết hôn?” Nhớ lại lý do Úc Đường đến gặp mình, Úc Ninh chợt có suy đoán: “Ngài hối hận khi kết hôn?”
“Không có.” Úc Đường đáp: “Ta không hối hận.”
Úc Ninh thở dài: “Vậy tại sao ngài bỏ chạy?”
Ngoại trừ lúc phải về trấn Vân Hòe vào mỗi tháng 8 để tham dự Tiệc hoa, trong mấy năm qua Úc Đường chưa bao giờ rời khỏi Tụ Thành, lần này y đến Thủ đô mà không báo trước, dường như đã sẵn sàng từ bỏ “danh tính” hiện tại của mình, có vẻ như đang hoảng loạn chạy trốn vậy. Nếu không vì lo sợ một ngày nào đó muốn lấy lại thân phận quá khứ, có lẽ Úc Đường đã để “danh tính” này biến mất khỏi thế giới luôn rồi. Nhưng cái quái gì có thể khiến cho tồn tại mà cả Cục Điều tra đều kinh sợ vô cùng phải vội vàng bỏ chạy?
“Ta không chạy.” Úc Đường kiên trì đáp: “Chồng quá cố của ta hồi còn sống rất tốt với ta.”
Úc Ninh: “…”
Mới có mấy ngày mà người đó đã đi rồi?!
Khoan, chồng… quá cố?
Úc Ninh không rối rắm với xu hướng tính dục và đời sống tình yêu của bạn mình quá lâu, cậu một lần nữa từ chối tìm lại thân phận quá khứ của mình, sau đó hỏi Úc Đường có kế hoạch gì tiếp theo.
Thế nhưng Úc Đường chẳng có kế hoạch tiếp theo nào cả.
Úc Ninh sắp bước vào tuần thi, chờ thi xong môn cuối cùng là có thể về nhà, cậu đề nghị Úc Đường ở lại Thủ đô đợi mình, hai người có thể cùng nhau về trấn Vân Hòe, Úc Đường đồng ý.
Các khách sạn, nhà nghỉ, nhà trọ gần Đại học Thủ đô lúc nào cũng đông đúc, Úc Ninh bắt đầu nghĩ đến khả năng lén đưa Úc Đường vào ký túc xá, nhưng Úc Đường nói y đã tìm được chỗ ở rồi. Úc Ninh đành phải đưa người bạn cùng phòng đang ngơ ngác về ký túc xá trước cho an toàn, hẹn nhau gặp lại vào ngày hôm sau rồi tạm biệt Úc Đường.
*
Úc Đường trở về khách sạn nhỏ nơi mình ở. Tòa nhà hai tầng hẻo lánh và đổ nát nằm khuất trong một con hẻm nhỏ, trời đã tối om, ánh sáng và tiếng ồn bị bức tường cao chặn hết bên ngoài.
Khi Úc Đường lên lầu thì gặp người đang livestream, streamer là một người đàn ông nói chuyện oang oang, đi cùng là một trợ lý đứng ngoài tầm ống kính.
“Mười bảy năm trước, một người phụ nữ ở miền ngoài và một bà nội trợ đã bị giết rồi bị phân thây trong khách sạn này, hung thủ chính là người chồng đã kết hôn bảy năm của bà nội trợ. Sau khi sát hại dã man hai người, kẻ sát nhân khâu chân tay của vợ vào thi thể của nạn nhân kia. Khi bị phát hiện, gã đang ôm thi thể được ghép lại đó. Kể từ đó, những người lưu trú tại khách sạn này thường xuyên bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa vào lúc nửa đêm. Người ngoài cửa sẽ oán hận hỏi xem có thấy chồng mình không, nếu không trả lời thì tiếng gõ cửa sẽ vang vọng suốt đêm, nhưng nếu trả lời thì…”
Streamer hạ giọng xuống để tạo không khí thần bí, nhưng giọng hắn lại quá to, dù cố tình ép giọng xuống vẫn tạo cảm giác hùng hồn.
“Được rồi, hôm nay chúng ta hãy ở lại khách sạn này một đêm, để xem truyền thuyết đô thị này có thật không nhé!”
[Vừa rồi có ai đi ngang qua anh kìa, có người khác đang ở trong khách sạn này đó, tôi tưởng họ đều là những streamer đến quay video chứ.]
[A a a di chuyển camera nhanh lên, tôi vừa nhìn thấy một người đẹp tóc dài lướt qua!]
[Ha ha ha ha các anh lại hù dọa người ta nữa rồi]
Vài dòng bình luận vụt qua, streamer nhìn quanh cũng không thấy mỹ nhân tóc dài nào cả, hắn chỉ nghĩ cư dân mạng lại đùa giỡn với mình nên tập trung nói về vụ án hơn mười năm trước.
Úc Đường vừa đi sượt qua streamer quay trở lại phòng, đóng cửa lại, trải mình ra trong phòng để phơi ánh trăng.
Chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya, Úc Đường nghe thấy tiếng gõ cửa từ phòng này sang phòng khác ở đầu hành lang bên kia, cùng với tiếng gõ cửa còn có một giọng nữ phẫn uất nức nở.
“Có thấy chồng tôi không?”
“Anh ấy bỏ tôi ở đây rồi biến mất.”
“Có thấy anh ấy không… anh ấy không cần tôi nữa sao…”
Giọng nữ càng khóc càng buồn bã, chẳng bao lâu tiếng gõ cửa biến thành tiếng đập cửa, rồi biến thành tiếng móng tay cào vào ván cửa.
“Anh ấy có ở đây không!”
“Mi giấu anh ấy à?”
“Mở cửa! Cho ta vào trong! Mau mở cửa! Mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa…”
Cạch, một cánh cửa mở ra từ bên trong.
Giọng nói của người phụ nữ dừng lại trong giây lát, có lẽ là vì đã gõ cửa nhiều năm như vậy mà đây là lần đầu tiên có người mở cửa, cô vẫn còn đang bối rối.
Úc Đường mở cửa, thấy một người phụ nữ tóc bù xù đang đứng trước cửa.
Cô ta mặc một chiếc váy hai dây dài, những đường khâu trên cơ thể rất dễ thấy, chính xác là hình ảnh của nạn nhân đã chết cách đây mười bảy năm mà streamer vừa nhắc đến cách đây không lâu. Nhưng đây không phải là một trong hai nạn nhân lúc bấy giờ, mà là truyền thuyết đô thị ra đời ở đây nhờ lời truyền miệng của con người.
“Cô cũng bị tổn thương về tình cảm à?” Úc Đường hỏi.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn: “Hả?”
Úc Đường cảm thấy mình có tiếng nói chung với truyền thuyết đô thị ở khách sạn này, nên đưa ra lời mời: “Vào đi, chúng ta có thể nói chuyện chi tiết hơn.”
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn nhìn thấy những sợi tơ đen chưa được gom lại kia, lập tức đen mặt. Đây chắc chắn là một kẻ kỳ quặc, mà còn kinh dị hơn cả mình! Cô ta cảm thấy một nỗi kinh hoàng khôn tả, tứ chi vốn được khâu vào cơ thể không mấy chắc chắn bắt đầu run rẩy, như thể sắp gãy rời.
“Không không không!” Truyền thuyết đô thị ở khách sạn lùi lại một bước, cảm giác khủng hoảng thúc giục cô ta bỏ chạy: “Đêm khuya không người, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng là không thích hợp.”
Úc Đường gật đầu, quyết định tôn trọng mong muốn của cô ta. Vì vậy, y bước ra khỏi phòng, đứng ở hành lang, một tay đóng cửa lại sau lưng, tay kia lấy ra một chiếc lọ nhỏ đựng xương vụn.
“Vậy để ta kể cho cô nghe về người chồng quá cố của ta.” Úc Đường nói.
Truyền thuyết đô thị ở khách sạn: “…”
Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 20: Chồng… quá cố?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương