Lâm Tu Trúc nhìn di ảnh nhòe nhoẹt trong linh đường, nhìn ra được bóng dáng người anh cả chết trẻ từ những khối màu hỗn loạn không còn phân biệt được ngũ quan.
Dù thật kỳ lạ là anh không thể nhớ được anh cả ruột thịt của mình trông như thế nào, tên là gì, cũng không nhớ gì về khoảng thời gian họ ở bên nhau, nhưng Lâm Tu Trúc đã vô thức tìm ra câu trả lời cho những điều dị thường này. Có lẽ là do anh đi du học nhiều năm, quá lâu rồi chưa về nước. Anh không biết phần lớn những người đến chia buồn ở linh đường, chỉ có vài người quen, thậm chí ngay cả cha mẹ anh cũng cho anh cảm giác xa lạ. Xem ra anh thật sự đã đi xa quá lâu, mới cảm thấy những người thân, bạn bè này thật xa lạ.
Lâm Tu Trúc thầm thở dài, tự kiểm điểm mình, anh không nên thiếu quan tâm đến gia đình như vậy, đáng tiếc bây giờ anh cả đã mất, họ không còn cơ hội để gần gũi nhau nữa.
Chẳng bao lâu, Lâm Tu Trúc chuyển ánh mắt từ di ảnh sang góa phụ mặc tang phục, đội khăn che mặt màu đen trên đầu đứng bên dưới di ảnh. Trong thời gian anh đi du học, anh cả mới kết hôn với chị dâu. Thật kỳ lạ, họ chưa từng gặp nhau trước đây, nhưng không hiểu sao, anh luôn cảm thấy bóng dáng người nọ rất quen thuộc. Đầu óc Lâm Tu Trúc vốn đã không tỉnh táo lắm lại hỗn loạn thêm, nhưng không lâu sau, anh bị tiếng thì thầm của cha mẹ bên cạnh làm cho tỉnh táo lại.
“Nó cứ như vậy mà đi, thật đáng tiếc, công việc kinh doanh phải tốn rất nhiều công sức mới khởi sắc, còn lại mấy đứa nhỏ ở nhà, cũng không biết có trụ được hay không.”
“Nhìn về mặt tích cực, có lẽ còn có thể cứu được.”
“Nhưng, nó có đồng ý không? Trước khi cưới đã rất miễn cưỡng rồi, có thực sự sẵn lòng làm điều đó cho nhà mình không?”
“Chậc… Đừng để nó biết là sắp làm gì là xong thôi mà, đã cưới về thì là người của nhà mình, chết cũng sẽ là ma của nhà mình!”
Lâm Tu Trúc sửng sốt, lập tức hiểu ra cha mẹ mình định làm gì. Gia tộc họ thờ phụng một vị tà thần từ nhiều thế hệ trước, đánh đổi tuổi thọ của người con trưởng mỗi đời để đổi lấy phồn vinh và thịnh vượng cho gia tộc. Đây chính là lý do khiến gia tộc này vẫn tồn tại qua bao năm tháng thiên tai và chiến tranh, đồng thời đây cũng là bí mật mà họ không thể chia sẻ với người ngoài. Những người chết trẻ sau khi kết hôn như người anh cả của anh đã được coi là sống thọ, nghe nói rằng ở các thế hệ trước có rất nhiều người chết yểu. Và tà thần đó cũng hứa sẽ cho con trưởng của gia tộc một cơ hội, chỉ cần có người sẵn sàng hy sinh cho người con trưởng đã chết, hiến tế bản thân cho tà thần, thì người chết có thể sống lại.
Lâm Tu Trúc còn nhớ người anh cả của cha mình, tức là bác của anh, đã qua đời khi mới ngoài ba mươi, còn bác gái của anh thì bị các thành viên khác trong gia tộc ép đi hiến tế. Khi người phụ nữ bất lực ấy bị tra tấn đến phát điên, cô đã nhảy xuống giếng khô ngoài sân trước sự chứng kiến của mọi người trong gia đình. Tuy nhiên, sự hy sinh của cô không mang lại cái “có thể” như lời hứa của tà thần. Lâm Tu Trúc lúc đó mới bốn, năm tuổi đã phải chứng kiến một lễ hiến tế khủng khiếp cùng cực, để lại bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa trong suốt cuộc đời.
Nhà sâu, sân rộng, tường cao, từ đường, đèn lồng đỏ, bên dưới vẻ ngoài thịnh vượng là một cái miệng vực thẳm khổng lồ đã nuốt chửng vô số linh hồn vô tội. Đây là một xã hội ăn thịt người, mệnh lệnh của cha mẹ, lời nói của bà mối gì đó, đạo đức phong kiến không thể cưỡng lại, những tin đồn bịa đặt như dao sắc hại người, cái nào cũng là một chiếc búa khổng lồ có thể dễ dàng nghiền nát con người. Những phụ nữ và trẻ em bị bức hại đang vùng vẫy đấu tranh giữa lời nguyền của luật lệ và huyết thống mà không thể thoát ra.
Sau đó, Lâm Tu Trúc quyết tâm phải rời khỏi đây, ra ngoài xây dựng sự nghiệp, chỉ để thoát khỏi ngôi nhà kinh khủng đến ngạt thở này. Nếu không nghe được tin anh cả qua đời thì hôm nay anh đã không trở lại căn nhà này. Giờ đây, trước sự chứng kiến của tất cả các con, cha mẹ anh đã bắt đầu lên kế hoạch cho một lượt hiến tế mới.
Lâm Tu Trúc không muốn chứng kiến thêm một bi kịch nữa xảy ra, anh nghĩ mình nên làm gì đó. Vì vậy, anh chắn ngang đường chị dâu mà mình mới gặp lần đầu tiên, nói lời chia buồn rồi âm thầm dúi vào tay người nọ một mảnh giấy.
Góa phụ mặc váy đen trông có vẻ mong manh dễ vỡ, người ta thấy hôm nay em trai của người quá cố đến nói vài lời với chị dâu, nhưng trước khi tin đồn kịp lan ra, hai người đã chia tay nhau.
*
Úc Đường nhận được mẩu giấy nhắn tin của Lâm Tu Trúc, trên đó viết rằng sẽ gặp nhau ở sân sau, đừng thu hút chú ý về phía mình. Vì thế, y để lại dấu ấn trên Tần Bất Phàm rồi ra ngoài tìm Lâm Tu Trúc, suốt dọc đường thuận buồm xuôi gió, nhưng khi đến sân sau, y lại thấy một hàng hiên dài tưởng chừng như không có điểm cuối.
Một bóng người khá quen thuộc đang đi lang thang dưới mái hiên, đầu cúi xuống, vừa đi vừa lẩm bẩm điều gì đó nghe như “đừng tới đây”. Theo sát phía sau người này là một loạt tiếng bước chân kèm theo tiếng cười khúc khích của trẻ con và tiếng chuông giòn tan. Người bị âm thanh đuổi chạy khắp hiên nhà không ai khác chính là Lâm Tất Quả đang lạc trong Ác Mộng cùng Tần Bất Phàm.
Úc Đường thử bắt chuyện với Lâm Tất Quả, thế nhưng khi Lâm Tất Quả ngước lên thấy y, hắn lập tức ré lên, ngã xuống đất, như thể đã nhìn thấy điều gì đó rất khủng khiếp. Còn may là Lâm Tất Quả chỉ kêu vài tiếng rồi lại im lặng, khi đứng dậy lần nữa, hắn lại quay về dáng vẻ gục đầu xuống, thất thần lang thang trên hiên nhà. Có phải là bị Ác Mộng quấn chặt quá rồi không?
Úc Đường muốn gặp Lâm Tu Trúc càng sớm càng tốt, cũng sợ nếu cưỡng ép đánh thức Lâm Tất Quả sẽ gây tổn thương không thể cứu vãn cho con người quá đỗi mong manh, nên cũng để lại dấu hiệu rồi rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Úc Đường đã tìm thấy Lâm Tu Trúc đang đợi mình ở một góc trong sân sau. Lâm Tu Trúc cau mày, vẻ mặt lo lắng nặng nề, thấy Úc Đường tới, sắc mặt anh cũng không cải thiện bao nhiêu, ngược lại ánh mắt càng thêm lo lắng. Lâm Tu Trúc tiến lên một bước, lại gọi: “Chị dâu.”
Úc Đường: “…”
Úc Đường không có phản ứng, bình tĩnh nhìn Lâm Tu Trúc, cho đến khi anh mở miệng như muốn nói điều gì, y mới đột nhiên ôm mặt khóc lên.
Lâm Tu Trúc bị dáng vẻ này của y làm rối loạn, quên mất điều mình muốn nói, chỉ vụng về an ủi y. Góa phụ xinh đẹp khóc rất thảm thương, Lâm Tu Trúc cũng vô cùng xúc động, vì hoàn cảnh bấp bênh của người kia, vì con đường tối tăm phía trước, như là đồng cảm, mắt anh cũng đỏ lên.
“Tôi biết những khó khăn của chị, nhưng bây giờ có một vấn đề chí mạng.” Lâm Tu Trúc vẫn muốn đưa chủ đề trở lại đúng hướng càng sớm càng tốt.
Úc Đường vẫn đang khe khẽ nức nở, y ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn người đàn ông trước mặt, khóe mắt đỏ hoe điểm thêm chút sắc hồng cho khuôn mặt tái nhợt của y.
Dáng vẻ đáng thương này khiến Lâm Tu Trúc nghẹt thở, nhưng chưa kịp tìm được giọng nói của mình, anh đã thấy góa phụ của anh cả mềm nhũn cả người, ngã về phía trước. Lâm Tu Trúc nhanh nhẹn đỡ lấy người sắp ngã, nhưng lại vô thức ôm người đó vào lòng, còn giữ lấy vòng eo thon gọn của y. Trong phút chốc, đủ mọi suy nghĩ hỗn loạn hiện lên trong đầu Lâm Tu Trúc, như thể trước đây anh đã từng ôm người này vào lòng như vậy rồi. Khi đó họ đã gần gũi hơn, tự nhiên hơn, như lẽ ra họ phải thế.
Không đúng! Bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ lung tung! Hơn nữa, đây lại là vợ của anh cả! Thi thể anh cả còn chưa lạnh hẳn, sao anh lại có ý nghĩ không đàng hoàng với con người tội nghiệp vừa mất đi người yêu và chỗ dựa chứ!
Lâm Tu Trúc vừa phỉ nhổ mình hèn hạ, vừa muốn đẩy người trong tay ra ngay, nhưng không hiểu sao tay chân không chịu nghe theo mệnh lệnh của anh. Anh cảm thấy vai người trong tay khẽ run lên, như đang cố gắng kìm nén nỗi buồn, ngăn tiếng nức nở thoát ra khỏi đôi môi. Vào lúc này trên thế giới không có ai có thể tàn nhẫn đẩy người tội nghiệp này ra xa, cho dù biết như vậy là không đúng phép tắc.
Đúng lúc cả người Lâm Tu Trúc cứng ngắc không thể cử động, hoàn toàn không biết phải làm sao, anh đột nhiên bị người trong lòng ôm chặt lấy. Lồng ngực của hai người áp sát, Lâm Tu Trúc có thể cảm nhận được người kia đang cọ vào mình như đang làm nũng.
Nhưng thật nhanh, cái ôm càng lúc càng chặt, vượt xa sức ôm của người bình thường, giống như bị thứ gì đó siết chặt lấy hơn. Nhắm mắt lại, Lâm Tu Trúc còn ngửi thấy mùi thơm của đất ở sâu trong rừng. Trong bóng tối mờ ảo của thân cây, anh nhìn thấy một con rắn đen quấn quanh thân cây đang giãn thân thể mảnh khảnh của nó ra. Cái cây nhanh chóng biến thành hình ảnh của chính anh, con rắn đen vẫn đang trèo lên, quấn vào cây, như muốn hòa làm một với cái cây. Đây vốn là một cảnh tượng vô cùng kinh hãi, Lâm Tu Trúc cảm nhận được mùi nguy hiểm của cái chết, nhưng không hiểu sao anh lại chẳng hề sợ hãi mà bắt đầu mong chờ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cái ôm chặt cứng lúc này mới thả lỏng, người trong vòng tay treo trên người anh như không còn xương, đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve má anh. Hơi thở nguy hiểm đã biến mất, nhưng bầu không khí mờ ám quá mức giữa hai người vẫn không bị phá vỡ.
“Nói đi.” Úc Đường cố ý kiễng chân lên, đôi môi lạnh lùng chạm vào vành tai nóng bỏng của người đàn ông: “Anh muốn nói gì với tôi?”
“Tôi…” Vừa nói một chữ, Lâm Tu Trúc liền nhận ra giọng điệu của mình đã thay đổi. Anh vừa tự mắng mình không ra gì, vừa không dám quá ra gì, chỉ muốn lấy lại lý trí thật nhanh, nói chuyện quan trọng với người trước mặt.
“Đừng như thế.” Lâm Tu Trúc cuối cùng cũng chật vật giành lại quyền kiểm soát cơ thể, nắm lấy vai Úc Đường, đẩy y ra một khoảng cách ít nhất cũng không quá gần mình. Anh ho khan mấy tiếng, khó khăn lắm mới làm dịu nhịp thở lại được, bèn tranh thủ thời gian giải thích mức độ nghiêm trọng của vấn đề cho góa phụ không hề biết gì này.
“Ý anh là, cha mẹ anh, tức là cha mẹ chồng tôi muốn ném tôi xuống giếng, để hồi sinh anh trai anh?” Úc Đường tổng kết lại nội dung câu chuyện mà Lâm Tu Trúc tưởng là rõ ràng nhưng thực ra thì đoạn trước và đoạn sau chẳng mấy liên quan đến nhau.
Úc Đường phần nào hiểu ra được, mỗi người mắc kẹt ở đây đều có vai diễn của riêng mình, mỗi người đều đắm chìm trong đó, tất cả đều đang góp phần vào giấc mơ lớn này, không ngừng làm phong phú thêm nội dung của cõi mộng, làm cho giấc mơ đơn giản ban đầu trở nên phức tạp. Nói cách khác, càng có nhiều người bước vào thì thì cảnh mộng càng lớn, cốt truyện và bối cảnh càng phức tạp, khiến việc tự mình thoát khỏi cõi mộng càng ngày càng khó khăn.
Úc Đường vẫn chưa tìm được tất cả mọi người, cũng muốn theo dõi cốt truyện trước để xem cơn ác mộng này thật ra là gì.
“Cái giếng này ở nhà anh có giới hạn một đổi một không?” Úc Đường hỏi.
“Không.” Lâm Tu Trúc cau mày: “Tôi nghe người lớn kể rằng gia tộc này đã nhiều đời thờ phụng một tà thần, còn tà thần ở dưới giếng.”
“Tà thần?” Úc Đường chớp mắt: “Vậy thì vừa hay.”
Lâm Tu Trúc tưởng rằng chị dâu sẽ sợ tái mặt khi nghe được tất cả sự thật, nhưng hiển nhiên là chính anh cũng không hiểu rõ bộ mặt thật của y, người này chẳng những không hề hoảng sợ mà còn có vẻ khá hứng thú.
Góa phụ vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ như hoa, nhẹ giọng nói:
“Gọi tên tà thần đó ra đây nói chuyện với tôi.”
—
Người dịch: Nhập vai sâu ghê.
Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa
Chương 34: Lời nguyền của gia tộc
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương