Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 452
"Minh Hải, ai nói với cậu thế?" Hai tay Khánh Minh nắm chắc điện thoại.
Trần Vĩnh Hải lùi ra sau dựa vào mặt tường lạnh buốt: "Cậu không cần biết, tôi chỉ hỏi cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu như cậu chỉ giúp cô ta sửa mặt, tôi không có ý kiến gì, nhưng các người ngàn vạn lần không nên dùng mặt của Nguyễn Quỳnh Anh chứ!"
Trong điện thoại là một hồi im lặng.
Rất lâu sau, Khánh Minh mới nói bằng giọng áy náy: "Xin lỗi cậu, chuyện này là lỗi của tôi, cậu đừng trách Hồng Yên, muốn trách thì cứ cứ trách tôi là được."
"Không thể nào! Trần Vĩnh Hải không bị ly động, ngược lại là giận quá hóa cười: "Hai người dùng mặt người phụ nữ của tôi còn không cho tôi trách cứ, dựa vào cái gì chứ? Thậm chí còn giấu diếm tôi, giấu đến tận chín năm!"
Nếu như anh không sai Bảo Quốc đi thăm dò, vậy có phải bọn họ định giấu anh cả đời không?
Anh vốn cho rằng gương mặt Tô Hồng Yên vốn là như vậy, thậm chí còn thấy may mắn khi cô ta có một gương mặt tương tự Quỳnh Anh, khiến anh được an ủi trong bốn năm Quỳnh Anh rời đi.
Thật không ngờ sự thật đằng sau lại đáng sợ đến vậy.
Khánh Minh hiểu rõ tính Trần Vĩnh Hải, biết lúc này Trần Vĩnh Hải đang tức giận, bối rối nói: "Vĩnh Hải, không phải bọn tôi cố ý muốn lừa cậu, mà vì chuyện này chúng tôi không biết nói thế nào với cậu, Hồng Yên dựa vào gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh mà chỉnh sửa là không đúng, nhưng về tình thì có thể hiểu, cậu..."
"Mẹ nó, cậu bớt nói nhảm đi!" Trần Vĩnh Hải tức, còn nói tục: "Tình có thể hiểu? Chi bằng việc Tô Hồng Yên có loại tâm tư kia đối với tô, tôi sao có thể tha thứ cho cô ta dùng mặt của Quỳnh Anh?"
Khánh Minh nghẹn lời, yết hầu lên xuống hai lần, muốn nói gì, cuối cùng lại không thoát được chữ nào ra khỏi miệng.
Bởi vì anh ta phát hiện lời mình định nói vốn không chiếm được lý.
"Xin lỗi Vĩnh Hải." Bây giờ Khánh Minh chỉ có thể nói một câu này.
Trần Vĩnh Hải cũng không cảm kích, nhắm chặt mặt lại, miễn cưỡng đè nén lửa giận xuống: "Cậu vẫn luôn biết Tô Hồng Yên có tình cảm với tôi?"
"Ừm." Khánh Minh đáp lại, khóe miệng nhếch ra một nụ cười khổ.
Lúc anh ta chưa có tình cảm với Hồng Yên đã phát hiện cô ấy yêu thích Trần Vĩnh Hải.
"Vậy mà cậu còn giúp cô ta?" Trần Vĩnh Hải chất vấn.
Khánh Minh lấy một tay che mặt: "Tôi hết cách rồi, tôi quá yêu cô ấy, cô ấy muốn gì đến trước mặt tôi cầu xin, tôi đều không thể nào từ chối được. Xin lỗi Vĩnh Hải, tôi từng khuyên cô ấy rồi, nhưng mà..."
"Cậu thất bại!" Trần Vĩnh Hải giúp Khánh Minh nói tiếp câu cuối.
Khánh Minh ừ một tiếng.
Anh ta thất bại.
Trước mặt Tô Hồng Yên, trước giờ anh ta đều là kẻ thất bại.
Cho nên anh ta mới luôn không chiếm được lòng cô ấy.
"Thuyết phục thất bại nên muốn phản bội, Khánh Minh cậu đúng là người có chí đấy." Gân xanh trên thái dương của Trần Vĩnh Hải nổi lên, nháy mặt lại bùng lên lửa giận.
Khánh Minh không nói gì.
Trần Vĩnh Hải nghiến chặt răng: "Rốt cuộc cậu có biết mình đang nối giáo cho giặc không?"
"Tôi biết nhưng mà tôi không đành lòng nhìn cô ấy thất vọng." Khánh Minh trả lời.
Trần Vĩnh Hải khinh bỉ trào phúng: "Cậu không đành lòng, cho nên cậu mới muốn thỏa mãn cho cô ta, dùng gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh đến lắc lư trước mặt tôi?"
"Đó là tâm nguyện của Hồng Yên, hồi nhỏ cô ấy nhìn thấy cậu một lần, từ đó về sau luôn yêu cậu, bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân bình thường, cho nên không dám xuất hiện ở những trường hợp có cậu. Sau khi tôi biết thì từng cổ vũ cô ấy, cô ấy vất vả lắm mới có dũng khí tìm cậu, kết quả..."
"Nói tiếp đi!"
"Cậu rời nhà ra ngoài ở, Hồng Yên hỏi tôi vị trí của cậu, trong lòng tràn đầy mong đợi tìm cậu, kết quả lại thấy cậu và Nguyễn Quỳnh Anh ở bên nhau, sự xinh đẹp của Nguyễn Quỳnh Anh đã đả kích cô ấy, khiến cô ấy cho là cậu vì gương mặt mới yêu Nguyễn Quỳnh Anh, cho nên cô ấy mới có ý nghĩ phẩu thuật chỉnh mặt."
"Đúng là nực cười." Trần Vĩnh Hải mỉm cười.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, đúng là bị làm cho kinh ngạc.
Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.
Nhưng anh yêu cô không phải vì gương mặt cô mà là nụ cười và tính cách của cô, giống hệt như mẹ anh còn trẻ.
"Vĩnh Hải, những gì Hồng Yên đều vì cậu, chẳng lẽ cậu không có chút cảm động nào sao?" Khánh Minh phẫn nộ trừng mắt, bất bình thay cho Tô Hồng Yên.
"Sao tôi phải cảm động? Do tôi bắt cô ta động tâm với mình? Do tôi bắt cô ta phải chỉnh mặt à? Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp Tô Hồng Yên, lúc gặp được thì cô ta vẫn luôn có gương mặt của Quỳnh Anh, cũng vì cô ta đi chỉnh mặt nên tôi phải cảm động tiếp nhận cô ta?" Trần Vĩnh Hải gầm nhẹ, trên mặt đầy vẻ u ám.
Khánh Minh đuối lý, cũng không phản bác được, chỉ có thể ậm ừ: "Nhưng Hồng Yên làm vậy chính là vì hi vọng có thể khiến cậu động lòng..."
"Dựa vào gương mặt của người khác để khiến tôi động lòng?" Trần Vĩnh Hải chỉ cảm thấy châm chọc: "Cậu cũng đã nói, cô ta yêu tôi, nhưng ngoại trừ việc dùng gương mặt của Quỳnh Anh xuất hiện ở trước mặt tôi thì cô ta có thể hiện một chút tình cảm gì với tôi không? Không hề! Cho nên cậu cảm thấy cô ta yêu tôi à?"
Khánh Minh liền sững sờ.
Đúng vậy, mặc dù Hồng Yên luôn miệng nói yêu Trần Vĩnh Hải, muốn cùng Trần Vĩnh Hải kết hôn, nhưng cho tới bây giờ cũng không chủ động bày tỏ tâm ý gì với Trần Vĩnh Hải.
Cho nên, đây thực sự là yêu sao?
Lần đầu tiên Khánh Minh nảy sinh nghi ngờ đối với tình yêu của Tô Hồng Yên.
"Khánh Minh tôi nói cho cậu biết, tóm lại chuyện này chưa xong đâu, tôi sẽ không cứ bỏ qua như vậy." Trần Vĩnh Hải híp mắt, lạnh lùng nói.
Khánh Minh cười khổ: "Vĩnh Hải, cậu muốn trả thù tôi cũng được, nhưng mà Hồn Yên, cậu bỏ qua cho cô ấy đi, cô ấy làm sai, tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi Nguyễn Quỳnh Anh, cũng sẽ sửa lại mặt."
"Cậu cảm thấy cô ta sẽ nghe lời cậu à?" Trần Vĩnh Hải cười khẩy: "Nếu như cô ta bằng lòng nghe lời cậu thì đã không chỉnh mặt vào chín năm trước."
"Tôi..." Khánh Minh như bị nghẹn không nói được ra lời.
Câu nói của Trần Vĩnh Hải khiến anh ta không thể phản bác được, còn khiến anh ta khó xử.
Nhưng Trần Vĩnh Hải nói không sai, đúng là Tô Hồng Yên không nghe lời của anh ta.
"Vậy Vĩnh Hải, cậu muốn làm gì? Tôi nghe Tô thị truyền tin tức ra ngoài, cậu đã đơn phương chấm dứt mọi hợp tác với họ, cộng thêm việc cậu cướp trận đấu thầu này của tôi, không khó đoán, cậu đang trả thù Hồng Yên đã dùng gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh."
"Không sai." Trần Vĩnh Hải chậm rãi phun ra hai chữ.
Anh chính là đang trả thù.
"Nếu cậu đã trả thù rồi thì cần gì phải níu Hồng Yên không buông?" Khánh Minh cau mày hỏi.
Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt lên tiếng: "Cậu thật sự cho rằng tôi chỉ vì chuyện này nên mới làm lớn như vậy sao? Nhưng gì bây giờ tôi làm chỉ là bước đầu thôi, năm năm trước Tô Hồng Yên hai lần nhằm vào tập đoàn Nguyễn thị, tôi không bảo vệ được Quỳnh Anh. Hiện tại mặc dù đã muộn nhưng ít ra tôi vẫn làm."
Anh nghĩ nếu là hai năm trước, anh có thể bảo vệ Quỳnh Anh thì sẽ không tới bước tuyệt vọng như vậy.
Khánh Minh há to miệng: "Vĩnh Hải, vì Nguyễn Quỳnh Anh mà cậu không cả để ý tới phần tình nghĩa này của chúng ta sao?"
"Là các người không để ý tới tình cảm trước, giờ đừng trách tôi tuyệt tình."
"Bây giờ tôi đang điều tra tất cả những việc mà Tô Hồng Yên đã làm với Quỳnh Anh, hi vọng ngoại trừ việc hai lần nhằm vào Nguyễn thị, cô ta không làm cái khác, cậu cùng đừng hòng giúp cô ta giấu diếm chuyện gì, nếu không đợi tôi điều tra ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!"
Nói xong, anh lạnh lùng cúp điện thoại, khiến Khánh Minh ở đầu dây bên kia tái nhợt cả mặt, sợ hãi giơ điện thoại, mãi mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc này, cửa phòng giám định mở.
Trần Vĩnh Hải vội vàng đứng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới.
"Có kết quả rồi sao?" Anh không kịp chờ đợi hỏi y tá.
Y tá gật đầu, lấy ra tờ giám định: "Có rồi."
"Đưa tôi!" Anh đoạt lấy, động tác có chút thô lỗ.
Anh còn chưa nhìn kỹ nội dung, đã trực tiếp lật đến trang cuối.
Trần Vĩnh Hải lùi ra sau dựa vào mặt tường lạnh buốt: "Cậu không cần biết, tôi chỉ hỏi cậu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Nếu như cậu chỉ giúp cô ta sửa mặt, tôi không có ý kiến gì, nhưng các người ngàn vạn lần không nên dùng mặt của Nguyễn Quỳnh Anh chứ!"
Trong điện thoại là một hồi im lặng.
Rất lâu sau, Khánh Minh mới nói bằng giọng áy náy: "Xin lỗi cậu, chuyện này là lỗi của tôi, cậu đừng trách Hồng Yên, muốn trách thì cứ cứ trách tôi là được."
"Không thể nào! Trần Vĩnh Hải không bị ly động, ngược lại là giận quá hóa cười: "Hai người dùng mặt người phụ nữ của tôi còn không cho tôi trách cứ, dựa vào cái gì chứ? Thậm chí còn giấu diếm tôi, giấu đến tận chín năm!"
Nếu như anh không sai Bảo Quốc đi thăm dò, vậy có phải bọn họ định giấu anh cả đời không?
Anh vốn cho rằng gương mặt Tô Hồng Yên vốn là như vậy, thậm chí còn thấy may mắn khi cô ta có một gương mặt tương tự Quỳnh Anh, khiến anh được an ủi trong bốn năm Quỳnh Anh rời đi.
Thật không ngờ sự thật đằng sau lại đáng sợ đến vậy.
Khánh Minh hiểu rõ tính Trần Vĩnh Hải, biết lúc này Trần Vĩnh Hải đang tức giận, bối rối nói: "Vĩnh Hải, không phải bọn tôi cố ý muốn lừa cậu, mà vì chuyện này chúng tôi không biết nói thế nào với cậu, Hồng Yên dựa vào gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh mà chỉnh sửa là không đúng, nhưng về tình thì có thể hiểu, cậu..."
"Mẹ nó, cậu bớt nói nhảm đi!" Trần Vĩnh Hải tức, còn nói tục: "Tình có thể hiểu? Chi bằng việc Tô Hồng Yên có loại tâm tư kia đối với tô, tôi sao có thể tha thứ cho cô ta dùng mặt của Quỳnh Anh?"
Khánh Minh nghẹn lời, yết hầu lên xuống hai lần, muốn nói gì, cuối cùng lại không thoát được chữ nào ra khỏi miệng.
Bởi vì anh ta phát hiện lời mình định nói vốn không chiếm được lý.
"Xin lỗi Vĩnh Hải." Bây giờ Khánh Minh chỉ có thể nói một câu này.
Trần Vĩnh Hải cũng không cảm kích, nhắm chặt mặt lại, miễn cưỡng đè nén lửa giận xuống: "Cậu vẫn luôn biết Tô Hồng Yên có tình cảm với tôi?"
"Ừm." Khánh Minh đáp lại, khóe miệng nhếch ra một nụ cười khổ.
Lúc anh ta chưa có tình cảm với Hồng Yên đã phát hiện cô ấy yêu thích Trần Vĩnh Hải.
"Vậy mà cậu còn giúp cô ta?" Trần Vĩnh Hải chất vấn.
Khánh Minh lấy một tay che mặt: "Tôi hết cách rồi, tôi quá yêu cô ấy, cô ấy muốn gì đến trước mặt tôi cầu xin, tôi đều không thể nào từ chối được. Xin lỗi Vĩnh Hải, tôi từng khuyên cô ấy rồi, nhưng mà..."
"Cậu thất bại!" Trần Vĩnh Hải giúp Khánh Minh nói tiếp câu cuối.
Khánh Minh ừ một tiếng.
Anh ta thất bại.
Trước mặt Tô Hồng Yên, trước giờ anh ta đều là kẻ thất bại.
Cho nên anh ta mới luôn không chiếm được lòng cô ấy.
"Thuyết phục thất bại nên muốn phản bội, Khánh Minh cậu đúng là người có chí đấy." Gân xanh trên thái dương của Trần Vĩnh Hải nổi lên, nháy mặt lại bùng lên lửa giận.
Khánh Minh không nói gì.
Trần Vĩnh Hải nghiến chặt răng: "Rốt cuộc cậu có biết mình đang nối giáo cho giặc không?"
"Tôi biết nhưng mà tôi không đành lòng nhìn cô ấy thất vọng." Khánh Minh trả lời.
Trần Vĩnh Hải khinh bỉ trào phúng: "Cậu không đành lòng, cho nên cậu mới muốn thỏa mãn cho cô ta, dùng gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh đến lắc lư trước mặt tôi?"
"Đó là tâm nguyện của Hồng Yên, hồi nhỏ cô ấy nhìn thấy cậu một lần, từ đó về sau luôn yêu cậu, bởi vì cô ấy cảm thấy bản thân bình thường, cho nên không dám xuất hiện ở những trường hợp có cậu. Sau khi tôi biết thì từng cổ vũ cô ấy, cô ấy vất vả lắm mới có dũng khí tìm cậu, kết quả..."
"Nói tiếp đi!"
"Cậu rời nhà ra ngoài ở, Hồng Yên hỏi tôi vị trí của cậu, trong lòng tràn đầy mong đợi tìm cậu, kết quả lại thấy cậu và Nguyễn Quỳnh Anh ở bên nhau, sự xinh đẹp của Nguyễn Quỳnh Anh đã đả kích cô ấy, khiến cô ấy cho là cậu vì gương mặt mới yêu Nguyễn Quỳnh Anh, cho nên cô ấy mới có ý nghĩ phẩu thuật chỉnh mặt."
"Đúng là nực cười." Trần Vĩnh Hải mỉm cười.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, đúng là bị làm cho kinh ngạc.
Cô ấy là người phụ nữ đẹp nhất mà anh từng nhìn thấy.
Nhưng anh yêu cô không phải vì gương mặt cô mà là nụ cười và tính cách của cô, giống hệt như mẹ anh còn trẻ.
"Vĩnh Hải, những gì Hồng Yên đều vì cậu, chẳng lẽ cậu không có chút cảm động nào sao?" Khánh Minh phẫn nộ trừng mắt, bất bình thay cho Tô Hồng Yên.
"Sao tôi phải cảm động? Do tôi bắt cô ta động tâm với mình? Do tôi bắt cô ta phải chỉnh mặt à? Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp Tô Hồng Yên, lúc gặp được thì cô ta vẫn luôn có gương mặt của Quỳnh Anh, cũng vì cô ta đi chỉnh mặt nên tôi phải cảm động tiếp nhận cô ta?" Trần Vĩnh Hải gầm nhẹ, trên mặt đầy vẻ u ám.
Khánh Minh đuối lý, cũng không phản bác được, chỉ có thể ậm ừ: "Nhưng Hồng Yên làm vậy chính là vì hi vọng có thể khiến cậu động lòng..."
"Dựa vào gương mặt của người khác để khiến tôi động lòng?" Trần Vĩnh Hải chỉ cảm thấy châm chọc: "Cậu cũng đã nói, cô ta yêu tôi, nhưng ngoại trừ việc dùng gương mặt của Quỳnh Anh xuất hiện ở trước mặt tôi thì cô ta có thể hiện một chút tình cảm gì với tôi không? Không hề! Cho nên cậu cảm thấy cô ta yêu tôi à?"
Khánh Minh liền sững sờ.
Đúng vậy, mặc dù Hồng Yên luôn miệng nói yêu Trần Vĩnh Hải, muốn cùng Trần Vĩnh Hải kết hôn, nhưng cho tới bây giờ cũng không chủ động bày tỏ tâm ý gì với Trần Vĩnh Hải.
Cho nên, đây thực sự là yêu sao?
Lần đầu tiên Khánh Minh nảy sinh nghi ngờ đối với tình yêu của Tô Hồng Yên.
"Khánh Minh tôi nói cho cậu biết, tóm lại chuyện này chưa xong đâu, tôi sẽ không cứ bỏ qua như vậy." Trần Vĩnh Hải híp mắt, lạnh lùng nói.
Khánh Minh cười khổ: "Vĩnh Hải, cậu muốn trả thù tôi cũng được, nhưng mà Hồn Yên, cậu bỏ qua cho cô ấy đi, cô ấy làm sai, tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi Nguyễn Quỳnh Anh, cũng sẽ sửa lại mặt."
"Cậu cảm thấy cô ta sẽ nghe lời cậu à?" Trần Vĩnh Hải cười khẩy: "Nếu như cô ta bằng lòng nghe lời cậu thì đã không chỉnh mặt vào chín năm trước."
"Tôi..." Khánh Minh như bị nghẹn không nói được ra lời.
Câu nói của Trần Vĩnh Hải khiến anh ta không thể phản bác được, còn khiến anh ta khó xử.
Nhưng Trần Vĩnh Hải nói không sai, đúng là Tô Hồng Yên không nghe lời của anh ta.
"Vậy Vĩnh Hải, cậu muốn làm gì? Tôi nghe Tô thị truyền tin tức ra ngoài, cậu đã đơn phương chấm dứt mọi hợp tác với họ, cộng thêm việc cậu cướp trận đấu thầu này của tôi, không khó đoán, cậu đang trả thù Hồng Yên đã dùng gương mặt của Nguyễn Quỳnh Anh."
"Không sai." Trần Vĩnh Hải chậm rãi phun ra hai chữ.
Anh chính là đang trả thù.
"Nếu cậu đã trả thù rồi thì cần gì phải níu Hồng Yên không buông?" Khánh Minh cau mày hỏi.
Trần Vĩnh Hải lạnh nhạt lên tiếng: "Cậu thật sự cho rằng tôi chỉ vì chuyện này nên mới làm lớn như vậy sao? Nhưng gì bây giờ tôi làm chỉ là bước đầu thôi, năm năm trước Tô Hồng Yên hai lần nhằm vào tập đoàn Nguyễn thị, tôi không bảo vệ được Quỳnh Anh. Hiện tại mặc dù đã muộn nhưng ít ra tôi vẫn làm."
Anh nghĩ nếu là hai năm trước, anh có thể bảo vệ Quỳnh Anh thì sẽ không tới bước tuyệt vọng như vậy.
Khánh Minh há to miệng: "Vĩnh Hải, vì Nguyễn Quỳnh Anh mà cậu không cả để ý tới phần tình nghĩa này của chúng ta sao?"
"Là các người không để ý tới tình cảm trước, giờ đừng trách tôi tuyệt tình."
"Bây giờ tôi đang điều tra tất cả những việc mà Tô Hồng Yên đã làm với Quỳnh Anh, hi vọng ngoại trừ việc hai lần nhằm vào Nguyễn thị, cô ta không làm cái khác, cậu cùng đừng hòng giúp cô ta giấu diếm chuyện gì, nếu không đợi tôi điều tra ra, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho các người!"
Nói xong, anh lạnh lùng cúp điện thoại, khiến Khánh Minh ở đầu dây bên kia tái nhợt cả mặt, sợ hãi giơ điện thoại, mãi mà vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Lúc này, cửa phòng giám định mở.
Trần Vĩnh Hải vội vàng đứng lên, ba chân bốn cẳng chạy tới.
"Có kết quả rồi sao?" Anh không kịp chờ đợi hỏi y tá.
Y tá gật đầu, lấy ra tờ giám định: "Có rồi."
"Đưa tôi!" Anh đoạt lấy, động tác có chút thô lỗ.
Anh còn chưa nhìn kỹ nội dung, đã trực tiếp lật đến trang cuối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương