Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 453
Trang cuối cùng là kết quả mà anh quan tâm nhất.
Anh gần như nín thở, vuốt tờ giám định trong tay, lúc này anh cực kỳ khẩn trương.
Tuy nhiên, bây giờ khi kết quả thẩm định được đưa ra, anh có chút sợ hãi khi đọc nó.
Sợ thất vọng, sợ mừng hụt một trận!
Nhìn thấy Trần Vĩnh Hải lật đến trang cuối cùng, cô y tá không khỏi tò mò hỏi: "Anh không đọc sao?"
Trần Vĩnh Hải hoàn hồn, không đáp lại lời của y tá, mím môi mỏng, cụp mắt nhìn đoạn cuối của bản giám định.
Trong đoạn đó, chỉ có một câu đơn giản: Trần Vĩnh Hải (bố) và Trần Vũ Tinh (nữ), có ADN giống nhau đến chín mươi chín phần trăm, giám định là quan hệ bố con ruột thịt!
Ngoài dự liệu, Trần Vĩnh Hải không vui sướng và kích động như trong tưởng tượng mà ngược lại có một loại cảm giác giác tất cả đều kết thúc.
Vũ Tinh thực sự là con gái của anh!
Trần Vĩnh Hải nắm chặt bản giám đinh, trên mặt nở một nụ cười đẹp đẽ, y tá nhìn thấy thì ngây ra.
"Chúc mừng anh." Y tá nói lời chúc mừng với anh.
"Cảm ơn." Trần Vĩnh Hải chưa bao giờ ôn hòa với một người xa lạ như thế.
Y tá liền đỏ mặt: "Đừng khách sáo, nên làm thôi."
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, cẩn thận cất bản giám định đi, quay người bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Ra ngoài, anh trực tiếp lên xe, vừa lái xe, vừa gọi điện cho quản gia Hoàng.
"Quản gia Hoàng."
Quản gia Hoàng biết anh đến bệnh viện giám định quan hệ người thân, bây giờ thấy anh gọi tới thì lo lắng hỏi: "Cậu Hải, kết quả sao rồi, Vũ Tinh có phải con của cậu không?"
"Đúng, là con gái của tôi."
"Tốt quá rồi, thật sự quá tốt rồi." Quản gia Hoàng cười ha hả.
Đây là tin tức tốt nhất mà ông nghe được trong mười năm này.
"Chúc mừng cậu Hải." Quản gia Hoàng vui đến nỗi hốc mắt của đổ bừng.
Trần Vĩnh Hải cười khẽ: "Nếu không phải do anh nhắc nhở, tôi sẽ không cảm thấy con bé lớn lên trông giống tôi."
Phát hiện muộn, là muộn một ngày phát hiện ra thân phận thật của Vũ Tinh.
"Đây chính là duyên phận." Quản gia Hoàng lau khóe mặt, tỉnh táo lại một chút, rồi hỏi: "Vậy cậu Hải, cậu định làm thế nào? Tìm cô Quỳnh Anh nói thẳng thắn về quyền nuôi dưỡng Vũ Tinh sao?"
"Vũ Tinh là con gái của tôi, quyền nuôi dưỡng đương nhiên tôi sẽ muốn." Trần Vĩnh Hải chuyển động tay lái nói.
Vũ Tinh là giọt máu nhà họ Trần anh, đương nhiên anh không thể để con bé lưu lạc bên ngoài.
"Nhưng mà cô Quỳnh Anh sẽ đồng ý chứ? Ngay từ đầu cô ấy đã nói Vũ Tinh không phải con gái của cậu, như vậy cũng đủ nói rõ, co ấy không muốn cậu và Vũ Tinh nhận nhau." Quản gia Hoàng cau mày, có chút lo lắng nói.
Ánh mắt anh tối lại: "Chuyện này tôi đã có quyết định, tôi muốn nhận Vũ Tinh, cũng muốn Quỳnh Anh về lại bên cạnh tôi. Tôi không bỏ đi cuộc hôn nhân của chúng tôi, bây giờ cô ấy vẫn là vợ của tôi."
"Nói thì nói thế, nhưng cô Quỳnh Anh đang ở với bác sĩ Trần mà?" Quản gia Hoàng gãi gãi mái tóc hoa râm: "Tôi nghĩ, cô Quỳnh Anh chắc sẽ không nguyện ý trở về đâu."
Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng trái tim Trần Vĩnh Hải.
Trong lòng anh đau đớn một trận, tay cầm tay lái nắm chặt đến nổi gân xanh: "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
Bây giờ Quỳnh Anh đúng là không yêu anh, nhưng như vậy thì sao?
Trước kia cô từng yêu anh, anh có lòng tin sẽ khiến cô yêu anh lần nữa.
Huống chi giữa bọn họ còn có một đứa con, vì Vũ Tinh, hẳn là cô sẽ trở lại bên cạnh anh, bọn họ mới là một nhà ba người.
"Cậu Hải, chẳng lẽ cậu lại giống như năm năm trước, dùng thủ đoạn cưỡng ép cô Quỳnh Anh về sao?" Nghe Trần Vĩnh Hải nói, quản gia Hoàng lúc này liền gấp gáp hỏi.
Sắc mặt anh đen lại, chưa đợi anh trả lời, quản gia Hoàng đã nói: "Cậu Hải, cậu đừng làm như vậy, câu quên vì sao năm đó cô Quỳnh Anh tự sát sao?"
"Tôi chưa quên." Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng: "Tôi cũng không nói sẽ lại làm như vậy."
Năm năm trước, tất cả những gì anh làm đều khiến anh hối hận.
Cho dù anh muốn để Quỳnh Anh trở lại bên cạnh mình thì cũng sẽ không lặp lại những chuyện đó.
Anh không muốn nhìn thấy cô lại tự sát trước mặt mình.
Quản gia Hoàng nhẹ nhàng thở ra, tạm thời yên lòng: "Vậy thì tốt rồi, có điều cậu Hải, cậu chuẩn bị dùng phương pháp gì để khiến cô Quỳnh Anh trở về..."
Trần Vĩnh Hải im lặng mấy giây mới khẽ nói: "Anh không cần để ý, tôi tự có cách của riêng mình."
"Vậy được rồi." Nghe anh nói thế, quản gia Hoàng chỉ đành để tùy ý anh.
Trần Vĩnh Hải dừng xe ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ: "Anh Hoàng, trang trí một căn phòng cho bé gái ở tầng ba."
Quản gia Hoàng lập tức hiểu, anh đang muốn chuẩn bị phòng cho Trần Vũ Tinh, mừng rỡ nói: "Được rồi, tôi đã biết, ngoại trừ phòng ở, quần áo và đồ chơi có cần chuẩn bị luôn không?"
"Đều chuẩn bị hết đi. Những bé giá khác có cái gì, con gái của tôi cũng phải có.
Khi nói đến chưa con gái, vẻ mặt anh đều là dịu dàng và cưng chiều.
"Được, tôi sẽ sắp xếp." Quản gia Hoàn nhận lời, lập tức nghĩ tới điều gì, chờ một lát lại hỏi: "Cậu Hải, chuyện Vũ Tinh là con gái cậu, có muốn nói với ông chủ không?"
Ý cười trong mắt anh lập tức lạnh đi: "Không cần."
"Được." Quản gia Hoàng khẽ vuốt cằm, trong lòng lại có chút không dễ chịu.
Mặc dù biết năm đó ông chủ làm sai, cũng hiểu được vì sao cậu Hải không thể tha thứ cho ông chủ.
Nhưng bây giờ ông chủ đã không còn như lúc trẻ, ông cũng có chút không nhẫn tâm, muốn giúp ông chủ và cậu chủ nối lại tình bố con.
Chỉ là ông không biết phải làm thế nào với cậu chủ.
"Phòng nhanh chóng sắp xếp, còn nhà trẻ cũng phiền quản gia Hoàng đi thông báo, sớm làm thủ tục nhập học cho Vũ Tinh." Trần Vĩnh Hải nhìn thấy đèn xenh thì lại khởi động xe lần nữa.
Quản gia Hoàng vui vẻ đồng ý: "Được rồi."
"Ừm, có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi." Trần Vĩnh Hải ấn nút trên tai nghe, cúp điện thoại.
Sau đó, anh bỏ tai nghe xuống, quăng lên ghế kế cạnh ghế tài xế, giẫm chân ga, tăng tốc, chạy về phía Nguyễn thị.
Đến Nguyễn thị, anh đi thẳng lên tầng cao nhất.
Thư ký Diêm ôm tài liệu đi từ phòng chủ tịch ra, nhìn thấy anh thì có hơi kinh ngạc: "Tổng giám đốc Trần, sao anh lại ở đây?"
"Quỳnh Anh có bên trong không?" Trần Vĩnh Hải liếc cánh cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Thư ký Diêm gật đầu: "Có."
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, vượt qua người anh ta đi vào văn phòng.
Thư ký Diêm quay đầu nhìn bóng lưng của anh, miệng ngập ngừng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại vào trong. Anh ấy thở dài, trở về phòng làm việc của mình.
Anh là một nhân vật nhỏ, sao có thể ngăn được vị thần thánh này.
Hi vọng chủ tịch đừng trách anh.
Trần Vĩnh Hải gõ cửa rồi trực tiếp đẩy vào.
Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng thư ký Diêm quay lại, không ngẩng đầu mà cứ vậy hỏi: "Thư ký Diêm, có phải tài liệu vừa rồi có vấn đề gì không?"
Trần Vĩnh Hải thấy cô nhận nhầm mình thành người khác, thep bản năng nhíu mày, không mở lời mà dừng lại trước bàn làm việc của cô, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
Mùi nước hoa nam thoang thoảng bay tới, truyền vào lỗ mũi Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô không khỏi nhíu mày, trong lòng đoán ra được người tới không phải thư ký Diêm.
Thư ký Diêm không bao giờ dùng nước hoa, cũng sẽ không nghe thấy cô hỏi mà không trả lời.
Nghĩ vậy, cô buông chuột máy tính ra, ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người tới là ai thì trong lòng có hơi kinh ngạc, sau đó mím môi, có ý không chào đón mà hỏi: "Tại sao lại là anh?"
Anh gần như nín thở, vuốt tờ giám định trong tay, lúc này anh cực kỳ khẩn trương.
Tuy nhiên, bây giờ khi kết quả thẩm định được đưa ra, anh có chút sợ hãi khi đọc nó.
Sợ thất vọng, sợ mừng hụt một trận!
Nhìn thấy Trần Vĩnh Hải lật đến trang cuối cùng, cô y tá không khỏi tò mò hỏi: "Anh không đọc sao?"
Trần Vĩnh Hải hoàn hồn, không đáp lại lời của y tá, mím môi mỏng, cụp mắt nhìn đoạn cuối của bản giám định.
Trong đoạn đó, chỉ có một câu đơn giản: Trần Vĩnh Hải (bố) và Trần Vũ Tinh (nữ), có ADN giống nhau đến chín mươi chín phần trăm, giám định là quan hệ bố con ruột thịt!
Ngoài dự liệu, Trần Vĩnh Hải không vui sướng và kích động như trong tưởng tượng mà ngược lại có một loại cảm giác giác tất cả đều kết thúc.
Vũ Tinh thực sự là con gái của anh!
Trần Vĩnh Hải nắm chặt bản giám đinh, trên mặt nở một nụ cười đẹp đẽ, y tá nhìn thấy thì ngây ra.
"Chúc mừng anh." Y tá nói lời chúc mừng với anh.
"Cảm ơn." Trần Vĩnh Hải chưa bao giờ ôn hòa với một người xa lạ như thế.
Y tá liền đỏ mặt: "Đừng khách sáo, nên làm thôi."
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, cẩn thận cất bản giám định đi, quay người bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Ra ngoài, anh trực tiếp lên xe, vừa lái xe, vừa gọi điện cho quản gia Hoàng.
"Quản gia Hoàng."
Quản gia Hoàng biết anh đến bệnh viện giám định quan hệ người thân, bây giờ thấy anh gọi tới thì lo lắng hỏi: "Cậu Hải, kết quả sao rồi, Vũ Tinh có phải con của cậu không?"
"Đúng, là con gái của tôi."
"Tốt quá rồi, thật sự quá tốt rồi." Quản gia Hoàng cười ha hả.
Đây là tin tức tốt nhất mà ông nghe được trong mười năm này.
"Chúc mừng cậu Hải." Quản gia Hoàng vui đến nỗi hốc mắt của đổ bừng.
Trần Vĩnh Hải cười khẽ: "Nếu không phải do anh nhắc nhở, tôi sẽ không cảm thấy con bé lớn lên trông giống tôi."
Phát hiện muộn, là muộn một ngày phát hiện ra thân phận thật của Vũ Tinh.
"Đây chính là duyên phận." Quản gia Hoàng lau khóe mặt, tỉnh táo lại một chút, rồi hỏi: "Vậy cậu Hải, cậu định làm thế nào? Tìm cô Quỳnh Anh nói thẳng thắn về quyền nuôi dưỡng Vũ Tinh sao?"
"Vũ Tinh là con gái của tôi, quyền nuôi dưỡng đương nhiên tôi sẽ muốn." Trần Vĩnh Hải chuyển động tay lái nói.
Vũ Tinh là giọt máu nhà họ Trần anh, đương nhiên anh không thể để con bé lưu lạc bên ngoài.
"Nhưng mà cô Quỳnh Anh sẽ đồng ý chứ? Ngay từ đầu cô ấy đã nói Vũ Tinh không phải con gái của cậu, như vậy cũng đủ nói rõ, co ấy không muốn cậu và Vũ Tinh nhận nhau." Quản gia Hoàng cau mày, có chút lo lắng nói.
Ánh mắt anh tối lại: "Chuyện này tôi đã có quyết định, tôi muốn nhận Vũ Tinh, cũng muốn Quỳnh Anh về lại bên cạnh tôi. Tôi không bỏ đi cuộc hôn nhân của chúng tôi, bây giờ cô ấy vẫn là vợ của tôi."
"Nói thì nói thế, nhưng cô Quỳnh Anh đang ở với bác sĩ Trần mà?" Quản gia Hoàng gãi gãi mái tóc hoa râm: "Tôi nghĩ, cô Quỳnh Anh chắc sẽ không nguyện ý trở về đâu."
Lời này không thể nghi ngờ đâm trúng trái tim Trần Vĩnh Hải.
Trong lòng anh đau đớn một trận, tay cầm tay lái nắm chặt đến nổi gân xanh: "Tôi sẽ không bỏ cuộc."
Bây giờ Quỳnh Anh đúng là không yêu anh, nhưng như vậy thì sao?
Trước kia cô từng yêu anh, anh có lòng tin sẽ khiến cô yêu anh lần nữa.
Huống chi giữa bọn họ còn có một đứa con, vì Vũ Tinh, hẳn là cô sẽ trở lại bên cạnh anh, bọn họ mới là một nhà ba người.
"Cậu Hải, chẳng lẽ cậu lại giống như năm năm trước, dùng thủ đoạn cưỡng ép cô Quỳnh Anh về sao?" Nghe Trần Vĩnh Hải nói, quản gia Hoàng lúc này liền gấp gáp hỏi.
Sắc mặt anh đen lại, chưa đợi anh trả lời, quản gia Hoàng đã nói: "Cậu Hải, cậu đừng làm như vậy, câu quên vì sao năm đó cô Quỳnh Anh tự sát sao?"
"Tôi chưa quên." Trần Vĩnh Hải mím môi mỏng: "Tôi cũng không nói sẽ lại làm như vậy."
Năm năm trước, tất cả những gì anh làm đều khiến anh hối hận.
Cho dù anh muốn để Quỳnh Anh trở lại bên cạnh mình thì cũng sẽ không lặp lại những chuyện đó.
Anh không muốn nhìn thấy cô lại tự sát trước mặt mình.
Quản gia Hoàng nhẹ nhàng thở ra, tạm thời yên lòng: "Vậy thì tốt rồi, có điều cậu Hải, cậu chuẩn bị dùng phương pháp gì để khiến cô Quỳnh Anh trở về..."
Trần Vĩnh Hải im lặng mấy giây mới khẽ nói: "Anh không cần để ý, tôi tự có cách của riêng mình."
"Vậy được rồi." Nghe anh nói thế, quản gia Hoàng chỉ đành để tùy ý anh.
Trần Vĩnh Hải dừng xe ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ: "Anh Hoàng, trang trí một căn phòng cho bé gái ở tầng ba."
Quản gia Hoàng lập tức hiểu, anh đang muốn chuẩn bị phòng cho Trần Vũ Tinh, mừng rỡ nói: "Được rồi, tôi đã biết, ngoại trừ phòng ở, quần áo và đồ chơi có cần chuẩn bị luôn không?"
"Đều chuẩn bị hết đi. Những bé giá khác có cái gì, con gái của tôi cũng phải có.
Khi nói đến chưa con gái, vẻ mặt anh đều là dịu dàng và cưng chiều.
"Được, tôi sẽ sắp xếp." Quản gia Hoàn nhận lời, lập tức nghĩ tới điều gì, chờ một lát lại hỏi: "Cậu Hải, chuyện Vũ Tinh là con gái cậu, có muốn nói với ông chủ không?"
Ý cười trong mắt anh lập tức lạnh đi: "Không cần."
"Được." Quản gia Hoàng khẽ vuốt cằm, trong lòng lại có chút không dễ chịu.
Mặc dù biết năm đó ông chủ làm sai, cũng hiểu được vì sao cậu Hải không thể tha thứ cho ông chủ.
Nhưng bây giờ ông chủ đã không còn như lúc trẻ, ông cũng có chút không nhẫn tâm, muốn giúp ông chủ và cậu chủ nối lại tình bố con.
Chỉ là ông không biết phải làm thế nào với cậu chủ.
"Phòng nhanh chóng sắp xếp, còn nhà trẻ cũng phiền quản gia Hoàng đi thông báo, sớm làm thủ tục nhập học cho Vũ Tinh." Trần Vĩnh Hải nhìn thấy đèn xenh thì lại khởi động xe lần nữa.
Quản gia Hoàng vui vẻ đồng ý: "Được rồi."
"Ừm, có vấn đề gì thì gọi điện cho tôi." Trần Vĩnh Hải ấn nút trên tai nghe, cúp điện thoại.
Sau đó, anh bỏ tai nghe xuống, quăng lên ghế kế cạnh ghế tài xế, giẫm chân ga, tăng tốc, chạy về phía Nguyễn thị.
Đến Nguyễn thị, anh đi thẳng lên tầng cao nhất.
Thư ký Diêm ôm tài liệu đi từ phòng chủ tịch ra, nhìn thấy anh thì có hơi kinh ngạc: "Tổng giám đốc Trần, sao anh lại ở đây?"
"Quỳnh Anh có bên trong không?" Trần Vĩnh Hải liếc cánh cửa, nhẹ nhàng hỏi.
Thư ký Diêm gật đầu: "Có."
Trần Vĩnh Hải ừ một tiếng, vượt qua người anh ta đi vào văn phòng.
Thư ký Diêm quay đầu nhìn bóng lưng của anh, miệng ngập ngừng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại vào trong. Anh ấy thở dài, trở về phòng làm việc của mình.
Anh là một nhân vật nhỏ, sao có thể ngăn được vị thần thánh này.
Hi vọng chủ tịch đừng trách anh.
Trần Vĩnh Hải gõ cửa rồi trực tiếp đẩy vào.
Nguyễn Quỳnh Anh đang ngồi trước máy tính xem tài liệu, nghe thấy tiếng bước chân, tưởng rằng thư ký Diêm quay lại, không ngẩng đầu mà cứ vậy hỏi: "Thư ký Diêm, có phải tài liệu vừa rồi có vấn đề gì không?"
Trần Vĩnh Hải thấy cô nhận nhầm mình thành người khác, thep bản năng nhíu mày, không mở lời mà dừng lại trước bàn làm việc của cô, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
Mùi nước hoa nam thoang thoảng bay tới, truyền vào lỗ mũi Nguyễn Quỳnh Anh.
Cô không khỏi nhíu mày, trong lòng đoán ra được người tới không phải thư ký Diêm.
Thư ký Diêm không bao giờ dùng nước hoa, cũng sẽ không nghe thấy cô hỏi mà không trả lời.
Nghĩ vậy, cô buông chuột máy tính ra, ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người tới là ai thì trong lòng có hơi kinh ngạc, sau đó mím môi, có ý không chào đón mà hỏi: "Tại sao lại là anh?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương