Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 459
Trần Cận Phong không trả lời, chỉ yên lặng đeo kính.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không phải là rất muốn biết, khẽ thở dài, rót cho anh chén nước: "Uống đi cho tỉnh rượu."
"Cảm ơn." Trần Cận Phong nhận lấy cái chén.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở đối diện anh: "Anh uống nhiều thế, tự mình lái xe về à?"
"Không, có người đưa." Trần Cận Phong uống nước, khàn giọng trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ xoa cằm, ồ một tiếng, không còn gì để nói.
Trần Cận Phong đặt cốc nước xuống: "Vũ Tinh đâu?"
"Ngủ rồi." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào căn phòng.
Trần Cận Phong xoa bụng, lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
Nguyễn Quỳnh Anh vội hỏi: "Sao thế?"
"Bụng không thoải mái, giống như là bị lửa đốt vậy." Trần Cận Phong gượng cười.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, trong mắt ra vẻ không vui: "Có phải anh lại để bụng rỗng uống rượu rồi không?"
Trần Cận Phong xoa chóp mũi, không có lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dáng vẻ chột dạ của cô thì cực kỳ bất đắc dĩ: "Anh chờ đây, em đi gọi điện thoại, bảo người ta mang đồ ăn lên cho anh, anh muốn ăn gì?"
"Mì, em có thể nấu cho anh một bát không?" Trần Cận Phong nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh mịch.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìu mày, muốn nói là không có mỳ.
Trần Cận Phong lại rũ mắt xuống: "Hôm nay là sinh nhật anh, quả nhiên em đã quên rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh làm cho kinh ngạc, chờ lúc phản ứng kịp lại, trong lòng tràn đầy áy náy.
Cô ảo não vỗ trán một cái, có chút luống cuống nói: "Em... xin lỗi anh, hôm nay xảy ra một chút chuyện cho nên em quên mất..."
Khó trách cô cứ cảm thấy hôm nay có việc gì đó chưa làm xong nhưng lại không nhớ nổi.
Thì ra hôm nay là sinh nhật anh.
Sao cô lại cứ quên đi nhỉ!
Trần Cận Phong cười một tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu, để cho người ta không thấy rõ được gương mặt của anh: "Chúng ta ở nước ngoài mấy năm, chẳng năm nào em quên, nhưng chỉ duy nhất sau khi về nước, em mới quên, là vì có người ảnh hưởng tới em, nên em theo bản năng bỏ quên anh sao?"
Nghe vậy, lòng cô thấy nao nao, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người lướt qua, nhanh đến mức cô không kịp nắm giữ.
Mặc dù cô không rõ bóng dáng đó là ai nhưng vẫn khiến trong lòng cô nháy mắt rối loạn.
Cô quay đầu, ánh mắt ngập ngừng, không dám nhìn Trần Cận Phong: "Anh nói gì đó, bây giờ ở Hà Nội làm gì có người nào ảnh hưởng đến em."
"Thật sự không có sao?" Trần Cận Phong ngẩng đầu, mắt sáng như sao nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi: "Đương nhiên không có."
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Trần Cận Phong càng giống như có ý che giấu.
Trần Cận Phong bắt chéo chân: "Vậy vừa rồi lúc anh hỏi có người nào ảnh hưởng đến em không thì em nghĩ tới ai?"
"Em chẳng nghĩ tới ai cả." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Em lừa anh." Trần Cận Phong đẩy kính: "Quỳnh Anh, em đừng quên, anh là bác sĩ tâm lý, em không thể gạt anh, dáng vẻ vừa rồi chứng minh cho anh thấy, lúc đó chắc chắn em có nghĩ tới một người, mà ở Hà Nội, người có ràng buộc sâu sắc nhất với em chỉ có một, là Trần Vĩnh Hải.
Con ngươi của cô có chút mở lớn, trong đầu lại lóe lên bóng người vừa nãy, lần xuất hiện này trở nên rõ ràng hơn, để cho cô thấy rõ tướng mạo.
Trần Vĩnh Hải!
Lúc này cô hoảng rồi, con mắt bắt đầu chuyển động.
Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến Trần Vĩnh Hải, lý trí nói cho cô biết, cô không nên nghĩ tới anh.
Chỉ là cô không cách nào ném anh ra khỏi đầu.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay không nói lời nào, Trần Cận Phong đứng lên: "Anh nói đúng rồi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh ngập ngừng, muốn phản bác, nhưng lại không sao nói ra được.
Trần Cận Phong nhẹ nhàng a một tiếng: "Quả nhiên, anh ta rất đặc biệt đối với em, thật ra anh vẫn luôn không rõ ràng, vì sao anh ta có thể ảnh hưởng tới em đến vậy, cho dù em có yêu anh ta cũng được, không yêu cũng được, nhưng em luôn dịu dàng đối với anh, chỉ có khi đối mặt với Trần Vĩnh Hải, em mới lộ ra vẻ mặt khác."
"Không phải như vậy." Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu sang một bên: "Có lẽ vì em quá hận anh ta, cho nên em mới có thể đột nhiên nghĩ đến anh ta thôi."
"Thật sao?" Mắt kính của Trần Cận Phong phản xạ ra ánh sáng.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu liên tục: "Vâng."
"Chưa chắc đi." Trần Cận Phong lạnh lùng nhếch môi: "Quỳnh Anh, mấy ngày trước anh tận mắt thấy, sau khi em dỗ Vũ Tinh ngủ, một mình ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Trần Vĩnh Hải thật lâu, anh gọi vài tiếng, em mới hoàn hồn, đừng nói với anh, em thật sự động lòng với anh ta lần nữa rồi."
"Không thể nào!" Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt, lớn tiếng nói.
Sao cô còn có thể động lòng với Trần Vĩnh Hải.
Cô hận anh ta còn không hết.
"Không có gì là không thể." Trần Cận Phong giữ lấy cánh tay đang run rẩy của cô, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc: "Nếu như trong lòng em không có quỷ, thì vì sao em lại phản ứng mạnh đến vậy?"
"Em..." Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt, không nói tiếp được.
Trần Cận Phong ngồi trở lại chỗ ngồi: "Thật ra năm năm trước, khi anh giúp em buông xuống tình cảm với Trần Vĩnh Hải cũng đã dự đoán được hôm nay, Quỳnh Anh, em vẫn luôn yêu Trần Vĩnh Hải, vẫn chưa chân chính buông bỏ được anh ta."
"Cái gì?" Cô ngây ngẩn cả người.
Cô chưa buông được Trần Vĩnh Hải?
Vẫn yêu anh?
Nói đùa gì vậy?
"Đúng vậy, em vẫn yêu anh ta, sở dĩ bây giờ em cảm thấy mình không yêu là do anh ra hiệu ngầm về tinh thần cho em. Chân chính yêu một người chỉ có tự mình buông tay chứ không phải dựa vào ngoại lực."
Trần Cận Phong hững hờ cầm cốc nước, vừa uống, vừa nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh đang tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật ra năm năm trước, em vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được tình cảm với Trần Vĩnh Hải, không thì vì saao không cho anh giúp em xóa đi ký ức về Trần Vĩnh Hải chứ?"
"Đó là vì em muốn báo thù." Nguyễn Quỳnh Anh mím môi nói.
Không có ký ức, sao cô có thể tìm Trần Vĩnh Hải báo thù chứ?
"Có lẽ vậy, báo thù chỉ là công cụ, về phương diện khác, em không muốn buông bỏ anh ta, bởi vì em vẫn luôn yêu anh ta, cho nên khi anh ta xuất hiện trước mặt em, tim em mới loạn, chẳng lẽ em không phát hiện chỉ cần anh ta có hành vi thân mật với em, tim em sẽ đập nhanh sao?" Ánh mắt của Trần Cận Phong rơi vào vùng ngực của Nguyễn Quỳnh Anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Cô theo bản năng kéo cổ áo: "Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần hơi thân mật một chút là nhịp tim đều sẽ tăng tốc."
"Nhưng mà anh cũng hôn em rồi, nhưng trước giờ em đều không đỏ mặt, tim đập nhanh với anh." Trần Cận Phong đặt lại cốc nước lên bàn.
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, rũ mắt xuống.
Trần Cận Phong cười ha ha hai tiếng, giọng nói mang theo một tia mê hoặc: "Quỳnh Anh, em muốn nối lại tình cảm với Trần Vĩnh Hải sao? Nếu em muốn, anh có thể trừ bỏ đi ám hiệu tinh thần mà anh để lại cho em."
"Cận Phong, anh say rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày.
Trần Cận Phong cười mỉa mai: "Anh rất tỉnh."
"Anh thật sự tỉnh táo sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh: "Cho tới bây giờ, anh vẫn luôn ủng hộ em không yêu Trần Vĩnh Hải, sao bây giờ lại..."
"Bây giờ anh mệt rồi có được không?" Trần Cận Phong nghiêm nghị ngắt lời cô, ánh mắt nhìn cô hết sức phức tạp, có châm chọc, có giận dữ, còn có cả sự thất vọng nồng đậm: "Bởi vì anh yêu em, cho nên mới muốn em buông xuống Trần Vĩnh Hải, bởi vì yêu em nên anh mới yên lặng ở bên em, gần chín năm rồi, nhưng mà còn em thì sao?"
Nói đến đây, Trần Cận Phong lấy một tay che mặt: "Trong mắt của em, trong lòng của em đều chỉ có mình Trần Vĩnh Hải, dù cho anh ta tổn thương em bao nhiêu, em vẫn thích như vậy, nhưng còn anh thì sao? Anh theo em ra nước ngoài, em vẫn không động lòng với anh, như vậy có công bằng với anh không?"
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không phải là rất muốn biết, khẽ thở dài, rót cho anh chén nước: "Uống đi cho tỉnh rượu."
"Cảm ơn." Trần Cận Phong nhận lấy cái chén.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi ở đối diện anh: "Anh uống nhiều thế, tự mình lái xe về à?"
"Không, có người đưa." Trần Cận Phong uống nước, khàn giọng trả lời.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ xoa cằm, ồ một tiếng, không còn gì để nói.
Trần Cận Phong đặt cốc nước xuống: "Vũ Tinh đâu?"
"Ngủ rồi." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào căn phòng.
Trần Cận Phong xoa bụng, lông mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
Nguyễn Quỳnh Anh vội hỏi: "Sao thế?"
"Bụng không thoải mái, giống như là bị lửa đốt vậy." Trần Cận Phong gượng cười.
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, trong mắt ra vẻ không vui: "Có phải anh lại để bụng rỗng uống rượu rồi không?"
Trần Cận Phong xoa chóp mũi, không có lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dáng vẻ chột dạ của cô thì cực kỳ bất đắc dĩ: "Anh chờ đây, em đi gọi điện thoại, bảo người ta mang đồ ăn lên cho anh, anh muốn ăn gì?"
"Mì, em có thể nấu cho anh một bát không?" Trần Cận Phong nhìn cô bằng ánh mắt tĩnh mịch.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìu mày, muốn nói là không có mỳ.
Trần Cận Phong lại rũ mắt xuống: "Hôm nay là sinh nhật anh, quả nhiên em đã quên rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh bị anh làm cho kinh ngạc, chờ lúc phản ứng kịp lại, trong lòng tràn đầy áy náy.
Cô ảo não vỗ trán một cái, có chút luống cuống nói: "Em... xin lỗi anh, hôm nay xảy ra một chút chuyện cho nên em quên mất..."
Khó trách cô cứ cảm thấy hôm nay có việc gì đó chưa làm xong nhưng lại không nhớ nổi.
Thì ra hôm nay là sinh nhật anh.
Sao cô lại cứ quên đi nhỉ!
Trần Cận Phong cười một tiếng, nhẹ nhàng cúi đầu, để cho người ta không thấy rõ được gương mặt của anh: "Chúng ta ở nước ngoài mấy năm, chẳng năm nào em quên, nhưng chỉ duy nhất sau khi về nước, em mới quên, là vì có người ảnh hưởng tới em, nên em theo bản năng bỏ quên anh sao?"
Nghe vậy, lòng cô thấy nao nao, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng người lướt qua, nhanh đến mức cô không kịp nắm giữ.
Mặc dù cô không rõ bóng dáng đó là ai nhưng vẫn khiến trong lòng cô nháy mắt rối loạn.
Cô quay đầu, ánh mắt ngập ngừng, không dám nhìn Trần Cận Phong: "Anh nói gì đó, bây giờ ở Hà Nội làm gì có người nào ảnh hưởng đến em."
"Thật sự không có sao?" Trần Cận Phong ngẩng đầu, mắt sáng như sao nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cắn môi: "Đương nhiên không có."
Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Trần Cận Phong càng giống như có ý che giấu.
Trần Cận Phong bắt chéo chân: "Vậy vừa rồi lúc anh hỏi có người nào ảnh hưởng đến em không thì em nghĩ tới ai?"
"Em chẳng nghĩ tới ai cả." Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói.
"Em lừa anh." Trần Cận Phong đẩy kính: "Quỳnh Anh, em đừng quên, anh là bác sĩ tâm lý, em không thể gạt anh, dáng vẻ vừa rồi chứng minh cho anh thấy, lúc đó chắc chắn em có nghĩ tới một người, mà ở Hà Nội, người có ràng buộc sâu sắc nhất với em chỉ có một, là Trần Vĩnh Hải.
Con ngươi của cô có chút mở lớn, trong đầu lại lóe lên bóng người vừa nãy, lần xuất hiện này trở nên rõ ràng hơn, để cho cô thấy rõ tướng mạo.
Trần Vĩnh Hải!
Lúc này cô hoảng rồi, con mắt bắt đầu chuyển động.
Cô không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến Trần Vĩnh Hải, lý trí nói cho cô biết, cô không nên nghĩ tới anh.
Chỉ là cô không cách nào ném anh ra khỏi đầu.
Thấy Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt tay không nói lời nào, Trần Cận Phong đứng lên: "Anh nói đúng rồi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh ngập ngừng, muốn phản bác, nhưng lại không sao nói ra được.
Trần Cận Phong nhẹ nhàng a một tiếng: "Quả nhiên, anh ta rất đặc biệt đối với em, thật ra anh vẫn luôn không rõ ràng, vì sao anh ta có thể ảnh hưởng tới em đến vậy, cho dù em có yêu anh ta cũng được, không yêu cũng được, nhưng em luôn dịu dàng đối với anh, chỉ có khi đối mặt với Trần Vĩnh Hải, em mới lộ ra vẻ mặt khác."
"Không phải như vậy." Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu sang một bên: "Có lẽ vì em quá hận anh ta, cho nên em mới có thể đột nhiên nghĩ đến anh ta thôi."
"Thật sao?" Mắt kính của Trần Cận Phong phản xạ ra ánh sáng.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu liên tục: "Vâng."
"Chưa chắc đi." Trần Cận Phong lạnh lùng nhếch môi: "Quỳnh Anh, mấy ngày trước anh tận mắt thấy, sau khi em dỗ Vũ Tinh ngủ, một mình ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Trần Vĩnh Hải thật lâu, anh gọi vài tiếng, em mới hoàn hồn, đừng nói với anh, em thật sự động lòng với anh ta lần nữa rồi."
"Không thể nào!" Nguyễn Quỳnh Anh mở to mắt, lớn tiếng nói.
Sao cô còn có thể động lòng với Trần Vĩnh Hải.
Cô hận anh ta còn không hết.
"Không có gì là không thể." Trần Cận Phong giữ lấy cánh tay đang run rẩy của cô, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc: "Nếu như trong lòng em không có quỷ, thì vì sao em lại phản ứng mạnh đến vậy?"
"Em..." Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt, không nói tiếp được.
Trần Cận Phong ngồi trở lại chỗ ngồi: "Thật ra năm năm trước, khi anh giúp em buông xuống tình cảm với Trần Vĩnh Hải cũng đã dự đoán được hôm nay, Quỳnh Anh, em vẫn luôn yêu Trần Vĩnh Hải, vẫn chưa chân chính buông bỏ được anh ta."
"Cái gì?" Cô ngây ngẩn cả người.
Cô chưa buông được Trần Vĩnh Hải?
Vẫn yêu anh?
Nói đùa gì vậy?
"Đúng vậy, em vẫn yêu anh ta, sở dĩ bây giờ em cảm thấy mình không yêu là do anh ra hiệu ngầm về tinh thần cho em. Chân chính yêu một người chỉ có tự mình buông tay chứ không phải dựa vào ngoại lực."
Trần Cận Phong hững hờ cầm cốc nước, vừa uống, vừa nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh đang tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thật ra năm năm trước, em vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ được tình cảm với Trần Vĩnh Hải, không thì vì saao không cho anh giúp em xóa đi ký ức về Trần Vĩnh Hải chứ?"
"Đó là vì em muốn báo thù." Nguyễn Quỳnh Anh mím môi nói.
Không có ký ức, sao cô có thể tìm Trần Vĩnh Hải báo thù chứ?
"Có lẽ vậy, báo thù chỉ là công cụ, về phương diện khác, em không muốn buông bỏ anh ta, bởi vì em vẫn luôn yêu anh ta, cho nên khi anh ta xuất hiện trước mặt em, tim em mới loạn, chẳng lẽ em không phát hiện chỉ cần anh ta có hành vi thân mật với em, tim em sẽ đập nhanh sao?" Ánh mắt của Trần Cận Phong rơi vào vùng ngực của Nguyễn Quỳnh Anh.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Cô theo bản năng kéo cổ áo: "Cho dù là nam hay nữ, chỉ cần hơi thân mật một chút là nhịp tim đều sẽ tăng tốc."
"Nhưng mà anh cũng hôn em rồi, nhưng trước giờ em đều không đỏ mặt, tim đập nhanh với anh." Trần Cận Phong đặt lại cốc nước lên bàn.
Nguyễn Quỳnh Anh giật mình, rũ mắt xuống.
Trần Cận Phong cười ha ha hai tiếng, giọng nói mang theo một tia mê hoặc: "Quỳnh Anh, em muốn nối lại tình cảm với Trần Vĩnh Hải sao? Nếu em muốn, anh có thể trừ bỏ đi ám hiệu tinh thần mà anh để lại cho em."
"Cận Phong, anh say rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày.
Trần Cận Phong cười mỉa mai: "Anh rất tỉnh."
"Anh thật sự tỉnh táo sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh: "Cho tới bây giờ, anh vẫn luôn ủng hộ em không yêu Trần Vĩnh Hải, sao bây giờ lại..."
"Bây giờ anh mệt rồi có được không?" Trần Cận Phong nghiêm nghị ngắt lời cô, ánh mắt nhìn cô hết sức phức tạp, có châm chọc, có giận dữ, còn có cả sự thất vọng nồng đậm: "Bởi vì anh yêu em, cho nên mới muốn em buông xuống Trần Vĩnh Hải, bởi vì yêu em nên anh mới yên lặng ở bên em, gần chín năm rồi, nhưng mà còn em thì sao?"
Nói đến đây, Trần Cận Phong lấy một tay che mặt: "Trong mắt của em, trong lòng của em đều chỉ có mình Trần Vĩnh Hải, dù cho anh ta tổn thương em bao nhiêu, em vẫn thích như vậy, nhưng còn anh thì sao? Anh theo em ra nước ngoài, em vẫn không động lòng với anh, như vậy có công bằng với anh không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương