Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 465
Khóe môi Trần Vĩnh Hải hơi trầm xuống, sau đó đuổi theo.
Mười phút chỉ là chớp nhoáng, trôi qua thật nhanh.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng ở cửa lớp, con mắt không ngừng nhìn một những cái đầu nhỏ bên trong, sợ bỏ qua con gái.
Trần Vĩnh Hải mặc dù không khoa trương như cô nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía đám trẻ, cho thấy anh cũng không muốn bỏ qua con gái.
"Bố mẹ." Vũ Tinh cuối cùng bị cô giáo kéo ra.
Cô bé vừa ra khỏi phòng học đã thấy Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải, lúc này hất tay cô giáo ra, cười tủm tỉm chạy về phía hai người.
"Chậm một chút." Nguyễn Quỳnh Anh sợ cô ngã, vội vàng ôm lấy.
Bé con nhào vào lòng Nguyễn Quỳnh Anh: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."
"Mẹ cũng nhớ con." Nguyễn Quỳnh Anh hôn lên mặt cô bé một cái.
Bé con cười khanh khách hai tiếng, rời khỏi vòng tay của cô, chạy về phía Trần Vĩnh Hải, ôm lấy bắp chân anh: "Bố ơi, con cũng rất nhớ bố, bố có nhớ con không?"
Trần Vĩnh Hải không ngờ con gái sẽ chủ động thân mật với mình, nhất thời không khỏi có chút vui sướng kinh ngạc.
Anh xoay người bế bé con lên: "Bố cũng nhớ con lắm, hôm nay học ở trường thế nào? Vui không?"
"Vui ạ, con chơi rất nhiều trò luôn." Bé con vui vẻ khoa tay múa chân.
"Vậy nói cho bố nghe xem, chơi những trò gì?" Trần Vĩnh Hải hôn lên gương mặt nhỏ của cô bé một cái.
Trần Vũ Tinh chép miệng, đếm ngón tay: "Có chơi bóng, đu dây, còn có rất nhiều trò mà cô giáo dạy..."
"Thật sao?" Trần Vĩnh Hải mỉm cười hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dáng vẻ thân mật của hai bố con thì nhịn không được thấy chán ghét.
Bé con trước giờ chưa từng chia sẻ với cô chuyện ở trên lớp, bây giờ lại chia sẻ cho Trần Vĩnh Hải.
Trong lòng có chút chua xót, cô phủi tay: "Cục cưng ngoan, xuống đây, chúng ta trở về."
"Vâng ạ." Bé con nghe lời rời khỏi vòng tay của Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh: "Em vẫn định ở khách sạn à?"
"Không thì sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu hỏi anh.
Trần Vĩnh Hải vuốt nhẹ ngón tay cái: "Đi tới chỗ anh."
"Gì cơ?" Cho là mình nghe nhầm, Nguyễn Quỳnh Anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
"Anh nói, đi tới chỗ anh ở, em cũng không có nhà ở đây, cũng không thể ở khách sạn mãi, với cả anh cũng không yên lòng."
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh mặt từ chối: "Không cần, tôi và anh Trần không thân không quen, ở nơi của anh không tốt lắm,với cả tôi cũng bảo thư ký Diêm tìm phòng ở rồi, sẽ không ở khách sạn mãi."
"Không thân không quen?" Trần Vĩnh Hải ra vẻ không vui: "Nguyễn Quỳnh Anh, em là vợ anh, sao lại không thân không quen, em ở cùng với anh là hợp đạo lý rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt, giễu cợt nói: "Vợ? Trên đời này có người vợ nào thảm hại hơn tôi không? Làm vợ của anh, tôi chỉ sợ ngày nào đó không phải trần nhà trắng toát mà là nước sông lạnh băng."
"Có ý gì chứ?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Cái gì mà nước sông lạnh băng?
"Chẳng có ý gì cả." Nguyễn Quỳnh Anh quay qua nhìn con gái: "Đi thôi cục cưng."
"Vâng." Bé con buồn buồn gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh dẫn con bé đi về phía cổng trường, lúc đi ngang qua người Trần Vĩnh Hải, cô bé vẫy vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt bố."
"Tạm biệt." Trần Vĩnh Hải hơi nhếch miệng cười nói.
Sau khi hai mẹ con đi, anh vẫn đứng yên hồi lâu, bỗng nhiên ý thức được gì đó, vẻ mặt tối đi, nhanh chân rời khỏi nhà trẻ, lái xe về biệt thự.
Quản gia Hoàng thấy anh vội vã đi vào, cho là xảy ra việc lớn, vội hỏi: "Cậu Hải, sao vậy?"
"Quản gia Hoàng, video của camera giám sát năm năm trước còn chứ?"
"Camera gì?" Quản gia Hoàng nghi ngờ hỏi.
"Chính là đoạn mà Nguyễn Quỳnh Anh nhảy sông."
Lúc ở nhà trẻ, câu nói kia của cô khiến anh đột nhiên ý thức được, dường như cô nhảy sông không phải là tự sát.
Nếu như tự sát, cô sẽ không nói vậy.
Nếu không phải tự sát thì vì sao cô muốn nhảy sông tự vẫn? Trong này nhất định ẩn giấu bí mật gì đó."
"Cậu muốn cái đó làm gì?" Quản gia Hoàng nghiêm mặt nói.
Trần Vĩnh Hải híp mắt: "Hôm nay Quỳnh Anh có nói với tôi vài lời, tôi nghi ngờ, năm đó cô ấy không phải tự sát."
"Không thể nào." Quản gia Hoàng kinh ngạc lên tiếng: "Không tự sát thì vì sao camera lại có cảnh cô ấy nhảy xuống sông?"
"Đây cũng là chỗ tôi không nghĩ ra được!" Trần Vĩnh Hải mím môi.
Quản gia Hoàng im lặng mấy giây: "Chẳng lẽ cậu không hỏi cô Quỳnh Anh, năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Anh mấp máy môi: "Đương nhiên có hỏi, nhưng cô ấy không muốn nói cho tôi."
Không chỉ cô mà Trần Cận Phong cũng không chịu nói.
Dù cho tối hôm qua Trần Cận Phong nói về quãng thời gian năm năm cô sống ở nước ngoài, nhưng cũng không chịu nói về sự thật nhảy sông năm năm trước.
"Xem ra cô Quỳnh Anh quả nhiên vẫn chưa chịu tin tưởng cậu nên mới không nói." Quản gia Hoàng thở dài một tiếng.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng liếc ông một cái.
Quản gia Hoàng tự biết nói sai, ho nhẹ một cái: "Vậy... tôi đi lấy camera giám sát."
"Nói xong, ông bước nhanh lên lầu.
Trần Vĩnh Hải vuốt mi tâm, đi tới ngồi xuống ghế sô pha, tự rót cho mình một cốc nước.
Uống nước xong, quản gia Hoàng liền ôm laptop đi xuống: "May mà năm đó tôi đã cop lại một phần ở chỗ cảnh sát.
"Mở đi." Trần Vĩnh Hải nói.
Quản gia Hoàng ấn mở một mục, chọn video trong đó mở ra.
Trần Vĩnh Hải chăm chú nhìn, sợ bỏ lỡ chi tiết nào.
Video cũng không dài, nhưng anh xem mất hai tiếng, anh cứ tua đi tua lại nhiều lần, quả thật phát hiện được không ít chỗ bất thường.
Quản gia Hoàng cũng phát hiện ra.
Nhất thời, cả hai người đều im lặng không nói lời nào, không khí cực kỳ nặng nề."
Trần Vĩnh Hải khẽ cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh, nhưng đôi tay nắm chặt lại khẽ run lên, khí lạnh tỏa ra từ cơ thể đều cho thấy lúc này anh đang kìm nén cơn tức giận lớn.
"Cậu Hải, chúng ta bị lừa rồi." Quản gia Hoàng đấm mạnh lên ghế sô pha, tức giận nói.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt nguy hiểm, không nói gì.
Quản lý Hoàng liếc nhìn anh, sau đó nhìn vào máy tính trước mặt: "Trong video, người nhảy sông vốn không phải cô Quỳnh Anh, năm năm trước, sau khi chúng ta biết tin cô Quỳnh Anh nhảy xuống sông từ chỗ cảnh sát, chỉ lo đau buồn, vốn không có tâm tình đi xem kỹ đoạn video, đương nhiên không nhìn ra người trong video không phải cô Quỳnh Anh, nhưng bây giờ..."
“Nói!” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra một chữ.
Quản gia Hoàng gật đầu, tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta biết cô Quỳnh Anh không chết nên mới có thể tỉnh táo xem lại video này, cũng vì vậy cho nên chúng ta mới thấy được sự thật, năm đó cô Quỳnh Anh cắt cổ tay mình, cơ thể cực kỳ yếu ớt, cho nên vốn không có sức mà vượt qua hàng rào cao như vậy."
Vừa nói, quản gia Hoàng vừa tạm ngừng video: "Còn có chỗ này, chúng ta có thể thấy rõ, mặc dù cơ thể của người này tương tự cô Quỳnh Anh, nhưng mà trên cổ tay cô ta không quấn băng, điều này đủ để chứng minh đây không phải cô Quỳnh Anh, nói đến đây, tôi lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm ông.
Quản gia Hoàng liếc mặt nhìn Trần Vĩnh Hải: "Năm năm trước, không phải cậu hiểu lầm cô Quỳnh Anh đã đánh cắp dữ liệu cốt lõi và công nghệ năng lượng mới sao? Ngày hôm sau khi dữ liệu bị đánh cắp, cậu đã cố ý gọi cho tôi, hỏi tôi là có phải cô Quỳnh Anh về rồi không, câu trả lời của tôi là cô Quỳnh Anh đã trở về, nhưng kỳ lạ là còn đeo khẩu trang..."
"Cho nên ý anh là, người thực sự trộm tư liệu chính là cô ta?" Trần Vĩnh Hải chỉ vào bóng lưng của người phụ nữ trong video.
Mười phút chỉ là chớp nhoáng, trôi qua thật nhanh.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng ở cửa lớp, con mắt không ngừng nhìn một những cái đầu nhỏ bên trong, sợ bỏ qua con gái.
Trần Vĩnh Hải mặc dù không khoa trương như cô nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía đám trẻ, cho thấy anh cũng không muốn bỏ qua con gái.
"Bố mẹ." Vũ Tinh cuối cùng bị cô giáo kéo ra.
Cô bé vừa ra khỏi phòng học đã thấy Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải, lúc này hất tay cô giáo ra, cười tủm tỉm chạy về phía hai người.
"Chậm một chút." Nguyễn Quỳnh Anh sợ cô ngã, vội vàng ôm lấy.
Bé con nhào vào lòng Nguyễn Quỳnh Anh: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá."
"Mẹ cũng nhớ con." Nguyễn Quỳnh Anh hôn lên mặt cô bé một cái.
Bé con cười khanh khách hai tiếng, rời khỏi vòng tay của cô, chạy về phía Trần Vĩnh Hải, ôm lấy bắp chân anh: "Bố ơi, con cũng rất nhớ bố, bố có nhớ con không?"
Trần Vĩnh Hải không ngờ con gái sẽ chủ động thân mật với mình, nhất thời không khỏi có chút vui sướng kinh ngạc.
Anh xoay người bế bé con lên: "Bố cũng nhớ con lắm, hôm nay học ở trường thế nào? Vui không?"
"Vui ạ, con chơi rất nhiều trò luôn." Bé con vui vẻ khoa tay múa chân.
"Vậy nói cho bố nghe xem, chơi những trò gì?" Trần Vĩnh Hải hôn lên gương mặt nhỏ của cô bé một cái.
Trần Vũ Tinh chép miệng, đếm ngón tay: "Có chơi bóng, đu dây, còn có rất nhiều trò mà cô giáo dạy..."
"Thật sao?" Trần Vĩnh Hải mỉm cười hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn dáng vẻ thân mật của hai bố con thì nhịn không được thấy chán ghét.
Bé con trước giờ chưa từng chia sẻ với cô chuyện ở trên lớp, bây giờ lại chia sẻ cho Trần Vĩnh Hải.
Trong lòng có chút chua xót, cô phủi tay: "Cục cưng ngoan, xuống đây, chúng ta trở về."
"Vâng ạ." Bé con nghe lời rời khỏi vòng tay của Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải nhìn về phía Nguyễn Quỳnh Anh: "Em vẫn định ở khách sạn à?"
"Không thì sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu hỏi anh.
Trần Vĩnh Hải vuốt nhẹ ngón tay cái: "Đi tới chỗ anh."
"Gì cơ?" Cho là mình nghe nhầm, Nguyễn Quỳnh Anh dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.
"Anh nói, đi tới chỗ anh ở, em cũng không có nhà ở đây, cũng không thể ở khách sạn mãi, với cả anh cũng không yên lòng."
Nguyễn Quỳnh Anh lạnh mặt từ chối: "Không cần, tôi và anh Trần không thân không quen, ở nơi của anh không tốt lắm,với cả tôi cũng bảo thư ký Diêm tìm phòng ở rồi, sẽ không ở khách sạn mãi."
"Không thân không quen?" Trần Vĩnh Hải ra vẻ không vui: "Nguyễn Quỳnh Anh, em là vợ anh, sao lại không thân không quen, em ở cùng với anh là hợp đạo lý rồi."
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt, giễu cợt nói: "Vợ? Trên đời này có người vợ nào thảm hại hơn tôi không? Làm vợ của anh, tôi chỉ sợ ngày nào đó không phải trần nhà trắng toát mà là nước sông lạnh băng."
"Có ý gì chứ?" Trần Vĩnh Hải nhíu mày.
Cái gì mà nước sông lạnh băng?
"Chẳng có ý gì cả." Nguyễn Quỳnh Anh quay qua nhìn con gái: "Đi thôi cục cưng."
"Vâng." Bé con buồn buồn gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh dẫn con bé đi về phía cổng trường, lúc đi ngang qua người Trần Vĩnh Hải, cô bé vẫy vẫy tay nhỏ: "Tạm biệt bố."
"Tạm biệt." Trần Vĩnh Hải hơi nhếch miệng cười nói.
Sau khi hai mẹ con đi, anh vẫn đứng yên hồi lâu, bỗng nhiên ý thức được gì đó, vẻ mặt tối đi, nhanh chân rời khỏi nhà trẻ, lái xe về biệt thự.
Quản gia Hoàng thấy anh vội vã đi vào, cho là xảy ra việc lớn, vội hỏi: "Cậu Hải, sao vậy?"
"Quản gia Hoàng, video của camera giám sát năm năm trước còn chứ?"
"Camera gì?" Quản gia Hoàng nghi ngờ hỏi.
"Chính là đoạn mà Nguyễn Quỳnh Anh nhảy sông."
Lúc ở nhà trẻ, câu nói kia của cô khiến anh đột nhiên ý thức được, dường như cô nhảy sông không phải là tự sát.
Nếu như tự sát, cô sẽ không nói vậy.
Nếu không phải tự sát thì vì sao cô muốn nhảy sông tự vẫn? Trong này nhất định ẩn giấu bí mật gì đó."
"Cậu muốn cái đó làm gì?" Quản gia Hoàng nghiêm mặt nói.
Trần Vĩnh Hải híp mắt: "Hôm nay Quỳnh Anh có nói với tôi vài lời, tôi nghi ngờ, năm đó cô ấy không phải tự sát."
"Không thể nào." Quản gia Hoàng kinh ngạc lên tiếng: "Không tự sát thì vì sao camera lại có cảnh cô ấy nhảy xuống sông?"
"Đây cũng là chỗ tôi không nghĩ ra được!" Trần Vĩnh Hải mím môi.
Quản gia Hoàng im lặng mấy giây: "Chẳng lẽ cậu không hỏi cô Quỳnh Anh, năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
Anh mấp máy môi: "Đương nhiên có hỏi, nhưng cô ấy không muốn nói cho tôi."
Không chỉ cô mà Trần Cận Phong cũng không chịu nói.
Dù cho tối hôm qua Trần Cận Phong nói về quãng thời gian năm năm cô sống ở nước ngoài, nhưng cũng không chịu nói về sự thật nhảy sông năm năm trước.
"Xem ra cô Quỳnh Anh quả nhiên vẫn chưa chịu tin tưởng cậu nên mới không nói." Quản gia Hoàng thở dài một tiếng.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng liếc ông một cái.
Quản gia Hoàng tự biết nói sai, ho nhẹ một cái: "Vậy... tôi đi lấy camera giám sát."
"Nói xong, ông bước nhanh lên lầu.
Trần Vĩnh Hải vuốt mi tâm, đi tới ngồi xuống ghế sô pha, tự rót cho mình một cốc nước.
Uống nước xong, quản gia Hoàng liền ôm laptop đi xuống: "May mà năm đó tôi đã cop lại một phần ở chỗ cảnh sát.
"Mở đi." Trần Vĩnh Hải nói.
Quản gia Hoàng ấn mở một mục, chọn video trong đó mở ra.
Trần Vĩnh Hải chăm chú nhìn, sợ bỏ lỡ chi tiết nào.
Video cũng không dài, nhưng anh xem mất hai tiếng, anh cứ tua đi tua lại nhiều lần, quả thật phát hiện được không ít chỗ bất thường.
Quản gia Hoàng cũng phát hiện ra.
Nhất thời, cả hai người đều im lặng không nói lời nào, không khí cực kỳ nặng nề."
Trần Vĩnh Hải khẽ cúi đầu, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt anh, nhưng đôi tay nắm chặt lại khẽ run lên, khí lạnh tỏa ra từ cơ thể đều cho thấy lúc này anh đang kìm nén cơn tức giận lớn.
"Cậu Hải, chúng ta bị lừa rồi." Quản gia Hoàng đấm mạnh lên ghế sô pha, tức giận nói.
Trần Vĩnh Hải nheo mắt nguy hiểm, không nói gì.
Quản lý Hoàng liếc nhìn anh, sau đó nhìn vào máy tính trước mặt: "Trong video, người nhảy sông vốn không phải cô Quỳnh Anh, năm năm trước, sau khi chúng ta biết tin cô Quỳnh Anh nhảy xuống sông từ chỗ cảnh sát, chỉ lo đau buồn, vốn không có tâm tình đi xem kỹ đoạn video, đương nhiên không nhìn ra người trong video không phải cô Quỳnh Anh, nhưng bây giờ..."
“Nói!” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng phun ra một chữ.
Quản gia Hoàng gật đầu, tiếp tục nói: "Bây giờ chúng ta biết cô Quỳnh Anh không chết nên mới có thể tỉnh táo xem lại video này, cũng vì vậy cho nên chúng ta mới thấy được sự thật, năm đó cô Quỳnh Anh cắt cổ tay mình, cơ thể cực kỳ yếu ớt, cho nên vốn không có sức mà vượt qua hàng rào cao như vậy."
Vừa nói, quản gia Hoàng vừa tạm ngừng video: "Còn có chỗ này, chúng ta có thể thấy rõ, mặc dù cơ thể của người này tương tự cô Quỳnh Anh, nhưng mà trên cổ tay cô ta không quấn băng, điều này đủ để chứng minh đây không phải cô Quỳnh Anh, nói đến đây, tôi lại đột nhiên nghĩ ra một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm ông.
Quản gia Hoàng liếc mặt nhìn Trần Vĩnh Hải: "Năm năm trước, không phải cậu hiểu lầm cô Quỳnh Anh đã đánh cắp dữ liệu cốt lõi và công nghệ năng lượng mới sao? Ngày hôm sau khi dữ liệu bị đánh cắp, cậu đã cố ý gọi cho tôi, hỏi tôi là có phải cô Quỳnh Anh về rồi không, câu trả lời của tôi là cô Quỳnh Anh đã trở về, nhưng kỳ lạ là còn đeo khẩu trang..."
"Cho nên ý anh là, người thực sự trộm tư liệu chính là cô ta?" Trần Vĩnh Hải chỉ vào bóng lưng của người phụ nữ trong video.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương