Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 466
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Quản lý Hoàng gật đầu.
Trần Vĩnh Hải sờ cằm: "Anh chưa từng thấy mặt cô ấy sao?"
“Không, cô ấy luôn đeo khẩu trang và chưa bao giờ tháo ra.” Quản gia Hoàng tiếc nuối thở dài.
Nếu lúc đầu, ông suy nghĩ kỹ, nhận ra đó không phải là cô Quỳnh Anh sớm hơn, thì cô ấy đã không bị oan như vậy.
Nói không chừng, sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng người phụ nữ đó thực sự giống cô Quỳnh Anh. Cô ta đeo khẩu trang thì không thể biết được. Không có nhiều người có thể giống như cô Quỳnh Anh. Người duy nhất ông biết là cô Tô, nhưng mà cô Tô yêu cậu Hải như vậy, sao lại hại cô Quỳnh Anh được,còn trộm tài liệu của cậu Hải?
Quản gia Hoàng suy tư, rầu rix không nói ra điểm đáng ngờ, chỉ nghe Trần Vĩnh Hải âm trầm nói: "Mặc dù chúng ta biết năm đó Quỳnh Anh không có ý định tự tử, nhưng mà cô ấy vẫn được Trần Cận Phong cứu từ dưới sông lên."
“Về điều này, tôi có một suy đoán.” Quản gia Hoàng nói.
Trần Vĩnh Hải nhìn ông và ra hiệu cho ông tiếp tục.
Quản gia Hoàng chỉ vào máy tính: "Cậu Hải, cho tới nay, chúng ta đều nhìn thấy một người phụ nữ giả mạo cô Quỳnh Anh, nhưng mà chúng ta không nhìn thấy cô Quỳnh Anh rời khỏi bệnh viện, mà lúc người phụ nữ này rời khỏi bệnh viện, là rạng sáng hai giờ, vậy thì thời gian trước đó, cô Quỳnh Anh ở đâu?"
Một câu khiến Trần Vĩnh Hải như tỉnh khỏi cơn mê.
Đúng vậy, khi đó Nguyễn Quỳnh Anh đang ở bệnh viện hay là được Trần Cận Phong cứu, bọn họ đều không biết.
"Giả sử lúc đó cô Quỳnh Anh vẫn đang ở bệnh viện, vì sao video trong camera mà cục cảnh sát đưa cho chúng ta lại là người phụ nữ này? Với cả nếu lúc đó cô Quỳnh Anh không ở bệnh viện, dựa vào sức khỏe suy yếu của cô ấy, làm sao rời khỏi bệnh viện, đi tới bờ sông được?" Quản gia Hoàng liên tiếp tung ra điểm đáng ngờ.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay thành quyền, không nói gì.
"Cho nên tôi cảm thấy, phần video này của cục cảnh sát có vấn đề, có lẽ là cố tình được biên tập, cắt bỏ cảnh cô Quỳnh Anh rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại người phụ nữ này, mục đích là mê hoạch chúng ta, để chúng ta cho rằng cô ta chính là cô Quỳnh Anh, là cô ấy rời bệnh viện để đi tự sát." Quản gia Hoàng trầm giọng nói.
"Ý của anh là trong cục cảnh sát có người bị mua chuộc?" Trần Vĩnh Hải híp mắt nói.
Quản gia Hoàng gật đầu: "Cũng có khả năng, tiền tài dễ mua chuộc lòng người, ai mà nói chính xác được. Cậu Hải có thể bảo cậu Khánh Minh nói với cậu của cậu ấy một tiếng, cậu của cậu ấy là nhân viên cấp cao, có thể giúp việc điều tra thêm thuận tiện."
"Tôi sẽ không tìm Khánh Minh giúp đỡ." Trần Vĩnh Hải mím môi, khóe mắt lóe lên tia lạnh.
Từ khi biết Khánh Minh giúp Tô Hồng Yên chỉnh mặt, anh đã không còn tin tưởng anh ta.
"Vì sao?" Quản gia Hoàng kinh ngạc hỏi.
Ông không biết Khánh Minh đã làm gì.
Trần Vĩnh Hải khoát tay áo, không giải thích: "Không tìm Khánh Minh, tôi sẽ đi tìm ông Lý."
Ông Lý là bí thư của thành phố, mặc dù đã về hưu, nhưng vẫn có tiếng nói.
Mà ông Lý lại là bố nuôi của mẹ anh, sẽ không thể không giúp chuyện này.
"Tìm ông Lý cũng được." Quản gia Hoàng gật đầu: "Sớm điều tra rõ hết cả đi, biết rõ năm đó cô Quỳnh Anh sao lại rơi xuống sông, rồi sao được bác sĩ Trần cứu, cùng với thân phận của người phụ nữ này."
Nói đến hai chữ thân phận, quản gia Hoàng cố ý nhấn mạnh.
Trần Vĩnh Hải nhận ra vẻ khác thường của ông, sắc mặt tĩnh mịch: "Có phải anh biết thân phận của người phụ nữ này không?"
“Tôi không biết, tôi chỉ hoài nghi." Quản gia Hoàng thành thật trả lời.
Trần Vĩnh Hải hơi ngẩng đầu: "Ai?"
“Cô Tô!” Quản gia Hoàng chậm rãi phun ra hai chữ.
Trần Vĩnh Hải kinh ngạc: "Tô Hồng Yên?"
"Không sai!" Quản gia Hoàng ừ một tiếng.
Nếu phải nói trắng ra, vậy thì ông sẽ dứt khoát, đem nghi ngờ vẫn luôn giấu kín trong lòng nói hết ra.
"Cậu Hải, chẳng lẽ cậu không nghi ngờ sao? Vì sao cô Tô và cô Quỳnh Anh có dáng dấp tương tự nhau, vì sao sau khi cô Tô xuất hiện, tính tình của cậu lại trở nên lạnh lùng, thật ra tôi đã sớm muốn nói, nhưng cậu rất coi trọng cô Tô, cho nên không mở miệng được." Quản gia Hoàng thở dài.
Trần Vĩnh Hải mím môi, mặc dù vẻ mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.
Mỗi một câu nói của quản gia Hoàng đều như gậy đập vào đầu anh, khiến đầu óc anh trở nên minh mẫn hơn.
Tô Hồng Yên và Quỳnh Anh giống nhau là vì chỉnh mặt, điều này anh đã biết.
Nhưng phần sau, anh chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ nhìn lại, tính khí thay đổi và lòng căm thù sâu sắc của anh với Nguyễn Quỳnh Anh thực sự bắt đầu nảy sinh sau khi Tô Hồng Yên xuất hiện.
Bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh chỉ một lòng muốn tống Tô Hồng Yên vào tù, có phải vì năm năm trước chuyện cô nhảy sông là Tô Hồng Yên là? Nếu thật sự là như vậy thì mọi thứ đều sáng tỏ rồi.
Tổng lại suy nghĩ, anh đứng bật dậy.
Quản gia Hoàng bị giật nảy mình: "Cậu Hải, cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đến phòng làm việc, gọi điện thoại cho ông Lý." Tùy ý trả lời một cậu, Trần Vĩnh Hải đóng lại cửa thang máy.
Mặc dù ông Lý đã về hưu nhưng phía sau lưng vẫn dựa vào quốc gia.
Mặc dù lực lượng gia tộc hình mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không so được với lực lượng quốc gia.
Cho tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ tới điều tra những chuyện này bằng quốc lực, bây giờ anh muốn phá lệ, bên Bảo Quốc cũng có thể tạm dừng điều tra.
Nghĩ xong, Trần Vĩnh Hải không chút do dự, trực tiếp gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Mấy phút sau, anh đặt di động xuống, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ba ngày!
Ông Lý nói cho anh biết là sau ba ngày anh sẽ có kết quả điều tra.
Ba ngày thật ra rất ngắn, nhưng anh luôn cảm thấy dài, anh chỉ hận không thể biết được kết quả ngay lập tức.
"Cậu Hải." Lúc này vang lên tiếng đập cửa.
Trần Vĩnh Hải mở to mắt: "Vào đi."
Quản gia Hoàng tiến vào: "Cậu Hải, cô Tô tới."
Trùng hợp vậy?
Còn đang suy nghĩ có phải cô làm ra chuyện gì không thể tha thứ không, không ngờ cô ấy lại đến ngay.
"Cô ta tới làm gì?" Trần Vĩnh Hải ngồi ngay ngắn lại, lạnh nhạt hỏi.
Quản gia Hoàng lắc đầu: "Chắc là vì Tô thị."
Sau khi Trần thị đơn phương hủy bỏ hợp tác với Tô thị, chuyện làm ăn của bên đó liền xuống dốc không phanh.
Mấy ngày nay, nhà họ Tô đến tìm cậu Hải nhiều lần nhưng đều không gặp được. Nhưng nhà họ Tô cũng không có ý từ bỏ, nhất định nghĩ cách để Trần Vĩnh Hải hợp tác lại với Tô thị.
Bây giờ cô Tô tới nói không chừng là do nhà họ Tô sắp xếp, để thuyết phục cậu Hải, nhưng nhìn cậu Hải nghiêm túc như vậy, chắc sẽ không bị lay động, có điều nói đi cũng phải nói lại, vì sao cậu Hải lại hủy bỏ hợp tác với Tô thị chứ?
Mặc dù trong lòng tò mò, nhưng quản gia Hoàng vẫn lựa chọn không nói một lời.
Mấy năm nay nội bộ Tô thị xuất hiện rất nhiều vấn đề, nếu không vì cậu Hải đề bạt thì Tô thị đã sớm rời khỏi vị trí top mười xí nghiệp đứng đầu Hà Nội rồi. Vì Tô thị cản trở mà sự phát triển của Trần thị có chút trì trệ.
Bây giờ cậu Hải không hợp tác với Tô thị rõ ràng là một chuyện tốt.
"Vậy bảo cô ta về đi, bây giờ tôi không rảnh để gặp cô ta." Trần Vĩnh Hải khoát tay áo, giọng điệu lạnh lùng.
Từ khi biết Tô Hồng Yên phẩu thuật thẩm mĩ để có gương mặt giống Nguyễn Quỳnh Anh, anh liền không muốn gặp cô ta.
Huống chi, bây giờ cô ta có nhiều điểm đáng ngờ, anh sợ mình nhìn thấy cô ta sẽ nhịn không được mà ép hỏi.
Mà không có bằng chứng, thì chỉ đánh rắn động cỏ.
"Được, vậy tôi đi báo lại." Quản gia Hoàng đồng ý, nhẹ nhàng đóng của phòng đi ra ngoài.
Trần Vĩnh Hải vuốt vuốt huyệt thái dương, lập tức cầm điện thoại, ấn mở album ảnh.
Trần Vĩnh Hải sờ cằm: "Anh chưa từng thấy mặt cô ấy sao?"
“Không, cô ấy luôn đeo khẩu trang và chưa bao giờ tháo ra.” Quản gia Hoàng tiếc nuối thở dài.
Nếu lúc đầu, ông suy nghĩ kỹ, nhận ra đó không phải là cô Quỳnh Anh sớm hơn, thì cô ấy đã không bị oan như vậy.
Nói không chừng, sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng người phụ nữ đó thực sự giống cô Quỳnh Anh. Cô ta đeo khẩu trang thì không thể biết được. Không có nhiều người có thể giống như cô Quỳnh Anh. Người duy nhất ông biết là cô Tô, nhưng mà cô Tô yêu cậu Hải như vậy, sao lại hại cô Quỳnh Anh được,còn trộm tài liệu của cậu Hải?
Quản gia Hoàng suy tư, rầu rix không nói ra điểm đáng ngờ, chỉ nghe Trần Vĩnh Hải âm trầm nói: "Mặc dù chúng ta biết năm đó Quỳnh Anh không có ý định tự tử, nhưng mà cô ấy vẫn được Trần Cận Phong cứu từ dưới sông lên."
“Về điều này, tôi có một suy đoán.” Quản gia Hoàng nói.
Trần Vĩnh Hải nhìn ông và ra hiệu cho ông tiếp tục.
Quản gia Hoàng chỉ vào máy tính: "Cậu Hải, cho tới nay, chúng ta đều nhìn thấy một người phụ nữ giả mạo cô Quỳnh Anh, nhưng mà chúng ta không nhìn thấy cô Quỳnh Anh rời khỏi bệnh viện, mà lúc người phụ nữ này rời khỏi bệnh viện, là rạng sáng hai giờ, vậy thì thời gian trước đó, cô Quỳnh Anh ở đâu?"
Một câu khiến Trần Vĩnh Hải như tỉnh khỏi cơn mê.
Đúng vậy, khi đó Nguyễn Quỳnh Anh đang ở bệnh viện hay là được Trần Cận Phong cứu, bọn họ đều không biết.
"Giả sử lúc đó cô Quỳnh Anh vẫn đang ở bệnh viện, vì sao video trong camera mà cục cảnh sát đưa cho chúng ta lại là người phụ nữ này? Với cả nếu lúc đó cô Quỳnh Anh không ở bệnh viện, dựa vào sức khỏe suy yếu của cô ấy, làm sao rời khỏi bệnh viện, đi tới bờ sông được?" Quản gia Hoàng liên tiếp tung ra điểm đáng ngờ.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay thành quyền, không nói gì.
"Cho nên tôi cảm thấy, phần video này của cục cảnh sát có vấn đề, có lẽ là cố tình được biên tập, cắt bỏ cảnh cô Quỳnh Anh rời khỏi bệnh viện, chỉ để lại người phụ nữ này, mục đích là mê hoạch chúng ta, để chúng ta cho rằng cô ta chính là cô Quỳnh Anh, là cô ấy rời bệnh viện để đi tự sát." Quản gia Hoàng trầm giọng nói.
"Ý của anh là trong cục cảnh sát có người bị mua chuộc?" Trần Vĩnh Hải híp mắt nói.
Quản gia Hoàng gật đầu: "Cũng có khả năng, tiền tài dễ mua chuộc lòng người, ai mà nói chính xác được. Cậu Hải có thể bảo cậu Khánh Minh nói với cậu của cậu ấy một tiếng, cậu của cậu ấy là nhân viên cấp cao, có thể giúp việc điều tra thêm thuận tiện."
"Tôi sẽ không tìm Khánh Minh giúp đỡ." Trần Vĩnh Hải mím môi, khóe mắt lóe lên tia lạnh.
Từ khi biết Khánh Minh giúp Tô Hồng Yên chỉnh mặt, anh đã không còn tin tưởng anh ta.
"Vì sao?" Quản gia Hoàng kinh ngạc hỏi.
Ông không biết Khánh Minh đã làm gì.
Trần Vĩnh Hải khoát tay áo, không giải thích: "Không tìm Khánh Minh, tôi sẽ đi tìm ông Lý."
Ông Lý là bí thư của thành phố, mặc dù đã về hưu, nhưng vẫn có tiếng nói.
Mà ông Lý lại là bố nuôi của mẹ anh, sẽ không thể không giúp chuyện này.
"Tìm ông Lý cũng được." Quản gia Hoàng gật đầu: "Sớm điều tra rõ hết cả đi, biết rõ năm đó cô Quỳnh Anh sao lại rơi xuống sông, rồi sao được bác sĩ Trần cứu, cùng với thân phận của người phụ nữ này."
Nói đến hai chữ thân phận, quản gia Hoàng cố ý nhấn mạnh.
Trần Vĩnh Hải nhận ra vẻ khác thường của ông, sắc mặt tĩnh mịch: "Có phải anh biết thân phận của người phụ nữ này không?"
“Tôi không biết, tôi chỉ hoài nghi." Quản gia Hoàng thành thật trả lời.
Trần Vĩnh Hải hơi ngẩng đầu: "Ai?"
“Cô Tô!” Quản gia Hoàng chậm rãi phun ra hai chữ.
Trần Vĩnh Hải kinh ngạc: "Tô Hồng Yên?"
"Không sai!" Quản gia Hoàng ừ một tiếng.
Nếu phải nói trắng ra, vậy thì ông sẽ dứt khoát, đem nghi ngờ vẫn luôn giấu kín trong lòng nói hết ra.
"Cậu Hải, chẳng lẽ cậu không nghi ngờ sao? Vì sao cô Tô và cô Quỳnh Anh có dáng dấp tương tự nhau, vì sao sau khi cô Tô xuất hiện, tính tình của cậu lại trở nên lạnh lùng, thật ra tôi đã sớm muốn nói, nhưng cậu rất coi trọng cô Tô, cho nên không mở miệng được." Quản gia Hoàng thở dài.
Trần Vĩnh Hải mím môi, mặc dù vẻ mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại dâng lên sóng to gió lớn.
Mỗi một câu nói của quản gia Hoàng đều như gậy đập vào đầu anh, khiến đầu óc anh trở nên minh mẫn hơn.
Tô Hồng Yên và Quỳnh Anh giống nhau là vì chỉnh mặt, điều này anh đã biết.
Nhưng phần sau, anh chưa bao giờ nghĩ đến, bây giờ nhìn lại, tính khí thay đổi và lòng căm thù sâu sắc của anh với Nguyễn Quỳnh Anh thực sự bắt đầu nảy sinh sau khi Tô Hồng Yên xuất hiện.
Bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh chỉ một lòng muốn tống Tô Hồng Yên vào tù, có phải vì năm năm trước chuyện cô nhảy sông là Tô Hồng Yên là? Nếu thật sự là như vậy thì mọi thứ đều sáng tỏ rồi.
Tổng lại suy nghĩ, anh đứng bật dậy.
Quản gia Hoàng bị giật nảy mình: "Cậu Hải, cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đến phòng làm việc, gọi điện thoại cho ông Lý." Tùy ý trả lời một cậu, Trần Vĩnh Hải đóng lại cửa thang máy.
Mặc dù ông Lý đã về hưu nhưng phía sau lưng vẫn dựa vào quốc gia.
Mặc dù lực lượng gia tộc hình mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không so được với lực lượng quốc gia.
Cho tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ tới điều tra những chuyện này bằng quốc lực, bây giờ anh muốn phá lệ, bên Bảo Quốc cũng có thể tạm dừng điều tra.
Nghĩ xong, Trần Vĩnh Hải không chút do dự, trực tiếp gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Mấy phút sau, anh đặt di động xuống, tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ba ngày!
Ông Lý nói cho anh biết là sau ba ngày anh sẽ có kết quả điều tra.
Ba ngày thật ra rất ngắn, nhưng anh luôn cảm thấy dài, anh chỉ hận không thể biết được kết quả ngay lập tức.
"Cậu Hải." Lúc này vang lên tiếng đập cửa.
Trần Vĩnh Hải mở to mắt: "Vào đi."
Quản gia Hoàng tiến vào: "Cậu Hải, cô Tô tới."
Trùng hợp vậy?
Còn đang suy nghĩ có phải cô làm ra chuyện gì không thể tha thứ không, không ngờ cô ấy lại đến ngay.
"Cô ta tới làm gì?" Trần Vĩnh Hải ngồi ngay ngắn lại, lạnh nhạt hỏi.
Quản gia Hoàng lắc đầu: "Chắc là vì Tô thị."
Sau khi Trần thị đơn phương hủy bỏ hợp tác với Tô thị, chuyện làm ăn của bên đó liền xuống dốc không phanh.
Mấy ngày nay, nhà họ Tô đến tìm cậu Hải nhiều lần nhưng đều không gặp được. Nhưng nhà họ Tô cũng không có ý từ bỏ, nhất định nghĩ cách để Trần Vĩnh Hải hợp tác lại với Tô thị.
Bây giờ cô Tô tới nói không chừng là do nhà họ Tô sắp xếp, để thuyết phục cậu Hải, nhưng nhìn cậu Hải nghiêm túc như vậy, chắc sẽ không bị lay động, có điều nói đi cũng phải nói lại, vì sao cậu Hải lại hủy bỏ hợp tác với Tô thị chứ?
Mặc dù trong lòng tò mò, nhưng quản gia Hoàng vẫn lựa chọn không nói một lời.
Mấy năm nay nội bộ Tô thị xuất hiện rất nhiều vấn đề, nếu không vì cậu Hải đề bạt thì Tô thị đã sớm rời khỏi vị trí top mười xí nghiệp đứng đầu Hà Nội rồi. Vì Tô thị cản trở mà sự phát triển của Trần thị có chút trì trệ.
Bây giờ cậu Hải không hợp tác với Tô thị rõ ràng là một chuyện tốt.
"Vậy bảo cô ta về đi, bây giờ tôi không rảnh để gặp cô ta." Trần Vĩnh Hải khoát tay áo, giọng điệu lạnh lùng.
Từ khi biết Tô Hồng Yên phẩu thuật thẩm mĩ để có gương mặt giống Nguyễn Quỳnh Anh, anh liền không muốn gặp cô ta.
Huống chi, bây giờ cô ta có nhiều điểm đáng ngờ, anh sợ mình nhìn thấy cô ta sẽ nhịn không được mà ép hỏi.
Mà không có bằng chứng, thì chỉ đánh rắn động cỏ.
"Được, vậy tôi đi báo lại." Quản gia Hoàng đồng ý, nhẹ nhàng đóng của phòng đi ra ngoài.
Trần Vĩnh Hải vuốt vuốt huyệt thái dương, lập tức cầm điện thoại, ấn mở album ảnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương