Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 469
“Rốt cuộc là người con gái như thế nào mới khiến em hạ quyết tâm như thế, vậy mà còn muốn ở bên cô ấy cả đời!” Nguyễn Quỳnh Anh nuốt nước bọt, kinh ngạc nói.
Khương Hạo Kỳ cười với cô rồi nói: “Đương nhiên là cô gái tốt nhất thế giới này.”
“Ha ha.” Nghe giọng điệu tự hào của anh ta, Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhếch khoé miệng, bất lực cười cười.
Cô gái tốt nhất thế giới này?
Xem ra tên này thực sự rất yêu cô gái ấy, mới có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung đối phương.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, em đến đón chị không phải chỉ đơn giản là để thăm em thôi đó chứ, rốt cuộc có chuyện gì?” Nguyễn Quỳnh Anh vắt chân, chuyển chủ đề.
Khương Hạo Kỳ vỗ trán một cái: “Suýt nữa thì quên mất.”
Anh ta cúi người, lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ trong túi ra.
“Đây là gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngoặc đón lấy chiếc hộp.
Khương Hạo Kỳ vặn vặn cổ: “Đây là di vật của mẹ.”
“Di vật?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Trên người em sao lại có di vật của mẹ được? Khi em đi, không phải đã bị nhà họ Khương đem đi rồi sao, lúc đó em không có thứ gì hết mới đúng.”
“Đúng, chỉ là di vật này là em lấy ra từ nhà họ Khương.” Khương Hạo Kỳ nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bặm môi: “Nhà họ Khương?”
“Vâng.” Khương Hạo Kỳ gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh vội vã mở chiếc hộp ra, bên trong là một miếng ngọc bội, chỉ to tầm một lòng bàn tay, bên ngoài trông rất đơn giản, chỉ là một hình vuông, ở giữa còn khắc một chữ Nhã.
Miếng ngọc bội này cô từng thấy ở nhà họ An.
Con cháu trực hệ nhà họ An từ khi được đặt tên, thì sẽ được trưởng bối cho một miếng ngọc có khắc tên mình, cũng giống như miếng ngọc trong tay cô bây giờ vậy, để nói rõ thân phận của họ.
Sau khi nhận biết nhà họ An, ông ngoại từng hỏi cô, miếng ngọc của mẹ cô có còn không, bởi vì trước giờ cô chưa từng nhìn thấy ngọc bội của mẹ, cho nên không trả lời được, không ngờ rằng miếng ngọc này thế mà lại xuất hiện ở nhà họ Khương, cô còn tưởng rằng mẹ cô đã làm mất miếng ngọc này sau khi bỏ nhà họ An mà đi.
Nắm chặt miếng ngọc trong tay, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Khương Hạo Kỳ, ngữ khí nghiêm túc vô cùng: “Hạo Kỳ, em nói thật cho chị biết, rốt cuộc mẹ có quan hệ gì với nhà họ Khương, còn em nữa, ngày trước tại sao lại trở thành con trai của mẹ? Chị tin rằng sau khi em rời khỏi nhà họ Khương, chắc là nhà họ đã nói cho em biết rồi.”
“Ừm, ông nội nói cho em biết rồi.” Khương Hạo Kỳ gật đầu trịnh trọng.
Ngón tay Nguyễn Quỳnh Anh đặt trên chỗ để tay của ghế, không ngừng gõ gõ: “Nói tiếp đi, ngẩn ra thế làm gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh gãi cổ: “Thật ra chuyện này thì phải nói từ hai mươi tám năm trước.”
“Nói thừa!” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt.
Khương Hạo Kỳ cười hê hê hai tiếng: “Hai mươi tám năm trước, mẹ ruột em mang thai sắp sinh, kết quả ngẫu nhiên biết bố em lừa dối mẹ, bên ngoài còn có một đứa con riêng lớn hơn em hai tuổi, cũng là đại thiếu gia nhà họ Khương bây giờ, mẹ em trong lúc tức giận đã bỏ nhà ra đi với cái bụng bầu.”
“Sau đó thì sao?”
Sắc mặt Khương Hạo Kỳ đột nhiên sắc lạnh: “Sau đó người phụ nữ sinh ra đại thiếu gia nhà họ Khương biết được mẹ ruột em rời khỏi nhà họ Khương, đã sắp xếp người giết em và mẹ ruột, bởi vì chỉ khi hai mẹ con em chết rồi thì bà ta mới có thể nhân việc Khương đại thiếu gia thành con đích tôn, mà bà ta thành công thật rồi.”
“Sao lại thế được!” Nghe đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nắm tay lại, cô chỉ thấy cả người lạnh đi.
Sao lại có chuyện tiểu tam lên thành chính thất thế này.
Vốn dĩ cô tưởng rằng, những chuyện mà mẹ cô trải qua cũng coi như là hiếm thấy trong thế gia, nhưng không ngờ được chuyện mà mẹ ruột của Tiểu Húc trải qua còn kinh khủng hơn nhiều.
“Mẹ ruột em gặp tai nạn xe, chiếc xe tông phải bà ấy chính là do người đàn bà đó sắp xếp, tên tài xế mới làm chuyện này lần đầu nên quá sợ hãi, hoàn toàn không dám xuống xe kiểm tra xem rốt cuộc mẹ em đã chết hay chưa, thấy toàn thân mẹ em đầy máu thì nghĩ là không sống nổi nữa, nên lái xe đào tẩu.”
Khương Hạo Kỳ buồn bã nói.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy dáng vẻ của cậu ta thì đau lòng vỗ lên vai cậu ta một cái, nhưng lại không có ý muốn ngăn cậu ta nói tiếp.
Bởi vì thực sự cô rất muốn biết, mẹ cô với nhà họ Khương có quan hệ gì.
“Lúc đó là buổi tối, con đường đó không có người, mẹ ruột em nằm đó rất lâu, lâu đến mức bà ấy nghĩ rằng mình sắp chết thật rồi, thì mẹ chúng ta lái xe qua, cứu mẹ ruột em, đưa mẹ ruột em đến bệnh viện, mẹ ruột em sinh em ra.” Khương Hạo Kỳ khó nhọc nói.
Nguyễn Quỳnh Anh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì mẹ ruột em ở bệnh viện mấy hôm, sức khoẻ chưa hồi phục thì đã muốn về nhà họ Khương để báo thù chuyện tai nạn xe, bời vì hôm bị đâm, bà ấy đã nhìn thấy mặt của tài xế, tên tài xế đó chính là người đưa Khương đại thiếu gia về nhà họ Khương, mẹ ruột em hoài nghi vụ tai nạn đó là do có người cố tình nên mới muốn tìm ra lẽ phải.”
“Cho nên khi mẹ ruột em trở về thì để lại em ở Hà Nội?” Nguyễn Quỳnh Anh đoán được đại khái nội dung.
Khương Hạo Kỳ gật đầu: “Đúng, mẹ ruột em biết được có người cố ý muốn giết hai mẹ con em thì sợ khi đưa em về Hà Nội sẽ gặp chuyện, nên tạm thời giao em cho mẹ chúng ta, mẹ chúng ta đưa miếng ngọc này cho mẹ ruột em, đồng thời nói với bà ấy rằng nếu như sau này muốn tìm lại em thì hãy lấy miếng ngọc này để đổi.”
“Mẹ là như thế là vì để phòng trừ người đến đón em không phải do mẹ ruột em phái tới đó.” Nguyễn Quỳnh Anh phân tích hành động của mẹ.
“Phải đó, mẹ chúng ta rất thông minh, mẹ ruột em rất cảm kích bà ấy.” Khương Hạo Kỳ cuối cùng cũng hơi mỉm cười: “Mẹ ruột em cứ thế mà trở về, vốn dĩ bà ấy đã gặp tai nạn, lại mới sinh, sức khoẻ đã sắp suy sụp đến nơi, bà ấy tìm ông nội em, nói những điều bà ấy đã trải qua cho ông nôi, nhưng lại giấu tung tích của em đi.”
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hơi không hiểu, nhíu mày lại.
Khương Hạo Kỳ lắc đầu nói: “Em nghĩ chắc là bà ấy oán hận nhà họ Khương, mẹ ruột em bảo ông nội em điều tra triệt để chuyện tai nạn xe và mẹ của Khương đại thiếu gia, chỉ cần tra ra kết quả, đồng thời xử lí hết những người đó thì sẽ nói tung tích của em ra, ông nội em đồng ý, chỉ là khi chưa tra ra được thì mẹ em đã không trụ nổi nữa.”
“Cũng từ lúc đó, em đã trở thành con của mẹ chúng ta, thành em của chị.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cậu ta.
“Ừm.” Khương Hạo Kỳ cười một cái.
Thật ra đối với mẹ ruột, cậu ta rất cảm kích, nhưng lại không có quá nhiều tình cảm.
Từ trước đến giờ, cậu rất hạnh phúc vì được làm con của nhà họ Nguyễn.
“Vậy sau đó ông nội em cũng không tìm tung tích của em sao?” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt cằm.
Khương Hạo Kỳ nhún vai: “Có chứ, chỉ là mẹ ruột em lúc đó nói cho ông em là bà ấy đã giao em cho ân nhân cứu mạng, những chuyện khác đều không nói, thế giới này lớn thế, chỉ tìm người dựa vào một miếng ngọc là rất khó.”
“Vậy năm năm trước, nhà họ Khương tìm thấy em thế nào vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh híp mắt.
Khương Hạo Kỳ gối hai tay sau gáy: “Nghe ông em nói là có một người chú bác họ hàng gì đó khi đi Hà Nội thị sát công ti con thì gặp được em, phát hiện ra trông em và mẹ ruột em rất giống nhau, cho nên chụp trộm em gửi cho ông nội, thế là ông em phái người đi điều tra.”
“Thì ra là thế.” Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ra, đỡ lấy cằm.
Khương Hạo Kỳ chỉ miếng ngọc trong tay cô: “Miếng ngọc này, vốn dĩ nên đưa chị từ năm năm trước, nhưng ông em lại để quên trong két, lần trước mở két ra mới nhớ, biết em muốn đến Hà Nội nên đã đưa cho em, bây giờ coi như vật về với chủ rồi.”
Lần trước khi cậu ta đến khách sạn, trừ việc muốn đến thăm chị chì còn nghĩ đến ngọc bội.
Vậy mà mãi đến khi rời đi, miếng ngọc vẫn ở trong túi áo, quên không đem trả.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng ấn miếng ngọc vào ngực mình: “Tiểu Húc, cảm ơn em đã đem ngọc bội đến đây.”
Có miếng ngọc này rồi, coi như là mẹ đã được về nhà thật rồi.
Khương Hạo Kỳ cười với cô rồi nói: “Đương nhiên là cô gái tốt nhất thế giới này.”
“Ha ha.” Nghe giọng điệu tự hào của anh ta, Nguyễn Quỳnh Anh hơi nhếch khoé miệng, bất lực cười cười.
Cô gái tốt nhất thế giới này?
Xem ra tên này thực sự rất yêu cô gái ấy, mới có thể dùng từ ngữ như vậy để hình dung đối phương.
“Được rồi, không nói chuyện này nữa, em đến đón chị không phải chỉ đơn giản là để thăm em thôi đó chứ, rốt cuộc có chuyện gì?” Nguyễn Quỳnh Anh vắt chân, chuyển chủ đề.
Khương Hạo Kỳ vỗ trán một cái: “Suýt nữa thì quên mất.”
Anh ta cúi người, lấy một chiếc hộp nhung nhỏ từ trong túi ra.
“Đây là gì?” Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngoặc đón lấy chiếc hộp.
Khương Hạo Kỳ vặn vặn cổ: “Đây là di vật của mẹ.”
“Di vật?” Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày: “Trên người em sao lại có di vật của mẹ được? Khi em đi, không phải đã bị nhà họ Khương đem đi rồi sao, lúc đó em không có thứ gì hết mới đúng.”
“Đúng, chỉ là di vật này là em lấy ra từ nhà họ Khương.” Khương Hạo Kỳ nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bặm môi: “Nhà họ Khương?”
“Vâng.” Khương Hạo Kỳ gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh vội vã mở chiếc hộp ra, bên trong là một miếng ngọc bội, chỉ to tầm một lòng bàn tay, bên ngoài trông rất đơn giản, chỉ là một hình vuông, ở giữa còn khắc một chữ Nhã.
Miếng ngọc bội này cô từng thấy ở nhà họ An.
Con cháu trực hệ nhà họ An từ khi được đặt tên, thì sẽ được trưởng bối cho một miếng ngọc có khắc tên mình, cũng giống như miếng ngọc trong tay cô bây giờ vậy, để nói rõ thân phận của họ.
Sau khi nhận biết nhà họ An, ông ngoại từng hỏi cô, miếng ngọc của mẹ cô có còn không, bởi vì trước giờ cô chưa từng nhìn thấy ngọc bội của mẹ, cho nên không trả lời được, không ngờ rằng miếng ngọc này thế mà lại xuất hiện ở nhà họ Khương, cô còn tưởng rằng mẹ cô đã làm mất miếng ngọc này sau khi bỏ nhà họ An mà đi.
Nắm chặt miếng ngọc trong tay, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Khương Hạo Kỳ, ngữ khí nghiêm túc vô cùng: “Hạo Kỳ, em nói thật cho chị biết, rốt cuộc mẹ có quan hệ gì với nhà họ Khương, còn em nữa, ngày trước tại sao lại trở thành con trai của mẹ? Chị tin rằng sau khi em rời khỏi nhà họ Khương, chắc là nhà họ đã nói cho em biết rồi.”
“Ừm, ông nội nói cho em biết rồi.” Khương Hạo Kỳ gật đầu trịnh trọng.
Ngón tay Nguyễn Quỳnh Anh đặt trên chỗ để tay của ghế, không ngừng gõ gõ: “Nói tiếp đi, ngẩn ra thế làm gì?”
Nguyễn Quỳnh Anh gãi cổ: “Thật ra chuyện này thì phải nói từ hai mươi tám năm trước.”
“Nói thừa!” Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt.
Khương Hạo Kỳ cười hê hê hai tiếng: “Hai mươi tám năm trước, mẹ ruột em mang thai sắp sinh, kết quả ngẫu nhiên biết bố em lừa dối mẹ, bên ngoài còn có một đứa con riêng lớn hơn em hai tuổi, cũng là đại thiếu gia nhà họ Khương bây giờ, mẹ em trong lúc tức giận đã bỏ nhà ra đi với cái bụng bầu.”
“Sau đó thì sao?”
Sắc mặt Khương Hạo Kỳ đột nhiên sắc lạnh: “Sau đó người phụ nữ sinh ra đại thiếu gia nhà họ Khương biết được mẹ ruột em rời khỏi nhà họ Khương, đã sắp xếp người giết em và mẹ ruột, bởi vì chỉ khi hai mẹ con em chết rồi thì bà ta mới có thể nhân việc Khương đại thiếu gia thành con đích tôn, mà bà ta thành công thật rồi.”
“Sao lại thế được!” Nghe đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nắm tay lại, cô chỉ thấy cả người lạnh đi.
Sao lại có chuyện tiểu tam lên thành chính thất thế này.
Vốn dĩ cô tưởng rằng, những chuyện mà mẹ cô trải qua cũng coi như là hiếm thấy trong thế gia, nhưng không ngờ được chuyện mà mẹ ruột của Tiểu Húc trải qua còn kinh khủng hơn nhiều.
“Mẹ ruột em gặp tai nạn xe, chiếc xe tông phải bà ấy chính là do người đàn bà đó sắp xếp, tên tài xế mới làm chuyện này lần đầu nên quá sợ hãi, hoàn toàn không dám xuống xe kiểm tra xem rốt cuộc mẹ em đã chết hay chưa, thấy toàn thân mẹ em đầy máu thì nghĩ là không sống nổi nữa, nên lái xe đào tẩu.”
Khương Hạo Kỳ buồn bã nói.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy dáng vẻ của cậu ta thì đau lòng vỗ lên vai cậu ta một cái, nhưng lại không có ý muốn ngăn cậu ta nói tiếp.
Bởi vì thực sự cô rất muốn biết, mẹ cô với nhà họ Khương có quan hệ gì.
“Lúc đó là buổi tối, con đường đó không có người, mẹ ruột em nằm đó rất lâu, lâu đến mức bà ấy nghĩ rằng mình sắp chết thật rồi, thì mẹ chúng ta lái xe qua, cứu mẹ ruột em, đưa mẹ ruột em đến bệnh viện, mẹ ruột em sinh em ra.” Khương Hạo Kỳ khó nhọc nói.
Nguyễn Quỳnh Anh hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì mẹ ruột em ở bệnh viện mấy hôm, sức khoẻ chưa hồi phục thì đã muốn về nhà họ Khương để báo thù chuyện tai nạn xe, bời vì hôm bị đâm, bà ấy đã nhìn thấy mặt của tài xế, tên tài xế đó chính là người đưa Khương đại thiếu gia về nhà họ Khương, mẹ ruột em hoài nghi vụ tai nạn đó là do có người cố tình nên mới muốn tìm ra lẽ phải.”
“Cho nên khi mẹ ruột em trở về thì để lại em ở Hà Nội?” Nguyễn Quỳnh Anh đoán được đại khái nội dung.
Khương Hạo Kỳ gật đầu: “Đúng, mẹ ruột em biết được có người cố ý muốn giết hai mẹ con em thì sợ khi đưa em về Hà Nội sẽ gặp chuyện, nên tạm thời giao em cho mẹ chúng ta, mẹ chúng ta đưa miếng ngọc này cho mẹ ruột em, đồng thời nói với bà ấy rằng nếu như sau này muốn tìm lại em thì hãy lấy miếng ngọc này để đổi.”
“Mẹ là như thế là vì để phòng trừ người đến đón em không phải do mẹ ruột em phái tới đó.” Nguyễn Quỳnh Anh phân tích hành động của mẹ.
“Phải đó, mẹ chúng ta rất thông minh, mẹ ruột em rất cảm kích bà ấy.” Khương Hạo Kỳ cuối cùng cũng hơi mỉm cười: “Mẹ ruột em cứ thế mà trở về, vốn dĩ bà ấy đã gặp tai nạn, lại mới sinh, sức khoẻ đã sắp suy sụp đến nơi, bà ấy tìm ông nội em, nói những điều bà ấy đã trải qua cho ông nôi, nhưng lại giấu tung tích của em đi.”
“Tại sao?” Nguyễn Quỳnh Anh hơi không hiểu, nhíu mày lại.
Khương Hạo Kỳ lắc đầu nói: “Em nghĩ chắc là bà ấy oán hận nhà họ Khương, mẹ ruột em bảo ông nội em điều tra triệt để chuyện tai nạn xe và mẹ của Khương đại thiếu gia, chỉ cần tra ra kết quả, đồng thời xử lí hết những người đó thì sẽ nói tung tích của em ra, ông nội em đồng ý, chỉ là khi chưa tra ra được thì mẹ em đã không trụ nổi nữa.”
“Cũng từ lúc đó, em đã trở thành con của mẹ chúng ta, thành em của chị.” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn cậu ta.
“Ừm.” Khương Hạo Kỳ cười một cái.
Thật ra đối với mẹ ruột, cậu ta rất cảm kích, nhưng lại không có quá nhiều tình cảm.
Từ trước đến giờ, cậu rất hạnh phúc vì được làm con của nhà họ Nguyễn.
“Vậy sau đó ông nội em cũng không tìm tung tích của em sao?” Nguyễn Quỳnh Anh vuốt cằm.
Khương Hạo Kỳ nhún vai: “Có chứ, chỉ là mẹ ruột em lúc đó nói cho ông em là bà ấy đã giao em cho ân nhân cứu mạng, những chuyện khác đều không nói, thế giới này lớn thế, chỉ tìm người dựa vào một miếng ngọc là rất khó.”
“Vậy năm năm trước, nhà họ Khương tìm thấy em thế nào vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh híp mắt.
Khương Hạo Kỳ gối hai tay sau gáy: “Nghe ông em nói là có một người chú bác họ hàng gì đó khi đi Hà Nội thị sát công ti con thì gặp được em, phát hiện ra trông em và mẹ ruột em rất giống nhau, cho nên chụp trộm em gửi cho ông nội, thế là ông em phái người đi điều tra.”
“Thì ra là thế.” Nguyễn Quỳnh Anh hiểu ra, đỡ lấy cằm.
Khương Hạo Kỳ chỉ miếng ngọc trong tay cô: “Miếng ngọc này, vốn dĩ nên đưa chị từ năm năm trước, nhưng ông em lại để quên trong két, lần trước mở két ra mới nhớ, biết em muốn đến Hà Nội nên đã đưa cho em, bây giờ coi như vật về với chủ rồi.”
Lần trước khi cậu ta đến khách sạn, trừ việc muốn đến thăm chị chì còn nghĩ đến ngọc bội.
Vậy mà mãi đến khi rời đi, miếng ngọc vẫn ở trong túi áo, quên không đem trả.
Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng ấn miếng ngọc vào ngực mình: “Tiểu Húc, cảm ơn em đã đem ngọc bội đến đây.”
Có miếng ngọc này rồi, coi như là mẹ đã được về nhà thật rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương