Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 470
“Người nên nói cảm ơn đáng lẽ phải là nhà họ Khương chúng em mới đúng.” Khương Hạo Kỳ xua tay.
Nguyễn Quỳnh Anh cười khẽ, cẩn thận dè dặt để miếng ngọc vào trong hộp: “Dù có thế nào thì vẫn cần cảm ơn em đã đem miếng ngọc này đến đây.”
“Đây là điều em nên làm.” Khương Hạo Kỳ lắc đầu, sau đó đứng lên: “Chị, vậy em đi đây.”
“Được, chị tiễn em.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, đi về phía trước.
Khương Hạo Kỳ nhìn bóng lưng cô, trên mặt có một nụ cười xán lạn, nhưng đáy mắt có sự trầm tư sâu sắc.
“Chị.” Đột nhiên cậu nói một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng chân, ngoảnh đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
“Chị phải hạnh phúc đó.” Cậu ta đỏ khóe mắt, nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngoặc nghiêng đầu: “Sao đang yên đang lành lại nói thế?”
Khương Hạo Kỳ lấy tay áo lau khoé mắt: “Chỉ là muốn nói thế thôi, chị, chị cứ đồng ý với em đi, sau này nhất định phải hạnh phúc.”
“Được, chị đồng ý, có Vũ Tinh và em, còn có nhà họ An, bao nhiêu người thân ở bên chị thế, chị sẽ hạnh phúc mà.” Nguyễn Quỳnh Anh cười.
Năm năm trước, cô cô đơn chiến đấu một mình.
Hôm nay, năm năm sau, cô đã có nhiều người thân thế này, cô đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Khương Hạo Kỳ cúi đầu: “Thế thì tốt.”
Trông anh ta có vẻ ủ rũ.
Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu chuyện gì, tiến lên một bước: “Kỳ Hạo, sao thế em? Chị phát hiện đột nhiên em thế nào ấy.” . Ủ𝒏g hộ chí𝒏h chủ vào 𝒏gay ﹟ TR𝑼MT R𝑼YỆ𝖭.v𝒏 ﹟
“Em không sao.” Khương Hạo Kỳ ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Chị ơi đi thôi, chị đưa em đến thang máy là được rồi.”
Nói xong, cậu ta đi qua cô, đi về phía thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng cậu hai giây, rồi cũng nhấc gót chân.
Đến trước cửa thang máy, Nguyễn Quỳnh Anh ấn nút.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên cạnh cậu.
Hai người đều không nói gì, không khí ngưng đọng lại.
Mãi đến khi tiếng tinh vang lên, thang máy đã đến, sau khi vào trong thang máy, Khương Hạo Kỳ nói: “Chị, hình như trước giờ em chưa từng nói với chị, em rất thích chị nhỉ…”
“Chị em với nhau, không nói mấy thứ này, chị cũng có thể cảm nhận được mà.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói.
Trong mắt Khương Hạo Kỳ có một tia cảm xúc kì lạ, lập tức mất đi: “Đúng đó, trước giờ tình cảm hai chị em mình rất tốt, em cũng cảm nhận được là chị em rất thích em mà, nhưng bây giờ em vẫn muốn nói với chị một câu, chị ơi, em thích chị, em thích chị!”
Câu “Em thích chị” cuối cùng, anh ta nói lớn tiếng vô cùng, thậm chí còn có tiếng vọng trong thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh không ngờ rằng cậu ta lại đột nhiên như thế, không khỏi hơi ngẩn người ra, sau đó liền cười, mắt cô cong thành hình bán nguyệt: “Đột nhiên lại thế, chị hơi không quen đó.”
“Em đang nghiêm túc đó.” Khương Hạo Kỳ nghiêm túc nói.
Nguyễn Quỳnh Anh liên tục gật đầu: “Chị biết là em nghiêm túc mà, được rồi, đi đi, nhỡ như có người đang đợi thang máy đó.”
“Được….” Khương Hạo Kỳ cụp mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, mãi đến khi bóng dáng Nguyễn Quỳnh Anh khuất đi mất, Khương Hạo Kỳ mới nhắm mắt lại, dựa vào cánh cửa thang máy lạnh lẽo.
“Quả nhiên vẫn là như thế…”
Chị coi cái thích của anh là tình cảm của một người em với người chị, cũng phải thôi, trước giờ anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm với chị mình, nhưng tình cảm ấy không chỉ là tình cảm chị em, mà nhiều hơn còn có cả tình cảm nam nữ.
Quả thực anh ta rất muốn nói một câu “Em yêu chị”, nhưng anh biết rằng nếu như mình biểu đạt tình cảm với chị ấy thật, thì tình chị em của họ sẽ không còn, với tính cách của chị ấy, chị sẽ trốn tránh anh, thậm chí không thèm gặp anh, cho nên anh thà rằng dùng cách thức mơ hồ này để tỏ bày với chị mình, cũng không muốn nhìn thấy kết quả thế kia.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh chị ấy mãi mãi, thì anh có thể làm em trai của chị cả đời này.
Cũng đành thôi, Khương Hạo Kỳ vuốt mặt mình, mở mắt ra, trên mặt lại là nụ cười thoải mái.
Ở bên này, Nguyễn Quỳnh Anh về đến phòng mình, không hề có khúc mắc gì với sự kì lạ của Khương Hạo Kỳ.
Đều tiên cô dỗ con gái ngủ, sau đó cất miếng ngọc cẩn thân, chuẩn bị chuyển đến nước ngoài vào ngày mai, trả về với nhà họ An.
Tin rằng ông bà ngoại nhìn thấy miếng ngọc này thì sẽ vui mừng lắm, dù sao thì miếng ngọc này thay mặt cho mẹ cô, sư trở về của ngọc đồng nghĩa với sự trở về của mẹ cô.
Miếng ngọc được đặt cẩn thận, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái, cầm lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa….
Mới sáng sớm, Trần Vĩnh Hải đã đến điểm danh.
Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh thậm chí còn lười hỏi anh ta đến làm gì, hỏi rồi có trả lời thì vẫn thế, không bằng không hỏi.
Cho nên cô dứt khoát không nhìn anh ta, coi như không nhìn thấy con người này.
Trần Vĩnh Hải cũng sớm quen với sự lạnh nhạt của cô, thấy thế cũng không để bụng, ôm lấy con bé rồi đi theo sau cô, đi trong phòng bếp: “Hôm nay ăn gì đấy?”
“Không có phần của anh!” Nguyễn Quỳnh Anh bận cắt bánh mì, mất kiên nhẫn mà quăng ra một câu.
Trần Vĩnh Hải hơi nghiêng cằm: “Lại không có phần của anh nữa à, được thôi, tự anh gọi đồ ăn sáng vậy, bảo bối muốn ăn gì?”
Anh ta hỏi cô bé.
Cô bé lập tức nghiêm túc suy nghĩ.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế thì chặt mạnh chiếc dao trong tay: “Thưa anh, anh cố ý đúng không?”
Cố ý muốn gọi đồ ăn sáng để lôi kéo con bé, để con bé cùng một chiến tuyến với anh ta, đúng là không biết xấu hổ.
Trần Vĩnh Hải hơi nhướng môi: “Không gọi là cố ý được, em không chuẩn bị bữa sáng cho anh, đương nhiên anh phải gọi người đưa đến đây, còn về Vũ Tinh thì chỉ ăn bánh mì sao đủ được, không có dinh dưỡng.”
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nhắm mắt lại, ép cơn tức xuống: “Ai nói chỉ có bánh mì, còn có trứng gà và sa lát nữa.”
“Nhưng cục cưng không muốn ăn sa lát, muốn ăn bánh kem ngọt cơ.” Cô bé yếu ớt nói.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận lườm con gái một cái.
Cô bé lập tức chui vào trong lòng Trần Vĩnh Hải.
Khoé miệng Nguyễn Quỳnh Anh hơi co rút.
Đúng là đồ phản bội!
“Nếu Vũ Tinh đã muốn ăn bánh kem,, vậy thì bố sẽ bảo người đem lên.” Trần Vĩnh Hải vỗ lưng con bé một chút, đang định gọi điện.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức giữ tay anh ta lại: “Vũ Tinh còn bé, không được ăn nhiều bánh kem quá, không tốt cho răng và sức khoẻ con bé.”
Trần Vĩnh Hải cụp mắt, nhìn cánh tay cô đang giữ lấy tay mình, trong ánh mắt có nét vui vẻ, trên mặt lại như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nhưng Vũ Tinh muốn ăn, thi thoảng ăn một hai lần cũng không sao đâu.”
“Ừm, bố nói đúng đó.” Cô bé phụ hoạ theo.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt: “Đúng cái gì mà đúng, hôm qua con mới ăn xong, hôm nay không được ăn tiếp nữa.”
“Sao đây cục cưng, mẹ hung dữ quá, bố không thể mua bánh kem cho con được rồi!” Trần Vĩnh Hải quay đầu, nhẹ nhàng trêu chọc con gái.
Vũ Tinh vân vê ngón tay: “Vậy thì bố ơi, chúng ta đừng đặt bánh nữa, ăn đồ của mẹ làm đi.”
“Nhưng mà mẹ con không chuẩn bị phần cho bố.” Trần Vĩnh Hải cọ trán lên đầu con bé, nhẹ nhàng nói, dường như rất ủ rũ.
Cô bé vỗ vai anh: “Yên tâm đi bố, con bảo mẹ chuẩn bị cho bố.”
Nói xong, cô bé đòi xuống khỏi lòng anh.
Trần Vĩnh Hải cũng thuận thế thả cô bé xuông.
Sau khi xuống đất, cô bé ôm lấy đùi mẹ: “Mẹ, bố không có đồ ăn sáng, mẹ làm một phần cho bố nhé, làm rồi thì bố sẽ không gọi bánh ngọt nữa.”
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, cạn lời nhìn con bé.
Đừng tưởng cô không nghe thấy cuộc đối thoại của hai bố con họ.
Trần Vĩnh Hải rõ ràng là đang cố ý để con bé nói giúp cho anh ta, để cô làm đồ ăn sáng cho bọn họ.
“Không được, mẹ mệt lắm rồi, không muốn làm tiếp nữa!” Nguyễn Quỳnh Anh xua tay, từ chối.
Cô bé quay đầu nhìn Trần Vĩnh Hải một cái: “Nhưng mà mẹ không làm thì cục cưng sẽ ăn bánh kem với bố đó.”
“Không đâu, mẹ sẽ nhìn con đó, không cho con ăn.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không động đậy như cũ.
Cô bé hơi sốt ruột, lòng đen chuyển động, sau đó lập tức ngồi bộp xuống đất, khóc thét ầm lên.
Nguyễn Quỳnh Anh cười khẽ, cẩn thận dè dặt để miếng ngọc vào trong hộp: “Dù có thế nào thì vẫn cần cảm ơn em đã đem miếng ngọc này đến đây.”
“Đây là điều em nên làm.” Khương Hạo Kỳ lắc đầu, sau đó đứng lên: “Chị, vậy em đi đây.”
“Được, chị tiễn em.” Nguyễn Quỳnh Anh đứng lên, đi về phía trước.
Khương Hạo Kỳ nhìn bóng lưng cô, trên mặt có một nụ cười xán lạn, nhưng đáy mắt có sự trầm tư sâu sắc.
“Chị.” Đột nhiên cậu nói một câu.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng chân, ngoảnh đầu nhìn cậu: “Sao thế?”
“Chị phải hạnh phúc đó.” Cậu ta đỏ khóe mắt, nói.
Nguyễn Quỳnh Anh nghi ngoặc nghiêng đầu: “Sao đang yên đang lành lại nói thế?”
Khương Hạo Kỳ lấy tay áo lau khoé mắt: “Chỉ là muốn nói thế thôi, chị, chị cứ đồng ý với em đi, sau này nhất định phải hạnh phúc.”
“Được, chị đồng ý, có Vũ Tinh và em, còn có nhà họ An, bao nhiêu người thân ở bên chị thế, chị sẽ hạnh phúc mà.” Nguyễn Quỳnh Anh cười.
Năm năm trước, cô cô đơn chiến đấu một mình.
Hôm nay, năm năm sau, cô đã có nhiều người thân thế này, cô đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Khương Hạo Kỳ cúi đầu: “Thế thì tốt.”
Trông anh ta có vẻ ủ rũ.
Nguyễn Quỳnh Anh không hiểu chuyện gì, tiến lên một bước: “Kỳ Hạo, sao thế em? Chị phát hiện đột nhiên em thế nào ấy.” . Ủ𝒏g hộ chí𝒏h chủ vào 𝒏gay ﹟ TR𝑼MT R𝑼YỆ𝖭.v𝒏 ﹟
“Em không sao.” Khương Hạo Kỳ ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Chị ơi đi thôi, chị đưa em đến thang máy là được rồi.”
Nói xong, cậu ta đi qua cô, đi về phía thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn bóng lưng cậu hai giây, rồi cũng nhấc gót chân.
Đến trước cửa thang máy, Nguyễn Quỳnh Anh ấn nút.
Nguyễn Quỳnh Anh đứng bên cạnh cậu.
Hai người đều không nói gì, không khí ngưng đọng lại.
Mãi đến khi tiếng tinh vang lên, thang máy đã đến, sau khi vào trong thang máy, Khương Hạo Kỳ nói: “Chị, hình như trước giờ em chưa từng nói với chị, em rất thích chị nhỉ…”
“Chị em với nhau, không nói mấy thứ này, chị cũng có thể cảm nhận được mà.” Nguyễn Quỳnh Anh cười nói.
Trong mắt Khương Hạo Kỳ có một tia cảm xúc kì lạ, lập tức mất đi: “Đúng đó, trước giờ tình cảm hai chị em mình rất tốt, em cũng cảm nhận được là chị em rất thích em mà, nhưng bây giờ em vẫn muốn nói với chị một câu, chị ơi, em thích chị, em thích chị!”
Câu “Em thích chị” cuối cùng, anh ta nói lớn tiếng vô cùng, thậm chí còn có tiếng vọng trong thang máy.
Nguyễn Quỳnh Anh không ngờ rằng cậu ta lại đột nhiên như thế, không khỏi hơi ngẩn người ra, sau đó liền cười, mắt cô cong thành hình bán nguyệt: “Đột nhiên lại thế, chị hơi không quen đó.”
“Em đang nghiêm túc đó.” Khương Hạo Kỳ nghiêm túc nói.
Nguyễn Quỳnh Anh liên tục gật đầu: “Chị biết là em nghiêm túc mà, được rồi, đi đi, nhỡ như có người đang đợi thang máy đó.”
“Được….” Khương Hạo Kỳ cụp mắt.
Nguyễn Quỳnh Anh vẫy tay với anh ta: “Tạm biệt!”
“Tạm biệt!”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, mãi đến khi bóng dáng Nguyễn Quỳnh Anh khuất đi mất, Khương Hạo Kỳ mới nhắm mắt lại, dựa vào cánh cửa thang máy lạnh lẽo.
“Quả nhiên vẫn là như thế…”
Chị coi cái thích của anh là tình cảm của một người em với người chị, cũng phải thôi, trước giờ anh chưa bao giờ thể hiện tình cảm với chị mình, nhưng tình cảm ấy không chỉ là tình cảm chị em, mà nhiều hơn còn có cả tình cảm nam nữ.
Quả thực anh ta rất muốn nói một câu “Em yêu chị”, nhưng anh biết rằng nếu như mình biểu đạt tình cảm với chị ấy thật, thì tình chị em của họ sẽ không còn, với tính cách của chị ấy, chị sẽ trốn tránh anh, thậm chí không thèm gặp anh, cho nên anh thà rằng dùng cách thức mơ hồ này để tỏ bày với chị mình, cũng không muốn nhìn thấy kết quả thế kia.
Chỉ cần có thể ở bên cạnh chị ấy mãi mãi, thì anh có thể làm em trai của chị cả đời này.
Cũng đành thôi, Khương Hạo Kỳ vuốt mặt mình, mở mắt ra, trên mặt lại là nụ cười thoải mái.
Ở bên này, Nguyễn Quỳnh Anh về đến phòng mình, không hề có khúc mắc gì với sự kì lạ của Khương Hạo Kỳ.
Đều tiên cô dỗ con gái ngủ, sau đó cất miếng ngọc cẩn thân, chuẩn bị chuyển đến nước ngoài vào ngày mai, trả về với nhà họ An.
Tin rằng ông bà ngoại nhìn thấy miếng ngọc này thì sẽ vui mừng lắm, dù sao thì miếng ngọc này thay mặt cho mẹ cô, sư trở về của ngọc đồng nghĩa với sự trở về của mẹ cô.
Miếng ngọc được đặt cẩn thận, Nguyễn Quỳnh Anh ngáp một cái, cầm lấy đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa….
Mới sáng sớm, Trần Vĩnh Hải đã đến điểm danh.
Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh thậm chí còn lười hỏi anh ta đến làm gì, hỏi rồi có trả lời thì vẫn thế, không bằng không hỏi.
Cho nên cô dứt khoát không nhìn anh ta, coi như không nhìn thấy con người này.
Trần Vĩnh Hải cũng sớm quen với sự lạnh nhạt của cô, thấy thế cũng không để bụng, ôm lấy con bé rồi đi theo sau cô, đi trong phòng bếp: “Hôm nay ăn gì đấy?”
“Không có phần của anh!” Nguyễn Quỳnh Anh bận cắt bánh mì, mất kiên nhẫn mà quăng ra một câu.
Trần Vĩnh Hải hơi nghiêng cằm: “Lại không có phần của anh nữa à, được thôi, tự anh gọi đồ ăn sáng vậy, bảo bối muốn ăn gì?”
Anh ta hỏi cô bé.
Cô bé lập tức nghiêm túc suy nghĩ.
Nguyễn Quỳnh Anh thấy thế thì chặt mạnh chiếc dao trong tay: “Thưa anh, anh cố ý đúng không?”
Cố ý muốn gọi đồ ăn sáng để lôi kéo con bé, để con bé cùng một chiến tuyến với anh ta, đúng là không biết xấu hổ.
Trần Vĩnh Hải hơi nhướng môi: “Không gọi là cố ý được, em không chuẩn bị bữa sáng cho anh, đương nhiên anh phải gọi người đưa đến đây, còn về Vũ Tinh thì chỉ ăn bánh mì sao đủ được, không có dinh dưỡng.”
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận nhắm mắt lại, ép cơn tức xuống: “Ai nói chỉ có bánh mì, còn có trứng gà và sa lát nữa.”
“Nhưng cục cưng không muốn ăn sa lát, muốn ăn bánh kem ngọt cơ.” Cô bé yếu ớt nói.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận lườm con gái một cái.
Cô bé lập tức chui vào trong lòng Trần Vĩnh Hải.
Khoé miệng Nguyễn Quỳnh Anh hơi co rút.
Đúng là đồ phản bội!
“Nếu Vũ Tinh đã muốn ăn bánh kem,, vậy thì bố sẽ bảo người đem lên.” Trần Vĩnh Hải vỗ lưng con bé một chút, đang định gọi điện.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức giữ tay anh ta lại: “Vũ Tinh còn bé, không được ăn nhiều bánh kem quá, không tốt cho răng và sức khoẻ con bé.”
Trần Vĩnh Hải cụp mắt, nhìn cánh tay cô đang giữ lấy tay mình, trong ánh mắt có nét vui vẻ, trên mặt lại như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Nhưng Vũ Tinh muốn ăn, thi thoảng ăn một hai lần cũng không sao đâu.”
“Ừm, bố nói đúng đó.” Cô bé phụ hoạ theo.
Nguyễn Quỳnh Anh trợn mắt: “Đúng cái gì mà đúng, hôm qua con mới ăn xong, hôm nay không được ăn tiếp nữa.”
“Sao đây cục cưng, mẹ hung dữ quá, bố không thể mua bánh kem cho con được rồi!” Trần Vĩnh Hải quay đầu, nhẹ nhàng trêu chọc con gái.
Vũ Tinh vân vê ngón tay: “Vậy thì bố ơi, chúng ta đừng đặt bánh nữa, ăn đồ của mẹ làm đi.”
“Nhưng mà mẹ con không chuẩn bị phần cho bố.” Trần Vĩnh Hải cọ trán lên đầu con bé, nhẹ nhàng nói, dường như rất ủ rũ.
Cô bé vỗ vai anh: “Yên tâm đi bố, con bảo mẹ chuẩn bị cho bố.”
Nói xong, cô bé đòi xuống khỏi lòng anh.
Trần Vĩnh Hải cũng thuận thế thả cô bé xuông.
Sau khi xuống đất, cô bé ôm lấy đùi mẹ: “Mẹ, bố không có đồ ăn sáng, mẹ làm một phần cho bố nhé, làm rồi thì bố sẽ không gọi bánh ngọt nữa.”
Nguyễn Quỳnh Anh cúi đầu, cạn lời nhìn con bé.
Đừng tưởng cô không nghe thấy cuộc đối thoại của hai bố con họ.
Trần Vĩnh Hải rõ ràng là đang cố ý để con bé nói giúp cho anh ta, để cô làm đồ ăn sáng cho bọn họ.
“Không được, mẹ mệt lắm rồi, không muốn làm tiếp nữa!” Nguyễn Quỳnh Anh xua tay, từ chối.
Cô bé quay đầu nhìn Trần Vĩnh Hải một cái: “Nhưng mà mẹ không làm thì cục cưng sẽ ăn bánh kem với bố đó.”
“Không đâu, mẹ sẽ nhìn con đó, không cho con ăn.” Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không động đậy như cũ.
Cô bé hơi sốt ruột, lòng đen chuyển động, sau đó lập tức ngồi bộp xuống đất, khóc thét ầm lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương