Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 485
Trần Vĩnh Hải mơ hồ nhếch khóe miệng lên: "Được rồi, tôi biết rồi, hai người có thể sống bao lâu tùy thích."
“Nhưng tôi nghĩ mình cần thay sửa tiền thuê nhà lại một chút.” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô: "Cô nói xem, sửa thế nào?"
“Đổi về giá thị trường ban đầu thì tốt. Nên như thế nào thì cứ như thế ấy, nếu không, tôi sẽ chuyển đi!” Nguyễn Quỳnh Anh tỏ vẻ kiên định.
Trần Vĩnh Hải nghe vậy cũng không phản đối, rất sảng khoái mà đồng ý: "Được thôi, ngày mai tôi sẽ cho người gửi cho cô một bản hợp đồng mới."
Sửa lại thì sửa lại, chỉ cần không chuyển đi là được rồi.
Dù sao thì sau này, tiền này cũng đưa lại cho cô thôi.
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng hài lòng.
Trần Vĩnh Hải nâng ly rượu của mình lên, muốn cụng ly với cô, cô cũng cho chút mặt mũi.
Sau khi uống cạn rượu trong ly, Trần Vĩnh Hải cầm lấy ly của cô và giúp cô rót rượu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn động tác rót rượu của anh, ánh mắt lóe lên: "Hôm nay anh có vẻ không ổn."
“Sao cô nhận ra được?” Trần Vĩnh Hải đẩy ly rượu đến trước mặt cô.
“Thì nhận ra được thôi, tôi cũng coi như là hiểu anh một chút” Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi, nói.
Trần Vĩnh Hải trầm thấp cười cười, ý cười không chạm đáy mắt: "Đúng vậy, anh hôm nay rất buồn, anh biết được một chuyện không thể nào tin được."
“Chuyện gì?” Cô hỏi lại theo bản năng.
Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly: "Quỳnh Anh, hình như tôi chưa từng nói cho cô nghe chuyện trong nhà của tôi?"
Nguyễn Quỳnh Anh hừ lạnh: "Chuyện trong nhà của anh Trần đây, tôi cũng không muốn nghe gì mấy."
“Anh biết, nhưng bây giờ anh lại muốn nói với em.” Trần Vĩnh Hải ngước mắt lên và nhìn cô chằm chằm.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không nói gì.
Trần Vĩnh Hải cầm chai rượu lên, rót cho mình một ly khác "Thật ra, quá khứ của tôi và cô rất giống nhau. Gia đình chúng ta đều bị kẻ thứ ba phá hoại. Mẹ tôi chết dưới tay một đứa con riêng."
“Cái gì?” Một tia kinh ngạc xẹt qua mắt Nguyễn Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải vậy mà lại trả qua chuyện tương tự như cô!
“Rất bất ngờ đúng không?” Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại. “Mười mấy năm trước, mẹ tôi và Trần Tây Minh tình cảm tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng tôn trọng nhau như khách. Mẹ tôi cũng biết Trần Tây Minh có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng chuyện con riêng cũng không lộ gì ra, bà ấy cũng không quan tâm, nhưng rồi có một ngày... "
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, chờ anh nói tiếp.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt ly rượu: "Một ngày nọ, một đối thủ của Trần Tây Minh, họ Lục, nói với mẹ tôi rằng Trần Tây Minh không phải không có con riêng ở bên ngoài, chỉ là do Trần Tây Minh giấu kín đi mà thôi, hơn nữa còn có rất nhiều con riêng, thậm chí có người còn lớn hơn tôi một tuổi."
“Trời ạ!” Nguyễn Quỳnh Anh che miệng.
Trần Vĩnh Hải cười lạnh lẽo: "Ngạc nhiên lắm đúng không! Lúc nghe tin, tôi cũng rất kinh ngạc. Trần Tây Minh biết rằng mẹ tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của những đứa con riêng đó, vì vậy ông ta đã bày tỏ ý kiến của mình với mẹ tôi rằng, ông ta sẽ gửi những đứa con riêng đó đi. Mà ông ta cũng thật sự làm đúng như vậy. Bây giờ, những đứa con riêng đó đó cũng không biết mình là con của Trần Tây Minh. "
"Sau đó thì sao? Hẳn là không chỉ đơn giản như vậy!" Nguyễn Quỳnh Anh nhấp một ngụm rượu.
Nếu đơn giản như vậy, anh sẽ không bày ra vẻ mặt như thế này!
Trần Vĩnh Hải nheo đôi mắt nguy hiểm lại: "Tất nhiên là không đơn giản như vậy. Tất cả những đứa con riêng đó đều bị tiễn đi, nhưng cái đứa lớn hơn tôi một tuổi, Trần Tây Minh lại mang về. Lý do là đứa con riêng đó rất ưu tú, ông ta không nỡ."
"Ưu tú? Ưu tú đến độ nào?" Nguyễn Quỳnh Anh rất có hứng thú, hỏi.
Trần Vĩnh Hải có chút bất mãn, nhìn cô, nhưng vẫn đáp: "Anh ta có trí nhớ rất tốt, học mọi thứ rất nhanh. Trần Tây Minh nói ông ta sẽ đào tạo anh ta thành trợ thủ tương lai của tôi. Anh ta thật sự cũng học hỏi rất nhanh. Mà sự tồn tại của anh ta khiến mẹ tôi ngày nào cũng sống trong kích thích, tinh thần ngày càng sa sút, sức khỏe cũng lao dốc, rồi…”
Anh dừng lại, hít một hơi, giọng anh trầm thấp hơn, khàn khàn, còn có chút run rẩy: "Rồi một ngày mẹ tôi đột nhiên bị ngã, phải vào phòng hồi sức tích cực và mãi mãi không ra được nữa. Cô có biết bà ấy chết thế nào không?”
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ bừng: "Bà ấy bị thằng con hoang kia tháo mặt nạ oxy ra, người đang sống sờ sờ, không thở được mà chết!"
Hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh trừng lớn.
Vậy mà lại chết như thế!
Cũng giống như bố của cô, điều khác biệt chính là bố của cô đã tự sát, còn mẹ của anh, lại bị người ta giết hại.
"Thằng con hoang đó đã giết mẹ tôi. Trần Tây Minh nói ông ta sẽ xử lý nó. Sau đó ông ta đưa nó đi. Khi ông ta quay lại, ông ta nói với tôi rằng ông ta đã xử lý. Trước đây tôi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng xử lý mà ông ta nói là một mạng đổi một mạng, Nhưng hôm nay có người nói với tôi rằng thằng con hoang đó vẫn chưa chết!”
Nói đến đây, khuôn mặt Trần Vĩnh Hải hiện lên vài phần dữ tợn, có thể thấy rằng, ngay lúc này đây, anh đang tức giận đến đỉnh điểm.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh: "Anh chắc chắn như vậy sao? Lỡ như có ai đó cố ý nói như thế..."
“Không, Trần Tây Minh cũng đã tự mình thừa nhận.” Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh ngậm miệng không nói gì.
Trần Vĩnh Hải lại rót một ly rượu khác.
Rượu này quá mạnh, cho dù tửu lượng của anh rất tốt, nhưng sau ba ly, khuôn mặt tuấn tú cũng đã bắt đầu đỏ lên, đôi mắt sâu thẳm cũng đã hiện ra chút mê man.
Rõ ràng là anh đã ngà say rồi.
"Bởi vì mẹ tôi, nên tôi rất hận Trần Tây Minh. Mười mấy năm qua, tôi chưa bao giờ tha thứ cho ông ta. Chín năm trước, đó là khi tôi hận ông ta nhất, năm đó, tôi cảm thấy người thân nhả họ Trần của mình ai nấy đều ghê tởm, cho nên…”
“Cho nên anh mới bỏ nhà ra đi?” Nguyễn Quỳnh Anh đoán được chuyện tiếp theo.
Trần Vĩnh Hải gật đầu: "Ừm, bỏ nhà trốn đi, cũng sửa lại tên họ của mình, Lục là họ mẹ tôi."
“Nhưng tôi nghe chú Hoàng từng nói họ của ông ngoại anh họ Giản.” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày hỏi.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Mẹ tôi là con gái thứ hai của nhà họ Giản, hồi đầu, nhà họ Giản chỉ là một gia đình bình thường, làm nghề biển, sau khi sinh mẹ tôi, là con gái nên ghét bỏ, đem mẹ tôi cho nhà dì tôi, Lục là họ của dượng tôi.”
“Thì ra là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu, không nói gì, trong lòng có hơi phức tạp.
Cô vẫn luôn cho rằng, người như Trần Vĩnh Hải, từ khi sinh ra chưa từng phải trải qua bất cứ thăng trầm gì.
Hóa ra, bọn họ lại trải qua những chuyện tương tự nhau.
"Vậy nên hôm nay tâm trạng anh không tốt, đến đây cướp rượu của tôi, là vì biết được đứa con riêng kia vẫn chưa chết?" Nguyễn Quỳnh Anh khẽ liếc nhìn anh một cái.
Trần Vĩnh Hải lắc đầu: "Cũng không hoàn toàn là như thế. Tôi đến đây là muốn kể cho cô nghe những chuyện đó, tôi muốn kể hết cho cô nghe những chuyện liên quan đến tôi."
“Ồ!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng đáp lại.
Trần Vĩnh Hải thu hồi lại sự phẫn nộ, bất đắc dĩ mỉm cười một chút: "Quỳnh Anh, cô không thể cho tôi chút phản ứng nào sao?"
“Không phải tôi cho anh rồi đó sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Tôi không muốn như thế này, tôi rất hy vọng cô có thể an ủi tôi một chút."
“An ủi?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn trắng mắt, sau đó giật lấy ly rượu gần cạn của anh, khi anh còn đang kinh ngạc, rót đầy ly cho anh.
“Đây, uống đi, rượu là loại an ủi thoải mái nhất, anh uống vào là ổn rồi.” Cô đẩy ly rượu qua, nói cho có lệ.
Trần Vĩnh Hải cười nhẹ thành tiếng: "Ly rượu lớn như thế, tôi uống một mình cũng có ích lợi gì, không bằng cô cũng uống cùng tôi đi."
“Tôi không cần!” Nguyễn Quỳnh Anh che ly rượu của mình lại.
Rượu này quá mạnh, hiện tại cô đã hơi choáng váng, không uống được nữa.
"Tại sao lại không cần? Quỳnh Anh, chắc cô không thể uống được nữa rồi phải không?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: "Ai nói tôi không uống được nữa?"
"Nếu uống đến gục, vậy chúng ta dứt khoát một lần, xem chúng ta ai sẽ là người say trước. Tôi cũng muốn biết tửu lượng của cô trong năm năm qua đã tăng lên bao nhiêu." Trần Vĩnh Hải nâng ly và mỉm cười với cô.
“So thì so, anh cho rằng tôi sợ anh sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi thẳng lưng lại.
“Nhưng tôi nghĩ mình cần thay sửa tiền thuê nhà lại một chút.” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi.
Trần Vĩnh Hải nhìn cô: "Cô nói xem, sửa thế nào?"
“Đổi về giá thị trường ban đầu thì tốt. Nên như thế nào thì cứ như thế ấy, nếu không, tôi sẽ chuyển đi!” Nguyễn Quỳnh Anh tỏ vẻ kiên định.
Trần Vĩnh Hải nghe vậy cũng không phản đối, rất sảng khoái mà đồng ý: "Được thôi, ngày mai tôi sẽ cho người gửi cho cô một bản hợp đồng mới."
Sửa lại thì sửa lại, chỉ cần không chuyển đi là được rồi.
Dù sao thì sau này, tiền này cũng đưa lại cho cô thôi.
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng hài lòng.
Trần Vĩnh Hải nâng ly rượu của mình lên, muốn cụng ly với cô, cô cũng cho chút mặt mũi.
Sau khi uống cạn rượu trong ly, Trần Vĩnh Hải cầm lấy ly của cô và giúp cô rót rượu.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn động tác rót rượu của anh, ánh mắt lóe lên: "Hôm nay anh có vẻ không ổn."
“Sao cô nhận ra được?” Trần Vĩnh Hải đẩy ly rượu đến trước mặt cô.
“Thì nhận ra được thôi, tôi cũng coi như là hiểu anh một chút” Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi, nói.
Trần Vĩnh Hải trầm thấp cười cười, ý cười không chạm đáy mắt: "Đúng vậy, anh hôm nay rất buồn, anh biết được một chuyện không thể nào tin được."
“Chuyện gì?” Cô hỏi lại theo bản năng.
Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly: "Quỳnh Anh, hình như tôi chưa từng nói cho cô nghe chuyện trong nhà của tôi?"
Nguyễn Quỳnh Anh hừ lạnh: "Chuyện trong nhà của anh Trần đây, tôi cũng không muốn nghe gì mấy."
“Anh biết, nhưng bây giờ anh lại muốn nói với em.” Trần Vĩnh Hải ngước mắt lên và nhìn cô chằm chằm.
Nguyễn Quỳnh Anh mấp máy môi, không nói gì.
Trần Vĩnh Hải cầm chai rượu lên, rót cho mình một ly khác "Thật ra, quá khứ của tôi và cô rất giống nhau. Gia đình chúng ta đều bị kẻ thứ ba phá hoại. Mẹ tôi chết dưới tay một đứa con riêng."
“Cái gì?” Một tia kinh ngạc xẹt qua mắt Nguyễn Quỳnh Anh.
Trần Vĩnh Hải vậy mà lại trả qua chuyện tương tự như cô!
“Rất bất ngờ đúng không?” Trần Vĩnh Hải nhắm mắt lại. “Mười mấy năm trước, mẹ tôi và Trần Tây Minh tình cảm tuy rằng không tốt lắm, nhưng cũng tôn trọng nhau như khách. Mẹ tôi cũng biết Trần Tây Minh có người phụ nữ khác bên ngoài, nhưng chuyện con riêng cũng không lộ gì ra, bà ấy cũng không quan tâm, nhưng rồi có một ngày... "
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, chờ anh nói tiếp.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt ly rượu: "Một ngày nọ, một đối thủ của Trần Tây Minh, họ Lục, nói với mẹ tôi rằng Trần Tây Minh không phải không có con riêng ở bên ngoài, chỉ là do Trần Tây Minh giấu kín đi mà thôi, hơn nữa còn có rất nhiều con riêng, thậm chí có người còn lớn hơn tôi một tuổi."
“Trời ạ!” Nguyễn Quỳnh Anh che miệng.
Trần Vĩnh Hải cười lạnh lẽo: "Ngạc nhiên lắm đúng không! Lúc nghe tin, tôi cũng rất kinh ngạc. Trần Tây Minh biết rằng mẹ tôi đã phát hiện ra sự tồn tại của những đứa con riêng đó, vì vậy ông ta đã bày tỏ ý kiến của mình với mẹ tôi rằng, ông ta sẽ gửi những đứa con riêng đó đi. Mà ông ta cũng thật sự làm đúng như vậy. Bây giờ, những đứa con riêng đó đó cũng không biết mình là con của Trần Tây Minh. "
"Sau đó thì sao? Hẳn là không chỉ đơn giản như vậy!" Nguyễn Quỳnh Anh nhấp một ngụm rượu.
Nếu đơn giản như vậy, anh sẽ không bày ra vẻ mặt như thế này!
Trần Vĩnh Hải nheo đôi mắt nguy hiểm lại: "Tất nhiên là không đơn giản như vậy. Tất cả những đứa con riêng đó đều bị tiễn đi, nhưng cái đứa lớn hơn tôi một tuổi, Trần Tây Minh lại mang về. Lý do là đứa con riêng đó rất ưu tú, ông ta không nỡ."
"Ưu tú? Ưu tú đến độ nào?" Nguyễn Quỳnh Anh rất có hứng thú, hỏi.
Trần Vĩnh Hải có chút bất mãn, nhìn cô, nhưng vẫn đáp: "Anh ta có trí nhớ rất tốt, học mọi thứ rất nhanh. Trần Tây Minh nói ông ta sẽ đào tạo anh ta thành trợ thủ tương lai của tôi. Anh ta thật sự cũng học hỏi rất nhanh. Mà sự tồn tại của anh ta khiến mẹ tôi ngày nào cũng sống trong kích thích, tinh thần ngày càng sa sút, sức khỏe cũng lao dốc, rồi…”
Anh dừng lại, hít một hơi, giọng anh trầm thấp hơn, khàn khàn, còn có chút run rẩy: "Rồi một ngày mẹ tôi đột nhiên bị ngã, phải vào phòng hồi sức tích cực và mãi mãi không ra được nữa. Cô có biết bà ấy chết thế nào không?”
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu.
Hai mắt Trần Vĩnh Hải đỏ bừng: "Bà ấy bị thằng con hoang kia tháo mặt nạ oxy ra, người đang sống sờ sờ, không thở được mà chết!"
Hai mắt Nguyễn Quỳnh Anh trừng lớn.
Vậy mà lại chết như thế!
Cũng giống như bố của cô, điều khác biệt chính là bố của cô đã tự sát, còn mẹ của anh, lại bị người ta giết hại.
"Thằng con hoang đó đã giết mẹ tôi. Trần Tây Minh nói ông ta sẽ xử lý nó. Sau đó ông ta đưa nó đi. Khi ông ta quay lại, ông ta nói với tôi rằng ông ta đã xử lý. Trước đây tôi cũng không nghĩ nhiều, cho rằng xử lý mà ông ta nói là một mạng đổi một mạng, Nhưng hôm nay có người nói với tôi rằng thằng con hoang đó vẫn chưa chết!”
Nói đến đây, khuôn mặt Trần Vĩnh Hải hiện lên vài phần dữ tợn, có thể thấy rằng, ngay lúc này đây, anh đang tức giận đến đỉnh điểm.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh: "Anh chắc chắn như vậy sao? Lỡ như có ai đó cố ý nói như thế..."
“Không, Trần Tây Minh cũng đã tự mình thừa nhận.” Trần Vĩnh Hải nói.
Nguyễn Quỳnh Anh ngậm miệng không nói gì.
Trần Vĩnh Hải lại rót một ly rượu khác.
Rượu này quá mạnh, cho dù tửu lượng của anh rất tốt, nhưng sau ba ly, khuôn mặt tuấn tú cũng đã bắt đầu đỏ lên, đôi mắt sâu thẳm cũng đã hiện ra chút mê man.
Rõ ràng là anh đã ngà say rồi.
"Bởi vì mẹ tôi, nên tôi rất hận Trần Tây Minh. Mười mấy năm qua, tôi chưa bao giờ tha thứ cho ông ta. Chín năm trước, đó là khi tôi hận ông ta nhất, năm đó, tôi cảm thấy người thân nhả họ Trần của mình ai nấy đều ghê tởm, cho nên…”
“Cho nên anh mới bỏ nhà ra đi?” Nguyễn Quỳnh Anh đoán được chuyện tiếp theo.
Trần Vĩnh Hải gật đầu: "Ừm, bỏ nhà trốn đi, cũng sửa lại tên họ của mình, Lục là họ mẹ tôi."
“Nhưng tôi nghe chú Hoàng từng nói họ của ông ngoại anh họ Giản.” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày hỏi.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Mẹ tôi là con gái thứ hai của nhà họ Giản, hồi đầu, nhà họ Giản chỉ là một gia đình bình thường, làm nghề biển, sau khi sinh mẹ tôi, là con gái nên ghét bỏ, đem mẹ tôi cho nhà dì tôi, Lục là họ của dượng tôi.”
“Thì ra là như vậy.” Nguyễn Quỳnh Anh khẽ gật đầu, không nói gì, trong lòng có hơi phức tạp.
Cô vẫn luôn cho rằng, người như Trần Vĩnh Hải, từ khi sinh ra chưa từng phải trải qua bất cứ thăng trầm gì.
Hóa ra, bọn họ lại trải qua những chuyện tương tự nhau.
"Vậy nên hôm nay tâm trạng anh không tốt, đến đây cướp rượu của tôi, là vì biết được đứa con riêng kia vẫn chưa chết?" Nguyễn Quỳnh Anh khẽ liếc nhìn anh một cái.
Trần Vĩnh Hải lắc đầu: "Cũng không hoàn toàn là như thế. Tôi đến đây là muốn kể cho cô nghe những chuyện đó, tôi muốn kể hết cho cô nghe những chuyện liên quan đến tôi."
“Ồ!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng đáp lại.
Trần Vĩnh Hải thu hồi lại sự phẫn nộ, bất đắc dĩ mỉm cười một chút: "Quỳnh Anh, cô không thể cho tôi chút phản ứng nào sao?"
“Không phải tôi cho anh rồi đó sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Tôi không muốn như thế này, tôi rất hy vọng cô có thể an ủi tôi một chút."
“An ủi?” Nguyễn Quỳnh Anh trợn trắng mắt, sau đó giật lấy ly rượu gần cạn của anh, khi anh còn đang kinh ngạc, rót đầy ly cho anh.
“Đây, uống đi, rượu là loại an ủi thoải mái nhất, anh uống vào là ổn rồi.” Cô đẩy ly rượu qua, nói cho có lệ.
Trần Vĩnh Hải cười nhẹ thành tiếng: "Ly rượu lớn như thế, tôi uống một mình cũng có ích lợi gì, không bằng cô cũng uống cùng tôi đi."
“Tôi không cần!” Nguyễn Quỳnh Anh che ly rượu của mình lại.
Rượu này quá mạnh, hiện tại cô đã hơi choáng váng, không uống được nữa.
"Tại sao lại không cần? Quỳnh Anh, chắc cô không thể uống được nữa rồi phải không?" Trần Vĩnh Hải nheo mắt nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: "Ai nói tôi không uống được nữa?"
"Nếu uống đến gục, vậy chúng ta dứt khoát một lần, xem chúng ta ai sẽ là người say trước. Tôi cũng muốn biết tửu lượng của cô trong năm năm qua đã tăng lên bao nhiêu." Trần Vĩnh Hải nâng ly và mỉm cười với cô.
“So thì so, anh cho rằng tôi sợ anh sao?” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi thẳng lưng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương