Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 486
Rõ ràng biết đây là kế khích tướng của anh, nhưng cô vẫn nhảy vào.
Nói tóm lại, cô là không muốn để anh coi thường cô!
“Được, đưa ly rượu cho anh.” Trần Vĩnh Hải đưa tay ra
Nguyễn Quỳnh Anh đưa ly rượu qua đó.
Trần Vĩnh Hải cũng rót một ly đầy cho cô, giống như cô ấy khi nãy rồi.
Nhìn thấy chất lỏng màu vàng nhàn nhạt trong chiếc ly đế cao, Nguyễn Quỳnh Anh liền nuốt nước bọt, đột nhiên nảy sinh tâm lí chùn chân, chần chừ mãi cô cũng chưa đỡ lấy cái ly.
Độ cong ở khóe miệng Trần Vĩnh Hải ngày càng rõ ràng: “Sao thế? Không dám uống sao?”
“Hừm, có gì mà tôi không dám uống chứ.” Nguyễn Quỳnh Anh nhận lại ly rượu như thể đang giận dỗi, ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Uống vội quá, nên xém chút nữa là cô bị sặc.
Trần Vĩnh Hải vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Từ từ thôi, không có ai tranh với em đâu!”
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời lại anh, cô cúi người xuống và ho sù sụ
Trần Vĩnh Hải đặt ly rượu xuống, rồi đi tới bên cạnh cô và quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô.
Cơ thể cô lập tức cương cứng lại, cô nhìn anh bằng đôi mắt ướt át: “Anh làm gì thế?”
“Đừng lên tiếng!” Trần Vĩnh Hải trả lời lại bằng ba chữ, sau đó vỗ vỗ lưng cô.
Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh mới hiểu, anh chỉ muốn làm giảm cơn ho của cô.
Sau khi hiểu ra điều này, Nguyễn Quỳnh Anh mang theo tâm trạng phức tạp, rồi nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, cơn ho của cô bắt đầu dừng lại, nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn không bỏ tay ra.
Cô ăn mặc rất mỏng manh, nên có thể cảm nhận rất rõ độ ấm của lòng bàn tay anh.
Cô cọ quậy một cách không thoải mái, muốn gạt tay của anh xuống.
Nhưng tay của Trần Vĩnh Hải, như thể có dính keo vậy, anh không chịu bỏ tay ra, mà anh cũng như thể hiểu ý của cô vậy.
Không còn cách nào khác, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể sầm mặt xuống và nói: "Trần tiên sinh, mời anh bỏ tay ra.”
Chưa đủ, trong lòng Trần Vĩnh Hải thầm đáp lại một câu, bên ngoài bày ra một dáng vẻ vừa mới nhớ ra, và bỏ bàn tay đang đặt ở trên lưng cô ra: "Xin lỗi, tôi quên mất.”
Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười chế giễu, cuối cùng cô vẫn không nói ra những lời chế nhạo cô.
Dù gì thì khi nãy, quả thực anh đã giúp cô.
“Có muốn uống nữa không?” Trần Vĩnh Hải hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bê ly rượu của mình lên một lần nữa: "Đương nhiên, đã rót ra rồi, không uống thì thật lãng phí.”
“Được, anh uống với em.” Trần Vĩnh Hải cười.
Nguyễn Quỳnh Anh không quan tâm tới anh, mà cúi đầu xuống lắc lắc ly rượu.
Khoảng thời gian sau đó, cả hai người đều không lên tiếng, chỉ có anh một ly tôi một ly và uống rượu với nhau, một chai rượu cứ như vậy mà đã sắp cạn.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh thì đã say từ lâu rồi, sau khi dốc hết sức uống ngụm rượu cuối cùng trong ly, cô té xỉu lên sô pha, ly rượu cũng tuột khỏi tay cô, và rơi xuống tấm thảm, và lăn mấy vòng, nó lăn đến góc bàn của bàn trả rồi mới dừng lại.
Trần Vĩnh Hải mặc dù cũng đã say, nhưng so với Nguyễn Quỳnh Anh bất tỉnh nhân sự mà nói, anh vẫn còn ngồi được, còn có thể giữ được ý thức tỉnh táo.
“Quỳnh Anh?” Trần Vĩnh Hải hét lên một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh khịt khịt mũi, không có động tĩnh gì.
Một ánh sáng lờ mờ lướt qua mắt Trần Vĩnh Hải, anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô và quỳ xuống, nhẹ nhàng đẩy cô một chút.
“Quỳnh Anh! Em say rồi sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không trả lời lại, hai má ửng đỏ, hơi thở của cô có mùi rượu rất rõ.
Trần Vĩnh Hải dán mắt vào đôi môi đang hé mở của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống hai lần, anh nâng cổ của cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
Trong cơn mơ màng, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy không được thoải mái.
Trong phút chốc, Nguyễn Quỳnh Anh nóng lên, cô dùng răng cắn môi anh, cảm giác khó chịu đó mới biến mất ngay lập tức.
Trần Vĩnh Hải ôm lấy môi của mình, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh với nụ cười ở khóe miệng.
Người phụ nữ này, lại cắn anh!
Cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao?
Anh không dễ gì mới có thể chuốc say cô!
Ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh đau đầu dữ dội và tỉnh lại.
Nguyễn Quỳnh Anh hoảng loạn, vội vàng quay đầu lại nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, cái chăn bên cạnh được nâng cao lên, nhìn hình dạng, rõ ràng là bên trong còn có người.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đỏ cả mắt lên, cô kéo ga giường ra rồi nghiến răng ngồi dậy, rồi kéo mạnh cái chăn ra.
Chỉ nhìn Trần Vĩnh Hải đang nằm trên giường và nhắm chặt hai mắt lại, lông mày anh hơi chau lại, anh đang ngủ rất say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh trong phút chốc đỏ ửng lên.
Nhưng dù sao thì cô cũng đã uống say, cô không nhớ ra tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Quỳnh Anh ôm chặt lấy khuôn mặt, vừa giận vừa bực mình, giận vì mình đã uống say, bực bội vì đã thiếu lí trí, vả lại còn cùng người này!
Càng nghĩ càng tức, Nguyễn Quỳnh Anh quả thực không kiềm chế được, cô nheo mắt lại, một chân đạp Trần Vĩnh Hải xuống dưới giường.
“Hừm……” Trần Vĩnh Hải càu nhàu một tiếng rồi tỉnh lại.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo chăn ra để che lấy cơ thể, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô!
Ánh mắt của cô đã quá rõ ràng, Trần Vĩnh Hải cảm nhận được, anh xoa lấy vùng trán bị va đập rồi va phải ánh mắt của cô: "Em tỉnh rồi!”
Giọng nói của anh có cảm giác khàn khàn, nghe xong khiến cho tim người khác đập nhanh hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lấy chiếc chăn ở trước cơ thể, lạnh lùng hỏi anh: “Tối qua anh đã làm gì tôi?”
“Em nên hỏi là, em đã làm gì anh.” Trần Vĩnh Hải bám vào giường bò từ dưới đất dậy.
Đầu tiên Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt lên, vội vàng nghiêng đầu qua đó, khuôn mặt cô đỏ ửng lên rồi thốt lên một câu: "Vô liêm sỉ!”
“Em không tin sao?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Cà vạt của anh vẫn ở phòng khách đấy.”
“Một cái cà vạt chứng minh được điều gì chứ? Tối qua tôi đã uống say, nên không nhớ gì hết…..” . Ngôn Tình Nữ Phụ
Vẫn chưa nói xong, Trần Vĩnh Hải chồm lên trước mặt cô: "Em cảm thấy anh đang lừa em sao? Tối qua em đã uống say, em đã làm gì, anh đều rõ, chỉ là rất đáng tiếc, anh đã không quay lại dáng vẻ của em lúc đó.”
Nói tới đây, anh than lên một cách tiếc nuối.
Sự nghiêm túc trên khuôn mặt anh, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã có chút chột dạ, đôi môi khẽ động đậy, cô cũng đã bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, liệu tối qua bản thân cô có thật sự như những gì mà anh nói, đã làm những chuyện ấy với anh.
Nói tóm lại, cô là không muốn để anh coi thường cô!
“Được, đưa ly rượu cho anh.” Trần Vĩnh Hải đưa tay ra
Nguyễn Quỳnh Anh đưa ly rượu qua đó.
Trần Vĩnh Hải cũng rót một ly đầy cho cô, giống như cô ấy khi nãy rồi.
Nhìn thấy chất lỏng màu vàng nhàn nhạt trong chiếc ly đế cao, Nguyễn Quỳnh Anh liền nuốt nước bọt, đột nhiên nảy sinh tâm lí chùn chân, chần chừ mãi cô cũng chưa đỡ lấy cái ly.
Độ cong ở khóe miệng Trần Vĩnh Hải ngày càng rõ ràng: “Sao thế? Không dám uống sao?”
“Hừm, có gì mà tôi không dám uống chứ.” Nguyễn Quỳnh Anh nhận lại ly rượu như thể đang giận dỗi, ngẩng đầu lên uống một ngụm.
Uống vội quá, nên xém chút nữa là cô bị sặc.
Trần Vĩnh Hải vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Từ từ thôi, không có ai tranh với em đâu!”
Nguyễn Quỳnh Anh không trả lời lại anh, cô cúi người xuống và ho sù sụ
Trần Vĩnh Hải đặt ly rượu xuống, rồi đi tới bên cạnh cô và quỳ xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô.
Cơ thể cô lập tức cương cứng lại, cô nhìn anh bằng đôi mắt ướt át: “Anh làm gì thế?”
“Đừng lên tiếng!” Trần Vĩnh Hải trả lời lại bằng ba chữ, sau đó vỗ vỗ lưng cô.
Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh mới hiểu, anh chỉ muốn làm giảm cơn ho của cô.
Sau khi hiểu ra điều này, Nguyễn Quỳnh Anh mang theo tâm trạng phức tạp, rồi nhắm mắt lại.
Mấy phút sau, cơn ho của cô bắt đầu dừng lại, nhưng Trần Vĩnh Hải vẫn không bỏ tay ra.
Cô ăn mặc rất mỏng manh, nên có thể cảm nhận rất rõ độ ấm của lòng bàn tay anh.
Cô cọ quậy một cách không thoải mái, muốn gạt tay của anh xuống.
Nhưng tay của Trần Vĩnh Hải, như thể có dính keo vậy, anh không chịu bỏ tay ra, mà anh cũng như thể hiểu ý của cô vậy.
Không còn cách nào khác, Nguyễn Quỳnh Anh chỉ có thể sầm mặt xuống và nói: "Trần tiên sinh, mời anh bỏ tay ra.”
Chưa đủ, trong lòng Trần Vĩnh Hải thầm đáp lại một câu, bên ngoài bày ra một dáng vẻ vừa mới nhớ ra, và bỏ bàn tay đang đặt ở trên lưng cô ra: "Xin lỗi, tôi quên mất.”
Nguyễn Quỳnh Anh nở nụ cười chế giễu, cuối cùng cô vẫn không nói ra những lời chế nhạo cô.
Dù gì thì khi nãy, quả thực anh đã giúp cô.
“Có muốn uống nữa không?” Trần Vĩnh Hải hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh bê ly rượu của mình lên một lần nữa: "Đương nhiên, đã rót ra rồi, không uống thì thật lãng phí.”
“Được, anh uống với em.” Trần Vĩnh Hải cười.
Nguyễn Quỳnh Anh không quan tâm tới anh, mà cúi đầu xuống lắc lắc ly rượu.
Khoảng thời gian sau đó, cả hai người đều không lên tiếng, chỉ có anh một ly tôi một ly và uống rượu với nhau, một chai rượu cứ như vậy mà đã sắp cạn.
Còn Nguyễn Quỳnh Anh thì đã say từ lâu rồi, sau khi dốc hết sức uống ngụm rượu cuối cùng trong ly, cô té xỉu lên sô pha, ly rượu cũng tuột khỏi tay cô, và rơi xuống tấm thảm, và lăn mấy vòng, nó lăn đến góc bàn của bàn trả rồi mới dừng lại.
Trần Vĩnh Hải mặc dù cũng đã say, nhưng so với Nguyễn Quỳnh Anh bất tỉnh nhân sự mà nói, anh vẫn còn ngồi được, còn có thể giữ được ý thức tỉnh táo.
“Quỳnh Anh?” Trần Vĩnh Hải hét lên một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh khịt khịt mũi, không có động tĩnh gì.
Một ánh sáng lờ mờ lướt qua mắt Trần Vĩnh Hải, anh đứng dậy đi tới bên cạnh cô và quỳ xuống, nhẹ nhàng đẩy cô một chút.
“Quỳnh Anh! Em say rồi sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không trả lời lại, hai má ửng đỏ, hơi thở của cô có mùi rượu rất rõ.
Trần Vĩnh Hải dán mắt vào đôi môi đang hé mở của cô, yết hầu trượt lên trượt xuống hai lần, anh nâng cổ của cô lên, cúi người hôn lên môi cô.
Trong cơn mơ màng, Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy không được thoải mái.
Trong phút chốc, Nguyễn Quỳnh Anh nóng lên, cô dùng răng cắn môi anh, cảm giác khó chịu đó mới biến mất ngay lập tức.
Trần Vĩnh Hải ôm lấy môi của mình, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Nguyễn Quỳnh Anh với nụ cười ở khóe miệng.
Người phụ nữ này, lại cắn anh!
Cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao?
Anh không dễ gì mới có thể chuốc say cô!
Ngày hôm sau, Nguyễn Quỳnh Anh đau đầu dữ dội và tỉnh lại.
Nguyễn Quỳnh Anh hoảng loạn, vội vàng quay đầu lại nhìn sang bên cạnh.
Quả nhiên, cái chăn bên cạnh được nâng cao lên, nhìn hình dạng, rõ ràng là bên trong còn có người.
Nguyễn Quỳnh Anh tức giận đỏ cả mắt lên, cô kéo ga giường ra rồi nghiến răng ngồi dậy, rồi kéo mạnh cái chăn ra.
Chỉ nhìn Trần Vĩnh Hải đang nằm trên giường và nhắm chặt hai mắt lại, lông mày anh hơi chau lại, anh đang ngủ rất say.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Quỳnh Anh trong phút chốc đỏ ửng lên.
Nhưng dù sao thì cô cũng đã uống say, cô không nhớ ra tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua.
Nghĩ tới đây, Nguyễn Quỳnh Anh ôm chặt lấy khuôn mặt, vừa giận vừa bực mình, giận vì mình đã uống say, bực bội vì đã thiếu lí trí, vả lại còn cùng người này!
Càng nghĩ càng tức, Nguyễn Quỳnh Anh quả thực không kiềm chế được, cô nheo mắt lại, một chân đạp Trần Vĩnh Hải xuống dưới giường.
“Hừm……” Trần Vĩnh Hải càu nhàu một tiếng rồi tỉnh lại.
Nguyễn Quỳnh Anh kéo chăn ra để che lấy cơ thể, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô!
Ánh mắt của cô đã quá rõ ràng, Trần Vĩnh Hải cảm nhận được, anh xoa lấy vùng trán bị va đập rồi va phải ánh mắt của cô: "Em tỉnh rồi!”
Giọng nói của anh có cảm giác khàn khàn, nghe xong khiến cho tim người khác đập nhanh hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh nắm chặt lấy chiếc chăn ở trước cơ thể, lạnh lùng hỏi anh: “Tối qua anh đã làm gì tôi?”
“Em nên hỏi là, em đã làm gì anh.” Trần Vĩnh Hải bám vào giường bò từ dưới đất dậy.
Đầu tiên Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt lên, vội vàng nghiêng đầu qua đó, khuôn mặt cô đỏ ửng lên rồi thốt lên một câu: "Vô liêm sỉ!”
“Em không tin sao?” Trần Vĩnh Hải nhíu mày: "Cà vạt của anh vẫn ở phòng khách đấy.”
“Một cái cà vạt chứng minh được điều gì chứ? Tối qua tôi đã uống say, nên không nhớ gì hết…..” . Ngôn Tình Nữ Phụ
Vẫn chưa nói xong, Trần Vĩnh Hải chồm lên trước mặt cô: "Em cảm thấy anh đang lừa em sao? Tối qua em đã uống say, em đã làm gì, anh đều rõ, chỉ là rất đáng tiếc, anh đã không quay lại dáng vẻ của em lúc đó.”
Nói tới đây, anh than lên một cách tiếc nuối.
Sự nghiêm túc trên khuôn mặt anh, nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đã có chút chột dạ, đôi môi khẽ động đậy, cô cũng đã bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình, liệu tối qua bản thân cô có thật sự như những gì mà anh nói, đã làm những chuyện ấy với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương