Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 492
Khánh Minh nhắm mắt lại nói: “Hồng Yên, thành thật xin lỗi...”
“Tôi không cần anh nói xin lỗi!” Tô Hồng Yên khích động hét lớn.
Khánh Minh mím môi, không nói gì.
Tô Hồng Yên nắm chặt tay, tiến lên một bước, tóm lấy cổ áo Khánh Minh nói: “Tôi nói cho anh biết, Khánh Minh tôi không sai, từ đầu đến cuối, những chuyện tôi làm đều không có gì sai cả!”
“Chết cũng không hối cải!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh
Sắc mặt Vĩnh Hải càng trở nên khó coi.
Tô Hồng Yên buông Khánh Minh ram, quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh nói: “Đều tại cô, tất cả những gì tôi làm, đều là vì cô, tại sao cô lại xuất hiện?”
“Buồn cười, là lòng dạ cô tự ác độc, lại còn muốn đẩy trách nhiệm sang cho tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh vui vẻ đáp.
Tô Hồng Yên gào thét: “Lòng dạ tôi ác độc? Đó cũng đều vì bị cô ép, bởi vì sự xuất hiện của cô, nên hôm nay tôi mới biến thành bộ dạng này, nếu như không có cô, người ở bên cạnh Vĩnh Hải bây giờ là tôi.”
“Cho dù không có Quỳnh Anh, tôi cũng sẽ không ở bên cô, bởi vì từ trước đến nay tôi chưa từng có cảm tình gì với cô cả.” Vĩnh Hải vô tình đả kích.
“Sẽ không đâu, Vĩnh Hải anh đang lừa em có phải không?” Tô Hồng Yên lắc đầu, không hề muốn tin những gì mình mới nghe: “Không có Nguyễn Quỳnh Anh anh nhất định sẽ ở bên em, hai nhà chúng ta kết giao lâu đời, chúng ra sinh ra đã chính là một đôi, nếu em có sai, thì cũng không phải sai ở những việc đã làm, mà là em không có khuôn mặt đẹp như Nguyễn Quỳnh Anh.”
“Hồng Yên...” Khánh Minh mở miệng muốn nói gì đó.
Tô Hồng Yên nhìn anh ấy một cách chán ghét, cắt đứt lời Khánh Minh muốn nói: “Anh im miệng!”
Ánh mắt Khánh Minh ảm đạm, không mở miệng nói nữa.
Tô Hồng Yên nhìn Vĩnh Hải một lần nữa, ánh mắt cố chấp tình thâm nói: “Nếu như em có một khuôn mặt đẹp, anh nhất định sẽ yêu em, cho nên vì anh, em đã phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi chính mình, nhưng em chưa kịp tìm thấy khuôn mặt thích hợp để giải phẫu, anh đã bỏ nhà ra đi, rồi yêu người đàn bà này!”
Cô ta oán hận chỉ tay về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy bản thân thật vô tội, đảo con ngươi trong mắt nói: “Cho nên cô vì muốn lấy lòng Vĩnh Hải, đã dựa vào khuôn mặt của tôi để tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Đúng vậy!” Tô Hồng Yên cắn răng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười một cách mỉa mai nói: “Thật đáng tiếc, cô đã thất bại rồi, cho dù cô có khuôn mặt giống như tôi, cô vẫn không lấy được trái tim của anh ấy!”
“Bởi vì trái tim của anh đang ở trên người em.” Vĩnh Hải nhìn cô, xen vào nói một câu như để thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong, phản ứng đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó liền tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trừng mắt một hồi, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt đó lại, nhìn thế nào cũng thấy rõ cô đang trốn tránh.
Nhận thấy điều này, Vĩnh Hải đột nhiên cong môi, tâm trạng tốt lên không ít.
Hai người nhìn qua nhìn lại trong mắt Tô Hồng Yên chính là liếc mắt đưa tình, điều đó làm cô ta càng phẫn nộ: “Trái tim ở chỗ cô ta? Đã chín năm rồi anh vẫn còn yêu cô ta, cô ta có gì đáng để anh yêu cơ chứ, trừ vẻ ngoài, gia thế học lực của cô ta đều không bằng em, tại sao anh lại có thể yêu cô ta nhưng lại không thể dành tình cảm cho em?”
“Yêu không cần có lý do, yêu chính là yêu, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi muốn đi cùng cô ấy, ở bên cạnh cô ấy, còn về việc cô nói tại sao tôi lại không yêu cô, bởi vì không yêu, cho nên không yêu, sự độc ác của cô, thật không xứng đáng với tình yêu mười mấy năm nay của Khánh Minh!” Vĩnh Hải lạnh lùng, không chút lưu tình nói.
Tô Hồng Yên cắn môi: “Nhưng em không giống như vậy, rm từ bé đã yêu anh, luận về mức độ yêu anh, Nguyễn Quỳnh Anh có điểm nào hơn em!”
“Có lẽ là vậy, cô yêu anh ấy mười năm, điểm này tôi quả thật kém hơn cô, có điều sự độc ác của cô, tôi càng kém xa, cô luôn miệng nói yêu anh ấy, nhưng thực chất, người làm tổn thương anh ấy nhất cũng chính là cô, năm đó vì giá họa cho tôi, cô đã thuê người đánh anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh châm biếm lắc đầu.
Không thể không nói, chỉ với một điểm này, cô rất bội phục Tô Hồng Yên.
Vậy mà cô ta cũng ra tay được!
“Tôi đánh anh ấy, bởi vì anh ấy động lòng trước người đàn bà khác, từ giấy phút tôi yêu anh ấy, tôi đã xem anh ấy là chồng tương lai của mình, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh ấy yêu người khác, nhưng anh ấy đã yêu người khác, vậy thì tôi tất nhiên là phải dạy dỗ anh ấy một chút.” Tô Hồng Yên cười gằn giọng nói, ánh mắt hiện rõ sự điên cuồng làm cho người khác không khỏi kinh ngạc.
Vĩnh Hải nhíu mày, trong lòng càng thêm chán ghét Tô Hồng Yên.
Anh không hề nghĩ tới, lý do lại là như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng bất ngờ một lúc, sau khi bình tĩnh lại cô nói: “Vậy cô trộm tài liệu của tập đoàn Vĩnh Phát, lý do cũng như vậy sao?”
“Đúng, tôi cũng với Lanny Hill hợp tác, chỉ cần anh ta khiến cho Vĩnh Hải tin tưởng anh ta cùng cô là kiểu quan hệ đó, tôi sẽ giúp anh ra lấy trộm tài liệu kỹ thuật mới, mà tôi lại nắm giữ thông tin cốt lõi của tài liệu đó, tôi sẽ dùng nó uy hiếp Vĩnh Hải, khiến cho anh ấy ở bên tôi, nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, tài liệu cốt lõi đó chỉ là phế liệu!”
Nói đến đây, trên mặt Tô Hồng Yên tràn đầy sự phẫn nộ, không cam lòng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, ánh mắt hiện rõ dòng chữ “anh cũng thật may mắn đó”
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải hiện rõ ý cười, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng nói: “Cô còn dựng cảnh Quỳnh Anh nhảy sông tự tử, thực ra cô đã cho người ném cô ấy xuống sông, Tô Hồng Yên cô không cảm thấy bản thân rất đáng hận sao?”
“Đáng hạn là các người!” Tô Hồng Yên nắm chặt tay, đôi mắt đỏ bừng gào thét: “Là các người ép tôi, tôi không dễ gì mới phá được hôn lễ của các người, các người thì tốt rồi, quay đầu liền đi lấy chứng nhận kết hôn, tôi biết, anh yêu Nguyễn Quỳnh Anh, anh sẽ không ly hôn với cô ta, cho nên tôi khiến anh phải góa vợ, anh cho rằng tôi chỉ làm được những chuyện này sao?”
Dù sao những chuyện cô ta làm đều bị phát hiện rồi, vậy thì cô ta sẽ nói hết tất cả.
Cô ta biết, mình đã không còn đường lui nữa.
“Cô như vậy là có ý gì?” Nghe xong lời nói của Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải nheo mắt nói.
Nguyễn Quỳnh Anh mơ hồ liếc Khánh Minh.
Vẻ mặt của Khánh Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ Hồng Yên còn làm những chuyện khác nữa, mà ngay cả anh cũng không biết?
Tô Hồng Yên ôm bụng, cô ta đột nhiên cười như một con điên: “Anh cho rằng Nguyễn Quỳnh Anh lần đầu tiên tự sát là cô ta tự nguyện sao? Anh cho rằng năm năm trước lúc tình thế đang rối loạn như vậy, là vì anh mà cải biến sao? Anh cho rằng những vết thương mà anh đã gây ra cho Nguyễn Quỳnh Anh là tự anh muốn hay sao? Tôi nói cho các người biết, đều không phải, là tôi, tất cả đều là tôi làm đó!”
“Cô làm?” Trần Vĩnh Hải hung dữ trợn mắt, trong mắt hiện rõ từng tia máu, vô cùng đáng sợ.
Nguyễn Quỳnh Anh mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt mà cô nhìn Tô Hồng Yên như là đang muốn giết chết cô ta vậy.
Còn Khánh Minh thì ô ngực vô cùng đau lòng, không nói nên lời.
“Là tôi, lúc tôi đem anh về từ trong ngõ hẻm, tôi đã bắt đầu khống chế tinh thần của anh, Nguyễn Quỳnh Anh chia tay với anh, anh vốn lẽ có chút oán hận cô ta, là tôi khiến cho lòng oán hận của anh với cô ta trở nên sâu đậm, theo thời gian sự oán hận sẽ khiến tính cách của anh cũng trở nên lãnh đạm…”
Tô Hồng Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Quỳnh Anh, sau đó cười một cách dữ tợn nói tiếp: “Sau đó khi anh gặp lại cô ấy, anh sẽ vô thức muốn làm những điều tổn thương cô ấy, và trí nhớ của anh về cô ấy sẽ bị ảnh hưởng,anh sẽ từ từ quên đi tất cả những điều tốt đẹp trong quá khứ của các người, anh sẽ chỉ nhớ lúc cô ta chia tay anh mà thôi. "
Thì ra là như vậy!
Đã hiểu hết tất cả.
Trần Vĩnh Hải ngồi cắn răng, nắm chặt tay thành hình quả đấm, kìm chế lại việc muốn bẻ gãy cổ cô ta nói: “Quỳnh Anh tự sát cũng là bị cô khống chế tinh thần.”
Chuyện này, cũng là chuyện mà Quỳnh Anh muốn biết, cô nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên, chờ đợi câu trả lời.
Tô Hồng Yên toét miệng, cười một cách tê tái: “Đúng vậy, tôi đã mua chuộc một nữ giúp việc trong biệt thự, đưa cho cô ta một đĩa ghi âm, bảo cô ta đặt xuống gối của Nguyễn Quỳnh Anh khi cô ta đã ngủ, đoạn ghi âm đó sẽ dần dần phá hủy tinh thần của một con người.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Tô Hồng Yên nói đoạn thu âm kia, có lẽ chính là âm thanh ‘Cô đi chết đi đi chết đi’ mà cô hay nghe thấy trong mơ.
“Tôi không cần anh nói xin lỗi!” Tô Hồng Yên khích động hét lớn.
Khánh Minh mím môi, không nói gì.
Tô Hồng Yên nắm chặt tay, tiến lên một bước, tóm lấy cổ áo Khánh Minh nói: “Tôi nói cho anh biết, Khánh Minh tôi không sai, từ đầu đến cuối, những chuyện tôi làm đều không có gì sai cả!”
“Chết cũng không hối cải!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh
Sắc mặt Vĩnh Hải càng trở nên khó coi.
Tô Hồng Yên buông Khánh Minh ram, quay đầu nhìn Nguyễn Quỳnh Anh nói: “Đều tại cô, tất cả những gì tôi làm, đều là vì cô, tại sao cô lại xuất hiện?”
“Buồn cười, là lòng dạ cô tự ác độc, lại còn muốn đẩy trách nhiệm sang cho tôi.” Nguyễn Quỳnh Anh vui vẻ đáp.
Tô Hồng Yên gào thét: “Lòng dạ tôi ác độc? Đó cũng đều vì bị cô ép, bởi vì sự xuất hiện của cô, nên hôm nay tôi mới biến thành bộ dạng này, nếu như không có cô, người ở bên cạnh Vĩnh Hải bây giờ là tôi.”
“Cho dù không có Quỳnh Anh, tôi cũng sẽ không ở bên cô, bởi vì từ trước đến nay tôi chưa từng có cảm tình gì với cô cả.” Vĩnh Hải vô tình đả kích.
“Sẽ không đâu, Vĩnh Hải anh đang lừa em có phải không?” Tô Hồng Yên lắc đầu, không hề muốn tin những gì mình mới nghe: “Không có Nguyễn Quỳnh Anh anh nhất định sẽ ở bên em, hai nhà chúng ta kết giao lâu đời, chúng ra sinh ra đã chính là một đôi, nếu em có sai, thì cũng không phải sai ở những việc đã làm, mà là em không có khuôn mặt đẹp như Nguyễn Quỳnh Anh.”
“Hồng Yên...” Khánh Minh mở miệng muốn nói gì đó.
Tô Hồng Yên nhìn anh ấy một cách chán ghét, cắt đứt lời Khánh Minh muốn nói: “Anh im miệng!”
Ánh mắt Khánh Minh ảm đạm, không mở miệng nói nữa.
Tô Hồng Yên nhìn Vĩnh Hải một lần nữa, ánh mắt cố chấp tình thâm nói: “Nếu như em có một khuôn mặt đẹp, anh nhất định sẽ yêu em, cho nên vì anh, em đã phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi chính mình, nhưng em chưa kịp tìm thấy khuôn mặt thích hợp để giải phẫu, anh đã bỏ nhà ra đi, rồi yêu người đàn bà này!”
Cô ta oán hận chỉ tay về phía Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy bản thân thật vô tội, đảo con ngươi trong mắt nói: “Cho nên cô vì muốn lấy lòng Vĩnh Hải, đã dựa vào khuôn mặt của tôi để tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Đúng vậy!” Tô Hồng Yên cắn răng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cười một cách mỉa mai nói: “Thật đáng tiếc, cô đã thất bại rồi, cho dù cô có khuôn mặt giống như tôi, cô vẫn không lấy được trái tim của anh ấy!”
“Bởi vì trái tim của anh đang ở trên người em.” Vĩnh Hải nhìn cô, xen vào nói một câu như để thể hiện sự tồn tại của bản thân.
Nguyễn Quỳnh Anh nghe xong, phản ứng đầu tiên là có chút sửng sốt, sau đó liền tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trừng mắt một hồi, cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt đó lại, nhìn thế nào cũng thấy rõ cô đang trốn tránh.
Nhận thấy điều này, Vĩnh Hải đột nhiên cong môi, tâm trạng tốt lên không ít.
Hai người nhìn qua nhìn lại trong mắt Tô Hồng Yên chính là liếc mắt đưa tình, điều đó làm cô ta càng phẫn nộ: “Trái tim ở chỗ cô ta? Đã chín năm rồi anh vẫn còn yêu cô ta, cô ta có gì đáng để anh yêu cơ chứ, trừ vẻ ngoài, gia thế học lực của cô ta đều không bằng em, tại sao anh lại có thể yêu cô ta nhưng lại không thể dành tình cảm cho em?”
“Yêu không cần có lý do, yêu chính là yêu, tôi yêu cô ấy, cho nên tôi muốn đi cùng cô ấy, ở bên cạnh cô ấy, còn về việc cô nói tại sao tôi lại không yêu cô, bởi vì không yêu, cho nên không yêu, sự độc ác của cô, thật không xứng đáng với tình yêu mười mấy năm nay của Khánh Minh!” Vĩnh Hải lạnh lùng, không chút lưu tình nói.
Tô Hồng Yên cắn môi: “Nhưng em không giống như vậy, rm từ bé đã yêu anh, luận về mức độ yêu anh, Nguyễn Quỳnh Anh có điểm nào hơn em!”
“Có lẽ là vậy, cô yêu anh ấy mười năm, điểm này tôi quả thật kém hơn cô, có điều sự độc ác của cô, tôi càng kém xa, cô luôn miệng nói yêu anh ấy, nhưng thực chất, người làm tổn thương anh ấy nhất cũng chính là cô, năm đó vì giá họa cho tôi, cô đã thuê người đánh anh ấy.” Nguyễn Quỳnh Anh châm biếm lắc đầu.
Không thể không nói, chỉ với một điểm này, cô rất bội phục Tô Hồng Yên.
Vậy mà cô ta cũng ra tay được!
“Tôi đánh anh ấy, bởi vì anh ấy động lòng trước người đàn bà khác, từ giấy phút tôi yêu anh ấy, tôi đã xem anh ấy là chồng tương lai của mình, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh ấy yêu người khác, nhưng anh ấy đã yêu người khác, vậy thì tôi tất nhiên là phải dạy dỗ anh ấy một chút.” Tô Hồng Yên cười gằn giọng nói, ánh mắt hiện rõ sự điên cuồng làm cho người khác không khỏi kinh ngạc.
Vĩnh Hải nhíu mày, trong lòng càng thêm chán ghét Tô Hồng Yên.
Anh không hề nghĩ tới, lý do lại là như vậy.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng bất ngờ một lúc, sau khi bình tĩnh lại cô nói: “Vậy cô trộm tài liệu của tập đoàn Vĩnh Phát, lý do cũng như vậy sao?”
“Đúng, tôi cũng với Lanny Hill hợp tác, chỉ cần anh ta khiến cho Vĩnh Hải tin tưởng anh ta cùng cô là kiểu quan hệ đó, tôi sẽ giúp anh ra lấy trộm tài liệu kỹ thuật mới, mà tôi lại nắm giữ thông tin cốt lõi của tài liệu đó, tôi sẽ dùng nó uy hiếp Vĩnh Hải, khiến cho anh ấy ở bên tôi, nhưng tôi vạn vạn không nghĩ tới, tài liệu cốt lõi đó chỉ là phế liệu!”
Nói đến đây, trên mặt Tô Hồng Yên tràn đầy sự phẫn nộ, không cam lòng.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, ánh mắt hiện rõ dòng chữ “anh cũng thật may mắn đó”
Ánh mắt Trần Vĩnh Hải hiện rõ ý cười, sau đó nhanh chóng khôi phục lại sự lạnh lùng nói: “Cô còn dựng cảnh Quỳnh Anh nhảy sông tự tử, thực ra cô đã cho người ném cô ấy xuống sông, Tô Hồng Yên cô không cảm thấy bản thân rất đáng hận sao?”
“Đáng hạn là các người!” Tô Hồng Yên nắm chặt tay, đôi mắt đỏ bừng gào thét: “Là các người ép tôi, tôi không dễ gì mới phá được hôn lễ của các người, các người thì tốt rồi, quay đầu liền đi lấy chứng nhận kết hôn, tôi biết, anh yêu Nguyễn Quỳnh Anh, anh sẽ không ly hôn với cô ta, cho nên tôi khiến anh phải góa vợ, anh cho rằng tôi chỉ làm được những chuyện này sao?”
Dù sao những chuyện cô ta làm đều bị phát hiện rồi, vậy thì cô ta sẽ nói hết tất cả.
Cô ta biết, mình đã không còn đường lui nữa.
“Cô như vậy là có ý gì?” Nghe xong lời nói của Tô Hồng Yên, Trần Vĩnh Hải nheo mắt nói.
Nguyễn Quỳnh Anh mơ hồ liếc Khánh Minh.
Vẻ mặt của Khánh Minh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Chẳng lẽ Hồng Yên còn làm những chuyện khác nữa, mà ngay cả anh cũng không biết?
Tô Hồng Yên ôm bụng, cô ta đột nhiên cười như một con điên: “Anh cho rằng Nguyễn Quỳnh Anh lần đầu tiên tự sát là cô ta tự nguyện sao? Anh cho rằng năm năm trước lúc tình thế đang rối loạn như vậy, là vì anh mà cải biến sao? Anh cho rằng những vết thương mà anh đã gây ra cho Nguyễn Quỳnh Anh là tự anh muốn hay sao? Tôi nói cho các người biết, đều không phải, là tôi, tất cả đều là tôi làm đó!”
“Cô làm?” Trần Vĩnh Hải hung dữ trợn mắt, trong mắt hiện rõ từng tia máu, vô cùng đáng sợ.
Nguyễn Quỳnh Anh mặc dù không nói chuyện, nhưng nhìn ánh mắt mà cô nhìn Tô Hồng Yên như là đang muốn giết chết cô ta vậy.
Còn Khánh Minh thì ô ngực vô cùng đau lòng, không nói nên lời.
“Là tôi, lúc tôi đem anh về từ trong ngõ hẻm, tôi đã bắt đầu khống chế tinh thần của anh, Nguyễn Quỳnh Anh chia tay với anh, anh vốn lẽ có chút oán hận cô ta, là tôi khiến cho lòng oán hận của anh với cô ta trở nên sâu đậm, theo thời gian sự oán hận sẽ khiến tính cách của anh cũng trở nên lãnh đạm…”
Tô Hồng Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Quỳnh Anh, sau đó cười một cách dữ tợn nói tiếp: “Sau đó khi anh gặp lại cô ấy, anh sẽ vô thức muốn làm những điều tổn thương cô ấy, và trí nhớ của anh về cô ấy sẽ bị ảnh hưởng,anh sẽ từ từ quên đi tất cả những điều tốt đẹp trong quá khứ của các người, anh sẽ chỉ nhớ lúc cô ta chia tay anh mà thôi. "
Thì ra là như vậy!
Đã hiểu hết tất cả.
Trần Vĩnh Hải ngồi cắn răng, nắm chặt tay thành hình quả đấm, kìm chế lại việc muốn bẻ gãy cổ cô ta nói: “Quỳnh Anh tự sát cũng là bị cô khống chế tinh thần.”
Chuyện này, cũng là chuyện mà Quỳnh Anh muốn biết, cô nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên, chờ đợi câu trả lời.
Tô Hồng Yên toét miệng, cười một cách tê tái: “Đúng vậy, tôi đã mua chuộc một nữ giúp việc trong biệt thự, đưa cho cô ta một đĩa ghi âm, bảo cô ta đặt xuống gối của Nguyễn Quỳnh Anh khi cô ta đã ngủ, đoạn ghi âm đó sẽ dần dần phá hủy tinh thần của một con người.”
Nghe vậy, Nguyễn Quỳnh Anh trợn tròn mắt, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Tô Hồng Yên nói đoạn thu âm kia, có lẽ chính là âm thanh ‘Cô đi chết đi đi chết đi’ mà cô hay nghe thấy trong mơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương