Vợ Yêu, Em Chạy Không Thoát
Chương 493
“Xem ra cô nhớ ra rồi.” Tô Hồng Yên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh cười.
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi nói: "Cô thật độc ác!"
"Độc ác? Tôi nói rồi, đều do các người ép tôi cả!" Tô Hồng Yên hét.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu:"Hết thuốc cứu!"
"Tôi hết thuốc cứu? Haha tôi hết thuốc cứu?" Tô Hồng Yên đột nhiên cười lớn.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày:"Cô cười cái gì?"
Tô Hồng Yên mặc kệ cô, vẫn che mặt cười như không nhịn được.
Nhìn cô ta thế này, Khánh Minh rất lo lắng, vẻ mặt trở nên căng thẳng:"Hồng Yên..."
Trần Vĩnh Hải giơ tay hất bàn tay Tô Hồng Yên đang che trên mặt ra, véo mạnh cằm cô ta: "Tô Hồng Yên, tôi còn có một câu hỏi khác, khi cô làm những chuyện này, có người ở đó giúp cô đúng không? "
"..." Tô Hồng Yên không có trả lời, mà là nhìn chằm chằm sắc mặt Trần Vĩnh Hải, đồng tử giãn ra.
Cô ta như vậy thật không bình thường.
Trần Vĩnh Hải siết chặt cằm cô ta:"Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô không nghe thấy sao?"
Tô Hồng Yên chớp chớp mắt, chợt cười đến ngây ngốc"Anh Vĩnh Hải..."
Giọng nói của cô ta ngọt ngào và mềm mại, hoàn toàn khác với mọi khi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại vô cớ.
“Đây là sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng Khánh Minh đã nhận ra điều gì đó, đồng tử chợt co rút lại, kéo Tô Hồng Yên khỏi tay Trần Vĩnh Hải: "Hồng Yên, nhìn anh đi xem anh là ai?"
“Tôi không biết anh, buông tôi ra, tôi muốn tìm anh Vĩnh Hải của tôi, tôi muốn anh Vĩnh Hải!” Tô Hồng Yên bĩu môi, gắt gỏng hét lên.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải cuối cùng cũng thay đổi.
Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng biết chỗ nào không đúng rồi, đôi mắt của Tô Hồng Yên mờ mịt, vô thần, không sáng như người bình thường.
"Tinh thần của cô ta..." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào Tô Hồng Yên.
Khánh Minh ôm chặt Tô Hồng Yên trong tay, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi phải sớm nghĩ đến, năm năm trước trạng thái tinh thần của Hồng Yên đã bắt đầu không đúng. Năm năm trước tôi đã khuyên cô ấy đi khám bác sĩ tâm lí nhưng cô ấy lại không đi. Mà trong khoảng thời gian năm năm này, cô ấy không có làm gì cả nên tôi cứ tưởng tinh thần của cô ấy bình thường. "
Trái táo cổ vừa động, giọng Khánh Minh càng chua chát: "Không ngờ tinh thần cô ấy vẫn luôn không được tốt, chỉ là bị giấu đi thôi!"
“Giả bộ?” Trần Vĩnh Hải híp mắt, nghi hoặc nhìn Tô Hồng Yên.
Trước một giây còn rất bình thường, nhưng giây sau thì đột nhiên điên cuồng.
Rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
"Đủ rồi Vĩnh Hải! Hồng Yên có giả vờ hay không, tôi hiểu rõ hơn cậu! Cô ấy yêu cậu, nên trong lòng luôn có một chấp niệm muốn ở bên cậu, vì chấp niệm đó nên cô ấy mới làm nhiều điều sai trái như vậy!"
Khánh Minh trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Hải hét lên: "Nhưng tâm lý của cô ấy không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, bây giờ cậu đã phát hiện ra tất cả những việc sai trái của cô ấy. Cô ấy biết mình không còn đường lui, trong lòng không chấp nhận được nên mới trở thành như thế này! "
Nguyễn Quỳnh Anh cho rằng lời nói của Khánh Minh là có lý, nhưng cô cũng không vì Tô Hồng Yên nổi khùng và mềm lòng.
Không mềm lòng như cô còn có Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải đi tới bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống, lạnh lùng cong môi: "Phải không, là điên thật hay điên giả, mọi chuyện vẫn phải đợi xác định, cho dù cô ta có điên, tôi cũng sẽ không buông tha cô ta."
Khánh Minh mở to mắt, không tin được mà nhìn Trần Vĩnh Hải, như muốn nói anh quá độc ác.
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh: "Những việc mà cô ta làm đủ để cô ta ngồi tù cả đời rồi. Cho dù có điên, bệnh viện tâm thần cũng có thể giam giữ cô ta cả đời, Quỳnh Anh, em nghĩ sao?"
“Tính chất đều giống nhau. Tôi không quan trọng, dù sao cũng đều giam cô ta cả đời.” Nguyễn Quỳnh Anh dang tay.
So với trong tù, cô thật sự hy vọng Tô Hồng Yên vào viện tâm thần.
Bệnh viện tâm thần đáng sợ hơn nhà tù rất nhiều, người bình thường ở đó lâu cũng trở nên mất trí, nhưng bệnh nhân tâm thần khi vào rồi có thực sự trở lại bình thường?
Cô chưa từng thấy! Chỉ cần chào hỏi trước, bệnh viện tâm thần sẽ chỉ càng thêm tra tấn Tô Hồng Yên, hoàn toàn không có chữa khỏi Tô Hồng Yên.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh thổi móng tay cười.
“Được, vậy đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần, chú Hoàng, tìm bác sĩ xem cô ta có bị điên thật không.” Trần Vĩnh Hải ra lệnh.
Quản gia Hoàng đã lặng lẽ đứng trong góc nãy giờ, nhanh chóng nhận lệnh đi liên hệ với bác sĩ.
Nhưng Khánh Minh căn bản không ngăn được, cho nên chỉ có thể ôm chặt lấy Tô Hồng Yên.
Hai giờ sau, chẩn đoán của bác sĩ được đưa ra, kết quả làm người khác vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
Tô Hồng Yên không hề giả bộ, cô ta thật sự suy nhược thần kinh, điên rồi!
“Nếu đã điên rồi, vậy đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đi.” Trần Vĩnh Hải lập tức yêu cầu quản gia Hoàng phái người tới đưa Tô Hồng Yên đi.
Khánh Minh muốn ngăn cản, nhưng cũng bị Trần Vĩnh Hải ngăn lại.
Về phần Khánh Minh, Trần Vĩnh Hải cũng sẽ không buông tha.
Những điều sai trái mà Tô Hồng Yên đã làm sẽ không thể giữ được bao lâu nếu không có sự bao che của Khánh Minh, và chính vì sự dung túng của Khánh Minh khiến cô ta trở nên tự phụ hơn.
Anh đã hiểu lầm Quỳnh Anh bao nhiêu năm nay, làm quá nhiều chuyện khiến Quỳnh Anh tổn thương, tất cả những chuyện này đều do họ gây ra, anh sao có thể tha cho họ!
Khánh Minh bị Trần Vĩnh Hải đưa vào tù, tuy anh ấy chưa làm việc gì hết nhưng lại phạm tội biết mà không khai báo.
Cùng với việc ông Trần đã chào hỏi với đồn cảnh sát, bản án của Khánh Minh được phán quyết nhanh chóng, anh bị kết án 5 năm tù.
Về điều này, Khánh Minh không còn gì để nói, anh ấy chấp nhận, anh ấy biết mình đã sai, anh ấy đã khiến bạn thân của mình sống như một con rối và suýt chút nữa đã giết chết Nguyễn Quỳnh Anh.
Vì vậy bản án năm năm tù anh ấy nhận rồi, chỉ là anh ấy không yên tâm Nhật Minh!
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Nhật Minh?” Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ hỏi khi bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Trần Vĩnh Hải đút tay vào túi, nhàn nhạt đáp: "sẽ bị em họ của cậu ấy kế thừa. Năng lực của em họ cậu ấy không thua gì anh ấy, lại có tính cách mạnh mẽ. Anh ấy thích hợp lãnh đạo nhà họ Khánh hơn là Khánh Minh thiếu quyết đoán."
“Vậy sao.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, ngừng hỏi rồi bước lên xe.
Bước tới trước xe, Trần Vĩnh Hải bất ngờ đẩy cô vào trên xe:"Quỳnh Anh."
“Anh đang làm gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh hung dữ nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải bĩu môi:"Em nghe thấy rồi đó. Năm năm trước, những gì anh làm với em vốn không phải là ý của anh. Anh..."
“Rồi thì?” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh.
Trần Vĩnh Hải nhìn xuống: "Rồi thì anh có thể xin em tha thứ cho anh được không? Anh đã trở lại bình thường và sẽ không làm những điều đó với em nữa."
"Xin lỗi, tôi vẫn sẽ không tha thứ cho anh. Dù cho không phải chủ ý của anh nhưng dù sao thì anh cũng làm vậy." Nguyễn Quỳnh Anh ngây người.
Trần Vĩnh Hải cúi đầu, hơi thở toàn thân đều như nhũn ra.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên mềm lòng, thở dài nói: "Nhưng nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh thì anh phải trổ tài!"
Thật ra, sau khi nghe những gì Tô Hồng Yên nói, cô không còn hận Trần Vĩnh Hải nữa.
Chỉ là trong lòng có một chướng ngại không vượt qua được.
“Trổ tài gì?” Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng lại đè xuống! "Tôi cũng không biết, anh tự mình nghĩ đi, lái xe!"
Cô đẩy anh ra, kéo cửa ra lên xe.
Trần Vĩnh Hải đứng đó cười khúc khích vài giây rồi sau đó mới bằng lòng lên xe làm tài xế.
Quỳnh Anh dù chưa tha thứ nhưng đã cho anh một cơ hội.
Điều này khiến anh dường như nhìn thấy hy vọng, tâm trạng của anh tốt đến mức anh cảm thấy mình như đang bay.
Cho dù không hỏi được từ Tô Hồng Yên về đứa con ngoài giá thú của Trần Tây Minh, anh cũng không quan tâm nữa.
Buổi chiều, Trần Vĩnh Hải theo Nguyễn Quỳnh Anh đến nhà trẻ đón con, sau khi đón con xong, anh còn cùng cô đến nhà gỗ.
Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ không ngăn cản anh, còn mua cho anh một đôi dép lê.
Mang dép lê, Trần Vĩnh Hải đi theo Nguyễn Quỳnh Anh một vòng, trong lòng vui vẻ đến không thể tả được:"Quỳnh Anh, em tha thứ cho anh rồi sao?"
Nguyễn Quỳnh Anh mím chặt môi nói: "Cô thật độc ác!"
"Độc ác? Tôi nói rồi, đều do các người ép tôi cả!" Tô Hồng Yên hét.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ lắc đầu:"Hết thuốc cứu!"
"Tôi hết thuốc cứu? Haha tôi hết thuốc cứu?" Tô Hồng Yên đột nhiên cười lớn.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày:"Cô cười cái gì?"
Tô Hồng Yên mặc kệ cô, vẫn che mặt cười như không nhịn được.
Nhìn cô ta thế này, Khánh Minh rất lo lắng, vẻ mặt trở nên căng thẳng:"Hồng Yên..."
Trần Vĩnh Hải giơ tay hất bàn tay Tô Hồng Yên đang che trên mặt ra, véo mạnh cằm cô ta: "Tô Hồng Yên, tôi còn có một câu hỏi khác, khi cô làm những chuyện này, có người ở đó giúp cô đúng không? "
"..." Tô Hồng Yên không có trả lời, mà là nhìn chằm chằm sắc mặt Trần Vĩnh Hải, đồng tử giãn ra.
Cô ta như vậy thật không bình thường.
Trần Vĩnh Hải siết chặt cằm cô ta:"Tôi hỏi lại cô lần nữa, cô không nghe thấy sao?"
Tô Hồng Yên chớp chớp mắt, chợt cười đến ngây ngốc"Anh Vĩnh Hải..."
Giọng nói của cô ta ngọt ngào và mềm mại, hoàn toàn khác với mọi khi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại vô cớ.
“Đây là sao vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhưng Khánh Minh đã nhận ra điều gì đó, đồng tử chợt co rút lại, kéo Tô Hồng Yên khỏi tay Trần Vĩnh Hải: "Hồng Yên, nhìn anh đi xem anh là ai?"
“Tôi không biết anh, buông tôi ra, tôi muốn tìm anh Vĩnh Hải của tôi, tôi muốn anh Vĩnh Hải!” Tô Hồng Yên bĩu môi, gắt gỏng hét lên.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Trần Vĩnh Hải cuối cùng cũng thay đổi.
Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng cũng biết chỗ nào không đúng rồi, đôi mắt của Tô Hồng Yên mờ mịt, vô thần, không sáng như người bình thường.
"Tinh thần của cô ta..." Nguyễn Quỳnh Anh chỉ vào Tô Hồng Yên.
Khánh Minh ôm chặt Tô Hồng Yên trong tay, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi phải sớm nghĩ đến, năm năm trước trạng thái tinh thần của Hồng Yên đã bắt đầu không đúng. Năm năm trước tôi đã khuyên cô ấy đi khám bác sĩ tâm lí nhưng cô ấy lại không đi. Mà trong khoảng thời gian năm năm này, cô ấy không có làm gì cả nên tôi cứ tưởng tinh thần của cô ấy bình thường. "
Trái táo cổ vừa động, giọng Khánh Minh càng chua chát: "Không ngờ tinh thần cô ấy vẫn luôn không được tốt, chỉ là bị giấu đi thôi!"
“Giả bộ?” Trần Vĩnh Hải híp mắt, nghi hoặc nhìn Tô Hồng Yên.
Trước một giây còn rất bình thường, nhưng giây sau thì đột nhiên điên cuồng.
Rất dễ khiến người khác nghi ngờ.
"Đủ rồi Vĩnh Hải! Hồng Yên có giả vờ hay không, tôi hiểu rõ hơn cậu! Cô ấy yêu cậu, nên trong lòng luôn có một chấp niệm muốn ở bên cậu, vì chấp niệm đó nên cô ấy mới làm nhiều điều sai trái như vậy!"
Khánh Minh trừng mắt nhìn Trần Vĩnh Hải hét lên: "Nhưng tâm lý của cô ấy không mạnh mẽ như trong tưởng tượng, bây giờ cậu đã phát hiện ra tất cả những việc sai trái của cô ấy. Cô ấy biết mình không còn đường lui, trong lòng không chấp nhận được nên mới trở thành như thế này! "
Nguyễn Quỳnh Anh cho rằng lời nói của Khánh Minh là có lý, nhưng cô cũng không vì Tô Hồng Yên nổi khùng và mềm lòng.
Không mềm lòng như cô còn có Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải đi tới bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống, lạnh lùng cong môi: "Phải không, là điên thật hay điên giả, mọi chuyện vẫn phải đợi xác định, cho dù cô ta có điên, tôi cũng sẽ không buông tha cô ta."
Khánh Minh mở to mắt, không tin được mà nhìn Trần Vĩnh Hải, như muốn nói anh quá độc ác.
Trần Vĩnh Hải hừ lạnh: "Những việc mà cô ta làm đủ để cô ta ngồi tù cả đời rồi. Cho dù có điên, bệnh viện tâm thần cũng có thể giam giữ cô ta cả đời, Quỳnh Anh, em nghĩ sao?"
“Tính chất đều giống nhau. Tôi không quan trọng, dù sao cũng đều giam cô ta cả đời.” Nguyễn Quỳnh Anh dang tay.
So với trong tù, cô thật sự hy vọng Tô Hồng Yên vào viện tâm thần.
Bệnh viện tâm thần đáng sợ hơn nhà tù rất nhiều, người bình thường ở đó lâu cũng trở nên mất trí, nhưng bệnh nhân tâm thần khi vào rồi có thực sự trở lại bình thường?
Cô chưa từng thấy! Chỉ cần chào hỏi trước, bệnh viện tâm thần sẽ chỉ càng thêm tra tấn Tô Hồng Yên, hoàn toàn không có chữa khỏi Tô Hồng Yên.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Quỳnh Anh thổi móng tay cười.
“Được, vậy đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần, chú Hoàng, tìm bác sĩ xem cô ta có bị điên thật không.” Trần Vĩnh Hải ra lệnh.
Quản gia Hoàng đã lặng lẽ đứng trong góc nãy giờ, nhanh chóng nhận lệnh đi liên hệ với bác sĩ.
Nhưng Khánh Minh căn bản không ngăn được, cho nên chỉ có thể ôm chặt lấy Tô Hồng Yên.
Hai giờ sau, chẩn đoán của bác sĩ được đưa ra, kết quả làm người khác vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
Tô Hồng Yên không hề giả bộ, cô ta thật sự suy nhược thần kinh, điên rồi!
“Nếu đã điên rồi, vậy đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần đi.” Trần Vĩnh Hải lập tức yêu cầu quản gia Hoàng phái người tới đưa Tô Hồng Yên đi.
Khánh Minh muốn ngăn cản, nhưng cũng bị Trần Vĩnh Hải ngăn lại.
Về phần Khánh Minh, Trần Vĩnh Hải cũng sẽ không buông tha.
Những điều sai trái mà Tô Hồng Yên đã làm sẽ không thể giữ được bao lâu nếu không có sự bao che của Khánh Minh, và chính vì sự dung túng của Khánh Minh khiến cô ta trở nên tự phụ hơn.
Anh đã hiểu lầm Quỳnh Anh bao nhiêu năm nay, làm quá nhiều chuyện khiến Quỳnh Anh tổn thương, tất cả những chuyện này đều do họ gây ra, anh sao có thể tha cho họ!
Khánh Minh bị Trần Vĩnh Hải đưa vào tù, tuy anh ấy chưa làm việc gì hết nhưng lại phạm tội biết mà không khai báo.
Cùng với việc ông Trần đã chào hỏi với đồn cảnh sát, bản án của Khánh Minh được phán quyết nhanh chóng, anh bị kết án 5 năm tù.
Về điều này, Khánh Minh không còn gì để nói, anh ấy chấp nhận, anh ấy biết mình đã sai, anh ấy đã khiến bạn thân của mình sống như một con rối và suýt chút nữa đã giết chết Nguyễn Quỳnh Anh.
Vì vậy bản án năm năm tù anh ấy nhận rồi, chỉ là anh ấy không yên tâm Nhật Minh!
“Chuyện gì sẽ xảy ra với Nhật Minh?” Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ hỏi khi bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Trần Vĩnh Hải đút tay vào túi, nhàn nhạt đáp: "sẽ bị em họ của cậu ấy kế thừa. Năng lực của em họ cậu ấy không thua gì anh ấy, lại có tính cách mạnh mẽ. Anh ấy thích hợp lãnh đạo nhà họ Khánh hơn là Khánh Minh thiếu quyết đoán."
“Vậy sao.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu, ngừng hỏi rồi bước lên xe.
Bước tới trước xe, Trần Vĩnh Hải bất ngờ đẩy cô vào trên xe:"Quỳnh Anh."
“Anh đang làm gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh hung dữ nhìn anh.
Trần Vĩnh Hải bĩu môi:"Em nghe thấy rồi đó. Năm năm trước, những gì anh làm với em vốn không phải là ý của anh. Anh..."
“Rồi thì?” Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh.
Trần Vĩnh Hải nhìn xuống: "Rồi thì anh có thể xin em tha thứ cho anh được không? Anh đã trở lại bình thường và sẽ không làm những điều đó với em nữa."
"Xin lỗi, tôi vẫn sẽ không tha thứ cho anh. Dù cho không phải chủ ý của anh nhưng dù sao thì anh cũng làm vậy." Nguyễn Quỳnh Anh ngây người.
Trần Vĩnh Hải cúi đầu, hơi thở toàn thân đều như nhũn ra.
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên mềm lòng, thở dài nói: "Nhưng nếu anh muốn tôi tha thứ cho anh thì anh phải trổ tài!"
Thật ra, sau khi nghe những gì Tô Hồng Yên nói, cô không còn hận Trần Vĩnh Hải nữa.
Chỉ là trong lòng có một chướng ngại không vượt qua được.
“Trổ tài gì?” Trần Vĩnh Hải ngẩng đầu, hai mắt sáng lên.
Nguyễn Quỳnh Anh giật giật khóe miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng lại đè xuống! "Tôi cũng không biết, anh tự mình nghĩ đi, lái xe!"
Cô đẩy anh ra, kéo cửa ra lên xe.
Trần Vĩnh Hải đứng đó cười khúc khích vài giây rồi sau đó mới bằng lòng lên xe làm tài xế.
Quỳnh Anh dù chưa tha thứ nhưng đã cho anh một cơ hội.
Điều này khiến anh dường như nhìn thấy hy vọng, tâm trạng của anh tốt đến mức anh cảm thấy mình như đang bay.
Cho dù không hỏi được từ Tô Hồng Yên về đứa con ngoài giá thú của Trần Tây Minh, anh cũng không quan tâm nữa.
Buổi chiều, Trần Vĩnh Hải theo Nguyễn Quỳnh Anh đến nhà trẻ đón con, sau khi đón con xong, anh còn cùng cô đến nhà gỗ.
Lần này, Nguyễn Quỳnh Anh bất ngờ không ngăn cản anh, còn mua cho anh một đôi dép lê.
Mang dép lê, Trần Vĩnh Hải đi theo Nguyễn Quỳnh Anh một vòng, trong lòng vui vẻ đến không thể tả được:"Quỳnh Anh, em tha thứ cho anh rồi sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương