Vụ Cá Cược Tình Yêu
Chương 18
Kiệt đứng lặng nhìn những mảnh vỡ văng tung tóe trên sànRồi anh ngước lên nhìn Chi. Đôi mắt đỏ ngầu long lên đáng sợ-Biến đi-Tôi xin lỗiGiọng Chi nhẹ hẫngLần đầu tiên từ khi quen biết đến giờ, cô nói chuyện với anh nhẹ nhàng như vậyNhưng Kiệt không hề để ý. Anh lại hét lên bằng giọng run rẩy và nghèn nghẹn-Tôi nói cút ra khỏi đâyChi mở to mắt nhìn KiệtKì lạ thay, đôi mắt cô không hề tức giậnMà là……..bối rối-Tôi không cố ý. Xin lỗi-Cút điNói rồi, Kiệt lao đến nắm lấy tay Chi lôi cô ra ngòaiĐẩy cô ra, anh đóng sập cánh cửaChi đứng yên một lúc lâu, rồi cô thở dài, quay điĐêm nay….đã xảy ra quá nhiều chuyệnBước ra ngòai, Chi trèo lên chiếc xe đạp thân yêu của mình và định đi nhưngThủng lốpĐừng đùa vậy chứ. Không phải lúc này chứ-Chết tiệtChi giơ chân đá mạnh vào chiếc xe rồi gãi đầu chán nảnMưa vẫn đang rơiĐưa mắt nhìn về phía căn phòng sáng đèn, Chi thở hắt ra-Thì phải vậy thôi chứ biết saoChi đẩy nhẹ cánh cửaBước vào nhà một cách nhẹ nhàng nhất có thể, Chi rón rén đi vào phòng kháchTối omNghĩa là anh ta vẫn còn ở trên kia-May thậtChi thì thầm, không kiềm được tiếng thở phàoNhưng cô chưa kịp mừng cho trọn thì…..Ánh đèn sáng rực bao phủ khắp nơiGiật mình, Chi ngước lên nhìnChi đang chậm rãi bước từ trên cầu thang xuống. Anh nhìn cô, rồi hỏi bằng giọng lạnh ngắt-Sao cô còn ở đây?-Xe tôi hưChi ấp úng trả lờiTự nhiên cô thấy sợ sợ mà không rõ nguyên do. Chỉ là….đôi mắt đỏ ngầu của Kiệt cứ lởn vởn hòai trước mắt-Đó là chuyện của cô sao lại vào nhà tôi-Anh….Nhưng tôi cũng ở đây mà-Sau vụ đó mà cô nghĩ cô còn ở đây sao?Cơn tức trào lên đến cổ ChiCuối cùng thì anh vẫn là Hoàng Gia Kiệt. Và là kẻ thù không đội trời chung của cô-Vậy tôi điNói rồi, Chi quay ngoắt về phía cửa dù thực lòng chưa biết sẽ đi đâu-NàyGiọng Kiệt vang lên sau lưng khiến cô quay lại-Gì nữa?-Cô định đi đâu?Tên này chọc ngóay đúng vấn đề đâyChi cay cú nghĩ thầm. Nhưng….cô đâu có dễ dàng chịu thua vậy được-Đó là việc của tôi-Nếu cô muốn dầm mưa đến chết thì tôi không cản nhưng nhớ đi xa một chút không cảnh sát lại nghi tôi giết cô-Anh yên tâm nếu tôi có chết cũng sẽ viết thư nói rằng tôi chết vì lạnh chứ không phải bị anh giết-Vậy thì tốtKiệt thản nhiên gật đầu, kèm theo cái nhếch môi quen thuộcDường như người con trai với đôi mắt đỏ ngầu và giọng nói run rẩy trong căn phòng bí mật là ai đó hòan tòan khác-Tôi đi được chưa?-Chưa-Còn chuyện gì nữa?-Cô băng bó cái kiểu quái gì mà vết thương của tôi vẫn còn chảy máu. Lỡ đêm nay tôi bị gì thì sao?-Đó là việc của anh sao lại hỏi tôi?-Vậy nên cô có nhiệm vụ ở lại chăm sóc cho tôi-Xin lỗi tôi không làm-Nên nhớ cô là….-Bài này cũ xì rồi mà anh cứ ca hòai vậy?-Tôi chỉ nhắc cho cô nhớ thôi-Làm sao mà tôi quên được rằng tôi rất rất hân hạnh được làm người hầu của anh-Cô nhớ thì được rồi. Mà đừng có đứng đó nữa. Cô làm ướt hết sàn nhà của tôi rồiAnh nói và quay lưng bỏ đi. Chi dù tức cành hông nhưng vẫn phải theo sauVào phòng, anh mở tủ lấy một chiếc sơmi ném về phía Chi-Thay ra đi không cô lại làm ướt hết đồ đạc của tôi-Nhưng tôi về phòng tôi lấy quần áo thay cũng được màLiếc Chi một cái muốn xẹt lửa, cô cầm cái áo dấm dẳng bước vào trongNhìn theo cho đến khi cánh cửa đóng sập lại một cách vô cùng thô bạo.Sau khi cánh cửa đóng vào thì cũng là lúc suy nghĩ của Kiệt được dấy lên"Mình thấy khuôn mặt cô ta có gì đó là lạ? Hình như cô ta make-up thì phải? Nhưng nếu thật thì sao phải make-up xấu thế làm gì? Làm quái gì có ai muốn xấu xí đến vậy đâu? Khi nào mình phải xem kĩ mới đượcSau đó cánh cửa hé mở. Chi ló đầu ra. Chiếc áo sơmi rộng thênh thang khiến cô trở nên nhỏ bé lạ kỳ-Xong rồi ah?-Uhm-Ra đây điKhẽ mím môi, Chi chậm rãi bước ra. Cô cảm nhận rõ ràng ánh mắt Kiệt rà sóat trên người. Không phải cái nhìn chế nhạo hay chê bai. Cũng không phải là đánh giá. Cái nhìn….rất lạ-Nhìn cái khỉ khô gì?Chi lớn tiếng, cố phá tan sự im lặng đến khó thở giữa hai người-Nhìn côAnh đáp nhẹ hẫng, rồi chồm đến nắm lấy tay ChiBất ngờ, cô ngã nhào theo đà kéo của Kiệt. Và chưa đầy một giây sau, Chi đã nằm chễm chệ trên người anh-OuchKiệt nhăn mặt ôm lấy những vết thương chằng chịt trên người. Ngay lập tức, Chi bật dậy-Này anh có sao không?-Cô ăn cái giống gì mà nặng quá vậy hả?-Ai mượn anh kéo tôi rồi chê này chê nọ. Mà…anh không sao đó chứ-Thử để tôi đè lên người cô xem có sao không-Tại anh chứ có phải tôi đâuVừa nói cô vừa dợm đứng dậy nhưng lần nữa đã bị Kiệt kéo lại-Cô muốn đi đâu?-Về phòng. Ở chung phòng với anh thêm vài phút nữa chắc tôi điên mất-Ở lại điGiọng Kiệt bỗng dưng mềm đến lạ khiến Chi hết sức ngạc nhiên-Anh điên rồi hả? Hay lúc nãy bị té trúng chỗ nào-Đêm nay tôi không muốn ở một mìnhÁnh mắt anh trở nên buồn bã và giọng nói khàn đi như cố che giấu cảm xúc của mình. Hình ảnh Kiệt bây giờ khiến Chi nhớ lại những giọt nước mắt của anh trong giấc ngủ, và cả anh mắt đỏ ngầu long lên đáng sợ. Và điều này khiến cô nhẹ nhàng ngồi xuống-Tôi ở lại đây với anhNụ cười thóang qua trên gương mặt KiệtNụ cười mang nhiều ý nghĩaNhưng không có ý nghĩa nào trong đó mang tên gọi niềm vui-Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì tôi….Vai Chi chợt trở nên nặng trĩu. Quay sang, má cô chạm phải mái tóc Kiệt. Anh đang ngả đầu vào vai Chi, và đang ngủ. Cô nghiêng đầu nhìn anh. Hàng mi dài rung lên khe khẽ. Chiếc mũi thẳng tắp phập phồng theo từng nhịp thởGương mặt Kiệt lúc này bình yên kì lạ. Giống như một đứa bé đang say ngủKhông còn một Hoàng Gia Kiệt kiêu căng hợm hĩnhKhông còn một người đàn ông rơi nước mắt kể cả trong giấc ngủKhông còn một ánh mắt hằn lên những tia phẫn uấtHoàng Gia Kiệt, anh thực sự là ai trong vô số những lớp mặt nạ của chính mình?Thật nhẹ nhàng, Chi đặt Kiệt nằm xuống gối đầu chân đùi mình. Và cô khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán anhCó thể ngày mai anh sẽ trở lại là một gã mà tôi ghét cay ghét đắngCó thể..tôi và anh sẽ tiếp tục làm kẻ thù không đội trời chungCũng có thể….chúng ta sẽ vẫn cãi nhau ầm ĩ như từ trước tới giờNhưng đó là ngày maiCòn hôm nay…..-Ngủ ngon nhé, Gia KiệtMỉm cười, cô dựa đầu vào bức tường gần đó, chìm dần vào giấc ngủCô không biết rằng, Kiệt không hề ngủ.Anh mở mắt nhìn vào gương mặt đang say ngủ của ChiBên ngòai…..mưa vẫn cứ rơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương