Vụ Cá Cược Tình Yêu
Chương 19
Bình minhNhững tia nắng mặt trời nhảy nhót khắp căn phòng tòan một màu tím ngắt. Chi chớp mắt, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Phản ứng đầu tiên của cô là ngồi bật dậy và nhìn dáo dác xung quanh. Từ từ, trí nhớ Chi bắt đầu họat động.Cô nhớ là mình đã đến nhà Kiệt, thấy anh ta nằm lăn quay dưới đất máu me lênh láng.Rồi cô băng bó cho anh ta.Rồi cô vào căn phòng bí mật.Rồi cô làm vỡ khung hìnhRồi anh ta đạp cô ra ngòai không thương tiếcRồi xe cô hưRồi cô phải chạy ngược trở vào nhàRồi anh ta quăng cho cô cái áo sơmi rộng thùng thìnhRồi anh ta giữ cô ở lạiRồi anh ta gối đầu lên người cô mà ngủỦa vậy anh ta đâu rồi?Giật mình, Chi lại nhìn quanh lần nữa. Căn phòng rộng lớn chỉ có một mình cô Chết cha! Không biết anh ta có bị gì không. Cũng tại cái tật ham ngủ mà raTự gõ vào đầu mình bôm bốp, Chi vội vã tuột xuống giường phóng như bay ra ngòai. Tà áo trắng phấp phới trong nắng sớmGian bếp ngập tràn ánh nắng. Mùi bánh nướng thơm phức lan tỏa khiến không gian trở nên ấm ápChi đứng tựa vào tường, nheo mắt nhìn Kiệt loay hoay bên bếp- Anh biết nấu ăn?Câu hỏi của cô lọt thỏm vào không khí. Kiệt không hề quay lưng lại- Lạ lắm sao?- Cũng…hơi hơiĐúng lúc đó, Kiệt nhấc chảo lên khỏi bếp, đổ hai quả trứng vào đĩa. Rồi anh quay người, bước đến bỏ hai cái đĩa xuống bànChi lẽo đẽo theo sau, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Kiệt. Mắt cô vẫn dán vào người anh, rồi sau đó lia xuống cái dĩaKiệt biết hết, nhưng anh vẫn thản nhiên xắn quả trứng của mình ra, rồi tiếp tục thản nhiên nhai nuốt như không biết gì- Bộ tôi đẹp trai đến vậy ah?- Hả? Cái gì?- Nếu không sao cô cứ nhìn tôi đến chảy nước miếng vậy- Chảy nước miếng cái đầu anh- Đầu tôi vẫn khô ráo chứ chưa chảy nướcAssshh cái tên này, ngủ dậy một đêm là lại lẻo lự như trước- Tôi chỉ đang suy nghĩ coi anh có bỏ cái gì vô trong đây khôngKiệt không nói gì, anh với tay xắn một miếng từ đĩa đối diện- Nếu có thuốc độc thì tôi chết chung với cô- Tôi không xui xẻo vậy chứ. Chết rồi mà còn phải đụng cái bản mặt của anhVừa nói Chi vừa cầm dao nĩa lên cắt miếng trứng cho vào miệngHm…ăn cũng được đó chứ nhỉ. Tay nghề tên này có vẻ cũng không quá tệCô gật gù, tiếp tục ăn thêm miếng nữaPhía bên kia, có một đôi mắt đang nhướng lên nhìn cô và nở nụ cười khó hiểu------------------Tại trường KEY-------------Chiếc xe màu trắng muốt dừng lại trước cổng trường. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai người vừa bước xuống, đặc biệt là cô gái. Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì cô đi đang đi cùng với Hoàng Gia Kiệt - Một hotboy của trường, ước mơ của tất cả các cô gái trong trường này. Hơn nữa mới tuần trước đây thôi, cô vừa mới xuất hiện cùng Cao Nam Dương, cũng là một người quá thu hút. Vâng, cô gái này chính là Trương Bảo ChiMặc kệ những ánh mắt đang chĩa vào mình đầy ganh ghét, Chi mải miết bước đi. Đầu cô rối tung lên với cả đám suy nghĩ và thắc mắc. Mà chúng đều là về một người, chính là người con trai đang đi cạnh cô đây- Này, Gia Kiệt- Huhm?- Theo tôi biết thì hôm nay anh chỉ cần kí hợp đồng là xong rồi phải không?- Thì sao?- Vậy…tôi có thể xin nghỉ chiều hôm nay không?- ĐượcCái gật đầu dễ dãi của Kiệt lại càng khiến cơn thắc mắc trong lòng Chi cồn cào dữ dội-------------Tại căn-teen trường-------------Này hôm nay động trời rồi hay sao ý? Chi đi cùng Kiệt. Lại còn bằng ôtô nữa chứ - Ly trêu Chi-Nhưng tao nghĩ là động trời thật mày ạ. Tự dưng hôm nay Kiệt tốt với tao một cách khó hiểu - Chi nói và hơi suy nghĩ về hành động của Kiệt-Mà này Dương thích mày hay sao ý? - Ly hỏi Chi -Tao cũng kô biết nữa - Chi trả lời cho có và đang suy nghĩ về những hành động của Kiệt-Mà này sao người xấu như mày mà thằng Dương nó thích được nhỉ? - Nhi thấy khó hiểu khi một người đẹp trai như Dương lại đi thích một người xấu như Chi-Mà này, hay Kiệt nó nhận ra mày make-up? - Ly hỏi vì thấy nghi ngờ về hành động của Kiệt-Tao cũng kô biết là Kiệt nhận ra hay kô? Nhưng mà Dương thì nhận ra rồi. Dương giống y hệt mày. Cái gì cũng biết hết ý - Chi-Cái gì?????? - Nhi và Ly hét to nhưng sau đó nhận ra mọi người trong căn-teen đều nhìn về phía mình nên đành cúi đầu xuống nói nhỏ-Sao nhận ra được nhỉ? Tao còn khó nhận ra được nữa là một thằng con trai - Ly kô hiểu nổi anh ta nhận biết tốt thế-Thôi nói chung là mày làm việc cho cẩn thận vào. Không nhận ra là mày thua đó - Nhi nói và nở nụ cười gian-------------Tại biệt thự họ Hoàng---------- Đứng trước biệt thự nhà họ Hoàng, Chi ngần ngừ một lúc rồi quyết định đưa tay nhân chuông. Cô người làm trong bộ đồng phục kiểu Âu bước ra mở cửa- Xin lỗi tôi cần gặp Bác Hoàng- Mời lối nàyTrời ơi nhà mình còn chưa được thế này. Căn nhà giống như một tòa lâu đài nguy nga. Trên trần là cả một bầu trời thu nhỏ màu xanh những áng mây trắng muốt. Sàn nhà lát gạch màu đen bóng lóang đến mức có thể soi rõ cả mặt mình trong đó. Hai bên tường dát đá cẩm thạch xanh biếc và trưng bày vô số những tác phẩm nghệ thuậtHèn gì mà tên đó xài tiền như nước vậyChi nhủ thầm, mắt vẫn không ngừng dáo dác nhìn quanhCánh cửa gỗ đen nhánh mở ra, căn phòng khác rộng mênh mông xuất hiện trước mặt Chi. Cô người hầu cúi người bước ra ngòai, không quên nhẹ nhàng khép cửaBác Hoàng đang ngồi trên bộ sofa màu huyết dụ giữa gian phòng ngập tràn ánh nắng. Sau lưng ông là một người đàn ông trung niên trong bộ vest màu nâu. Nhìn người đàn ông một lúc, Chi quay sang gật đầu chào- Cháu chào bác. Chào…Cô hơi ngập ngừng nhìn người đàn ông. Ông gật đầu, như muốn nói đã nhận được lời chào của Chi- Ngồi đi ChiVừa nhấm nháp tách trà, ông vừa vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh mình. Chi bước đến, chậm rãi ngồi xuống- Cháu đến tìm ta….là vì Kiệt- DạChi gật đầu, thóang ngạc nhiên. Nhưng rồi cô nhận ra việc bà biết được lí do cô đến đây là điều hiển nhiên thôi. Người đứng đầu gia tộc họ Hoàng, chắc chắn không thể tầm thường- Cháu biết tại sao đêm qua ta bảo cháu đến đó không?- Dạ không- Hôm qua là ngày 18/10, là ngày sinh nhật KiệtNgừng lại một chút, ông quay sang như muốn thăm dò phản ứng của Chi, rồi tiếp tục- Cũng là ngày mẹ nó bỏ điGiọng ông nhẹ hẫng như buông một tiếng thở dàiKhẽ chớp mắt, Chi nhìn ông, chờ đợi- Điều ta có thể cho cháu biết chỉ bấy nhiêu thôi. Những chuyện còn lại, ta nghĩ nên để Kiệt nói với cháuSức mấy mà anh ta chịu nóiNghĩ thầm là vậy nhưng dĩ nhiên Chi đâu có ngu mà nói ra. Cô lặng lẽ gật đầu, chìm trong mớ suy nghĩ miên manNhững giọt nước mắtTiếng gọi mẹBàn tay run rẩyNgười phụ nữ với đôi mắt u buồnVà cả cô gái có nụ cười tuyệt đẹpRốt cuộc, quá khứ của Hoàng Gia Kiệt là như thế nào?- Chi ahGiọng ông vang lên nhẹ nhàng nhưng Chi vẫn cảm nhận được chút gì lạnh lẽo ở sâu thẳm bên trong- Dạ?- Kiệt là một đứa trẻ tội nghiệp. Nó có một qúa khứ rất đau buồn. Cho nên…ta mong cháu giúp ta…chăm sóc nó được không?- Dạ? Chăm sóc? Nhưng cháu….Nụ cười dịu dàng nở trên gương mặt đã hằn lên dấu vết của thời gian. Ông nhẹ nhàng nắm lấy tay Chi- Với tư cách người hầu của nó. Hoặc là bạn, hoặc là gì cũng được. Ta chỉ mong…có một người ở bên cạnh Kiệt. Cháu giúp ta được chứ Chi?- Dạ cháu…Hơi ngập ngừng, Chi đáp lại. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt chứa chan hi vọng và tin tưởng của ông, cô khẽ gật đầu- Cháu hứaLại là một nụ cười. Và lần này Chi không tìm thấy chút giả dối nào trong nụ cười đó nửa. Chỉ là ấm áp và yêu thương- Cám ơn cháu, Chi- Dạ. Cũng trễ rồi, cháu xin phép- Uh. Ta sẽ gặp cháu sau- Chào bác cháu vềĐứng lên, Chi sực nhớ một điều nên liền quay lại- Chào bácThóang ngạc nhiên hiện lên trong mắt. Nhưng rất nhanh, người đàn ông khẽ gật đầuCánh cửa khép lại rồi, ông Hoàng đột nhiên đưa tay ôm ngực. Nụ cười ban nãy rơi xuống, thay vào đó là gương mặt tím ngắt- Ông chủ. Không sao chứ?Người đàn ông nhào đến đỡ lấy và đặt một nhúm thuốc vào tay ông HoàngSau khi hớp xong ngụm trà, ông ngả người vào ghế thở dốc- Hi vọng rằng…ta còn sống cho đến ngày đóĐôi mắt ông như dán vào cánh cửa đen nhánh im lìmĐâu đó vang lên một tiếng thở dàiĐi lang thang trên phố mà đầu óc Chi thả trôi lãng đãng đi đâuCô cứ nghĩ mãi về thái độ của ông Hoàng lúc nãy. Lại còn cái tên ôn thần đó nữaAsshhh phiền quá đi mất. Sao người nhà họ Hoàng ai cũng khó hiểu hết vậy nèLắc đầu thật mạnh, Chi tự nói với mình thôi không nghĩ nữaNhưng cái mớ suy nghĩ lộn xộn cứ lởn vởn hòai trong đầu không chịu bay điCứ đi mải miết, Chi không hay mình đã về đến gần nhàĐột nhiên bước chân Chi ngừng lại. Chiếc xe màu đỏ quen thuộc đập vào mắtNgười con trai đứng cạnh chiếc xe mỉm cười với côNụ cười vẫn đẹp nhưng có gì là lạ- Dương ah?- Em rảnh chứ Chi- Một chút. Sao vậy?- Cùng anh đi đến chỗ nàyNắm lấy tay Chi, anh kéo cô ngồi vào xe. Dĩ nhiên là Chi thừa sức để giật tay ra. Nhưng cô để yên cho Dương kéo mình đi. Lúc này…cô đang cần làm gì đó để quên đi những chuyện đã xảy ra
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương