Bị sốt.
Tưởng Kỵ về đến nhà là đã hơn một giờ chiều.
Bình thường khi cửa hàng đông khách, phải đến hơn một giờ mới có thể rảnh rang. Anh thường cùng dì phụ việc dọn dẹp cửa hàng xong xuôi rồi mới về, về đến nhà đã là hai ba giờ chiều.
Nhưng hôm nay anh không yên tâm để Tưởng Vọng Thư một mình, vừa xong việc là anh vội vã cầm chìa khóa về nhà ngay. Trước khi đi, anh còn nhờ dì dọn dẹp rồi khóa cửa giúp, dì tỏ ra khá ngạc nhiên, Tưởng Kỵ dừng lại một giây, giải thích ngắn gọn: “Về xem em con ở nhà sao rồi.”
Khi về đến nhà, quần áo Tưởng Kỵ dính hơi nước mưa bên ngoài và mùi ẩm mốc của áo mưa cũ. Anh cúi xuống ngửi thử, cảm thấy mùi này khó chịu. Tưởng Kỵ nhíu mày, lắng nghe xem trên lầu có tiếng động không, sau vài giây xác nhận là yên tĩnh thì anh cởi phăng chiếc áo thun ra, để trần phần trên cơ thể rồi nhẹ nhàng đi lên lầu.
Trong phòng họ trên lầu, rèm màu xám không được kéo lại. Người trên giường cuộn tròn trong chăn kín mít, nửa khuôn mặt chìm trong chăn, đang ngủ rất ngon.
Tưởng Kỵ dừng động tác, quay lưng lại lấy một chiếc áo mới từ tủ quần áo, mặc vào phần thân trên đang để trần của mình.
Chiếc áo thun đen tuyền che đi thân hình cơ bắp, anh vừa định quay lại thì bên tai vang lên giọng nói khàn khàn:
“Anh.”
Tưởng Kỵ đứng khựng lại, sau đó quay mặt lại như không có chuyện gì. Tưởng Vọng Thư vừa lúc thò đầu ra khỏi chăn nhìn anh, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đỏ bừng lên một cách bất thường.
Tưởng Kỵ nhíu chặt mày, bước vài bước tới bên giường cô, đưa tay sờ trán cô, giọng có chút gấp gáp: “Sốt rồi à?”
Tưởng Vọng Thư ừ một tiếng mơ hồ. Cô cảm thấy đầu mình nặng trịch, chỉ vô thức cảm nhận bàn tay Tưởng Kỵ mát lạnh, hơi lạnh này làm dịu đi phần nào cơn choáng váng nên cô thuận theo áp trán vào lòng bàn tay anh.
Thô ráp.
Tưởng Vọng Thư mơ màng nghĩ, chưa kịp cảm nhận rõ thì hơi mát đã biến mất. Cô gắng mở đôi mắt nặng trĩu nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng Tưởng Kỵ đang vội vã xuống lầu.
Chỉ trong khoảng thời gian một phút Tưởng Kỵ đi xuống lầu, Tưởng Vọng Thư lại chìm vào giấc ngủ mê mệt. Cô cảm thấy mình như rơi vào một đám mây ngập tràn hơi nước, toàn thân chìm sâu vào trong đó, bị đám mây ấy hút chặt lấy, trở nên nặng nề vô cùng, không sao tỉnh lại được.
Mơ màng, cô nghe thấy Tưởng Kỵ gọi “Nguyệt Lượng”, Tưởng Vọng Thư ú ớ đáp lại một tiếng, nhưng lại không có chút sức lực nào để mở mắt ra.
Tưởng Kỵ muốn đo nhiệt độ cho cô nhưng người đang ngủ kia lại chẳng có phản ứng gì. Anh vừa sốt ruột vừa lo lắng, đành dùng một chút sức lôi cô ra khỏi chăn, ôm lấy thân hình mềm mại của Tưởng Vọng Thư vào lòng, nhẹ nhàng cởi áo cô ra rồi đặt nhiệt kế vào nách, khẽ nhắc: “Ép tay xuống.”’
Có lẽ Tưởng Vọng Thư sốt cao đến mức mê man, lúc này dựa vào lòng anh cũng chẳng có phản ứng gì, thậm chí sau vài giây chao đảo, hơi thở lại trở nên đều đặn, dường như lại ngủ thiếp đi.
Tưởng Kỵ ôm cô trong im lặng, người trong lòng cứ thế ngủ yên bình. Anh cúi mắt nhìn gương mặt ngủ say của cô, vừa lo lắng cho sức khỏe cô, vừa không kìm được nhịp tim đập nhanh.
Khoảnh khắc hai cơ thể áp sát vào nhau, cuối cùng anh cũng cảm nhận được Tưởng Vọng Thư đã trở về, trái tim lập tức bình yên trở lại, chiếc xương sườn thiếu vắng bấy lâu cuối cùng đã trở về đúng với vị trí.
Tưởng Kỵ không nỡ rời mắt, cứ thế mượn cớ đo nhiệt độ, nhân lúc cô chưa tỉnh táo, dùng hơi ấm cơ thể để cảm nhận sự hiện diện của cô.
Tưởng Vọng Thư bỗng nhíu mày r*n r* trong lòng anh, dường như ngủ không được thoải mái. Bàn tay anh vô thức v**t v* sau gáy cô, cố gắng xoa dịu, cuối cùng đôi lông mày cô cũng giãn ra.
Tưởng Kỵ liếc nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ bên cạnh thấy thời gian đo nhiệt độ đã đủ, tay anh kìm nén thò vào trong áo lấy nhiệt kế ra nhưng dù có kìm nén thế nào, ngón tay vẫn không tránh khỏi chạm nhẹ vào làn da mịn màng của cô.
Tưởng Kỵ nhìn nhiệt kế, 38.6°C. Anh nhíu mày, nhẹ nhàng đặt Tưởng Vọng Thư trở lại giường, kéo chăn đắp kín cho cô rồi định xuống lầu lấy thuốc cho cô.
Ai ngờ anh vừa bước đến đầu cầu thang, phía sau lại vang lên tiếng gọi yếu ớt:
“Anh…”
Giọng cô khàn đặc và mệt mỏi, Tưởng Kỵ nghe thấy liền cảm thấy tim mình thắt lại. Anh quay người bước nhanh đến bên giường hỏi: “Sao vậy?”
Người trên giường lại r*n r* một tiếng yếu ớt rồi chui đầu vào chăn.
Tưởng Kỵ xót xa, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày cũng dịu lại theo từng cử chỉ của anh. Anh đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc rối trên trán cô: “Khó chịu lắm hả?”
Tưởng Vọng Thư nhíu mày ậm ừ trong miệng.
Tưởng Kỵ liền hạ giọng dỗ dành: “Anh đi lấy thuốc cho em, uống xong ngủ một giấc là sẽ đỡ ngay, được không?”
Tưởng Vọng Thư lại ừ khẽ rồi rụt cổ vào chăn, không thèm để ý đến anh nữa. Tưởng Kỵ đứng bên giường thêm chút nữa, đợi đến khi cô đã ngủ say mới nhẹ nhàng xuống lầu.
Tưởng Kỵ nhanh chóng pha nước ấm, lấy miếng dán hạ sốt và thuốc rồi mới quay lên. Anh nhẹ nhàng đỡ người đang ngồi dậy, nói khẽ: “Uống thuốc đi.”
Viên thuốc nằm trên lòng bàn tay, Tưởng Vọng Thư nương theo tay anh để nuốt thuốc, đầu lưỡi ướt lướt nhẹ qua lòng bàn tay. Tưởng Kỵ nắm nhẹ bàn tay hơi ẩm, quay sang thì thầm: “Anh dán miếng hạ sốt cho em.”
Miếng hạ sốt mát lạnh áp lên trán khiến cơn đau đầu dịu đi đáng kể, đôi mày Tưởng Vọng Thư bớt cau lại, cô thì thầm: “Mát quá.”
“Ừ, mát lắm.” Tưởng Vọng Thư lúc ốm khiến Tưởng Kỵ mềm lòng không chịu nổi, anh vô thức lặp lại lời cô như dỗ bé con: “Đắp chăn ngủ đi nha?”
Tưởng Vọng Thư ngoan ngoãn chui vào chăn, Tưởng Kỵ vén góc chăn cho cô, định lặng lẽ rời đi thì bỗng nghe tiếng gọi: “Anh.”
Tưởng Kỵ dừng bước, khẽ đáp: “Ừ.”
Trong ngày bị ốm này, Tưởng Vọng Thư dường như muốn bù đắp lại tất cả những tiếng “Anh” mà cô đã không gọi trong mấy năm qua. Sau khi xác nhận Tưởng Kỵ đã đáp lại mình, cô lại gọi thêm một tiếng “Anh….”
Trái tim Tưởng Kỵ mềm nhũn ra. Anh ngồi xổm bên giường cô, đưa tay nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, giọng ấm áp đáp lời: “Anh đây. Có chuyện gì vậy?”
Khoảnh khắc anh nói “Anh đây”, khóe mắt Tưởng Vọng Thư bỗng ứa ra vài giọt lệ. Cô khẽ mở mắt, giọng nói nghẹn ngào như dính chặt ở cổ họng: “Anh…”
Tưởng Kỵ đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, trái tim bỗng đau nhói. Anh lại một lần nữa dịu dàng đáp lời: “Anh đây.”
“Em xin lỗi…” Cô nói.
“Không sao hết.” Tưởng Kỵ nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô.
Thực ra Tưởng Vọng Thư đã sốt đến mơ màng, cô không phân biệt được hiện tại là thời điểm nào, phải chăng cô đã rời đi sáu năm rồi quay về, hay là lúc cô vừa mới rời khỏi nơi này?
Dù là thời điểm nào đi nữa, rốt cuộc cô luôn để Tưởng Kỵ nhìn theo bóng lưng mình, cô luôn có lỗi với anh.
Cô có tư cách gì để gọi Tưởng Kỵ là “anh” chứ? Trên đời này làm gì có người như cô. Tưởng Kỵ đã hy sinh quá nhiều cho cô, vậy cô đã làm gì được cho anh?
Tưởng Vọng Thư mơ màng nghĩ ngợi, suy nghĩ của cô mờ ảo không rõ ràng, có lẽ cũng vì cơ thể khó chịu mà nước mắt cô bắt đầu trào ra không kiểm soát.
Tưởng Kỵ khàn giọng: “Đừng khóc nữa.”
“Anh chưa từng trách em đâu.”
Ý thức trở nên mơ màng vì cơ thể khó chịu, trong tiếng nói ấm áp của Tưởng Kỵ, Tưởng Vọng Thư lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tưởng Kỵ nhìn gương mặt yên bình khi ngủ của cô, thở dài đau lòng. Anh ngồi xổm bên giường, cúi mắt nhìn cô chăm chú.
Gương mặt gầy đi, cổ có lẽ cũng vậy. Có phải là ảo giác của anh không? Tưởng Kỵ luôn cảm thấy, lúc Tưởng Vọng Thư mới rời đi, rõ ràng cô không gầy đến thế.
Không cần nghĩ cũng biết, một mình cô ở bên ngoài chắc hẳn sống không dễ dàng. Dù có tốt đi nữa thì cũng đã rất vất vả rồi.
Nhưng không sao.
Tưởng Kỵ tự nhủ thầm trong lòng, từ nay về sau có anh ở đây, anh nhất định sẽ khiến cho cuộc sống của Tưởng Vọng Thư trở nên tốt hơn.
Tưởng Kỵ đứng dậy định đi lấy cho Tưởng Vọng Thư ít nước ấm, để khi cô khát có thể uống. Nhưng vừa động đậy, Tưởng Vọng Thư dường như đã cảm nhận được, lại bắt đầu gọi anh bằng giọng điệu khiến anh đau lòng: “Anh…”
Tưởng Kỵ thở dài, nhẹ nhàng xoa đầu cô. Tưởng Vọng Thư cố gắng mở mắt, giọng nói yếu ớt vô cùng: “Anh lên nằm cùng em đi.”
Động tác của Tưởng Kỵ dừng lại một giây, Tưởng Vọng Thư lại khàn giọng lặp lại: “Nằm cùng em đi.”
Tưởng Kỵ hoàn toàn bất lực, chỉ có thể nhẹ nhàng nằm lên giường. Vì sợ đè vào cô nên nửa người anh ở bên ngoài, động tác trông có chút cứng nhắc.
Đôi mắt Tưởng Vọng Thư lại khép lại nhưng cơ thể cô lại nghe theo mùi hương của anh, từ từ dịch lại gần.
Tưởng Kỵ không nhúc nhích, để mặc cô tiến lại gần từng chút, từng chút, cuối cùng gần như toàn bộ cơ thể đều đè lên người anh.
Anh cúi mắt nhìn xuống, chân mày Tưởng Vọng Thư giãn ra, dường như đang ngủ rất thoải mái.
Tưởng Kỵ thầm thở dài trong lòng.
Thôi cũng được, cứ coi như giống lúc nhỏ, khi cô ốm, anh ôm cô vào lòng để dỗ cô ngủ vậy.
