Đèn sưởi nhà tắm.
Khi Tưởng Vọng Thư bước vào nhà bếp, vừa lúc dì phụ việc đang dọn dẹp bát đũa đã dùng xong mang vào. Thấy một cô gái lạ mặt vào bếp, dì không khỏi ngạc nhiên: “Ơ, em gái đây là…?”
Tưởng Vọng Thư vừa định mở miệng giải thích thì Tưởng Kỵ đã bước theo sau vào. Anh nói ngắn gọn với dì: “Đây là em gái con.”
“Ồ, em gái Tiểu Tưởng về rồi à…” Nét mặt dì lập tức tràn đầy nụ cười: “Anh con cứ nhắc đến con hoài.”
“Ủa?” Biểu cảm trên mặt dì đột nhiên trở nên lo lắng: “Sao quần áo lại ướt hết rồi?”
Tưởng Vọng Thư nhẹ nhàng giải thích: “Buổi sáng con ra ngoài quên mang ô.” Cô vốn định về nhà thay đồ trước nhưng trời đột nhiên mưa to, cửa hàng ở gần hơn lại vừa hẹn trước với Tưởng Kỵ là trưa sẽ đến ăn cơm nên cô ghé vào trú mưa luôn.
Ánh mắt Tưởng Kỵ kiềm chế chỉ dừng lại ở mái tóc ướt sũng của cô: “Anh đưa em về thay đồ trước.”
“Không cần.” Tưởng Vọng Thư không phải không thấy cửa hàng đang đông khách, cô không muốn làm ảnh hưởng công việc của Tưởng Kỵ nên gần như lập tức từ chối: “Em lấy khăn giấy lau tạm, đợi bớt mưa xíu rồi về thay sau cũng được.”
Tưởng Vọng Thư đã lấy vài tờ khăn giấy thấm phần đuôi tóc ướt, thấy Tưởng Kỵ vẫn đứng đó, cô nhấn mạnh thêm lần nữa: “Anh cứ lo việc của anh đi.”
Tưởng Kỵ thầm thở dài, đành quay người nhanh chóng múc cho cô một chén nước hầm bò, đặt trên bàn nhỏ trong bếp: “Lại đây.”
Tưởng Vọng Thư vo viên tờ khăn giấy nhàu nát ướt nhẹp rồi ném vào thùng rác, sau đó ngồi xuống bàn nhỏ, nhận lấy thìa Tưởng Kỵ đưa, húp một ngụm nước hầm bò nóng hổi.
Sáng nay cô ra ngoài vội vàng, nghĩ là đi phỏng vấn nên cô mặc đồ công sở chỉn chu với áo sơ mi trắng cùng quần tây. Chỉ là ở bên ngoài nhiều nằm khiến cô quên mất Bình Nam chỉ là một thị trấn nhỏ, ở đây làm gì có ai cần mặc đồ công sở. Suốt dọc đường, có không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò đổ dồn về phía cô.
Tưởng Kỵ vừa nhìn thấy cô lúc đầu cũng không có cảm giác kỳ lạ hay băn khoăn gì, chỉ là… dường như anh đã nhanh chóng liếc nhìn qua ngực cô một cái. Tưởng Vọng Thư chắc chắn rằng anh đã nhìn.
Nếu không phải vì trong bếp vẫn còn dì ở đó, lúc này Tưởng Vọng Thư chắc chắn sẽ kéo chiếc áo khoác đang quấn trên người hở ra một chút để có thể phô ra chỗ gợi cảm kia, tốt nhất là để Tưởng Kỵ nhanh chóng nhận ra, cô không chỉ là em gái anh mà còn là một người phụ nữ nữa.
Nhưng hiện tại cô hơi lạnh, lại còn có người ngoài ở đó. Tưởng Vọng Thư chỉ có thể đưa tay kéo áo khoác chặt hơn, sau đó khẽ hít một hơi.
Lưng cô vẫn dán hai miếng giữ nhiệt, trước đây khi làm việc bên ngoài, nếu mùa đông vẫn phải mặc đồ mỏng, cô sẽ lén nhét miếng giữ nhiệt vào trong áo để giữ ấm.
Nhưng hiện giờ cô vẫn rất lạnh, vừa rồi lại bị dính mưa, Tưởng Vọng Thư cảm thấy đầu mình đã hơi choáng váng. Lúc này có chút canh nóng hổi vào bụng cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lần này Tưởng Kỵ không cho thêm rau thơm vào cho cô. Tưởng Vọng Thư lén nhìn Tưởng Kỵ đang bận rộn, chiếc áo khoác gió của anh khi mặc trên người cô rất rộng, vạt áo chạm tới đùi, toàn thân cô như bị bao trùm trong chiếc áo của anh, mùi hương của riêng anh cứ thoang thoảng quanh mũi.
Như bị anh ôm chặt lấy.
Tưởng Vọng Thư không thể diễn tả được mùi hương đó cụ thể là gì, dường như có chút mùi sữa tắm của nhà họ, lại dường như không chỉ có thế. Nếu áp sát vào cổ anh, có lẽ sẽ ngửi rõ hơn.
Tưởng Vọng Thư gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh đầu mình đi, bụng cô hơi đói nên húp canh rất nhanh. Cô tưởng Tưởng Kỵ đang bận không rảnh nhìn cô nhưng khi cô uống cạn nước canh, anh lại quay sang hỏi đúng lúc: “Có muốn thêm không?”
Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, sau đó lắc đầu: “Không cần nữa.”
Tưởng Kỵ nhìn là biết sáng nay cô chắc chắn chưa ăn sáng, nếu không sẽ không húp canh vội vàng như thế. Vừa đói bụng lại ăn mặc mỏng manh, lòng anh thầm trách cô không quan tâm đến sức khỏe bản thân nhưng đa phần vẫn là xót xa nhiều hơn, anh lau tay: “Giờ để anh đưa em về.”
Tưởng Vọng Thư không biết chạy xe điện, hơn nữa trời đang mưa, dù cô có biết đi nữa thì Tưởng Kỵ cũng không yên tâm để cô chạy xe dưới mưa như vậy. Vì có mấy lúc khi đi bộ Tưởng Vọng Thư rất hay mơ màng không để ý xung quanh, Tưởng Kỵ sợ cô chạy xe rồi cũng sẽ như vậy.
Bên ngoài khách đông nghịt, chỗ ngồi gần như kín hết, Tưởng Kỵ vừa nhanh nhẹn hoàn thành xong các món khách gọi, nếu không có khách mới thì tạm rời đi một lát cũng không sao. Nhà họ cách đây không xa, đi xe điện khoảng mười phút là tới.
Tưởng Vọng Thư không từ chối nữa, cô nhanh nhẹn đứng dậy: “Dạ.”
Tưởng Kỵ liếc nhìn cô, ánh mắt lướt qua ngực cô rồi khẽ nhắc: “Kéo khóa áo lên.”
Tưởng Vọng Thư chậm rãi đáp rồi kéo khóa áo khoác rộng lên, che đi chiếc áo sơ mi ướt sũng, rồi theo sau Tưởng Kỵ bước ra ngoài.
Trong quán, đa số mọi người đang bận rộn với đồ ăn của mình, có người thì trò chuyện cười đùa với bạn cùng bàn, họ đi ra mà chẳng mấy ai để ý. Tưởng Kỵ lấy áo mưa đôi từ hộp sau xe điện ra, anh lên xe trước, sau đó Tưởng Vọng Thư ngồi lên yên sau rồi chui vào áo mưa.
Mưa khá to, tay cô không thể bám vào thanh đằng sau được nữa, đành phải đổi sang nắm lấy vạt áo anh.
Xe điện lao vào màn mưa. Áo mưa bao trùm lấy hai người, cô dịch lại gần Tưởng Kỵ hơn, suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng đặt cằm lên lưng anh qua lớp áo mưa. Cô nhăn mũi, đầu mũi ngửi thấy mùi nhựa của áo mưa lẫn mùi đất của mưa xuân, mùi đó quá nồng khiến cô chẳng thể ngửi thấy mùi hương từ Tưởng Kỵ được nữa.
Tưởng Vọng Thư thất vọng rút cằm lại, áo mưa sột soạt phát ra tiếng động, những âm thanh nhỏ ấy lại bị tiếng mưa lấn át. Cô mãi nghe những âm thanh vụn vặt ấy nên cũng không nhận ra cái lưng căng cứng rồi lại thả lỏng của Tưởng Kỵ.
Xe điện dừng trước cửa nhà họ, để tiện nên xe không chạy vào mái hiên, Tưởng Vọng Thư chui ra khỏi áo mưa rồi nhanh chóng chạy đến dưới mái hiên.
Tưởng Kỵ còn muốn nói gì đó nhưng Tưởng Vọng Thư đã vẫy tay: “Anh đi cẩn thận.”
Anh đành thở dài, quay xe trở lại tiệm mì.
Tưởng Vọng Thư cởi đôi giày bị ướt một nửa ra đặt ở cửa, quay lại nhìn theo bóng lưng của Tưởng Kỵ rồi chậm rãi bước vào nhà.
Cô cúi nhìn chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người mình, có chút lưu luyến khi phải cởi áo khoác của Tưởng Kỵ ra nhưng người cô đang hơi lạnh, đầu cũng nặng trĩu, có lẽ sắp bị cảm rồi nên cô cần phải đi tắm nước nóng ngay.
Cô đặt áo khoác của Tưởng Kỵ lên lưng ghế, lấy quần áo rồi bước về phía nhà tắm. Đến nơi, cô phát hiện cửa nhà tắm đã được thay mới.
Nhìn thấy cánh cửa này, Tưởng Vọng Thư chợt nhớ lại cảnh tượng hơi ngượng ngùng tối qua, những hình ảnh khiến tim đập thình thịch cũng ùa về trong đầu.
Tưởng Vọng Thư nuốt nước bọt, ngoài việc nhìn thấy nửa thân trên tr*n tr**ng của Tưởng Kỵ, cô còn vô tình liếc nhìn xuống phần dưới của anh.
Căng cứng, đồ sộ.
Tưởng Vọng Thư vung tay xua tan những suy nghĩ đen tối trong đầu, vừa định c** q**n áo thì phát hiện trên sàn có đặt một chiếc đèn sưởi nhà tắm.
Cô ngẩn người một chút, sau đó ngồi xổm xuống bật chế độ sưởi ấm lên. Chẳng mấy chốc, trong phòng tắm đã tràn ngập hơi ấm. Cô cởi bỏ quần áo, mở vòi nước nóng, dòng nước ấm áp chảy xuống người khiến cho tâm trí cô lại phiêu du.
Những ngày đầu tiên, có lẽ từ khi cô bắt đầu có trí nhớ, tiết trời đầu xuân ở Bình Nam lạnh hơn bây giờ rất nhiều, lạnh đến mức cô thường tự hỏi: “Mùa đông đã qua thật chưa? Xuân đã đến chưa? Sao trời mãi vẫn không ấm vậy?”
Hồi đó, nhà họ không có tiền dư để mua đèn sưởi, dù có đi nữa thì Tưởng Tráng cũng chẳng bao giờ dùng tiền vào việc đó. Ông ta có đồng nào là đem đi đánh bạc hết, nào có quan tâm đến nhu cầu trong nhà.
Lúc ấy, Tưởng Vọng Thư còn ít nói hơn bây giờ, mỗi lần tắm cô thường run lên vì lạnh, đôi khi còn bị cảm do tắm. Nhưng cô chưa bao giờ nói với Tưởng Kỵ, thực tế cô gần như chẳng bao giờ đòi hỏi gì từ anh. Đôi lúc cô chỉ ước mình có thể hóa thành con kiến, thu nhỏ lại rồi trốn biệt, đừng gây thêm phiền phức cho Tưởng Kỵ, đừng để anh phải bận tâm đến mình nữa.
Vì vậy mỗi lần cô chỉ nói với Tưởng Kỵ: “Anh đi tắm trước đi, em sẽ tắm sau.” Sau đó cô sẽ tranh thủ lúc phòng tắm còn hơi ấm sau khi Tưởng Kỵ tắm xong để tắm nhanh thật nhanh thì sẽ không quá lạnh.
Không biết Tưởng Kỵ có nhận ra điều gì không nhưng rất nhanh trong nhà xuất hiện thêm một chiếc đèn sưởi nhà tắm. Nhỏ bé, cũ kỹ, có lẽ là Tưởng Kỵ mua từ chợ đồ cũ, mỗi khi bật nút sưởi thì chiếc máy nhỏ bắt đầu rung lên, rồi ngay lập tức phát ra tiếng ồn “O o o” nghe như tiếng của một đoàn tàu. Thế nhưng Tưởng Vọng Thư lại rất thích thứ âm thanh ầm ầm này.
Lại lần nữa nghe thấy tiếng đèn sưởi hoạt động, lần này tiếng ồn đã nhỏ hơn nhiều, chiếc máy cũng mới tinh nhưng không hiểu sao cô lại nhớ da diết những ký ức lạnh cóng khiến người ta muốn co rúm lại.
Tưởng Vọng Thư tự chế nhạo mình cười một tiếng, không nghĩ ngợi lung tung nữa, cô nhanh chóng tắm xong bằng nước nóng, thay bộ quần áo sạch sẽ ấm áp rồi lên lầu.
Chiếc giường của cô đã được dọn dẹp gọn gàng, Tưởng Vọng Thư biết là do Tưởng Kỵ gấp giúp. Cô trải chăn ra rồi chui vào trong.
Tưởng Vọng Thư mở WeChat, định nhắn hỏi xem Tưởng Kỵ đã đến nơi chưa thì phát hiện anh đã gửi tin nhắn trước: “Anh đến tiệm rồi, em tắm xong nhớ mặc ấm vào.”
Cô trả lời một chữ “Dạ”, lại gõ vào khung chat dòng chữ “Khi nào anh về?”, nghĩ một lát rồi lại xóa đi.
Cô hít một hơi, đặt điện thoại xuống rồi cuộn tròn trong chăn. Tưởng Vọng Thư cảm thấy cơ thể có chút không ổn, có lẽ sắp bị cảm rồi. Cô nghĩ đến việc pha một gói thuốc cảm Tam Cửu để uống nhưng lại lười không muốn động đậy.
Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Tưởng Vọng Thư dần chìm vào giấc ngủ mê mệt.
