Xuân Muộn - Kỷ Hứa

Chương 17



XUÂN MUỘN – 17

Hình xăm.

Tưởng Kỵ không có cơ hội giải thích với Tưởng Vọng Thư, bởi khi anh lên lầu thì cô đã ngủ say.

Thật sự ngủ rất say, chăn đắp ngay ngắn dưới cằm, lông mày giãn ra, nhịp thở đều đặn, nhìn cô ngủ rất yên bình.

Tưởng Kỵ vừa tiễn Trần Dục Diệp đi, chưa kịp đi tắm rửa cho sạch mùi rượu trên người, nhân lúc hơi men đang lên, liền định lên lầu nói vài câu với Nguyệt Lượng của anh.

Cũng không phải muốn nói gì đặc biệt, chỉ là tán gẫu vài câu chuyện vặt, rồi hỏi thử xem cô đã có bạn trai chưa.

Chắc là chưa có đâu nhỉ?

Tưởng Kỵ chậm chạp nghĩ.

Vì đã uống rượu, Tưởng Kỵ cảm thấy tốc độ suy nghĩ của não chậm hơn bình thường rất nhiều, anh nhìn chằm chằm vào mặt Tưởng Vọng Thư, khắc từng đường nét trên khuôn mặt cô vào nơi đáy mắt.

Anh nhớ cô lắm.

Nỗi nhớ dâng trào này anh đã kìm nén suốt sáu năm, lúc này đây khi nhìn mặt cô, rõ ràng là cô đang ở ngay trước mặt anh nhưng anh lại cảm thấy nỗi nhớ đó đang ăn mòn mình, khó chịu làm sao.

Tưởng Kỵ đứng thêm một lúc bên giường cô, cho đến khi một làn gió lạnh lướt qua mặt, anh mới tỉnh táo lại, nhận ra cửa sổ chưa đóng kín.

Anh cẩn thận đi vòng qua giường Tưởng Vọng Thư rồi nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Cánh cửa cũ kêu cót két làm cho người trên giường khẽ cựa mình, tiếng chăn sột soạt làm cho Tưởng Kỵ dừng động tác lại, vì sợ đánh thức cô nên anh chỉ đứng im giữ cửa sổ, đợi đến khi lông mày cô lại giãn ra, anh mới cẩn thận đóng cửa sổ lại.

Bị cơn gió này làm cho gián đoạn, Tưởng Kỵ cũng tỉnh táo hơn chút. Anh nhẹ nhàng xuống lầu đi tắm, định lát nữa lên lấy ít nước ấm rồi gọi Tưởng Vọng Thư dậy uống thuốc.

Tưởng Kỵ cởi hết quần áo trong nhà tắm, vì uống rượu nên anh cảm thấy người mình nóng bừng chứ không lạnh lắm nên anh không bật đèn sưởi, đây là thứ vốn là để dành cho Tưởng Vọng Thư. 

Hai ly rượu lúc nãy chưa đủ làm anh say, giờ dưới dòng nước ấm, đầu óc anh càng thêm tỉnh táo. Hơi nước bốc lên trong nhà tắm vô cớ khiến anh nhớ đến mưa. Nhớ đến mưa, anh lại nhớ đến chiếc áo sơ mi ướt sũng trên người Tưởng Vọng Thư hôm đó.

Tưởng Kỵ thầm chửi bản thân là một con thú vật chỉ biết suy nghĩ bằng th*n d*** vì phần dưới của anh cứ không kiểm soát được mà có phản ứng. 

Nóng rực, rắn rỏi.

Tưởng Kỵ bất lực lắc đầu, đưa tay chỉnh bình nóng lạnh sang chế độ nước lạnh, xối lên người một lúc nhưng vẫn không thấy thứ kia có dấu hiệu dịu xuống.

Tưởng Kỵ khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi tắt nước, bàn tay to lớn nắm chặt lấy thứ vô dụng này, động tác mạnh bạo thô lỗ. Nhưng chỉ với hành động đơn thuần này, nếu không nghĩ tới điều gì đó thì chỉ có thể khiến ngọn lửa trong bụng anh càng bùng cháy dữ dội hơn mà không thể giải tỏa.

Tưởng Kỵ nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh Tưởng Vọng Thư với chiếc áo sơ mi ướt sũng dính sát chiếc áo lót đen bên trong, làn áo ướt in rõ những đường cong gợi cảm trên cơ thể cô làm cho làn da trắng mịn dưới lớp áo lót đen càng thêm nổi bật quyến rũ.

Chỉ một ánh nhìn, anh như khắc sâu cảnh tượng ấy vào não mình.

Kẻ mang ý đồ bất chính là anh, vậy mà anh lại giả vờ làm một người anh trai tốt, còn giả vờ đạo đức giả đưa mắt nhìn chỗ khác, khoác áo cho cô để che đi cảnh xuân tuyệt đẹp ấy.

Trong lòng Tưởng Kỵ tự chế giễu sự giả tạo của mình nhưng phần dưới lại phản ứng dữ dội mỗi khi anh nghĩ đến Tưởng Vọng Thư.

Sáu năm qua, anh hiếm khi tự giải quyết. Khi Tưởng Vọng Thư không có ở đây, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều vô vị. Thỉnh thoảng gọi điện cho cô, nhớ cô đến điên cuồng, anh cũng sẽ như lúc này trốn vào nhà vệ sinh, ở nơi không ai nhìn thấy vừa nghĩ về cô vừa tự thỏa mãn, mắt anh đỏ ngầu dữ dội, trong lòng ah cảm thấy tội lỗi vì đã làm ô uế cô gái mình yêu.

Giờ đây cảm giác tội lỗi ấy vẫn không giảm đi.

Tưởng Kỵ nhìn chằm chằm vào vệt trắng dưới chân, bật lại bình nóng lạnh. Dòng nước cuốn trôi vệt trắng ấy từ dưới chân anh rồi chảy xuống cống, như cuốn trôi đi sạch sẽ những ý nghĩ dơ bẩn của anh.

Anh biết tâm tư mình không trong sáng, lại càng ngại ngùng khi phải bày tỏ tình cảm với Tưởng Vọng Thư, bởi cô đã bước ra thế giới rộng lớn ngoài kia nên anh sợ ngay cả lời tỏ tình của anh cũng sẽ trở nên vụng về.

Vì vậy anh chỉ có thể đứng dưới tòa tháp âm thầm bảo vệ để cô có thể vững vàng ngồi trên cao, trở thành một tín đồ ngoan đạo, thầm lặng của cô.

Nhưng… Tưởng Kỵ nhớ lại lời Trần Dục Diệp nhắc nhở anh tối nay, liệu anh thực sự có thể đứng nhìn Tưởng Vọng Thư chạy về phía người đàn ông khác ngay trước mặt anh không?

Câu trả lời tất nhiên là không.

Tưởng Kỵ giơ tay tắt bình nóng lạnh.

Dù anh không phải người tốt nhất đối với cô nhưng anh chắc chắn sẽ là người đối xử tốt nhất với cô.

Khi Tưởng Kỵ nhẹ nhàng bước lên lầu, người trên giường đang cựa quậy không yên, còn phát ra vài tiếng r*n r* nhỏ, đau đớn.

Tưởng Kỵ nhíu mày, vội bước tới gọi nhẹ: “Nguyệt Lượng? Sao vậy em?”

Tưởng Vọng Thư nhíu chặt lông mày, r*n r* đau đớn: “Khó chịu…”

Tưởng Kỵ đưa tay sờ trán cô, lòng bàn tay cảm nhận hơi nóng hừng hực, anh hoảng hốt đứng thẳng dậy đi lấy nhiệt kế, lại muốn đỡ Tưởng Vọng Thư ngồi dậy để kẹp nhiệt kế đo thân nhiệt nhưng tối nay Tưởng Vọng Thư lại không chịu hợp tác, cô nhất quyết không chịu ngồi dậy mà cứ r*n r* khó chịu, giọng điệu còn pha chút nức nở yếu ớt.

Mấy tiếng khóc yếu ớt đó của cô khiến trái tim Tưởng Kỵ thắt lại, anh vừa bế cô dậy vừa vỗ lưng dỗ dành: “Ngoan, mình chỉ đo nhiệt độ thôi, nhanh lắm.”

Tưởng Kỵ tự trách mình bất cẩn, lẽ ra anh nên mua nhiệt kế điện tử, như vậy khi đo cho Tưởng Vọng Thư cô sẽ không khó chịu thế này.

Tưởng Vọng Thư vẫn không chịu hợp tác, cô cảm thấy toàn thân như bị nướng trên lửa, đầu cũng đau dữ dội, chỉ muốn chui vào chăn ngủ. Thế mà Tưởng Kỵ cứ cố kéo cô ra khỏi chăn, khiến cô chống cự kịch liệt, thậm chí còn đẩy Tưởng Kỵ ra.

Nhưng khi bàn tay cô chạm vào phần ngực mềm mại, dễ chịu của anh thì lại vô thức dừng lại.

Tưởng Kỵ nhận thấy cô khựng lại, anh cúi nhìn nơi tay cô dừng lại trên người mình, biểu cảm thoáng chút bất lực nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhân lúc cô đang ngơ ngác liền nhét nhiệt kế vào nách cô: “Ngoan, kẹp một chút, nhanh thôi.”

Tưởng Vọng Thư không phân biệt được mình đang ở trong mơ hay hiện thực, cô mơ màng chỉ cảm thấy thứ dưới tay mình thật mềm, thật dễ chịu. Cô thử bóp nhẹ, thứ đó bất động, dường như để mặc cô muốn làm gì thì làm.

Cô liền đặt đầu lên thứ mềm mại đó rồi lại nhắm mắt lại.

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi, cô lại chìm vào giấc ngủ sâu. Trong cơn mơ màng, cô dường như ngửi thấy mùi sữa, rồi nhớ đến mẹ.

Mẹ. 

Khóe mắt Tưởng Vọng Thư rỉ ra một giọt nước mắt lấp lánh, cô nhớ mẹ quá.

Đầu cô cọ cọ loạn xạ trên thứ mềm mại đó, rồi theo tiếng gọi từ sâu thẳm trái tim, cô chui đầu vào trong áo, thè lưỡi l**m nhẹ hạt đậu màu hồng trên đó.

Tưởng Kỵ giật mình, anh nhìn cái đầu đang chui trong áo mình, trong giọng điệu có chút bất lực xen lẫn bực bội: “Chưa đo nhiệt độ xong mà em lại cựa quậy gì đó?”

Rồi anh nghe thấy người trong áo vừa ngậm đầu vú mình vừa dùng giọng yếu ớt mỏng manh gọi mẹ.

Mỏng manh đến mức như chạm vào là vỡ tan. Lòng Tưởng Kỵ đau nhói, anh nhớ ra Tưởng Vọng Thư mất mẹ từ trước năm cô sáu tuổi thì trái tim liền mềm nhũn ra.

Anh nhẹ nhàng kéo áo lên một chút, rồi bao dung xoa đầu cô. 

Nếu như thế này có thể khiến cô dễ chịu hơn thì cũng không sao cả. Chỉ là phản ứng cơ thể hơi khó kiểm soát, gần như ngay khi hơi thở cô phả lên người anh, Tưởng Kỵ đã cảm thấy phần dưới vừa mới giải tỏa lại có phản ứng.

Anh kìm nén cố hít một hơi sâu, nhẹ nhàng xoa đầu Tưởng Vọng Thư để vỗ về. Đôi môi mềm mại của cô từ việc m*t mạnh lúc đầu giờ đã trở thành những cái cọ nhẹ.

Đợi đến khi cô không còn động đậy trước ngực mình nữa, Tưởng Kỵ mới cẩn thận bế cô lên, lấy chiếc nhiệt kế đã rơi ra, ôm cô vào lòng rồi kẹp lại nhiệt kế cho cô.

Sau một hồi chật vật như vậy, quần áo trên người Tưởng Vọng Thư đều bị xộc xệch hết cả. Tưởng Kỵ đưa tay chỉnh lại vạt áo cho cô để tránh bị cảm nhưng lại thoáng thấy một hình xăm màu đen lấp ló ở chỗ tiếp giáp giữa eo và mông.

Toàn thân Tưởng Kỵ đờ ra.

Hình xăm chỉ lộ ra một đoạn nhỏ, màu đen, chưa đầy một centimet, Tưởng Kỵ không thể phân biệt được đó là hình gì. Anh cũng không tiện kéo áo cô xuống để xem kỹ hơn, chỉ có thể nhận ra đại khái đó là một hình xăm.

Tưởng Vọng Thư đi xăm từ bao giờ? 

Thái dương Tưởng Kỵ giật giật, cô chẳng phải là người sợ đau nhất sao?

Trong lòng Tưởng Kỵ dâng lên một cảm giác khó tả. Đối với anh, xăm hình là chuyện lớn, vậy mà cô chẳng nói một lời nào đã đi xăm. Hơn nữa, anh còn không biết cô xăm hình gì. Sẽ là hình gì đây? Liệu có liên quan đến người đàn ông nào khác không?

Chỉ nghĩ đến khả năng đó thôi, nhịp thở của Tưởng Kỵ đã loạn lên.

Anh gắng gượng kìm nén những suy nghĩ hỗn độn, đo nhiệt độ cho Tưởng Vọng Thư, nhiệt kế báo 38,5°C.

Tưởng Kỵ thở phào nhẹ nhõm, may mà sốt không quá nặng.

Giữ nguyên tư thế đó, anh đút thuốc cho Tưởng Vọng Thư. Người trong lòng lại bắt đầu không hợp tác, nhăn mặt ngoảnh đầu nhất quyết không chịu uống, còn làm đổ một ít nước trong ly.

Tưởng Kỵ hoàn toàn bất lực, vừa giận vừa xót. Cuối cùng, như chợt nghĩ ra điều gì đó, anh chợt thở dài, giọng điệu có chút cứng nhắc nhưng cũng đầy nhượng bộ: “Ngoan, uống thuốc đi… uống xong anh cho ti được không?”

Không biết người trong lòng có hiểu lời anh nói hay không nhưng cô bỗng ngoan ngoãn uống thuốc theo lời anh nói.

Tưởng Kỵ sững sờ. 

Yết hầu anh lăn một cái, vừa định đưa tay cởi áo thì người trong lòng đột nhiên nhíu mày, bực bội đẩy anh một cái rồi tự mình chui vào chăn, cuộn tròn ngủ say.

Tay Tưởng Kỵ đang cầm ly đơ ra giữa không trung.

Anh nhìn cục bông nhỏ nổi lên dưới chăn, bất đắc dĩ mỉm cười. Cuối cùng, anh đứng dậy vén chăn cho cô, rồi kéo rèm sang một chút để tiện chăm sóc cô trong đêm.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...