Quá khứ.
Ký ức của Tưởng Vọng Thư về mẹ thực sự đã mờ nhạt, bởi lẽ mẹ cô đã rời xa cô khi cô mới lên sáu và cô cũng hiếm khi nhớ được khuôn mặt dịu dàng của mẹ khi cô tỉnh táo.
Nhưng có lẽ trong tiềm thức, cô vẫn nhớ về mẹ. Cô thường xuyên mơ thấy mẹ, đôi lúc là giấc mơ mẹ dịu dàng gọi cô là Nguyệt Lượng, có lúc lại mơ thấy mẹ bế cô trên đùi, khẽ kể những câu chuyện trước giờ đi ngủ.
Mẹ của Tưởng Vọng Thư sinh ra cô khi đã ba mươi lăm tuổi. Ở thị trấn nhỏ của họ lúc bấy giờ, hầu hết phụ nữ đã kết hôn đều sinh con vào khoảng hai mươi lăm tuổi, ba mươi lăm tuổi khi đó đã được coi là sản phụ cao tuổi.
Không phải mẹ cô không muốn sinh con, mà là bà không thể sinh được. Tưởng Tráng lúc ấy khát khao có một đứa con trai, ông ta không ngại dùng mọi cách, thậm chí tìm đến những lang y mê tín để xin thuốc linh tinh nhưng bụng mẹ cô vẫn không hề có dấu hiệu gì.
Sự khát khao biến thành phẫn nộ, phẫn nộ biến thành những trận đòn. Tưởng Vọng Thư không biết rằng, ngay cả trước khi cô chào đời, mẹ cô đã phải chịu đựng những bạo lực khủng khiếp ấy.
Mẹ cô là người từ phương xa gả về, bà là một người phụ nữ yếu đuối không có chỗ dựa, trước bạo lực của người chồng từng rất lịch lãm thì bà gần như không có chút khả năng phản kháng nào, chỉ biết nuốt những thứ thuốc kia vào bụng, rồi ôm lấy cái bụng vô dụng của mình, thứ chỉ biết đón nhận những cú đấm đá đau đớn đến tột cùng.
Và rồi Tưởng Kỵ xuất hiện.
Hôm ấy, trời vừa hửng sáng, Tưởng Tráng đã ra khỏi nhà. Khi mặt trời lên cao, ông ta hớn hở ôm về một bé trai nhỏ, không rõ từ đâu mang tới.
Người phụ nữ vừa trải qua trận bạo hành nằm co quắp yếu ớt trên giường, hé mắt nhìn đứa bé. Đứa bé kia còn rất nhỏ, khoảng ba bốn tuổi, đường nét khuôn mặt chưa phát triển hết nhưng đã toát lên vẻ khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng ngời, bất chấp những trò đùa hớn hở của Tưởng Tráng, nó chỉ cảnh giác nhìn quanh.
Cô lập tức toát mồ hôi lạnh: “Anh bế đứa nhỏ ở đâu về? Tưởng Tráng, anh biết làm thế là phạm pháp không?”
Gương mặt Tưởng Tráng lập tức trở nên lạnh lùng nhưng có lẽ niềm vui đã lấn át bực dọc nên ông ta chỉ bất mãn liếc cô một cái chứ không động tay: “Mày nói nhảm gì đó? Đây là đứa bé tao chính thức nhận nuôi từ cô nhi viện! Không tin ngày mai mày tự đi hỏi cô nhi viện ở phía nam thành phố đi! Tất cả là do cái bụng vô dụng của mày—”
“Thôi đi!” Tưởng Tráng thở phì một hơi: “Nhìn đứa bé này xem.” móng tay ố vàng của hắn véo vào má đứa bé trong lòng, rồi hắn cười khà khà một cách hài lòng: “Giống tao như đúc! Viện trưởng viện mồ côi còn bảo bọn tao có duyên nữa, đây đúng là con trai của Tưởng Tráng tao!”
Tưởng Tráng điên rồi. Người phụ nữ trên giường chỉ còn nghĩ được thế. Nhưng nhìn vẻ hân hoan của hắn, đứa bé này có lẽ sẽ khiến hắn phân tâm được một lúc, giúp cô đỡ phải chịu những trận đòn đau đớn kia.
Cô lại nhìn đứa bé một lần nữa, nó vẫn mở to đôi mắt sáng ngời, không khóc không quấy, không biết là do hoảng sợ hay thực sự bình tĩnh khác thường so với độ tuổi này.
Nhưng tất cả đều chẳng liên quan gì đến cô nữa, người phụ nữ nghĩ vậy. Cô mệt mỏi muốn nhắm mắt lại thì bên tai lại vang lên tiếng hét của Tưởng Tráng: “Này! Phải đặt tên cho nó—”
“Ê.” Hắn đưa chân đá vào người nằm thoi thóp trên giường: “Không phải mày học hành đọc nhiều sách lắm sao? Đặt tên cho con trai tao đi—”
Cô không nhìn đứa bé, im lặng một giây rồi khàn giọng nói: “Gọi là Tưởng Kỵ đi, chữ Kỵ tượng trưng cho mặt trời mới mọc.”
Mặt trời mới mọc, là niềm hy vọng cuối cùng.
“Ý nghĩa hay đấy.” Tưởng Tráng lại cười tươi, bồng đứa bé lên lắc lắc: “Cái tên này mạnh mẽ, nghe là biết ngay giống Tưởng Tráng tao!”
Người phụ nữ thấy mỉa mai, vì bản thân phải đặt hy vọng vào một đứa bé, nghe thật nực cười. Cũng có thể là bởi vì lúc này, đứa bé ấy thực sự đã giúp cô đỡ đi phần nào khổ đau.
Mấy năm nay, cô luôn tìm cách bỏ đi nhưng một là cô không có nguồn thu nhập, hai là hiếm khi cô có cơ hội ra ngoài. Năm xưa vì kết hôn với thứ gọi là tình yêu đích thực mà cô đoạn tuyệt với gia đình, giờ không còn mặt mũi nào nhờ vả họ nữa. Bởi vậy, việc rời đi với cô quả thực quá khó khăn.
Nhưng cô đã quyết tâm ra đi.
Thế nhưng vào năm thứ hai sau khi có Tưởng Kỵ, cô lại mang thai và sinh ra một bé gái.
Cô đặt tên cho bé con là Vọng Thư, cô hy vọng con gái mình sẽ thuần khiết vẹn nguyên như ánh trăng sáng tỏ treo trên cao. Cũng giấu trong đó một chút hy vọng thầm kín, cô mong rằng cái tên tương ứng với tên của Tưởng Kỵ sẽ khiến cậu bé sau này dù cô không còn ở đây thì cậu vẫn biết cách bảo vệ em gái mình.
Nhưng đứa bé trong vòng tay lại nhỏ xíu, mong manh đến thế, đó là sinh mệnh cô mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời, biết ê a cắn ngón tay cô, biết ngoan ngoãn mỉm cười với cô, đột nhiên cô lại không nỡ lòng rời đi.
Tuy nhiên sau khi sinh con, tình hình vẫn không thay đổi, Tưởng Tráng vẫn hết sức ghét bỏ cô, bởi cô sinh con gái, không nối dõi tông đường nhà họ Tưởng được.
Mấy năm gần đây, Tưởng Tráng càng ngày càng ghét Tưởng Kỵ, hắn cho rằng ánh mắt đứa trẻ này quá đáng sợ, dù trêu chọc thế nào cũng không cười, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, mở to đôi mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người. Vì vậy Tưởng Tráng càng ngày càng không ưa cậu bé, đôi khi còn đánh luôn cả Tưởng Kỵ, bảo cậu là đồ bạc tình, suốt ngày lạnh mặt ăn không ngồi rồi. Cậu bé mới năm sáu tuổi đã buộc phải học cách làm hết mọi việc trong nhà.
Người phụ nữ đôi khi mềm lòng không đành thì cũng ngăn cản đôi chút, tất nhiên hậu quả là cô sẽ bị đánh thậm tệ hơn, mà cậu bé cũng chẳng bao giờ nói lời cảm ơn. Dường như cậu sinh ra đã có khoảng cách với họ.
Nhưng sau khi có Tưởng Vọng Thư, mỗi lần cô bảo vệ Tưởng Kỵ, đôi khi còn khiến cho Tưởng Vọng Thư bị thương. Đó cũng là lần đầu tiên cậu bé chủ động nói chuyện với cô, dù trên người đầy thương tích nhưng cậu vẫn lắc đầu nhẹ nhàng nói: “Bảo vệ em gái.”
Cô kinh ngạc trước sự chín chắn và điềm tĩnh của cậu bé nhưng trong lòng cũng thấy may mắn, có sự bảo vệ của cậu bé, con gái cô sẽ đỡ khổ hơn.
Thế là cô ôm lấy ý nghĩ đó, tự lừa mình dối người, rời đi khi Tưởng Vọng Thư vừa tròn sáu tuổi.
Lúc đó, Tưởng Vọng Thư có lẽ đã bắt đầu nhớ được chuyện, cũng có thể cô bé này sớm trưởng thành hơn cô nghĩ, nếu không thì bé con đã không ôm chặt lấy chân cô khi cô định rời đi, vừa khóc vừa hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?”
Cổ họng cô nghẹn lại: “Mẹ…” mãi mà không thốt nên lời, cuối cùng chỉ gượng cười nói với con bé: “Mẹ đi mua sô cô la cho con.”
Lúc ấy, Tưởng Kỵ đã mười một tuổi, cậu tỏ ra chín chắn và điềm tĩnh hơn so với tuổi thật. Cậu đứng ngay sau lưng Tưởng Vọng Thư, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô hoảng hốt quay đi.
Tưởng Vọng Thư bé nhỏ dường như hiểu chuyện, con bé ôm chặt lấy đùi cô không cho đi.
Người phụ nữ càng lúc càng sốt ruột, nếu không đi ngay, Tưởng Tráng sẽ về, mọi chuyện sẽ không kịp.
Khi cô bất lực định đẩy Tưởng Vọng Thư ra thì Tưởng Kỵ lên tiếng, cậu gọi nhẹ nhàng: “Nguyệt Lượng, lại đây với anh.”
Bàn tay cô dừng ở giữa không trung, cô gửi cho Tưởng Kỵ một ánh nhìn phức tạp đầy biết ơn nhưng cậu bé không liếc nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng gọi em gái: “Nguyệt Lượng, lại đây, anh dẫn em đi mua bánh gạo đường đỏ.”
Tưởng Vọng Thư buông lỏng tay, loạng choạng bước về phía Tưởng Kỵ, cậu nắm chặt tay em gái.
Người phụ nữ không dám chần chừ nữa, vội bước nhanh ra cửa, trước khi đi còn ngoái lại nhìn từ xa, con gái cô không khóc nữa, cậu bé vừa nắm tay em giờ đang ngồi xổm đi giày cho em, dường như thật sự định dẫn em đi mua bánh.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức cảm thấy mình yên tâm quá sớm. Tưởng Tráng sẽ về ngay thôi, khi phát hiện cô biến mất, liệu chúng còn được yên ổn như thế này không?
Nhưng… nhưng… cô thật sự không chịu nổi nữa rồi. Trên người cô đầy thương tích, tinh thần cũng gần như suy sụp, nếu ở lại đây thêm nữa, cô hoặc sẽ bị Tưởng Tráng đánh chết, hoặc sẽ phát điên mất.
Xin lỗi, Vọng Thư.
Cô nghẹn ngào trong lòng, xin lỗi con gái, mẹ là người mẹ ích kỷ nhất trên đời.
Nhưng Tưởng Vọng Thư thật sự không hiểu sao? Gần như ngay khi bóng lưng người phụ nữ khuất dạng thì nước mắt cô bé đã trào ra như thác đổ.
Bởi chỉ có Tưởng Kỵ ở bên cạnh nên cô khóc một cách thảm thiết, khóc đến mức điên cuồng, như muốn khóc cho trời long đất lở. Vừa khóc, cô vừa nói những lời đứt quãng: “Mẹ đi rồi, mẹ bỏ em rồi.”
Tưởng Kỵ đưa tay lau nước mắt cho cô, vừa lau vừa nói: “Không sao đâu, em còn có anh, sau này anh sẽ bảo vệ em.”
“Anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
