Tiệc cưới.
Tưởng Vọng Thư cuối cùng tìm được một công việc ở tiệm sách, công việc thường ngày là sắp xếp sách và văn phòng phẩm, thỉnh thoảng có vài học sinh mua sách sẽ hỏi cô vài câu về sách.
Tuy lương không cao nhưng bù lại công việc nhàn hạ, mỗi ngày chín giờ sáng đi làm năm giờ chiều tan làm, tan làm còn có thể đến tiệm của Tưởng Kỵ giúp một tay, Tưởng Vọng Thư rất hài lòng với công việc này.
Chủ tiệm sách là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, có vẻ rất thích Tưởng Vọng Thư, lúc phỏng vấn chưa nói được mấy câu thì đã quyết định nhận cô. Biết cô vừa trở về từ thành phố khác thì chủ tiệm sách còn nói cô có thể dời một hai tuần nữa mới bắt đầu đi làm, không cần vội.
Tưởng Vọng Thư vốn định ngày hôm sau đi làm nhưng trên đường về tiệm của Tưởng Kỵ cô đã nhận được điện thoại của người quản lý cũ, chị Hoan.
Lúc đó cô vừa bước vào tiệm, Tưởng Kỵ bưng tô mì bò lên đã nhìn thấy cô đứng ở cửa từ xa. Anh đặt tô xuống bàn, mắt nhìn về phía cô, lại thấy cô lấy điện thoại ra khỏi túi, dường như có người gọi cho cô nên cô quay lưng lại, bước vài bước ra ngoài cửa tiệm.
Tưởng Kỵ nhíu mày nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ là khi tiếp tục làm việc thì lại có chút lơ đãng, cả trái tim đều ở trên người bên ngoài.
“A Kỵ!”
Tiếng gọi bên ngoài vang dội, Tưởng Kỵ tay đang trụng thịt bò nhưng mắt lại thất thần, ngay cả tiếng gọi bên ngoài cũng không nghe thấy, vẫn là dì phụ quán vỗ vào người anh, anh mới hoàn hồn: “A Kỵ, bên ngoài có người gọi.”
Tưởng Kỵ hoàn hồn, khẽ đáp một tiếng, vớt miếng thịt bò vào chén, rắc thêm một nắm hành lá lên trên, rồi bưng ra ngoài.
Một ông chú đang thò đầu vào thì thấy anh đi ra, vẫy đũa gọi anh: “A Kỵ, chưa đến tuổi chú mà đã lãng tai rồi à?”
Đó là lời trêu chọc không có ác ý, Tưởng Kỵ mỉm cười nhạt, vừa bưng tô mì bò kia giao cho bàn bên cạnh, vừa lớn tiếng hỏi ông: “Chú cần gì?”
Người đàn ông khoảng bốn năm mươi tuổi, trông rất thô kệch nhưng tướng mạo lại không tệ, trên người ông mặc một bộ quần áo xám xịt, có lẽ là vừa mới tan ca. Ở tiệm của Tưởng Kỵ có rất nhiều công nhân làm ở công trường đến ăn, có lẽ vì ở đây có cho thêm mì miễn phí, chủ quán lại dễ gần, công nhân ở công trường ăn nhiều cũng không để bụng nên bọn họ rất thích đến đây ăn.
Quả nhiên, người đàn ông đưa tô cho anh: “Thêm chút mì đi.”
Tưởng Kỵ nhận lấy tô, đáp một tiếng “Ừ”, tầm mắt lại nhìn ra ngoài cửa thấy Tưởng Vọng Thư quay lưng lại với anh, tay vẫn đang cầm điện thoại.
Tưởng Vọng Thư nhận được điện thoại của người sếp cũ tên Hoan, chị ấy nói mình sắp kết hôn nên muốn mời cô đến Hoa Thành tham dự đám cưới của chị ấy. Tưởng Vọng Thư muốn từ chối, vì dù cho có từ chối cũng không sao, dù sao thì sau này bọn họ cũng không còn giao thoa gì nữa. Chỉ là trước đây khi còn làm việc, chị Hoan đối xử với cô rất tốt.
Trước đây Tưởng Vọng Thư làm việc ở một công ty tư nhân nhỏ, chị Hoan là chủ công ty, biết cô là người sống một mình nơi đất khách quê người nên thường xuyên quan tâm cô, khi đi công tác cùng cô cũng rất quan tâm chăm sóc. Chị ấy là một bà chủ rất rộng rãi, chưa bao giờ cắt xén lương của nhân viên, ngày lễ tết còn luôn phát tiền thưởng cho nhân viên đầy đủ.
Chị Hoan rất thích cô, năm đó Tưởng Vọng Thư đi phỏng vấn còn hứa với chị ấy sẽ làm đủ năm năm, vậy mà làm chưa đầy hai năm cô đã xin nghỉ nên trong lòng cô vẫn luôn có chút áy náy. Giờ đây chị Hoan không những không tính nợ cũ mà còn nhiệt tình mời cô đi tham dự đám cưới, còn nói sẽ bao tiền xe cho cô, Tưởng Vọng Thư thật sự không biết phải từ chối thế nào nên đành phải đồng ý.
Khi đi vào tiệm của Tưởng Kỵ, vẻ mặt cô hơi xịu xuống, Tưởng Kỵ có lẽ cho rằng cô lại không tìm được việc làm nên lo lắng hỏi cô: “Sao vậy?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, tỏ vẻ không muốn nói nhiều: “Anh cứ bận đi.”
Tưởng Kỵ không nói thêm gì nữa, tập trung trụng mì trong tay, sau khi nhờ dì bưng lên cho khách thì anh mới quay sang nấu cho Tưởng Vọng Thư một tô.
Tưởng Vọng Thư không muốn ăn, có lẽ vì vừa khỏi sốt nên không có khẩu vị cho lắm, cũng có thể vì đang lo lắng mấy ngày nữa phải đến Hoa Thành nên cô vừa ăn vài miếng thịt bò thì đã ngừng đũa.
Tưởng Kỵ bề ngoài bận rộn với công việc trong tay nhưng thực chất anh luôn dùng ánh mắt liếc nhìn Tưởng Vọng Thư, thấy cô chỉ ăn vài miếng rồi lại lười biếng dùng đũa trộn qua trộn lại mớ mì trong tô, anh nhíu mày hỏi cô: “Em thấy không thoải mái à?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, rồi nhấn mạnh: “Anh cứ bận việc của anh đi.”
Tưởng Vọng Thư không muốn Tưởng Kỵ đang bận rộn lại phải phân tâm chăm sóc cô nhưng lời này lọt vào tai Tưởng Kỵ thì lại khiến anh cảm thấy không được dễ chịu mấy. Lòng anh vốn dĩ đã có chút khó chịu vì cô cứ liên tục gọi điện thoại bên ngoài, giờ đây cô lại luôn không nói chuyện với anh. Trước đây cô không ở bên thì anh bận rộn cũng được, giờ cô đã về rồi, có chuyện gì có thể quan trọng hơn cô sao?
Trong lòng Tưởng Kỵ có chút uất nghẹn, trên mặt lại không có biểu cảm gì, chỉ là tăng tốc hoàn thành việc trong tay, tối nay sớm thu dọn rồi về nhà hỏi cô sau.
Tưởng Kỵ chở cô về bằng xe điện, trên đường Tưởng Vọng Thư cũng không nói gì, chỉ nắm lấy thanh vịn phía sau xe điện, nhìn cảnh vật lướt qua trên đường rồi im lặng về đến nhà.
Tưởng Vọng Thư bị thổi gió cả một đoạn đường cảm thấy hơi lạnh, về đến nhà liền muốn đi tắm. Cô định bụng đi lên lầu, Tưởng Kỵ vừa dừng xe vừa gọi cô lại: “Nguyệt Lượng.”
Tưởng Vọng Thư quay đầu lại, khẽ “Ừm” một tiếng.
“Khoan đã.” Anh nói.
Tưởng Kỵ cúi đầu dựng xe xong, đóng cửa lại, đem sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài bỏ lại phía sau, anh nhìn Tưởng Vọng Thư, mũi cô bị gió thổi hơi đỏ, trên mặt lại có vẻ ủ rũ, như đang tự mình giận dỗi vậy, trông có chút đáng yêu. Tiếng “Ừm?” vừa rồi cũng như phát ra từ trong mũi, nghe mềm mại vô cùng.
Tưởng Kỵ mềm lòng, cục tức kìm nén cả một đoạn đường bỗng dưng tiêu tan, anh thấp giọng hỏi cô lần nữa: “Không thoải mái à? Hay là đang không vui?”
Tưởng Vọng Thư biết mọi cảm xúc của mình đều không thoát khỏi mắt Tưởng Kỵ, vốn dĩ cô cũng định nói với Tưởng Kỵ chuyện đi Hoa Thành, chỉ là cô vẫn chưa biết mở lời thế nào.
Cô biết Hoa Thành đối với cô và Tưởng Kỵ mà nói có chút đặc biệt, dù sao thì nơi đó cô cũng đã ở sáu năm, cô sợ nếu cô đến đó thì Tưởng Kỵ sẽ không vui, hơn nữa bản thân cô cũng có chút không muốn đi. Không phải vì nơi đó để lại cho cô ký ức đặc biệt tồi tệ nào, chỉ là về lại Bình Nam vài ngày, cô đã quen với việc làm một người câm bên cạnh Tưởng Kỵ, cảm giác này thật sự rất dễ chịu. Nếu về Hoa Thành tham dự đám cưới chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc phải giao thiệp.
Nghĩ đến đây, giọng Tưởng Vọng Thư lại có chút nghẹn ngào: “Vài ngày nữa, có lẽ em sẽ phải đi Hoa Thành một chuyến.”
Tưởng Kỵ khựng lại, lòng anh chùng xuống: “Cái gì? Em lại đến đó làm gì?”
Đi Hoa Thành làm gì? Đi mấy ngày? Đi lúc nào thì về? Còn có quay về không? Một đống câu hỏi nghẹn lại trong cổ họng Tưởng Kỵ, anh mím môi, nuốt hết chúng vào trong, chỉ là đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào Tưởng Vọng Thư, như thể anh sợ mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.
Tưởng Vọng Thư thấp giọng giải thích: “Sếp cũ của em kết hôn, mời em đến dự đám cưới của chị ấy, là thứ Bảy tuần này, em không tiện từ chối nên đã đồng ý.”
Hóa ra là đi dự đám cưới.
Tưởng Kỵ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảnh giác: “Em đi mấy ngày?”
“Ừm…” Tưởng Vọng Thư cúi đầu suy nghĩ, cô đi Hoa Thành đường xá không gần, đã đến Hoa Thành rồi, chắc chắn phải hẹn Hà Giao Giao, nếu cô đến Hoa Thành mà không tìm cô ấy, Hà Giao Giao chắc chắn sẽ giận. Cô tính toán thời gian, nhíu mày do dự: “Có lẽ… ba ngày, bốn ngày?”
Tưởng Kỵ im lặng vài giây, đột nhiên lên tiếng: “Anh đi cùng em.”
Tưởng Vọng Thư rõ ràng sững sờ. Cô không ngờ Tưởng Kỵ lại muốn đi cùng cô, nhất thời không biết nói gì. Tưởng Kỵ khẽ ho khan, cho rằng giọng mình vừa rồi quá cứng nhắc, lại dịu giọng hơn một chút: “Dù sao thì anh cũng chưa nhìn thấy nơi em từng sống.”
Lời này nghe đáng thương một cách kỳ lạ, lại có chút hèn mọn, Tưởng Vọng Thư nhất thời có chút không chịu nổi, cô quên mất việc tiệm mì của Tưởng Kỵ có cần mở cửa hay không, chỉ vô thức đáp lời: “Được, vậy mấy ngày nữa mình cùng đi đi.”
Biểu cảm căng thẳng của Tưởng Kỵ lúc này mới thả lỏng, anh suy nghĩ rồi bổ sung thêm: “Anh không đi cùng em đến tiệc cưới, anh chỉ đi xem xung quanh thôi.”
Tưởng Vọng Thư lại cảm thấy có chút kỳ lạ. Tưởng Kỵ không tham dự tiệc cưới mà chỉ đi cùng cô ngồi xe đi rồi ngồi xe về… giống như đang nhìn chằm chằm cô vậy, như thể anh sợ cô đi rồi sẽ không quay lại nữa.
Đúng là mấy năm trước cô chẳng phải cũng đi rồi không quay lại sao? Cô là người có tiền án, sao có thể trách Tưởng Kỵ nghi ngờ nhiều? Nếu cô là Tưởng Kỵ, thì có lẽ cô cũng không muốn nghe đến hai chữ Hoa Thành nữa.
Trái tim Tưởng Vọng Thư chợt chua xót, giống như ăn phải một quả cam thật chua, một cảm xúc chua xót khó tả lấp đầy lồng ngực cô. Cô mím môi, giọng nói nhỏ lại: “Vậy chúng ta ở đó thêm mấy ngày, em dẫn anh đi xem những nơi em thường lui tới.”
Cuối cùng trong mắt Tưởng Kỵ cũng có chút ý cười, sự nghi ngờ trong lòng anh cuối cùng biến thành sự nhẹ nhõm, nghĩ đến việc được đi xem nơi cô đã sống những năm qua thì lòng Tưởng Kỵ khẽ rung động, thực ra anh đã muốn đi từ rất lâu rồi, chỉ là sợ làm phiền cô, cũng sợ gặp mặt không có gì để nói khiến cô khó xử nên anh chưa bao giờ đề cập đến.
Anh chưa từng nghĩ đến việc coi sáu năm không có nhau này là một nút thắt trong lòng, dù sao anh cũng chưa từng trách cô. Nói cho cùng thì chắc là trong lòng anh có lẽ vẫn có chút để ý. Không biết sáu năm qua cô đã sống cuộc sống như thế nào, tốt đến mức ngay cả nghĩ đến anh cũng không nghĩ tới sao?
Vì vậy, anh gần như lập tức gật đầu đồng ý, như sợ Tưởng Vọng Thư đổi ý nên ngay cả biên độ gật đầu cũng lớn hơn: “Được.”
