Dây leo và mặt trời.
Sau khi Lâm Sầm rời đi, Tưởng Vọng Thư bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô liếc nhìn người đang rửa bát trong bếp, khẽ nói “Em lên lầu trước” rồi đi lên lầu.
Tưởng Kỵ nghe tiếng bước chân lên lầu bên tai, lắc đầu rồi tráng sạch cái chén cuối cùng. Sau đó anh lại vắt thêm chút nước rửa bát, cẩn thận rửa sạch chiếc thìa khắc hình mặt trăng trên tay, rồi cho vào tủ diệt khuẩn.
Anh ấn nút khởi động tủ diệt khuẩn “tít” một tiếng, bên trong tủ chuyển sang màu đỏ. Tưởng Kỵ đứng đó nhìn vài giây, xác định chiếc tủ diệt khuẩn hơi cũ kỹ này không tự động dừng lại thì mới quay người đi đun một ít nước sôi.
Bình giữ nhiệt của Tưởng Vọng Thư ở trên lầu, anh quên mang xuống cho cô, vì vậy Tưởng Kỵ định lên lầu lấy bình giữ nhiệt xuống để đựng nước, rồi lấy thuốc cho Tưởng Vọng Thư uống.
Khi Tưởng Kỵ lên lầu, Tưởng Vọng Thư đang nằm trên giường chơi điện thoại, khóe miệng còn vương một nụ cười rạng rỡ.
Tưởng Kỵ nhíu mày, đi đến bên cạnh cô, giả vờ vô tình liếc nhìn. Màn hình điện thoại dừng lại ở khung chat WeChat, cô đang nói chuyện với người khác, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên bàn phím điện thoại thoăn thoắt, ảnh đại diện của người kia là một hình mặt trời hoạt hình.
Tưởng Kỵ khẽ hắng giọng, Tưởng Vọng Thư giật mình, suýt làm rơi điện thoại, cô giữ chặt điện thoại, rồi theo phản xạ úp ngược điện thoại lên chăn, sau đó nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh đi lên mà không có tiếng động gì hết vậy?”
Tưởng Kỵ liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang úp trên chăn, sắc mặt có chút khó coi: “Là em xem điện thoại quá nhập tâm.”
Tưởng Vọng Thư ậm ừ một tiếng, có chút chột dạ sờ mũi. Cô đang nói chuyện với Hà Giao Giao, người này cách vài ngày lại hỏi cô và Tưởng Kỵ có tiến triển gì không, còn đưa ra rất nhiều chiêu trò không đứng đắn để bảo cô đi quyến rũ anh. Ví dụ như tắm xong không mặc nội y, ví dụ như ban đêm ngủ cố tình phát ra tiếng động kia, Tưởng Vọng Thư vừa thấy xấu hổ vừa thấy có lý. Vừa rồi Hà Giao Giao đang nói đến đoạn cao trào thì Tưởng Kỵ đột nhiên bước lên, trong lòng Tưởng Vọng Thư đang có mưu đồ đen tối nên bị dọa giật mình.
Sắc mặt của Tưởng Kỵ có chút khó coi, anh không nói gì, chỉ cúi người lấy chiếc bình giữ nhiệt mà Tưởng Vọng Thư đặt trên tủ đầu giường, không nói một lời liền đi xuống lầu. Tưởng Vọng Thư nhìn bóng lưng anh, có chút khó hiểu.
Khi Tưởng Kỵ lên lần nữa, bình giữ nhiệt đã được đổ đầy nước nóng, trong tay anh còn cầm một chiếc cốc thủy tinh, bên trong rót nước ấm. Tưởng Kỵ đưa cốc cho Tưởng Vọng Thư, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Uống thuốc.”
Tưởng Vọng Thư ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống, nhận lấy cốc thủy tinh và thuốc trong tay anh, rồi uống thuốc. Tưởng Kỵ nhìn cô uống xong, vốn định quay người xuống lầu nhưng suy nghĩ một chút rồi lại đứng lại trước mặt cô.
“Sao vậy anh?” Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu nhìn anh.
Tưởng Kỵ cảm thấy cổ họng mình hơi khô rát, anh im lặng hai giây rồi mới lên tiếng: “Em xăm mình à?”
Tưởng Vọng Thư nhất thời không phản ứng kịp, ngây ra một hồi mới “À” một tiếng.
Tưởng Kỵ xoa xoa thái dương, khẽ nói một tiếng “Không có gì” rồi quay đầu định rời đi.
“Có xăm.” Giọng Tưởng Vọng Thư có chút gấp gáp, cô nhìn ra Tưởng Kỵ dường như đang không vui nên vô thức gọi anh lại.
Thảo nào từ lúc nãy sắc mặt Tưởng Kỵ đã không tốt, là vì nhìn thấy hình xăm của cô sao? Lúc nào thì nhìn thấy vậy? Tưởng Vọng Thư nhíu mày suy nghĩ một chút, chắc là lúc cô bị sốt nên Tưởng Kỵ chăm sóc cô. Tưởng Vọng Thư cũng biết lúc mình bệnh thì khó chiều đến mức nào, có lẽ là quấy khóc quá dữ dội, quần áo xộc xệch nên Tưởng Kỵ mới có thể nhìn thấy hình xăm đó.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy hình xăm không có gì nhưng cô không chắc Tưởng Kỵ có nghĩ vậy không. Thứ cô xăm trên người… nếu Tưởng Kỵ hiểu thì sẽ có thái độ thế nào?
Nhưng xăm thì cũng đã xăm rồi, cũng không thể bắt cô đi xóa được.
Tưởng Vọng Thư nuốt nước bọt, đột nhiên có chút bất chấp, cô vén vạt áo lên, rồi kéo quần xuống một chút, cho đến khi một hình mặt trời màu đen hoàn toàn lộ ra ở phần eo sau nối liền với mông.
Giọng cô mang theo một chút run rẩy khó nhận ra, cô gọi Tưởng Kỵ: “Anh xem.”
Tưởng Kỵ chuyển tầm mắt sang, anh nhất thời sững sờ. Đáng xấu hổ là ánh mắt đầu tiên anh chú ý không phải hình xăm của Tưởng Vọng Thư, mà là vòng eo và b* m*ng gợi cảm của cô.
Chiếc áo bị cô vén lên quá eo, để lộ ra t*m l*ng tr*ng n*n hơi lõm vào, đường xương sống thẳng tắp gợi cảm kéo dài đến phía trên mông cô, rồi biến mất vào bên trong cặp mông đầy đặn bên dưới.
Chiếc quần bị cô kéo xuống một chút, hai mảng thịt mông đầy đặn ẩn ẩn hiện hiện do quần không thể che hết được nữa.
Tưởng Kỵ liếc nhìn rất nhanh hình xăm ở chỗ giao nhau giữa eo và hông cô, đó là một hình mặt trời và dây leo, dây leo từ eo kéo dài đến chỗ thịt mông biến mất, tương phản với làn da trắng nõn của cô, trông vừa hoang dã lại gợi cảm.
Tưởng Kỵ vô thức nhíu mày. Hình này… có ý nghĩa đặc biệt gì không? Mặt trời, dây leo… phản ứng đầu tiên của anh, nghĩ đến lại là ảnh đại diện của người vừa nãy cô nói chuyện trên WeChat.
Chắc không đến mức đó chứ? Cô mới ra ngoài bao lâu? Cô quen người ta bao lâu, quen anh bao lâu? Chỉ mới ra ngoài sáu năm…chẳng lẽ mới chỉ có sáu năm mà cô đã muốn xăm hình liên quan đến người khác lên người mình sao?
Tưởng Kỵ hít sâu một hơi, vội vàng dời mắt đi, anh cảm thấy mình có lẽ đã suy nghĩ quá nhiều nhưng cổ họng anh lại khô khốc không kiểm soát được. Im lặng hai giây, anh thấp giọng nói: “Cái này có xoá được không?”
Tưởng Vọng Thư buông tà áo xuống, quay đầu nhìn anh có chút không vui: “Em không xoá.”
Tưởng Kỵ lại như chỉ tùy tiện hỏi một câu, cô nói không xoá, anh cũng chỉ thấp giọng đáp một tiếng “Ừ”, sau đó liền quay đầu đi: “Mặc quần áo cho đàng hoàng vào, đừng để bị cảm lạnh.”
Bị cảm lạnh, bị cảm lạnh, cô biết ngay anh sẽ nói bị cảm lạnh. Tưởng Vọng Thư có chút không vui lẩm bẩm hai tiếng trong lòng, sau đó ngoan ngoãn chỉnh lại quần áo.
Tưởng Kỵ lại đứng ở trước giường cô mấy giây, không khí không biết vì sao đột nhiên chìm vào im lặng. Tưởng Vọng Thư mím môi, lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chiều nay em đi xem có chỗ nào đang tuyển người không.”
Tưởng Kỵ “Ừ” một tiếng, thấp giọng đáp: “Không tìm thấy thì thôi, em ở nhà cũng được.” Dừng một giây, dường như nghĩ đến tính cách không muốn làm phiền người khác của Tưởng Vọng Thư, anh lại bổ sung thêm: “Hoặc em ở nhà viết lách chút gì đó….”
Tưởng Kỵ nói xong, bản thân lại do dự một giây: “Thôi vậy….”
Tưởng Vọng Thư cảm thấy có chút buồn cười, cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, cảm thấy lòng mình ngứa ngáy.
Tưởng Vọng Thư thỉnh thoảng sẽ viết lách chút gì đó, hồi cấp ba là viết nhiều nhất, viết đủ thứ trên trời dưới đất. Có khi là những đoạn tùy bút thường ngày, có khi hứng lên cô cũng viết vài bài thơ hoặc tản văn. Có những bài cô thấy viết không tệ, liền tùy tay gửi đăng tạp chí, vậy mà cũng có vài bài đã được duyệt, tiền nhuận bút nhận về cũng khá đáng kể.
Đối với cô, viết lách chỉ là một cách để giải tỏa cảm xúc trong lòng, cô nghĩ gì thì viết nấy, không đặc biệt cố gắng tạo dựng một bầu không khí u tối hay u sầu nào nhưng Tưởng Kỵ lại không nghĩ vậy.
Tưởng Vọng Thư biết, anh đã từng đọc những gì cô viết. Bởi vì tạp chí có gửi bản mẫu về nhà, Tưởng Vọng Thư xem xong liền tiện tay để trên bàn trà, Tưởng Kỵ hẳn là đã xem qua. Dù sao cô cũng dùng tên thật để làm bút dánh, liếc mắt là có thể tìm thấy bài tản văn cô viết.
Có lẽ vì cô mở đầu đã nói mình muốn làm một con bướm, lấy mùa xuân làm lời trăn trối, cứ thế chết trong mùa hè.
Mấy lời này đã dọa Tưởng Kỵ sợ rồi chăng?
Rõ ràng cô có thể kiếm được không ít tiền nhuận bút nhờ viết lách nhưng Tưởng Kỵ lại không khuyến khích cô làm vậy, ngược lại còn có chút ý định ngăn cản. Có lẽ anh sợ cô đắm chìm trong bầu không khí u tối mà chữ viết của cô tạo ra rồi mãi không thoát ra được. Từ hồi đó, anh đã luôn lo lắng về trạng thái tâm lý của cô, ngay cả bây giờ cũng vậy.
Thế nhưng Tưởng Kỵ không biết, chỉ cần có anh ở đây thì cô sẽ có thể sống được.
Tưởng Vọng Thư cảm thấy cổ họng mình hơi ngứa, cô muốn gọi anh một tiếng “Anh”, lại cảm thấy như vậy có chút kỳ lạ, cuối cùng chỉ nói một câu: “Chiều nay em đi xem lại vậy.”
Tưởng Kỵ đáp một tiếng “Ừ”, dặn cô ra ngoài phải mặc dày hơn một chút rồi xuống lầu, không làm phiền cô nghỉ ngơi.
Tưởng Vọng Thư ngủ trưa trên giường, sau khi dậy thì cả người đã đầy mồ hôi, cảm giác cũng khoan khoái dễ chịu hơn nhiều. Cô rút hai tờ giấy ăn lau khô mồ hôi trên người, trong lòng muốn đi tắm một chút nhưng khi nghĩ đến lời dặn của Tưởng Kỵ thì cô lại nhịn xuống, ngoan ngoãn mặc áo len và áo khoác dày, tự mình gói mình thật kín.
Cô bị bệnh Tưởng Kỵ còn mệt hơn cô, tối hôm qua anh chắc lại không ngủ ngon, hơn nữa hôm nay anh cũng không mở cửa hàng. Tưởng Vọng Thư hạ quyết tâm không thể làm phiền Tưởng Kỵ nữa nên cô quấn thêm một chiếc khăn quàng cổ lên cổ mình rồi mới xuống lầu.
Khi xuống lầu Tưởng Kỵ đang ngồi ở dưới lầu chơi điện thoại, lại không giống như đang chơi điện thoại, bởi vì ánh mắt của Tưởng Kỵ dường như đang thất thần, không tập trung vào điện thoại.
Tưởng Vọng Thư nhíu mày đi tới, Tưởng Kỵ nghe thấy tiếng bước chân của cô, ánh mắt mới tập trung trở lại: “Ra ngoài sao? Anh đưa em đi.”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu: “Không cần, anh ra mở cửa hàng đi, anh cứ bận việc của anh, em tự đi được.”
Tưởng Kỵ đáp một tiếng, nhìn cô ra cửa xong, ngón tay do dự dừng ở trên nút gọi WeChat. Do dự vài giây, anh vẫn cảm thấy nói ra vấn đề tình cảm gì đó có chút khó mở lời nên bèn đổi thành gõ chữ, tin nhắn là gửi cho Trần Dục Diệp: “Nếu Nguyệt Lượng đã có bạn trai rồi thì phải làm sao?”
Trần Dục Diệp gần như trả lời ngay lập tức, anh nhanh chóng gửi lại cho Tưởng Kỵ một dấu chấm hỏi, sau đó một cuộc điện thoại được gọi tới.
Tưởng Kỵ cúp điện thoại của anh, anh đối diện với phòng khách trống rỗng, gõ chữ gửi cho Trần Dục Diệp, giọng điệu có chút cứng nhắc: “Nhắn tin đi, không tiện.”
Nói ra bằng cách gõ chữ đã là giới hạn của anh rồi, nếu không phải để Trần Dục Diệp nhìn ra manh mối, cộng thêm bị hình xăm ở thắt lưng Tưởng Vọng Thư k*ch th*ch, có lẽ cả đời này Tưởng Kỵ cũng sẽ không chủ động nói chuyện tình cảm của mình với người khác.
Trần Dục Diệp nhắn tin rất nhanh: “Sao lại không tiện? Nguyệt Lượng ở bên cạnh mày à? Em ấy thật sự có bạn trai rồi à?”
“Không phải chứ Tưởng Kỵ à, mày đã hỏi như vậy rồi, ý tứ là gì tao còn không biết sao? Muốn cướp người rồi chứ gì?”
Thái dương của Tưởng Kỵ giật giật, anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào, tin nhắn của Trần Dục Diệp lại nhảy tới: “Vậy thì cướp đi, dù sao tao cũng tin rằng, trên đời này không ai hiểu Nguyệt Lượng hơn mày đâu.”
Tưởng Kỵ nhìn chằm chằm câu nói cuối cùng của Trần Dục Diệp vài giây, như đã tìm được một lý do bản thân mình thì liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi sự giằng xé giữa lý trí và tình cảm suýt nữa đã khiến anh phát điên, nhưng giờ đây anh cuối cùng cũng đã tìm được lý do chính đáng:
Đúng vậy, trên đời này không ai hiểu Tưởng Vọng Thư hơn anh, anh đương nhiên có thể cho cô những gì tốt nhất, phù hợp nhất.
Tất cả những người khác đều không thể.
