Trong mưa.
Diêu Lâm trước đây từng gặp rất nhiều cô gái, xinh đẹp có thừa nhưng anh chưa từng gặp một cô gái nào có khí chất độc đáo như Tưởng Vọng Thư. Ngay cả khi nhìn cô lúc này không nói gì thì lòng Diêu Lâm cũng cảm thấy xao xuyến.
Nhưng dường như cô luôn xa cách với mọi người, hai năm làm việc chung với cô, họ tiếp xúc không ít, Diêu Lâm cũng đã nhiều lần ám chỉ nhưng không biết là cô không hiểu hay không muốn hiểu nên vẫn luôn giữ khoảng cách chừng mực của một đồng nghiệp với anh ta.
Diêu Lâm sợ nếu nói ra sẽ không còn làm bạn bè được nữa, cũng sợ tiếp tục làm việc chung sẽ khó xử nên chưa bao giờ nói ra, không ngờ cô lại đột ngột xin nghỉ việc.
Diêu Lâm khẽ ho một tiếng, vừa lái xe vừa cố gắng bắt chuyện với Tưởng Vọng Thư: “Về nhà ăn Tết thế nào rồi? Không ngờ em lại đột ngột xin nghỉ việc như vậy…”
Cô gái đang nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn ngơ lúc này mới hoàn hồn, cô quay đầu lại nói chuyện với anh, trên mặt mang theo chút áy náy: “Xin lỗi anh, em đột ngột xin nghỉ việc như vậy, chắc để lại cho mọi người không ít việc dở dang nhỉ.”
“Không có, không có!” Diêu Lâm vội vàng lắc đầu: “Thời gian gần đây bên anh không có việc gì quá quan trọng, chị Hoan cũng đang tuyển người mới rồi, mọi người có thể xoay sở được.”
Tưởng Vọng Thư gật đầu, khách sáo đáp lời: “Vậy thì tốt rồi.”
Diêu Lâm mím môi, thầm bực mình vì bản thân không biết nói chuyện, anh ta vắt óc suy nghĩ chủ đề có thể nói, mắt không nhịn được lén nhìn mặt cô: “Em bây giờ ở… Bình Nam à? Là Bình Nam đúng không. Em bây giờ ở Bình Nam làm gì?”
Tưởng Vọng Thư tự nhiên đáp: “Dạ, là Bình Nam. Em bây giờ đang làm việc ở một hiệu sách, sắp xếp sách vở đơn giản thôi.”
Diêu Lâm theo bản năng “À” lên một tiếng, lời đến miệng lại vội vàng nuốt xuống, tránh cho những lời nói đó thốt ra làm cho tình cảnh thêm khó xử. Không phải là anh kỳ thị nghề nghiệp, anh chỉ là cảm thấy một sinh viên xuất sắc như Tưởng Vọng Thư lại đi làm việc ở một hiệu sách thì quá lãng phí. Trước đây khi làm việc cùng cô, anh biết năng lực làm việc của cô rất mạnh, hơn nữa còn có chút cảm giác cuồng công việc, sao lại cam tâm làm việc ở một hiệu sách tầm thường?
Nhưng… Diêu Lâm lại lén nhìn Tưởng Vọng Thư thêm một cái, lông mày cô đã giãn ra, không biết có phải ảo giác không nhưng anh luôn cảm thấy tinh thần của cô bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với lúc làm việc ở Hoa Thành.
Cũng đúng thôi, về nhà chắc chắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Ai cũng có lựa chọn của riêng mình, anh không nên dùng quan điểm của mình để nói gì cả. Thế là anh chuyển chủ đề: “Bình Nam có chỗ nào hay ho không? Đợi khi nào rảnh rỗi anh muốn qua đó xem thử…” Anh thăm dò hỏi: “Đến lúc đó em nhất định phải dẫn anh đi dạo nhé.”
Tưởng Vọng Thư không nghĩ nhiều, thật sự cho rằng anh muốn tìm một chỗ để thư giãn, thế là cô giới thiệu cho anh: “Bình Nam làm gì có chỗ nào hay ho, chỉ là một huyện nhỏ chưa phát triển thôi, nếu anh muốn đi du lịch thì đi thành phố bên cạnh Bình Nam đi, bên đó có phát triển khá nhiều điểm du lịch rồi.”
Diêu Lâm ngượng ngùng đáp hai tiếng, nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ có thể ho hai tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng, rồi tiếp tục tập trung lái xe.
Địa điểm tổ chức tiệc cưới không xa khách sạn Tưởng Vọng Thư ở, lái xe một lúc thì đến nơi. Diêu Lâm dừng xe ở cửa khách sạn, Tưởng Vọng Thư vội vàng nói lời cảm ơn anh: “Hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Diêu Lâm cười ngượng nghịu nói “Không có gì”, thấy Tưởng Vọng Thư cúi đầu tháo dây an toàn thì khóa dây an toàn đột nhiên bị kẹt, Tưởng Vọng Thư nhíu mày, loay hoay một lúc vẫn không tháo ra được, thế là Diêu Lâm cúi người qua, giúp Tưởng Vọng Thư mở dây an toàn ra.
Hơi thở xa lạ ập tới, Tưởng Vọng Thư vô thức rụt người lại, Diêu Lâm rất có chừng mực, giúp cô tháo dây an toàn xong thì lùi về chỗ ngồi, vì vậy Tưởng Vọng Thư dù có hơi ngượng ngùng cũng chỉ có thể gượng gạo nói lời cảm ơn với anh.
Diêu Lâm gãi gãi gáy, cười có chút ngượng ngùng: “Khóa dây an toàn này hơi chặt… Đợi anh về tìm người sửa lại.”
Tưởng Vọng Thư đang định ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn anh lần nữa, ngẩng đầu lên lại phát hiện qua tấm kính phía trước xe, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang cầm ô đứng trong màn mưa.
Là Tưởng Kỵ.
Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, sao anh lại ở cửa khách sạn? Anh dường như nhìn về phía cô, Tưởng Vọng Thư cảm thấy trái tim mình lại nhộn nhạo một chút, ngứa ngáy, châm chích, có lẽ cần bàn tay to đầy chai sần ấy v**t v* thì cơn ngứa mới được xoa dịu.
Lòng Tưởng Vọng Thư bỗng nhiên có chút nôn nóng, cô vội vàng nói lời cảm ơn Diêu Lâm, khách sáo qua loa nói một câu “Lần sau mời anh ăn cơm”, rồi định đẩy cửa xuống xe.
Khi tay cô vừa đặt lên cửa xe thì một bàn tay đột nhiên phủ lên mu bàn tay cô. Tưởng Vọng Thư khựng lại, cảm giác xa lạ khiến cô có chút khó chịu, khó chịu đến mức cô phải rụt tay lại trong vô thức, tay Diêu Lâm lập tức buông thõng giữa không trung, khung cảnh nhất thời có chút ngượng ngùng.
Diêu Lâm thu tay về, sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Xin lỗi, anh chỉ nghĩ em không mang ô, muốn nói em đợi một chút, để anh đi lấy ô từ cốp xe.”
Tưởng Vọng Thư cũng cười gượng gạo, cô chỉ vào người đàn ông đang đứng dưới cơn mưa lất phất kia, khẽ giải thích: “Anh trai em đang đợi ở đó.”
Diêu Lâm “Ồ ồ” hai tiếng: “À… vậy được, vậy em…”
Tưởng Vọng Thư gật đầu với anh ta: “Lái xe cẩn thận nhé, hôm nay cảm ơn anh, tạm biệt.”
Vừa dứt lời, cô đã đẩy cửa xuống xe. Diêu Lâm nhìn người đàn ông mặc đồ đen lúc nãy đứng im như khúc gỗ nhưng khi Tưởng Vọng Thư vừa mở cửa xe thì anh đã sải bước đi tới, che chắn kín mít Tưởng Vọng Thư dưới chiếc ô của mình. Diêu Lâm nhìn chiếc ô trong màn mưa nghiêng dần về phía Tưởng Vọng Thư, dường như họ không nói gì nhưng cũng không ai quay đầu nhìn anh ta lấy một lần.
Cho đến khi hai người đi song song biến mất khỏi tầm mắt Diệu Lâm thì anh ta mới thu hồi ánh mắt, trong lòng lại bỗng nhiên có chút trống rỗng, giống như thất tình vậy. Diêu Lâm nhìn thêm một lúc, rồi không cam lòng khởi động xe quay về.
Tưởng Vọng Thư và Tưởng Kỵ cùng nhau vào khách sạn, cô nhạy bén nhận ra không khí xung quanh Tưởng Kỵ dường như có chút nặng nề và cô chắc chắn đó không phải là ảo giác của mình.
Như mọi khi, Tưởng Kỵ chắc chắn sẽ hỏi cô có bị ướt mưa không, có lạnh không nhưng hôm nay anh lại không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ thu chiếc ô trong tay.
Tưởng Vọng Thư cùng anh vào thang máy, không gian chật hẹp cách ly mọi âm thanh bên ngoài, ở đây chỉ có hai người họ. Tưởng Vọng Thư liếc nhìn nửa bên vai ướt sũng của Tưởng Kỵ, rồi lại nhìn túi xách anh đang cầm, nhẹ giọng hỏi: “Anh ra ngoài à?”
Tưởng Kỵ khẽ “Ừ” một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa, dường như anh không muốn nói nhiều.
Tưởng Vọng Thư nhìn bàn tay anh buông thõng bên sườn, những đường gân xanh cuồn cuộn nổi lên trên mu bàn tay, Tưởng Vọng Thư mím môi, trong lòng lại dấy lên một cảm giác khó chịu, cũng im lặng theo.
Sự im lặng lan tỏa trong không gian chật hẹp, Tưởng Kỵ hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Hôm nay sau khi Tưởng Vọng Thư ra ngoài, không lâu sau anh cũng chuẩn bị đơn giản rồi ra ngoài, anh muốn đi dạo quanh đây, xem thành phố nơi Tưởng Vọng Thư sinh sống thường ngày trông như thế nào.
Tưởng Kỵ không mặc áo khoác, thời tiết ở Hoa Thành dường như dễ chịu hơn nhiều so với Bình Nam, mùa xuân cũng đến sớm hơn, tháng ba ở Hoa Thành đã dần ấm lên. Tất nhiên, anh không mặc áo khoác cũng là vì anh muốn dùng chính làn da của mình để cảm nhận không khí Hoa Thành tốt hơn, cảm nhận nhiệt độ mà Tưởng Vọng Thư từng cảm nhận.
Tưởng Kỵ đi trên đường phố, không khỏi nhìn ngó xung quanh, anh biết mình có thể trông giống như người vừa đến thành phố lớn, chưa từng thấy cảnh tượng nào nên nhìn đâu cũng nhìn nhưng anh không muốn bỏ lỡ bất kỳ cảnh tượng nào trước mắt, dù sao thì những thứ này có lẽ đều là những phong cảnh mà Tưởng Vọng Thư đã từng nhìn thấy, từng trải qua.
Hoa Thành rất phồn hoa, có không ít phố đi bộ, cũng có không ít trung tâm thương mại, người ở đây nói đủ thứ tiếng, ước tính có rất nhiều người đến đây làm việc. Giữa dòng người đông đúc, Tưởng Kỵ nhìn thấy một quầy hàng nhỏ, người bán đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ đan tre, những nan tre nhỏ hẹp trong tay ông ta như biến hóa kỳ diệu, biến thành đủ loại hình dáng sinh động.
Tưởng Kỵ khẽ động lòng, không kìm được mà dừng chân trước quầy hàng nhỏ. Anh nhớ lại chuyện cũ, lúc đó Tưởng Vọng Thư còn nhỏ, trước cửa nhà họ cũng từng có người làm nghề đan tre bán mấy món đồ nhỏ, Tưởng Vọng Thư bé nhỏ chắc thấy lạ lắm, đã ngồi xổm xem một lúc lâu, anh muốn mua cho cô nhưng cô lắc đầu nói không cần, đến ngày hôm sau khi anh muốn lén mua cho cô thì mới phát hiện quầy hàng nhỏ đã không còn ở đó nữa.
Tưởng Kỵ ngồi xổm xuống, cẩn thận chọn một món giống với con châu chấu nhỏ lúc xưa nhất, khẽ hỏi người bán bao nhiêu tiền, rồi dứt khoát quét mã QR thanh toán.
Anh xách chiếc túi nhỏ đó đi dạo thêm một lúc, cho đến khi trời bắt đầu mưa. Lúc Tưởng Vọng Thư ra ngoài, anh quên nhắc cô mang ô, thế là Tưởng Kỵ gửi cho cô một tin nhắn, hỏi cô có mang ô không, có cần anh qua đón không.
Tưởng Vọng Thư nhanh chóng trả lời, nói không cần, có người sẽ đưa cô về.
Thế là Tưởng Kỵ quay về, định đợi cô ở cửa khách sạn nên anh đã nhìn thấy cảnh tượng đó, một người đàn ông xa lạ đưa cô về, anh ta còn cúi người sát lại gần cô. Đó là bạn trai của cô sao? Thì ra đây là bạn trai của cô, là người bạn trai vẫn luôn gọi điện thoại cho cô. Họ đã ôm nhau chưa? Có hay hôn nhau không? Có hay nói những lời thì thầm thân mật không?
Khi nhìn thấy Nguyệt Lượng của mình ở bên người đàn ông khác, Tưởng Kỵ đã gần như mất hết lý trí. Anh đứng trong màn mưa, nắm chặt chiếc ô đến mức đầu ngón tay trắng bệch, gần như dồn hết sức lực toàn thân để kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ, chỉ có như vậy anh mới miễn cưỡng giữ được chút lý trí đang lung lay, không lập tức xông tới kéo Tưởng Vọng Thư ra khỏi xe.
Anh cứ đứng đó dưới mưa, nhìn chằm chằm vào chiếc xe trước mặt. Chỉ vài phút ngắn ngủi thôi mà anh lại cảm thấy như mình đã trải qua cả đời người khó khăn và dài đằng đẵng.
Tưởng Vọng Thư có cười không? Dường như có cười, cũng dường như không.
Anh đã không còn lý trí để phân biệt nữa, những cảm xúc cực đoan sắp xé toạc anh ra, anh sợ rằng một khi anh cất lời thì anh sẽ không kiểm soát được mà nói ra những lời khó có thể vãn hồi.
Thế nhưng giờ đây cô lại im lặng đứng bên cạnh anh. Rõ ràng cô chẳng làm gì cả, vậy mà anh lại cảm thấy mình như sắp không chịu đựng nổi nữa.
