Thở dài.
Hai người dừng lại trước cửa phòng khách sạn cách nhau. Tưởng Vọng Thư không nói gì, im lặng lấy thẻ phòng từ túi xách ra, “tít” một tiếng, cửa phòng mở ra, cô im lặng bước vào.
Tưởng Kỵ thở dài trong lòng, mọi cảm xúc cuối cùng đều tan biến hết mỗi khi cô xuất hiện, anh khẽ gọi: “Nguyệt Lượng.”
Tưởng Vọng Thư rầu rĩ “Dạ” một tiếng.
Tưởng Kỵ nhìn ra, cô dường như có chút không vui. Anh quá hiểu Tưởng Vọng Thư nên cũng biết vì sao cô lại không vui, có lẽ là vì vừa rồi cô hỏi anh có ra ngoài không, mà anh lại đáp nghe có vẻ hơi qua loa.
Tưởng Vọng Thư đúng là đang không vui vì chuyện này, không vui nhưng cô cũng không nói ra. Cô đôi khi cảm thấy mình giống như một tảng đá vừa đen vừa cứng, tính tình rất tệ, miệng lưỡi cứng nhắc, cô cũng muốn giống như những cô gái khác, có thể làm nũng trước mặt người mình thích, nhưng hễ cứ có chuyện gì không vui là mặt cô lại xị xuống.
Cô cũng không muốn như vậy nhưng cô không thể kiểm soát được. Tưởng Vọng Thư siết chặt tay đang nắm tay nắm cửa, cảm xúc tự ghét bỏ lặng lẽ lan tràn khắp lồng ngực.
Tưởng Kỵ lại thở dài trong lòng lần nữa, anh vừa bực bội trong lòng vì chuyện vừa rồi, vừa không nỡ nhìn Tưởng Vọng Thư không vui, thế là anh đưa túi đồ trên tay cho Tưởng Vọng Thư: “Mua cho em.”
“Cái gì vậy?” Vẻ mặt căng thẳng của Tưởng Vọng Thư giãn ra, cô hỏi một câu đầy ngượng ngùng, tay nắm chặt túi đồ nhưng không mở ra.
Tưởng Kỵ thở dài lần thứ ba trong lòng, anh nhận lấy túi đồ trên tay cô, lấy ra con châu chấu tre sống động như thật bên trong, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Tưởng Vọng Thư, chiếc râu xanh của con châu chấu khẽ rung động trong tay cô.
Tưởng Kỵ kiên nhẫn giải thích với cô: “Vừa rồi anh đi dạo một vòng, thấy có người đang đan tre. Giống cái em từng xem hồi nhỏ không?”
Vẻ mặt Tưởng Vọng Thư có chút ngây ngẩn, cô đưa tay cẩn thận chạm vào chiếc râu dài của con châu chấu xanh, trong khoảnh khắc như nhìn thấy chính mình đang ngồi trước quầy hàng nhỏ. Khi đó Tưởng Kỵ vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, anh luôn kiên nhẫn đứng sau lưng cô, cô xem bao lâu, anh đợi bấy lâu.
Lúc đó Tưởng Kỵ ở bên cạnh cô, bây giờ cũng vậy. Từng khung hình, từng cảnh tượng trong quá khứ, đương nhiên cô sẽ không quên, ngay cả khi mảnh ký ức sâu thẳm đó đã có chút mờ nhạt.
“Cảm ơn anh.” Cô khẽ nói, mắt lại không dám nhìn Tưởng Kỵ, giọng nói cũng nhỏ xíu, thần sắc còn có chút gượng gạo.
Tưởng Kỵ nhìn cô gái ngại ngùng đáng yêu trước mắt, thần sắc cũng dần trở nên dịu dàng, yết hầu của anh lăn xuống, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi khẽ nói: “Được rồi vào nghỉ ngơi đi.”
Cảm giác ấm áp trên đầu xuất hiện rồi biến mất, làm cho Tưởng Vọng Thư có chút luyến tiếc hơi ấm bàn tay Tưởng Kỵ, cũng có chút không muốn anh rời đi. Vậy là cho dù bên ngoài vẫn đang mưa nhưng cô không kìm được lòng mà đề nghị: “Anh, em đưa anh đi xem trường đại học của em nhé?”
Tưởng Kỵ khựng lại một chút, cảm xúc bị đôi mắt lấp lánh của cô làm tan biến hết, anh do dự hỏi lại: “Bây giờ sao?”
Tưởng Vọng Thư gật đầu, rồi lại nhíu mày: “Thôi… bên ngoài vẫn đang mưa…”
Tưởng Kỵ thở dài: “Em đi thay một chiếc áo khoác dày hơn đi.”
Hôm nay cô ra ngoài, chắc là để phối với chiếc quần ống rộng cho đẹp nên đã mặc một chiếc áo khoác dạ trắng, chiếc áo đó trông rất mỏng. Trời bên ngoài đang mưa, nhiệt độ chắc sẽ giảm một chút, anh sợ cô bị cảm lạnh.
Tưởng Vọng Thư ngây ngẩn “Ồ” một tiếng, rồi vội vàng nói: “Vậy anh đợi em một chút.”
Tưởng Kỵ đáp một tiếng, nhìn cô đi vào, cửa hé mở, anh còn có thể nghe thấy tiếng quần áo cọ xát sột soạt. Qua cánh cửa hé mở, anh còn có thể nhìn thấy bóng dáng của cô. Trước đây ánh mắt anh luôn không tự chủ được mà hướng về phía cô, hôm nay lại là lần đầu tiên anh hận ánh mắt của mình quá quen thuộc với bóng dáng của cô, quen thuộc đến mức anh chỉ cần liếc mắt một cái là thấy cô ngồi trong xe của người khác.
Tưởng Kỵ hít sâu một hơi. Anh muốn họ chia tay, muốn những người đàn ông khác biến mất khỏi bên cạnh cô. Cô chỉ cần có anh là đủ rồi.
Anh cũng muốn nói với cô, tiệc cưới đã tham dự xong rồi, chúng ta về Nam Bình đi, đừng ở đây nữa. Anh hận không thể đặt vé tàu cao tốc ngay bây giờ, lập tức cùng cô ngồi tàu cao tốc về lại Bình Nam.
Nhưng rồi anh lại nghĩ, ngay cả khi rời đi thì có lẽ cũng không thể thay đổi được cục diện này, đây chỉ là một cách tự lừa mình dối người mà thôi.
Lúc này đây, khi cô hào hứng thay áo khoác, rồi mắt sáng rỡ nói với anh “Đi thôi”, thì những lời đó của anh lại không nói ra được nữa.
Anh chỉ có thể nuốt hết những lời đó vào bụng, dù nuốt đến cổ họng đau rát, anh cũng chỉ có thể giả vờ như mây gió thoảng qua, đi theo sau cô ra ngoài.
Anh có tư cách gì mà để ý chứ?
Tưởng Kỵ cảm thấy cổ họng mình mơ hồ có mùi máu tanh như gỉ sắt, anh làm gì có tư cách để ý đến chuyện riêng của cô chứ. Dù là anh trai thì cũng không có tư cách chia cắt uyên ương như vậy.
Suốt cả quãng đường, Tưởng Kỵ đều không để tâm, những cảm xúc u ám này gần như muốn xé nát cả người anh, khiến anh khó lòng giả vờ như không có chuyện gì nữa. May mắn là Tưởng Vọng Thư sợ say xe, vừa lên xe buýt đã nhắm mắt dưỡng thần nên cũng không có tâm trí để ý đến tâm trạng của Tưởng Kỵ.
Xe buýt dừng lại ở cổng trường. Tưởng Vọng Thư dẫn Tưởng Kỵ vào, vừa đi vừa giới thiệu với anh, đây là tòa nhà giảng dạy thứ nhất, cô từng học rất nhiều tiết ở đây, tòa nhà giảng dạy thứ hai hơi xa, cô thường đạp xe đạp công cộng qua đó, nhà ăn gần ký túc xá nhất thì đồ ăn ngon nhất…
“Đúng rồi” giọng Tưởng Vọng Thư đột nhiên cao lên kéo Tưởng Kỵ từ dòng suy nghĩ hơi tán loạn trở về: “Nhà ăn số một có món thạch dừa rất ngon, em dẫn anh đi thử nha.”
Tưởng Kỵ ngẩng đầu lên, hôm nay là cuối tuần không cần đi học nhưng trên đường trong trường vẫn có lác đác vài sinh viên, có người ăn mặc tùy ý nhưng phần lớn đều tràn đầy sức sống. Sự ngây ngô và trẻ trung hiện rõ trên mặt họ, nhìn đến khung cảnh này thì trái tim anh lại co rút một hồi.
Tưởng Vọng Thư có lẽ cũng từng là một trong số họ. Đáng tiếc thay anh chưa từng tham gia vào khoảng thời gian này của cô.
Tưởng Kỵ không muốn ăn thạch dừa gì nữa, anh chỉ muốn đưa Tưởng Vọng Thư về ngay bây giờ. Nơi đây quá đẹp đẽ đã chiếu rọi nỗi sợ hãi của anh, khiến anh không còn chỗ để ẩn náu, anh quá sợ cô rời xa mình.
Đến bây giờ Tưởng Kỵ mới nhận ra, hóa ra anh cũng ích kỷ, vốn dĩ đã nghĩ sẽ để Tưởng Vọng Thư rời khỏi Bình Nam, muốn đi đâu thì đi đó, không gặp được cô tạm thời vẫn chịu đựng được nhưng khi cô thật sự quay về rồi thì anh lại không nỡ để cô đi.
Tưởng Vọng Thư dừng lại trước cửa quán thạch dừa đó, nói với bà chủ là cô muốn hai phần thạch dừa.
Tưởng Kỵ thấp giọng ngắt lời: “Một cái là được rồi, anh không ăn.”
Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, dường như cũng nghe ra giọng điệu của anh có chút cứng nhắc, tâm trạng cô lập tức trùng xuống, cô nhẹ giọng nói lại với bà chủ một cái là được rồi, sau đó quét mã QR để thanh toán.
Thạch dừa được ướp lạnh trong tủ đá, ông chủ nhanh chóng lấy ra cho cô. Cầm trái dừa nặng trịch trong tay, cô quay đầu lại, đưa cả trái dừa và chiếc thìa cho anh, không nói một lời liền bước đi về phía trước.
Thái dương Tưởng Kỵ giật giật, anh hít một hơi thật sâu, vô thức dịu giọng lại: “Nguyệt Lượng.”
Tưởng Vọng Thư không để ý đến anh.
Tưởng Kỵ thầm trách mình không kiểm soát được cảm xúc. Cô không làm gì sai cả, cô chỉ là… thích người đàn ông khác thôi. Cổ họng Tưởng Kỵ nghẹn lại, mắt bỗng nhiên hơi cay.
Anh dựa vào đâu mà trút giận lên đầu cô?
Anh đi theo Tưởng Vọng Thư, giọng nói mang theo sự nhượng bộ rõ rệt: “Nguyệt Lượng, giúp anh mở cái thìa này đi.”
Tưởng Vọng Thư cứng nhắc “Ồ” một tiếng nhưng lại dừng bước, nhận lấy chiếc thìa bọc trong bao ni lông từ tay anh, nhẹ nhàng xé lớp vỏ bọc bên ngoài, rồi nhét vào lòng bàn tay Tưởng Kỵ. Cô dùng lực quá mạnh làm cho trái dừa trong tay Tưởng Kỵ hơi lắc lư, lại bị tay anh vững vàng đỡ lấy.
Bàn tay to lớn ấy múc một thìa đầy, đưa đến bên miệng cô: “Em ăn đi.”
“Em không ăn.” Cô gái nhỏ rõ ràng có chút giận dỗi, quay mặt đi với lực rất mạnh.
“Vậy anh ăn.” Tưởng Kỵ thở dài.
Tưởng Vọng Thư không nói gì nhưng lại chăm chú nhìn hành động của anh, cho đến khi anh múc một thìa bỏ vào miệng trước mắt cô thì cô mới quay người lại, vẻ mặt cứng nhắc tiếp tục bước đi về phía trước.
Tưởng Vọng Thư quả thực không vui.
Tưởng Kỵ có ý gì? Cô dẫn anh đến xem trường học của mình, dẫn anh đi ăn những món cô từng thích, thái độ của anh là gì? Miễn cưỡng thì đừng đến.
Tưởng Vọng Thư càng nghĩ càng tức, bước chân đi càng lúc càng nhanh, ngay cả chiếc ô cũng không đuổi kịp cô, quần của Tưởng Vọng Thư nhanh chóng ướt một mảng.
Tưởng Kỵ có chút đau đầu, anh đuổi kịp cô, chiếc ô lại che chắn cẩn thận trên đỉnh đầu cô, Tưởng Vọng Thư nghiêng đầu nhìn anh một cái mới phát hiện vì vừa rồi cô không hợp tác nên nửa vai anh đã bị ướt sũng vì mưa.
Tưởng Vọng Thư mím môi, bước chân cũng chậm lại, im lặng hai giây, cô đưa tay về phía Tưởng Kỵ muốn lấy thạch dừa, giọng điệu miễn cưỡng: “Em cầm cho.”
Tưởng Kỵ đáp một tiếng, vừa đưa thạch dừa cho cô, vừa dịu giọng nói với cô: “Về nhà anh làm cho em ăn được không?”
Tưởng Vọng Thư khựng lại, giọng điệu có chút không tự nhiên: “Làm cho em làm gì.”
“Không phải em thích ăn sao?” Giọng Tưởng Kỵ ôn hòa, Tưởng Vọng Thư nghe ra anh đang dỗ dành cô: “Một thời gian nữa Bình Nam sẽ ấm lên, lúc đó anh làm cho em.”
Trong lòng Tưởng Vọng Thư khẽ động, cô khẽ đáp một tiếng, sắc mặt cuối cùng cũng tốt hơn đôi chút.
Tưởng Kỵ thở phào nhẹ nhõm, lại thầm thấy buồn cười. Người vốn dĩ giận dỗi là anh, giờ lại biến thành cô làm mặt lạnh với anh.
Thôi vậy, Tưởng Kỵ âm thầm tự lừa dối bản thân, về nhà là được rồi. Về nhà cô chỉ còn có anh thôi.
Sự chiếm hữu dâng trào trong lòng, Tưởng Kỵ nắm chặt lòng bàn tay, nơi đó trống rỗng, không nắm giữ được gì cả.
