“Chia tay với anh ta đi.”
Cho đến khi xe taxi dừng lại trước cửa khách sạn, hai người cũng không nói một lời nào.
Khi xuống xe, Tưởng Vọng Thư đi rất nhanh, bước chân gấp gáp, thậm chí còn bỏ lại cả Tưởng Kỵ vốn có bước chân rất lớn phía sau.
Các ngón tay Tưởng Vọng Thư nắm chặt túi giấy đến trắng bệch, cô căng thẳng nhìn chằm chằm, nhanh chóng mở cửa phòng mình, vừa định bước vào thì Tưởng Kỵ gọi cô lại bằng giọng trầm khàn: “Nguyệt Lượng.”
Tưởng Vọng Thư quay đầu nhìn anh, Tưởng Kỵ nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của cô, ánh mắt tỉ mỉ quan sát cô từ trên xuống dưới, anh thở dài trong lòng, dịu giọng nói: “Để anh xem em đã. Có chỗ nào không thoải mái không?”
Bây giờ mới chịu hỏi à? Tưởng Vọng Thư có chút không vui nhưng khi nghe thấy câu “Để anh xem em đã.” trầm thấp của anh, tai cô lại mềm nhũn một cách vô ích. Cô ậm ừ đáp một tiếng “Không”, rồi quay đầu không nhìn Tưởng Kỵ nữa, như thể đang muốn che giấu một điều gì đó.
Tưởng Kỵ nhìn cô, ánh mắt anh rất tối. Cô đang không vui, anh đương nhiên biết nhưng cô không vui vì điều gì?
Vừa rồi không phải cô mới đi hẹn hò với người khác sao. Cô bực mình vì vụ va chạm xe làm gián đoạn buổi hẹn hò của cô, hay là bực mình vì anh không hiểu chuyện gọi cô về nhà, bực mình vì anh phá hỏng khoảnh khắc riêng tư của cô với người khác?
Cô có nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho cô không? Nhìn thấy rồi nhưng sao không về sớm hơn?
Rõ ràng cô đã nói là sẽ ăn cơm với bạn cùng phòng mà.
Bàn tay rủ xuống bên người từ từ nắm chặt, bây giờ anh không muốn nói lời nào hết, chỉ muốn cô chia tay với gã đàn ông kia. Rốt cuộc anh ta có gì tốt đâu? Ngay cả lái xe cũng không xong, lại khiến cô lo sợ.
Gã đàn ông như vậy có gì tốt chứ? Tưởng Kỵ âm thầm đánh giá anh ta trong lòng nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Cảm xúc dâng trào trong lòng và vẻ ngoài bình tĩnh tách rời nhau, Tưởng Kỵ cảm thấy trong tim mình như có một ngọn lửa đang cháy, thiêu đốt cổ họng anh đau rát, khiến anh gần như không phát ra tiếng được.
Người đứng ở cửa phòng thấy anh không nói lời nào thì lại bắt đầu càng thêm khó xử, giọng nói cũng trở nên ủ rũ: “Em phải vào nghỉ rồi.”
Những đầu ngón tay nắm chặt đang cắm sâu vào thịt nhưng anh không cảm thấy chút đau đớn nào. Hít thở sâu một hơi, Tưởng Kỵ dốc hết sức để bản thân trông thật bình thường, anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, cuối cùng bình tĩnh nói: “Nguyệt Lượng, chia tay với anh ta đi.”
Tưởng Vọng Thư nhất thời không hiểu anh đang nói gì, cô hé môi, ngây ngốc “Hả?” một tiếng.
Tưởng Kỵ bối rối né tránh ánh mắt cô, trong khoảnh khắc giằng co giữa việc thú nhận và sợ hãi, anh lại vô thức tìm cho mình một cái cớ, dốc hết sức đóng vai một người anh trai tốt: “Anh thấy người đó chẳng ra sao cả, giờ này còn để em đợi…”
“Không phải.” Tưởng Vọng Thư gấp gáp ngắt lời anh.
Tưởng Kỵ lập tức im bặt nhưng môi vẫn còn hơi run rẩy. Anh quay đầu nhìn cô, mắt nhìn chằm chằm vào môi cô, cảm nhận trái tim anh đau đớn như muốn chảy máu.
Nếu cô nói ra một lời nào bênh vực người khác trước mặt anh thì anh thật sự không biết mình còn có thể giữ được bình tĩnh hay không?
Anh sẽ làm gì? Có lẽ anh sẽ hôn lên môi cô, ngậm chặt, rồi cắn đi cắn lại, khiến cô đỏ mặt th* d*c, khiến hơi thở cô rối loạn, khiến cô không thể nói thêm một lời nào vì người khác nữa.
Nhưng lúc này đây, anh chỉ có thể đứng đây, bình tĩnh nhìn cô, chờ cô cho mình một lời giải thích.
Tưởng Vọng Thư có chút mờ mịt: “Anh nói Diêu Lâm à? Cái người đàn ông ở bệnh viện vừa nãy?”
“Em với anh ta không có quan hệ gì cả.”
Câu trả lời ngoài dự kiến, Tưởng Kỵ khựng lại, rồi lại không nhịn được hỏi dồn: “Bạn trai em…”
“Em đâu có bạn trai.” Tưởng Vọng Thư ngắt lời anh, một cơn giận đột ngột dâng lên trong lòng. Thì ra Tưởng Kỵ luôn nghĩ cô có bạn trai sao? Anh nghĩ cô có bạn trai nhưng chẳng hỏi cô bao giờ.
Tưởng Vọng Thư nghiêng người muốn đóng cửa: “Em đi tắm đây.”
Khoan đã.
Hơi thở Tưởng Kỵ có chút gấp gáp, anh còn chưa phản ứng kịp thì khóe miệng lại đã vô thức muốn nhếch lên. Anh đè nén lại tâm trạng đang xao động, chỉ vào chiếc túi giấy mà Tưởng Vọng Thư đã ôm trong lòng suốt cả chặng đường, giọng nói mang theo chút mong đợi khó nhận ra: “Là cho anh phải không?”
Lúc này Tưởng Vọng Thư mới nhớ ra chiếc túi trong tay mình. Tối nay họ dùng cơm ở một nhà hàng tư nhân cao cấp. Ở đây có một món chả giò cuốn vịt quay ăn rất ngon. Nghĩ đến việc Tưởng Kỵ chỉ ăn tối qua loa nên Tưởng Vọng Thư muốn gọi một phần mang về cho anh. Nhân lúc đi vệ sinh cô đã ra quầy lễ tân gọi thêm một phần vịt quay, định bụng ăn xong sẽ mang về cho Tưởng Kỵ nếm thử, đúng lúc thức ăn còn nóng là ngon nhất. Ai ngờ giữa đường lại xảy ra va chạm xe, trì hoãn lâu như vậy, đồ ăn trong tay đã nguội ngắt từ lâu.
Tưởng Vọng Thư giải thích: “Vốn là muốn mang về cho anh ăn nhưng lại trì hoãn thời gian quá lâu… nên nguội cả rồi. Thôi vậy, lát nữa nếu anh đói thì gọi đồ ăn ngoài đi.”
Ánh mắt Tưởng Kỵ dịu lại. Anh biết Tưởng Vọng Thư quan tâm mình, dù không biết là với thân phận gì. Anh đoán trong cảm xúc này chắc hẳn phần lớn là sự áy náy và quan tâm đến người thân nhưng anh không để tâm. Dù sao đi nữa, thì Nguyệt Lượng trong lòng anh luôn là đặc biệt nhất.
Hơn nữa cô không có bạn trai. Tưởng Kỵ đè nén khóe môi sắp nhếch lên, nhẹ giọng nói: “Không sao, nguội cũng không sao, đưa cho anh đi.”
Tưởng Vọng Thư do dự không muốn: “Lát nữa ăn vào bị đau bụng thì sao. Thôi bỏ đi…”
“Không sao đâu.” Tưởng Kỵ dứt khoát nói: “Là thấy ngon nên mới mang cho anh phải không? Để anh nếm thử xem có ngon không.”
Nghe lời Tưởng Kỵ nói, tâm tình Tưởng Vọng Thư khẽ động, cô mím môi, không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng rồi đưa chiếc túi trong tay cho Tưởng Kỵ, lại không nhịn được nhíu mày dặn dò thêm hai câu: “Nếu bụng khó chịu thì đừng ăn nữa…”
“Anh biết rồi.” Giọng Tưởng Kỵ mang theo ý cười, bàn tay vừa nãy còn nắm chặt giờ đổi thành nâng niu chiếc túi giấy một cách cẩn thận, một phần đồ ăn nguội lạnh đặt trong tay anh lại như trở thành báu vật hiếm có vậy.
Tưởng Vọng Thư nhìn anh, cô im lặng hai giây rồi đột nhiên nói: “Ngày mai chúng ta về Bình Nam đi anh?”
Cô không thích nơi này, ân tình trước đây đã trả hết, Hà Giao Giao cũng đã gặp, ở đây cũng không còn gì đáng lưu luyến nữa.
Không hiểu sao, hai ngày ngắn ngủi ở Hoa Thành, dù không xảy ra chuyện gì lớn nhưng cô lại cảm thấy rất mệt mỏi, cũng mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái, dù cùng là một đám người nhộn nhịp nhưng dường như không khí ở cửa hàng của Tưởng Kỵ vẫn thoải mái hơn.
Hơn nữa Tưởng Vọng Thư mơ hồ có cảm giác, Tưởng Kỵ hẳn cũng không thích nơi này.
Tưởng Kỵ ngây người một chút, sau đó anh không hỏi cô tại sao, mà gật đầu: “Được. Để lát nữa anh xem vé tàu cao tốc.”
Anh cũng muốn về rồi.
Ở cái thành phố xa lạ này, có lẽ vì Tưởng Vọng Thư quá quen thuộc mọi thứ ở đây, còn anh thì hoàn toàn ngược lại nên anh luôn có cảm giác mình không nắm chắc được gì trong tay cả, luôn có cảm giác Tưởng Vọng Thư có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ anh còn cố chấp muốn tìm hiểu sâu hơn sáu năm qua Tưởng Vọng Thư, nhưng lúc này anh lại cảm thấy không cần thiết nữa. Chỉ cần cô còn ở bên cạnh anh là tốt rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau họ đã khởi hành về Bình Nam, sớm hơn dự kiến hai ngày.
Dường như tâm trạng Tưởng Vọng Thư không tốt lắm, vừa lên tàu cao tốc là cô liền nhắm mắt ngủ. Tưởng Kỵ nhẹ nhàng khoác áo của mình lên người cô, lại nghiêng đầu lặng lẽ nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của cô.
Nghĩ đến Tưởng Vọng Thư không có bạn trai, khóe môi anh lại không tự chủ được mà nhếch lên. Tưởng Kỵ đè nén mớ cảm xúc xao động của mình, lại bắt đầu chăm chú nhìn dung nhan say ngủ của cô.
Từ thái độ không hề lưu luyến của Tưởng Vọng Thư với Hoa Thành, Tưởng Kỵ cũng có thể đoán được, sáu năm qua Tưởng Vọng Thư dường như cũng sống không mấy vui vẻ, bảo sao khi cô vừa về lại Bình Nam thì anh đã thấy cô gầy đi biết bao.
Anh thở dài, trong lòng cảm thấy không dễ chịu.
Đợi về Bình Nam, anh nhất định sẽ làm nhiều đồ ăn ngon cho cô, đợi trời ấm lên, anh sẽ nghiên cứu cách làm thạch dừa. Mùa xuân ở Bình Nam đến quá muộn, trời bây giờ vẫn còn lạnh, dạ dày Tưởng Vọng Thư lại không tốt, trời lạnh ăn đồ lạnh dễ bị đau bụng.
Giờ phút này, trong tim trong mắt Tưởng Kỵ tràn đầy hình bóng cô gái đang yên lặng ngủ bên cạnh, thậm chí suy nghĩ của anh còn bay xa hơn, nghĩ đến việc sau này khi lớn tuổi sẽ chăm sóc cô ấy thế nào, nếu như chân tay anh cũng không còn tiện lợi nữa thì sao…
Dừng lại.
Tưởng Kỵ kịp thời lắc đầu, bất lực tự giễu một tiếng.
Đang nghĩ gì vậy, nghĩ xa quá rồi…
Anh nhìn gương mặt đang ngủ của Tưởng Vọng Thư, trái tim như mềm ra, thần sắc dịu dàng như nước, dáng vẻ như vậy khi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của anh thì lại hài hoà một cách bất ngờ.
Có lẽ là vì anh đã nhìn cô như vậy rất nhiều lần rồi.
