Ghen.
Tưởng Vọng Thư đương nhiên không biết Tưởng Kỵ đang nghĩ gì. Cô chỉ thấy bản thân có hơi muốn trở về Bình Nam. Không biết có phải là ảo giác không, cô luôn cảm thấy từ khi đến Hoa Thành, Tưởng Kỵ đã trở nên hơi kỳ lạ. Cô cũng không nói rõ được là anh kỳ lạ ở đâu, chỉ là trong lòng cô luôn cảm thấy không được thoải mái.
Nhưng cuộc hẹn của Hà Giao Giao vẫn phải đi. Về đến khách sạn, Tưởng Vọng Thư dặn dò Tưởng Kỵ hai câu, nói cô muốn ra ngoài đi dạo với bạn cùng phòng cũ, rồi thu dọn đồ đạc và ra ngoài. Tưởng Kỵ lại im lặng hai giây, rồi nhắc đi nhắc lại hai lần bảo cô về sớm, đúng là có chút kỳ quái.
Cho đến khi ngồi trong quán trà sữa uống trà sữa với Hà Giao Giao, Tưởng Vọng Thư vẫn chưa nghĩ thông, không biết là đã có chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ món thạch dừa làm Tưởng Kỵ khó chịu sao? Cô nhíu mày suy nghĩ, không thể nào vô lý như vậy được.
“Thư Thư? Vọng Thư? Tưởng Vọng Thư!” Hà Giao Giao bất mãn cao giọng, cuối cùng cũng gọi được Tưởng Vọng Thư đang ngẩn người trở về, Hà Giao Giao bĩu môi không vui: “Mày làm sao vậy? Ra ngoài với tao mà cứ ngẩn người ra là sao?”
Tưởng Vọng Thư lắc đầu, sợ Hà Giao Giao nghĩ cô không chia sẻ tâm sự nên không vui, cô suy nghĩ một chút, rồi lôi một chuyện đang làm cô phiền lòng ra kể cho Hà Giao Giao nghe: “Mày còn nhớ đồng nghiệp mà tao từng kể với mày không? Diêu Lâm. Trưa nay tao đi tiệc cưới, trời mưa nên anh ấy đã đưa tao về. Trước đó anh ấy cũng giúp tao nhiều việc, tao không muốn nợ ân tình người ta…”
“Tao đã nói với mày là anh ấy có ý với mày rồi.” Nói rồi Hà Giao Giao lại chế nhạo: “Mày đúng là gỗ đá mà!”
“Tao biết.” Tưởng Vọng Thư bất đắc dĩ nói: “Nhưng tao không có ý với anh ấy. Nên tao muốn tối nay mời anh ấy ăn cơm một bữa, có mày đi cùng để tránh để tao và anh ấy ở riêng thì lại ngại ngùng. Mày thấy vậy được không?”
Hà Giao Giao nói “Được”, rồi cảm thán: “Thật sự, chẳng biết ai mới có thể làm tan chảy trái tim sắt đá của mày đây…” Ánh mắt cô nàng đột nhiên sáng lên, trong đó lấp lánh ánh sáng hóng chuyện: “Này, nói đến chuyện đó, mày và anh trai của mày, có ở chung một phòng không?”
Tai Tưởng Vọng Thư nóng lên, cô lắc đầu: “Không có.”
Hà Giao Giao tặc lưỡi một tiếng: “Thôi đi, bây giờ thì tao hiểu cái đồ đầu gỗ nhà mày là giống ai rồi. Tao nói nhé, tao thấy anh ấy chắc chắn cũng có ý với mày đó, nhưng nếu không ai chủ động thì hai người cứ chờ đi, chờ cả đời luôn.”
Tưởng Vọng Thư khẽ động lòng: hình như chờ cả đời cũng không phải là tệ.
Nếu Hà Giao Giao biết Tưởng Vọng Thư đang nghĩ gì thì chắc chắn cô nàng sẽ tức chết mất. Tưởng Vọng Thư thở dài trong lòng, cô cúi đầu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diêu Lâm, hẹn anh tối nay đi ăn cơm. Diêu Lâm đồng ý rất nhanh, gần như trả lời ngay lập tức, dù anh ta không nói thêm gì nhưng thái độ thì lại rất rõ ràng.
Tưởng Vọng Thư không có phản ứng gì, cô chỉ cảm thấy ăn xong bữa này thì cô sẽ không còn nợ Diêu Lâm gì nữa, sau này cũng không cần gặp lại. Có lẽ vì quan hệ xã hội quá đơn giản nên cảm xúc của cô dường như luôn nhạt nhẽo, chỉ khi đối diện với Tưởng Kỵ, thì những xúc cảm trong lòng cô mới trở nên mãnh liệt.
Đến giờ hẹn, Tưởng Vọng Thư và Hà Giao Giao cùng đến nhà hàng đã hẹn, Diêu Lâm đã đến, anh nhìn thấy cô từ xa, mắt anh vô thức sáng lên nhưng lại vụt tắt ngay khi nhìn thấy bên cạnh Tưởng Vọng Thư còn có người khác.
Giữa người lớn đôi khi không cần nói quá nhiều, cách Tưởng Vọng Thư không muốn ở riêng với anh đã nói lên tất cả. Diêu Lâm lúc này mới biết, hóa ra không phải là cô chậm hiểu, cô chỉ là không thích anh mà thôi.
Vì giữ thể diện cho nhau nên bữa cơm đó vẫn diễn ra rất hòa hợp, hơn nữa tính cách Hà Giao Giao cởi mở nên không khí cũng không tệ lắm. Tưởng Vọng Thư vẫn kiệm lời như thường lệ, giữa chừng còn nhắn mấy tin cho Tưởng Kỵ, hỏi anh tối nay ăn gì.
Tưởng Kỵ gửi lại cho cô một bức ảnh, là bánh mì anh tiện tay nhét vào túi khi đến Hoa Thành. Tưởng Vọng Thư nhíu mày: Sao lại ăn cái này? Xem xong ảnh thì Tưởng Vọng Thư lại càng thất thần hơn.
Đang ăn cơm giữa chừng thì Tưởng Vọng Thư lấy cớ đi vệ sinh để thanh toán hóa đơn. Thanh toán xong, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Ăn cơm xong, Diêu Lâm chủ động đề nghị đưa hai người về nhà, thái độ chu đáo đến mức Tưởng Vọng Thư không nói ra được lời từ chối nào.
Nhà Hà Giao Giao khá gần nên Diêu Lâm đưa cô ấy về trước, sau đó mới bắt đầu đưa Tưởng Vọng Thư về khách sạn.
Nhất thời trong xe chỉ còn lại hai người họ, Tưởng Vọng Thư bỗng cảm thấy hơi ngượng ngùng không biết nói gì nên cô chỉ ôm túi giấy cúi đầu giả vờ lướt điện thoại.
Bên ngoài trời đã gần tối hẳn, đèn đường lần lượt được thắp sáng, Diêu Lâm mượn ánh đèn vàng vọt nhìn lướt qua gương mặt nghiêng nghiêng của Tưởng Vọng Thư, khoảnh khắc đó khiến anh ta nhất thời xao xuyến. Ánh đèn đường dừng ở trên gương mặt nghiêng của Tưởng Vọng Thư, sợi tóc của cô dưới ánh đèn được phủ một tầng ánh sáng vàng lấp lánh, gương mặt nghiêng trắng nõn của cô dịu dàng như một thiên thần.
Diêu Lâm khẽ động lòng, cảm xúc không cam lòng lại dâng lên trong lòng, anh ta khẽ gọi cô: “Vọng Thư.”
Tưởng Vọng Thư ngẩng đầu nhìn anh ta, hơi nghi hoặc “Ừm?” một tiếng.
Diêu Lâm lấy hết can đảm nói: “Em thấy anh thế nào?”
Tưởng Vọng Thư ngượng ngùng “à” một tiếng, vừa định nói vài lời khách sáo như “Anh rất tốt”, nhưng Diêu Lâm vì quá căng thẳng mà quên để ý tình hình giao thông, đột nhiên “Rầm” một tiếng, đâm vào xe phía trước.
Tiếng phanh chói tai rít lên, cả người Tưởng Vọng Thư vì quán tính của phanh mà nghiêng về phía trước rồi bị dây an toàn giữ lại, tim cô đột nhiên hẫng một nhịp, còn chưa kịp phản ứng thì cả khuôn mặt đã tái nhợt trong khoảnh khắc.
“Vọng Thư! Em không sao chứ?” Diêu Lâm dừng xe, đầu tiên là lo lắng xem Tưởng Vọng Thư có sao không.
Tưởng Vọng Thư hít sâu một hơi, nhận ra không có gì nghiêm trọng, chỉ là đâm vào xe phía trước thôi, lúc này trái tim cô sắp nhảy ra khỏi lồng ngực mới trở về vị trí cũ. Cô bình tĩnh lại: “Không sao, anh xuống xe xem tình hình đi.”
Diêu Lâm vội vàng đáp một tiếng “Được”, xuống xe đi xem tình hình xe phía trước, Tưởng Vọng Thư cũng đi theo xuống xe.
Chủ xe đương nhiên không sao, chỉ là phía sau xe bị quẹt một chút. Nhưng mặc cho Diêu Lâm đã nói là sẽ bồi thường tiền sửa xe cho ông ta mà ông ta vẫn không đồng ý, nhất quyết nói vì va chạm vừa rồi mà tim ông ta không thoải mái, phải đi bệnh viện kiểm tra toàn thân, hơn nữa còn phải đi ngay lập tức.
Diêu Lâm không còn cách nào, đành phải đi theo ông ta đến bệnh viện. Ánh mắt anh ta lướt qua Tưởng Vọng Thư, khi anh ta còn đang do dự thì Tưởng Vọng Thư đã chủ động nói: “Em đi cùng anh.”
Diêu Lâm là vì đưa cô về nhà nên mới đâm vào xe người ta nên cô đương nhiên không thể để anh ta tự mình đến bệnh viện được, như vậy thì quá vô tình.
Diêu Lâm thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm động vừa có chút áy náy: “Thật xin lỗi, là do anh lái xe không cẩn thận…”
“Không sao đâu.” Tưởng Vọng Thư khách sáo với anh ta vài câu nhưng tâm trí cô lại không ở đây, cô nắm chặt túi xách trong tay, bên trong là đồ ăn cô mua cho Tưởng Kỵ chắc giờ đã nguội cả rồi.
Họ cùng nhau đến bệnh viện, họ chỉ có thể ở bên ngoài chờ người kia đi kiểm tra. Diêu Lâm đâm vào xe người ta, không muốn gây phiền phức nên cũng chỉ có thể làm kẻ chịu thiệt nhưng Tưởng Vọng Thư mấy lần nói muốn đi trả tiền thuốc men đều bị anh ta từ chối, điều này khiến Tưởng Vọng Thư có chút đau đầu vì cô không muốn nợ anh ta nữa, chuyện này nói thế nào đi nữa thì cũng có chút liên quan đến cô.
Nhưng đồng thời cô cũng thấy may mắn vì vụ va chạm xe đã cắt ngang tình huống có chút khó xử vừa rồi, nếu để Diêu Lâm còn nói thêm lời nào thẳng thắn hơn nữa thì cô cũng không biết phải nói gì cho phải.
Điện thoại trong túi xách của Tưởng Vọng Thư reo lên mấy tiếng, cô mới nhớ ra lúc nãy đến bệnh viện quá vội nên cô đã quên nói với Tưởng Kỵ một tiếng.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói trầm thấp của Tưởng Kỵ đã lẫn với tiếng rè rè của dòng điện truyền vào tai cô: “Khi nào em về?”
Tai Tưởng Vọng Thư nóng lên, cô nhẹ giọng nói: “Em đang ở bệnh viện…”
“Bệnh viện?” Hơi thở của Tưởng Kỵ trong ống nghe điện thoại trở nên gấp gáp: “Sao vậy? Có chuyện gì?”
Tưởng Vọng Thư vội vàng giải thích với anh: “Không sao, chỉ là lúc về xe bị đâm từ phía sau, người không sao, chỉ là người kia cứ khăng khăng đòi kiểm tra toàn thân nên bây giờ em mới đang ở bệnh viện…”
Hơi thở gấp gáp hoảng loạn của Tưởng Kỵ dần bình tĩnh lại trong lời giải thích của cô, anh im lặng hai giây, giọng điệu có chút cứng nhắc: “Sao em không nói cho anh biết?”
Tưởng Vọng Thư khựng lại một chút, cô vô thức l**m môi. Đúng vậy, trước đây có chuyện gì cô luôn tìm Tưởng Kỵ trước tiên, bởi vì cô biết Tưởng Kỵ nhất định có thể giải quyết giúp cô, nhất định có thể bảo vệ cô mà cô cũng luôn quen thuộc dựa dẫm vào anh. Nhưng sau sáu năm xa cách, vì Tưởng Kỵ không ở bên cạnh nên cô dường như cũng quen với việc tự mình gánh vác.
Cô im lặng vài giây, còn chưa biết trả lời thế nào thì Tưởng Kỵ đã lên tiếng trước: “Gửi địa chỉ bệnh viện cho anh, anh đến ngay.”
Nói xong Tưởng Kỵ liền cúp máy, Tưởng Vọng Thư nghe tiếng “Tút tút” vang lên, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, buồn bực, cô cũng không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
“Anh trai em à?” Diêu Lâm ngồi cạnh cô nhẹ giọng hỏi.
Tưởng Vọng Thư gật đầu, hiện giờ cô không có tâm trạng nói chuyện khác nên trong lòng luôn cảm thấy có chút rối bời.
Tưởng Kỵ đến rất nhanh, khi anh bước vào thì Tưởng Vọng Thư đã thấy anh, vẻ mặt anh dường như có chút trầm tư, trên người anh còn mang theo cả hơi ẩm và cái lạnh của cơn mưa bên ngoài làm cho cả người càng thêm lạnh lẽo.
Tưởng Vọng Thư hé miệng, đang định gọi anh thì anh đã nhìn sang trước. Anh nhìn cô một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Diêu Lâm bên cạnh. Không biết có phải ảo giác không nhưng Tưởng Vọng Thư cảm thấy vẻ mặt anh dường như còn lạnh hơn.
“Anh.” Cô gọi anh.
Anh khẽ đáp một tiếng, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng áp lực trên người lại càng thấp hơn, thấp đến mức khiến cho Diêu Lâm vô thức đứng dậy, sau đó ngượng ngùng lên tiếng: “Đây là anh trai em đúng không Vọng Thư? Hay là hai người về trước đi, ông ấy cũng sắp ổn rồi, ở đây có anh là được rồi.”
Tưởng Vọng Thư còn muốn từ chối vài câu thì không ngờ Tưởng Kỵ lại lên tiếng trước, không khách sáo đáp một tiếng: “Vậy làm phiền cậu.”
Tưởng Vọng Thư nhất thời ngây người, Tưởng Kỵ nhìn người đang ngồi trên ghế không nhúc nhích thì nhíu mày, giọng nói càng trầm hơn: “Đi thôi.”
Tưởng Vọng Thư ngập ngừng “Ồ” một tiếng rồi đứng dậy chào tạm biệt Diêu Lâm, sau đó ngoan ngoãn đi theo phía sau Tưởng Kỵ ra ngoài.
Tưởng Kỵ đi hơi nhanh, làm cho cô phải chạy vài bước mới theo kịp, Tưởng Kỵ giơ tay vẫy một chiếc taxi, sau đó mở cửa bảo Tưởng Vọng Thư lên trước.
Tưởng Vọng Thư nhìn ra tâm trạng Tưởng Kỵ đang không tốt, anh lên xe liền không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần. Tưởng Vọng Thư mím môi ôm chặt túi giấy trong tay, cũng chìm vào im lặng.
